Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

chương 93

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần đầu tiên, Mục Quân Ngưng quay lại, đôi đồng tử tựa hồ nước lặng kia dường như trống rỗng, nhìn Mai Giác.

Nàng đứng bật dậy, chạy như gió.

"Nương nương!"

"Nương nương, người muốn đi đâu?"

Mai phi mới đi vào được một lúc, Mặc Họa đứng đằng xa chuẩn bị hầu hạ, thấy nương nương nhà họ bỗng nhiên lao ra khỏi phật đường, một câu cũng không nói.

Những ký ức khi hai người còn ở chung tụ lại từng điểm, nở rộ trong đầu, Mục Quân Ngưng chỉ muốn chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Ngoài trời, tuyết lớn như một trận mưa lông ngỗng, phủ lên mặt đất một màu trắng bạc. Mặc Họa Mặc Trúc vội vàng chạy theo.

Các hoàng tử và hậu cung phi tần đều sống tại đông cung nhưng vị trí lại cách nhau rất xa, xem như hai khu vực riêng biệt, không xâm phạm lẫn nhau.

Thời tiết này, ai mà chẳng ở trong phòng có địa long sưởi ấm. Ngoài một vài hạ nhân đi đi lại lại, chẳng có chủ tử nào lại muốn ra ngoài lúc này.

Ngoài trời tuyết lớn, hôm nay khóa học tạm ngừng, thượng thư phòng hiếm có ngày cho các hoàng tử nghỉ ngơi.

"Chủ tử, hoàng quý phi nương nương đến Trọng Hoa cung đòi gặp ngài." Quỷ Tứ đến bên chủ tử nhà mình, nhẹ giọng báo cáo.

Thiệu Hoa Trì siết chặt nắm tay, nhìn hoàng cung bao trùm trong tuyết lớn. Đôi môi lạnh lẽo nhếch lên nhưng nét cười chẳng hề có hơi ấm, "Bản điện trăm việc quấn thân, không thể gặp. Bảo ả cứ ra nghĩa địa ở ngoại ô thì sẽ tự biết chuyện mình cần biết." Ngươi cũng nên chết tâm đi. Dù hắn có chết cũng không thuộc về ngươi.

"Thất ca, xin dừng bước." Thiệu Tử Du gọi.

Các hoàng tử khác nhìn hai người họ đầy thắc mắc, sau đó lặng lẽ rời đi.

Tứ hoàng tử trước nay không dính vào bất cứ cuộc tranh chấp nào, quay nhìn thất hoàng tử một lát rồi mới đi. Nhờ chuyện dâng nha phiến cho thái hậu lúc trước mà y rất được ngợi khen, gián tiếp tăng thêm chút địa vị. Điều này khiến cho cuộc sống trong cung của y khá lên tương đối.

Hai người cùng nhau sóng bước. Thiệu Tử Du cũng không giấu diếm, thẳng thắn hỏi. "Tình hình tai nạn lần này, huynh thấy sao?"

Thiên tai do mưa đá, rét buốt, nạn đói đã trở thành vấn đề nhân sinh nan giải lớn nhất ở Tấn quốc. Mấy ngày gần đây, hoàng thượng đã mở quốc khố, chi không ít bạc để trợ cấp thiên tai, lại có thêm Hộ bộ cùng hiệp trợ. Những việc này đều giao cho đại hoàng tử đốc thúc.

"Ít nhất không thể để đại ca tham ô số bạc vốn thuộc về bách tính được. Dù thế nào cũng phải cho bọn họ một con đường sống."

Thiệu Tử Du có chút kinh ngạc. Y không nghĩ vị ca ca hằng năm đều chỉ loanh quanh trong cung mà lại xét tới vấn đề này, "Thất ca, huynh nghiêm túc à?"

"Đệ không tin sao?" Đúng vậy, trước khi quen biết Phó Thần, y cũng chẳng tin.

Bách tính chỉ là một từ ngữ chứ không thực sự là con người.

"Đệ chỉ ngạc nhiên một chút khi nghe thất ca nói thế thôi. Vậy để đến khi lão đại có hành động mới thương nghị. Ngày mai, phụ hoàng sai chúng ta trình tấu nghĩ cách giải quyết tình hình thiên tai. Tấu chương phải chuẩn bị thật kỹ. Mấy ngày trước, huynh khánh chỉ không tôn, phụ hoàng dù chưa giáng tội nhưng cũng không có nghĩa là đã bỏ qua chuyện này." Kể từ lần uy hiếp thất hoàng tử ở ngõ Đông Du, Thiệu Tử Du đã tương đối thành thật với Thiệu Hoa Trì, việc lớn việc nhỏ gì cũng cùng nhau bàn bạc. Y đương nhiên không muốn lão thất gặp chuyện không may.

Lão nhị bị cấm túc không kỳ hạn, lão thập ngũ làm con tin, lão bát và thập nhị kẹt lại Khương Vu, những người còn lại không phải kẻ không được tham dự triều chính như lão tứ thì cũng thuộc phe địch. Hiện giờ, bọn họ phải cẩn trọng tiến từng bước.

Thiệu Hoa Trì giao một phần danh sách bí bật cho Thiệu Tử Du.

"Thiệu Tử Du mở ra, phát hiện đây là tội chứng của một vài quan viên thuộc phe đại hoàng tử, kinh ngạc nói, "Sao đệ lấy được chúng?"

"Phái người điều tra." Đây là thứ Phó Thần cho y.

Thiệu Tử Du lại có phần kiêng kị với năng lực của Thiệu Hoa Trì. Có được thứ này chắc chắn rất khó khăn, y biết rất rõ. Mà chỉ cần có danh sách này thôi, muốn tóm được chỗ sai của lão đại dễ dàng hơn rất nhiều. Nếu đổi lại là y, phải chăng y cũng giống như lão đại, không hề nhận ra mình đã bị Thiệu Hoa Trì hiểu rõ từng đường đi nước bước.

Vừa nghĩ tới điều đó có thể xảy ra, Thiệu Tử Du ớn lạnh sống lưng.

May mắn làm sao, Thiệu Hoa Trì không có khả năng thừa kế ngai vàng, cho dù năng lực có lớn đến đâu, uy vọng có cao đến mấy, cũng chẳng cần phải lo.

Có được một kẻ như vậy trợ lực, xem ra ông trời cũng đứng về phía y rồi.

Thiệu Tử Du dần khôi phục vẻ tự tin, tươi cười vỗ vai Thiệu Hoa Trì, "Có thất ca ở đây, chẳng cần lo lắng gì rồi."

Lúc Thiệu Hoa Trì mới nhận được mật hàm này, y còn kinh ngạc hơn nhiều so với Thiệu Tử Du. Y luôn luôn biết Phó Thần là bậc kỳ tài, nhưng không ngờ rằng hắn vẫn có thể khiến y phải đánh giá lại. Dù Phó Thần có ở hoàng cung hay không, sức ảnh hưởng của hắn vẫn tồn tại, tỏa sáng phát nhiệt thâm căn cố đế.

Nếu phải đối đầu với Phó Thần thì không biết khó khăn nhường nào.

Lúc phát hiện ra đoàn người Lý Biến Thiên có vấn đề, Phó Thần đã chuẩn bị trước một tháng. Để giúp Thiệu Hoa Trì nhanh chóng hạ bệ đại hoàng tử, hắn không được bí quá hóa liều. Đầu tiên hắn thôi miên hữu tướng, khai thác được từ lời hữu tướng một danh sách dài, tóm được điểm mấu chốt.

Nhưng Phó Thần cũng không có ý định nói ra kỹ năng này cho chủ tử nhà mình. Nếu bị cổ nhân phát hiện ra năng lực quái dị thì sẽ có những việc mà một thái giám từ tam phẩm như hắn không thể đối phó.

Tuy chứng cớ vẫn chưa toàn diện, nhưng đã đủ để Thiệu Hoa Trì làm không ít chuyện.

Hoàng thành đông môn, lão Hồ là người bán cá. Nhưng mùa này, trên sông làm gì có cá. Lần trước, lão muốn bắt một con chim, suýt chút nữa đã rơi xuống hồ băng. Lúc này, dù là những người sinh sống ngay dưới chân hoàng thành cũng chẳng hề dễ chịu.

Chỉ có thể vào rừng xem có may mắn săn được gì đó hay không. Hôm nay cũng như mọi ngày, lão tay không trở về, đói đến đầu váng mắt hoa, nhưng phát hiện ở đông môn hết sức ồn ào náo nhiệt. Đó là nạn dân. Mỗi năm, cứ đến thời điểm này lại có không ít nạn dân đi ngàn dặm xa xôi đến hoàng thành ăn xin, tìm chút hy vọng sống bé nhỏ. Không có tư cách vào thành, bọn họ chỉ có thể tuyệt vọng đứng chờ ngoài cổng, cầu mong những người bên trong bố thí đồ ăn. Nhưng những người này chẳng mấy chốc sẽ biến mất cả thôi. Có người nói bọn họ bị lính tuần thành đuổi đi, cũng có người nói bọn họ được đưa đi làm cu li, cũng có người đồn bọn họ bị bỏ mặc cho chết đói, chết rét.

Lão Hồ thở dài một hơi. Dù đáng thương nhưng đó là thế đạo, bản thân lão cũng chẳng có cách nào giúp đỡ người ta.

Lúc đến gần, ngửi thấy mùi cháo thơm lừng, lão Hồ bỗng thấy hoàng mang. Nhưng đối với đám bách tính chỉ một lòng khao khát đồ ăn thì mùi hương này là thứ mê dược mạnh nhất thế gian. Thấy một người quen, lão túm lại hỏi. "Lão Trương, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Là thất hoàng tử và cửu hoàng tử cùng xin hoàng thượng, bảo một số quan viên mở kho thóc ở phủ đệ, phát cho mỗi người một bát cháo."

"Vậy....Có mất bạc không?"

"Mất cái gì mà mất, đều cho không hết. Còn không mau gọi lão bà nhi tử nhà lão tới đây. Nghe nói sẽ duy trì như thế đến đầu xuân. Đúng là chuyện tốt hiếm thấy, ông trời thật có mắt !" Lão Trương mặt mày hớn hở, ôm một bát cháo trong tay mà hạnh phúc dạt dào.

Nào có chuyện tốt như vậy. Đám quan lại chẳng phải đều sống chết mặc bay sao?

Lão Hồ cảm thấy mình đang nằm mơ. Mãi tới khi thất hoàng tử tự tay múc cháo cho, bát cháo kia còn cực kỳ ngon mắt, trên mặt cháo phủ hành hoa tươi xanh, có cả chút thịt vụn trong đó. Nghe nói thất hoàng tử đã trích một phần từ phân lệ mùa đông của mình để ban cho bọn họ. Lão nhéo nhéo hai má mới dám khẳng định mình không nằm mơ, tất cả đều là thật.

Đây chính là thất hoàng tử ban cho. Một hoàng tử trong cung được sủng ái như thế mà lại ra ngoài trong thời tiết thiên hàn địa đống thế này, phát cháo cho bọn họ, quan tâm bọn họ ăn có ngon không, mặc có ấm không. Bọn họ không thèm quan tâm hành động này có mục đích gì khác, hay có thật lòng không, chỉ biết ai cho bọn họ đồ ăn, quan tâm đến bọn họ mà thôi.

Ngày trước lúc còn bán cá, lão cũng đã nghe tên thất hoàng tử. Người ta đồn rằng thất hoàng tử đối xử với các thương binh tốt biết bao nhiêu, cho thức ăn, cho thuốc chữa bệnh, còn cho bọn họ ở lại tới khi khỏi hẳn, cũng tiêu tốn rất nhiều tiền. Nhi tử của lão tám năm trước đi ra chiến trường, lúc về bị mất một cánh tay. Mùa hè nắng nóng, vết thương không được chữa trị tốt, sinh mủ nát rữa, đại phu nói lúc này chữa thì quá muộn rồi, về tới nhà cũng không sống được, kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh. Giá mà vượt qua lúc ấy, đợi tới bây giờ, có thất hoàng tử cứu giúp, biết đâu lại giữ được mạng.

Về nhà thôi ! Lão phải mau chóng nói cho lão bà và tiểu nhi tử biết, bảo bọn họ tới lấy cháo.

"Ngươi cũng đừng quên, cửu hoàng tử của chúng ta rất có danh tiếng trong giới văn nhân nhã sĩ. Lần trước thất hoàng tử cứu trợ thương binh, lần này thất hoàng tử đề xuất việc bách tính găp nạn, hoàng thượng đều sai quan viên tự nguyện quyên tiền, không ép buộc ai. Những quan viên có nhiều lương thực đều tới quyên góp, nghe nói còn được hoàng thượng khen ngợi."

"Hai vị hoàng tử đúng là Bồ Tát chuyển thế !"

"Dù thất hoàng tử có bộ dạng như vậy, nhưng người rất tốt với chúng ta!"

"Các người có nhận ra không, hình như thất hoàng tử chỉ sau một đêm mà bạc trắng tóc."

"Ta nghe vì người sầu não lo lắng cho dân!"

Những người khác nghe được bao nhiêu thì phụ họa bấy nhiêu.

Dọc đường đi, lão cũng nghe người trên đường bàn tán chuyện này. Vốn dĩ, mấy năm trước, an nhạc chi gia của quốc sư cũng sẽ cấp phát lương thực, nhưng không biết năm nay xảy ra chuyện gì mà lúc cuối năm, rất nhiều vấn đề ở an nhạc chi gia bị phanh phui, chuyện nào chuyện nấy đều khiến người ta nghe mà sởn tóc gáy.

Cái gì mà trong đó thực ra chỉ nhận những người có sức lao động, người già trẻ nhỏ đều chết không rõ nguyên nhân. Có một số thi thể biến thành hình thù kỳ quái, phát mùi tanh tưởi lạ lùng. Lúc đưa mấy thi thể này ra, rất nhiều bách tính ở Loan Kinh còn tới nhìn tận mắt. Lời đồn lan nhanh, khiến sau này, mọi người đi ngang an nhạc chi gia chỉ dám đứng xa mà nhìn.

Nghe nói thường ngày quốc sư dùng rất nhiều dược nhân để chế tiên đan cho bệ hạ. Nhưng trong cung đâu có nhiều người như vậy, mà ở an nhạc chi gia lại có sẵn cả đám người. Tất cả bọn họ đều là nạn dân, cô nhi, không có nơi để về, dù có chết cũng không ai để ý. Lấy bọn họ để thử nghiệm thuốc, lý tưởng quá còn gì.

Dân chúng mơ hồ phỏng đoán được dân chúng nhưng không thể oán hân hoàng đế, càng không thể phát tiết nỗi oán hận này ra miệng, cho nên chỉ có thể quy hết tội lỗi lên đầu quốc sư. Trước kia yêu kính bao nhiêu thì giờ căm ghét bấy nhiêu. Chẳng ai muốn mình bị xem như một vật phẩm. Nay quốc sư đau ốm liệt gường, nói không chừng chính là báo ứng.

An nhạc chi gia vốn là mảnh đất yên bình của dân chúng, nhưng bây giờ lời nói đã hoàn toàn đảo ngược, mà cùng lắm mới chỉ qua mấy tháng.

Tại Quan Tinh Lâu, Phi Khanh nằm trên giường, vưa tỉnh giấc. Sau khi nghe thuộc hạ báo cáo xong, cảm thấy bụng quặn that, phun một ngụm máu tươi vấy đỏ tấm chăn.

"Quốc sư !" Thuộc hạ hoảng sợ xanh mặt.

Phi Khanh xua tay, không để ý đến thân mình tiều tụy, tập tễnh đi tới Quan Tinh đài, nhìn Thiên Sát tinh càng lúc càng sáng. Xung quanh hắn, Tố Nữ tinh và Toàn Cơ tinh cũng rực rỡ huy hoàng. Y thì thào lẩm bẩm, "Là hắn....Tất nhiên là hắn...."

Thừa dịp ra đòn trí mạng quả là phong cách làm việc của Thiên Sát, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủ, lời đồi lan như gió, làm điên đảo dân tâm. Thiên Sát vẫn còn đang hạn chế, nếu hắn trưởng thành rồi thì người dân Kích quốc y đâu còn chốn dung thân!

Quay về phòng, thắp đèn dầu lên, ánh lửa chiếu bên mặt Phi Khanh lúc sáng lúc tối.

Y mở phong thư thứ nhất, đây là điều y đã căn dặn trước kia. Nếu không tìm được Thiên Sát thì trước hết phải tìm Tố Nữ. Tố Nữ tinh đại diện cho tuyệt thế yêu cơ, hại nước hại dân, có khả năng mị hoặc đế vương. Gần đây, vị phi tần nào được sủng ái nhất thì nhiều khả năng chính là nàng ta.

Mai Giác ở trong cung vài thập niên, tuổi vừa hai lăm, có nhan sắc khuynh quốc. Nàng từng là tam phẩm cô cô ở cô cô sở, sau được phong làm uyển nghi, chỉ trong ba tháng đã thăng tới từ nhị phẩm Mai phi, được đế yêu sâu đậm.

"Mai Giác.... Mai phi, khụ, ba tháng, nhan sắc khuynh quốc...." Phi Khanh ho khan không ngừng, máu tươi trào ra từ khóe miệng. Y không thèm để ý, đưa tay lau đi.

Mỗi một sự kiên nhỏ, dường như đều đang chống lại y.

Chắc đến tám chín phần nàng ta chính là Tố Nữ tinh, là yêu cơ ẩn mình bên cạnh đế vương. "Bảo bọn họ điều tra, trong một năm này, vị Mai cô cô đó từng kết giao thân thiết với ai."

"Vâng."

"Khụ khụ, đợi đã, tìm cơ hội khiến cho ả không thể thăng chức nữa."

Nếu vị yêu cơ mị hoặc này hồng nhan bạc mệnh, Thiên Sát, thiếu một trợ thủ đắc lực, ngươi có còn ung dung như Lã Vọng buông cần hay chăng?

.

Mấy người Thanh Nhiễm nghe được tin tức liền chạy ra ngoài thành, thấy dân chúng vây quanh Thiệu Hoa Trì chờ phát cháo.

"Lam Âm, chuyện của công tử, chúng ta liệu có nên bàn với điện hạ không? Ta cảm thấy điện hạ dường như không tín nhiệm công tử."

"Chim đưa thư bây giờ còn chưa tới, lại không có bất cứ tin tức nào, e là đã lành ít dữ nhiều. Dù điện hạ bày mưu tính kế hay là có người tác động ở giữa thì chí ít có thể chứng minh một điều : chỉ cần công tử quay về thì lành ít dữ nhiều. Chúng ta nói chuyện công tử còn sống cho điện hạ, chẳng phải là vu hãm cho công tử tội bất nghĩa hay sao?"

Thanh Nhiễm nghe vậy, gật đầu phụ họa. Những sắp xếp của công tử ở kinh thành như tảng băng trôi, nếu các nàng đi sai một bước, chẳng những không tìm được người muốn hại công tử mà trái lại còn khiến công sức của ngài đổ sông đổ bể, lúc đó phải làm sao?

"Chúng ta đi trước đi." Cuối cùng, bọn họ nhìn qua Thiệu Hoa Trì được dân chúng yên kính, yên lặng rời đi.

Quay về Tiêu Tương quán, Thanh Nhiễm nhận được một phong thư có nét bút quen thuộc. Chỉ trong tích tắc, nàng kích động đến nỗi hai tay phát run.

Lam Âm thấy nàng như vậy, vội theo nàng vào phòng. "Ngươi sao thế?"

"Lam Âm, ngươi và Tranh Tâm ở lại Loan Kinh, ta phải rời khỏi kinh thành, đi tìm công tử !"

"Ngươi nói cái gì, phong thư này sao?"

"Đúng, là sư phụ viết, sư phụ đã đến được Trăn quốc, hiệp trợ tiểu hoàng đế bình định phản loạn. Sư phụ nói nửa tháng trước, người nhận được thư của công tử. Công tử đang đi về phía Tây Bắc, đích đến cuối cùng là... Kích quốc!"

"Cái gì, sao lại là Kích quốc !"

.

Lúc gần chạng vạng, tuyết mới tạm dừng. Hai tay Thiệu Hoa Trì đã lạnh cóng, y chà xát chúng vào nhau. Bởi vì múc cháo liên tục nên cánh tay đã cứng ngắc. Y chưa kịp tiếp tục động tác thì đã được Cảnh Dật kéo tới, lấy thuốc mỡ mát lạnh bôi lên tay, xoa dịu đau đớn.

"Cảm ơn Cảnh ca. Mấy ngày này cũng vất vả cho huynh." Thấy động tác của Cảnh Dật rất nhẹ nhàng, Thiệu Hoa Trì có chút cảm động.

"Chúng ta việc gì phải khách khí, ta giúp đỡ đệ đệ của mình chẳng phải chuyện đương nhiên sao?" Cảnh Dật nghe vậy khẽ cười, vỗ vỗ cánh tay Thiệu Hoa Trì.

Đang muốn nói gì đó, dư quang khóe mắt lại thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người, vừa gầy vừa cao. Thiệu Hoa Trì sững người như bị sét đánh, mọi động tác đều ngừng lại. Giờ khắc yên tĩnh này, trong đầu y chẳng nhớ nổi chuyện gì, chỉ có bóng dáng kia.

Một lúc lâu sau, Thiệu Hoa Trì mạnh mẽ vứt cái muôi trong tay, lao như điên ra ngoài.

Người kia đang ra khỏi thành, leo lên một chiếc xe ngựa, đi về phía tuyết trắng mênh mông, tựa như một giấc mộng lạ lùng, chỉ tồn tại trong ảo tưởng của y.

"Đợi....Đợi đã....Đừng đi!" Y giống như một bệnh nhân không biết làm cách này để hít thở, ngay cả hô hấp cũng run rẩy.

"Điện hạ!"

"Hoa Trì, đệ đi đâu vậy?"

Giống như có cái gì đó ngăn chặn thính giác, hai mắt Thiệu Hoa Trì chỉ còn chiếc xe ngựa vun vút lao đi kia.

Cả đám người hỗn loạn, chẳng hiểu vì sao thất hoàng tử đột nhiên như thế, ban nãy rõ ràng vẫn bình thường.

Thiệu Hoa Trì thấy một thương nhân đang dắt ngựa ngoài cổng thành, động tác còn nhanh hơn suy nghĩ, lập tức rút lệnh bài của thất hoàng tử cho đối phương xem. "Cho ta mượn ngựa!"

Người qua đường kia trợn mắt nhìn "tên cướp", thụ sủng nhược kinh kêu lên. "Thất hoàng tử? Cưỡi ngựa của ta?"

Cảm giác như con ngựa này đều được dát vàng, đợi nó về rồi sẽ đổi tên cho nó thành Ngựa Từng Được Thất Hoàng Tử Cưỡi.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, tiểu thái giám này thấy y chết mà không cứu. Y buồn bực, phẫn nỗ. Sau đó, người ấy lại cùng y bầu bạn ngày ngày đêm đêm, giữa bọn họ là vô vàn nghi kỵ, thử thách, ép buộc. Nhưng dù tốt hay xấu, y đều cho rằng người kia sẽ luôn ở cùng y, không đi xa, chỉ cần quay đầu lại là thấy hắn nhìn y bình tĩnh mỉm cười.

Y vung roi thúc ngựa, vượt qua cỗ xe ngựa kia.

"Dừng lại!"

Người đánh xe cũng bị dáng vẻ gần như phát điên của thất hoàng tử làm cho sợ hãi, lập tức dừng xe.

Thiệu Hoa Trì lập tức xuống ngựa, xốc màn xe lên. Một bạch diện thư sinh ngồi bên trong, sắc mặt xanh mét, nghi hoặc nhìn y.

"Ngươi...ngươi muốn làm gì!"

Túc thì, Thiệu Hoa Trì như từ đám mây rơi xuống vực thẳm. Mọi nỗi vui mừng đều hóa thành tuyệt vọng, y chết lặng buông màn xe.

Đúng thế, hắn đi rồi.

Thế giới này quá bất công với hắn, chính mình cũng ép buộc hắn, khiến hắn phải chịu thiệt thòi, sao hắn còn muốn quay lại chứ?

Y vĩnh viễn chỉ còn lại một mình, Phó Thần đã không cần y nữa.

Kinh thành mất đi hắn, lạnh lẽo như một tòa thành bỏ hoang.

Thiệu Hoa Trì ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt trống rỗng. Băng tuyết lạnh lẽo thấm qua ống qần, chui vào đầu gối, lạnh đến thấu xương.

Chiếc xe ngựa kia đã sớm không còn bóng dáng, mà y còn ở chỗ đó.

Có tiếng vó ngựa phía sau, Cảnh Dật dẫn người đuổi tới, khom lưng nâng Thiệu Hoa Trì dậy, "Ngài không sao chứ."

Cảnh Dật nghĩ rằng mình sẽ lại thấy Thiệu Hoa Trì sụp đổ, nhưng không. Trên mặt thiếu niên mười lăm tuổi vẫn nguyên vẻ thong dong lạnh nhạt, y đứng dậy phủi tuyết trên người. "Làm sao? Kẻ kia có bộ dạng khả nghi nên ta mới đuổi theo. Ổn rồi, vẻ mặt thế là thế nào? Chúng ta quay lại tiếp tục phát cháo.

Thấy Thiệu Hoa Trì không có vẻ khác thường, Cảnh Dật mới gật đầu.

Cái giá phải trả của việc trưởng thành chính là mất đi sự đơn thuần vốn có, đắp nặn cho mình một tường đồng vách sắt quanh trái tim.

Mệt nhọc suốt một ngày, bận rộn không ngừng tay, y mới có thể quên đi vài chuyện không muốn nhớ tới.

Quay lại Trọng Hoa cung, Quỷ Tử thấy bóng dáng trầm mặc của thất điện hạ.

"Điện hạ, hoàng thượng triệu ngài tới Dưỡng Tâm điện."

"Được, ta biết." Thiệu Hoa Trì theo thói quen vuốt ve hai miếng ngọc giống nhau như đúc ở bên hông. Lúc ra khỏi cửa, gương mặt y trở nên lạnh lẽo, trầm ổn.

Thiệu Hoa Trì vừa tới của thì thấy đại hoàng tử bị đuổi ra ngoài. Nghe nói trong lúc lão bát và lão thập nhị kẹt lại ở Khương Vu đã trở thành vị hôn phu của người nước họ. Cách đó vài ngày có thư tới, đường đường là hai vị hoàng tử của Đại Tấn mà phải "ở rể" tới một năm, không thể quay về nước. Điều này khiến cho Tấn Thành đế cảm thấy mất hết cả thể diện. Người Khương Vu là cái thá gì, chẳng phải chỉ là một đám binh tàn tướng bại thôi sao ! Hôm nay hắn nổi giận lôi đình, nhưng các đại thần hết lòng khuyên giải, lúc này không nên khai chiến. Đúng thời điểm ấy, đại hoàng tử còn dâng tấu sớ buộc tội nhị hoàng tử, đương nhiên là chạm phải vảy ngược của hoàng đế. Công sự chẩn tai ngon lành vốn thuộc về y lại được giao cho cửu hoàng tử Thiệu Tử Du.

Đại hoàng tử ra tới cửa điện thì thấy Thiệu Hoa Trì đang đi tới, tầm mắt hai bên chạm nhau dữ dội. Ánh mắt Thiệu Mộ Tiễn như thể muốn ăn tươi nuốt sống Thiệu Hoa Trì.

Thiệu Hoa Trì bình tĩnh đối mắt, hành lễ vấn an trước, "Đại ca."

"A, ta cũng không dám nhận một đệ đệ không yên phận như ngươi." Đại hoàng tử phẩy tay áo bỏ đi.

Đừng tưởng y không biết, lão thất mới là một con sói thực thụ. Lúc trước y im hơi lặng tiếng, giờ bỗng vùng dậy, làm gì có cái gì gọi là đột nhiên. Chắc chắn là đã có âm mưu từ trước, đợi lão nhị gặp chuyện không may mới dám thò đầu ra thôi.

Lão cửu đúng là ngu xuẩn chứ thần đồng cái nỗi gì, thiên tư tung hoàng cái nỗi gì. Ngay cả bộ mặt thật của lão thất còn nhìn không thấu, đáng bị lợi dụng!

"Công sự tới tay chưa?" Thiệu Hoa Trì hỏi thăm.

"Rồi, ta và huynh liên hợp, đương nhiên dễ như trở bàn tay." Thiệu Tử Du gật đầu, khẳng định phỏng đoán của y.

Hai người nhìn nhau cười.

Trấn an Tấn Thành đế đang nóng giận xong, Thiệu Hoa Trì mới về Trọng Hoa cung. Bỏ đi dáng vẻ tươi cười, mặt y lãnh lẽo không cảm xúc bước vào thiên điện. Y mang tấm thân uể oải, quét tước gian phòng Phó Thần từng ở một lần, tự tay lau những bàn ghế, bình lọ, tìm thấy trong ngan kéo dưới giường hắn một thứ.Hai bình tro cốt cua Trần Tác Nhân và Diêu Tiểu Quang. Y giao chúng cho Quỷ Tử, "Mang tới phòng ta, cất giữ cẩn thận."

Chỉ cần còn thứ này, Phó Thần sẽ luyến tiếc không rời đi. Ở trong cung, đây là hai thứ Phó Thần không nỡ vứt bỏ nhất.

Cho dù là quỷ hồn, ngươi cũng trở về nhìn ta đi, Phó Thần.

Y vô tri vô giác nằm trên mặt đất không rõ bao lâu, ôm chiếc gối đầu của Phó Thần trong lòng. Đây là chút ít đồ vật Phó Thần còn để lại cho y.

Y vẫn luôn ở trong phòng của Phó Thần, chẳng đi đâu khác, dù là chủ điện của mình hay chỗ của Điền thị. Y chỉ muốn chờ đợi trong căn phòng đơn sơ lạnh lẽo thấu xương này. Tiếng Điền thị vang lên bên ngoài, hình như đến hỏi thăm. Y đã dặn dò từ trước, bọn họ không dám để Điền thị vào. Một lát sau, nàng bị đám thái giám đuổi đi.

Phụ hoàng muốn có một hoàng nhi.

Điền thị cũng muốn củng cố địa vị.

Có được một nhi tử mang huyết thống hoàng tộc mới có thể tăng thêm lợi thế.

"Hừ." Thiệu Hoa Trì cười lạnh một tiếng, vùi mặt vào trong chăn. Nơi đó đã chẳng còn mùi hương của Phó Thần nữa, nhưng y vẫn muốn há miệng gặm một miếng.

Những sợi tóc trắng xám rủ xuống. Gương mặt vẫn tuyệt mỹ như trước kia, nhưng nhìn từ phía sau, lúc này Thiệu Hoa Trì giống như một lão nhân lưng còng tóc bạc.

Cũng chính gì vậy, khi Tấn Thành đế nhìn thấy nhi tử mình sủng ái biến thành bộ dạng này, chẳng dám mở mồm trách cứ nữa.

Y đang lẳng lặng hưởng thụ giờ phút yên tĩnh hiếm có, bên ngoài bỗng có tiếng hạ nhân ồn ào.

Thiệu Hoa Trì nhíu mày, đặt chăn sang một bên.

Nữ nhân kia cứ thế đẩy cửa xông vào, chẳng hề có quy củ, trên người còn phủ một lớp tuyết. Nàng đợi Thiệu Hoa Trì suốt mấy ngày đã không chịu nổi nữa, dung nhan được tu dưỡng cũng mài mòn hết.

Mục Quân Ngưng trợn mắt, nhưng Thiệu Hoa Trì chẳng có chút sợ hãi nào.

"Điện hạ, nương nương...." Đám tôi tới chạy theo sau, lắp bắp.

"Lui xuống cả đi, ta trò chuyện với hoàng quý phi một lát." Thiệu Hoa Trì nhìn hoàng quý phi đã chẳng còn dáng vẻ ung dung cao quý nữa.

Mọi người rời đi rồi, Mục Quân Ngưng mới kinh ngạc nhìn Thiệu Hoa Trì. Mới chỉ qua mấy ngày, mái tóc y đã bạc trắng như tuyết. Tuy vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng giờ đây có gì đó rất khác xưa, phải nói là sâu như một đầm nước, không sao đo lường được.

Một lúc lâu sau, nàng mới mở miệng. "Hắn ở đâu?"

Không cần nhắc đến tên, bọn họ biết hắn là người nào.

"Ngươi không đi Kinh Giao sao?" Nét mặt như thể biết rồi còn hỏi cố.

Đương nhiên là đã đi. Nàng phải nhờ Lưu Túng hỗ trợ không ít mới vụng trộm ra khỏi cung được.

Nhưng chính vì đã đến Kinh Giao, nhìn thấy ngôi mộ khắc tên Phó Thần kia, nàng mới càng không dám tin.

"Ngươi đang nói dối."

"Hắn đang ở đó."

"Ngôi mộ đó trống rỗng!"

Nghe vậy, Thiệu Hoa Trì ngẩng đầu lên, ánh mắt như dao, nhìn nàng chằm chằm, hận không thể đâm xuyên. "Nữ nhân điên rồ nhà ngươi !"

Dám đào mộ hắn !

Đương nhiên là không có thi thể rồi, xương hắn đã bị nghiền ra tro.

Phần còn lại, y đang cất giữ.

Hỏa táng là vũ nhục người chết, Tấn quốc không có phong tục này.

Vậy mà người hỏa táng Phó Thần lại chính là Vanh Hiến tiên sinh, người y tín nhiệm, yêu kính nhất, xem như phụ thân của mình. Trước lúc lâm trung, mẫu thân còn dặn dò y nghe lời lão.

"Ta có điên cũng sao bằng ngươi?" Thất điện hạ, nếu ngươi không muốn quay về dưới gối hoàng hậu nương nương thì mau nói cho ta biết sự thất. HẮN Ở ĐÂU?" Nàng lặp lại lần thứ hai.

"Dù hắn không ở Kinh Giao, ta cũng không có nhiệm vụ báo cáo với ngươi hành tung của hắn." Thiệu Hoa Trì rót cho mình một tách trà, khẽ nhấp một ngụm.

"Ta giao cho ngươi một người toàn vẹn, ngươi dám hồi báo ta như vậy sao? Biến nó thành một ngôi mộ lạnh lẽo? Thất hoàng tử, tuy ngươi là hoàng tử, nhưng ta với ngươi địa vị ngang nhau. Ngươi cũng phải xem xét tình thế rõ ràng mới động vào ta. Cũng đừng nghĩ tới chuyện chọc giận ta. Nếu ta muốn động đến ngươi, mỗi ngày của ngươi đều không dễ chịu. Cùng lắm thì chúng ta cùng nhau chơi đùa." Từng chữ của Mục Quân Ngưng thốt ra đề lanh lảnh hữu lực. Dáng vẻ thong dong, hiền từ thường ngày chẳng còn đâu nữa. Lúc này đây, khí thế bùng nổ, không giận mà uy, áp lực bốn phía, khiến người ta không dám lỗ mãng.

Lời này cũng quá mức thẳng thắn. Nhớ đến lúc nghe tin, nàng giận dữ vô cùng. Sau đó hết lần này đến lần khác không tìm được Thiệu Hoa Trì, phẫn hận tích tụ, không còn để ý được nhiều chuyện nữa.

"Hoàng quý phi, nhi tử nhắc nhở người, thân phận của người là nữ nhân của phụ hoàng ta. Nô tài này rốt cuộc có quan hệ gì với người mà có thể khiến người đích thân đến hỏi thăm như vậy?"

"Nếu ngươi cho ta biết hắn ở đâu, ta nói với ngươi tình hình thực tế, thây sao?" Mục Quân Ngưng bình tĩnh lại, nói.

Thấy Mục Quân Ngưng đã muốn ngả bài, Thiệu Hoa Trì cảm thấy ngực như bị một khối đá ngàn cân đè nặng. Thế gian này có thứ quan hệ gì có thể khiến một nữ nhân vố rất lý trí lại si cuồng như thế. Y đứng bật dậy, giận dữ cười đáp, "Dù hắn có ở đó hay không, hắn vẫn là nô tài của Thiệu Hoa Trì ta. Sống hay chết đều là người của ta, không tới lượt một phi tử như ngươi khoa chân múa tay."

"Nếu ta sớm biết, thì dù có phải ép buộc cũng sẽ giữ hắn lại, không để ngươi hủy hoại hắn như thế !" Mục Quân Ngưng phẫn nộ cực điểm.

"Ta hủy hoại hắn? Đúng, nếu sớm biết có ngày hôm nay, ta đã hủy hoại hắn từ lâu rồi!"

"Ngươi......Ngươi có ý gì?"

"Ngươi cho là ta có ý gì?" Thiệu Hoa Trì cười vang, cũng không giải thích. Y từng bước tới gần Mục Quân Ngưng, khí thế kinh người, giống như một con sói đơn độc, "Đừng quên, chính ngươi đã tự tay trao, hắn, cho, ta."

Những lời cuối cùng vương trên đầu lưỡi y, nhẹn nhàng mà tàn nhẫn.

Mấy lời ấy dường như đánh nát trái tim Mục Quân Ngưng, khiến nàng lung lay gần như sụp đổ.

Thiệu Hoa Trì đi tới, đột nhiên vung tay siết chặt cổ Mục Quân Ngưng, đè nàng lên ván cửa.

"Thả.... Thả ta...." Mục Quân Ngưng cảm thấy dưỡng khí càng lúc càng ít. Yết hầu bị người ta chặn đứng, hít thở không thông khiến gương mặt nàng đỏ bừng. Hai tay túm lấy cánh tay Thiệu Hoa Trì nhưng không cách nào lay động được mảy may. Âm thanh trêu đùa của Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng phất qua vành tai, "Hoàng quý phi, ngươi thật sự cho là ta không biết ngươi và hắn ngầm làm những chuyện đồi bại hay sao? Ta không tới tìm ngươi gây phiền toái, ngươi nên cảm thấy may mắn, đằng này còn không biết nặng nhẹ. Ngươi không giữ lấy khí độ ung dung của hoàng quý phi thì cũng đừng trách ta không niệm tình cảm."

Tình cảm này, đương nhiên là lúc nàng thức thời giao người cho y.

Trước khi Mục Quân Ngưng nghẹn thở, Thiệu Hoa Trì buông lỏng tay, đứng trên cao nhìn xuống nữ nhân đang co quắp dưới mặt đất, tay ôm chặt yết hầu, ho rũ rượi đến gần lịm đi, "Cút ra ngoài. Ta sẽ không giết ngươi ở nơi của hắn, tránh làm ô uế mảnh đất này."

Mục Quân Ngưng nghiêng ngả, lảo đảo rời đi, lần cuối cùng nhìn thoáng qua gian phòng Phó Thần từng ở.

Nàng như cười như không nhìn Thiệu Hoa Trì, ánh mắt ngập tràn hận ý. Nếu không do Thiệu Hoa Trì thì Phó Thần sao phải chết!

"Thất điện hạ, nỗi nhục ngày hôm nay, bản cung sẽ ghi nhớ !" Giọng nàng khàn khàn đẫm máu.

Dứt lời, bóng dáng Mục Quân Ngưng lẫn vào màn tuyết trắng trời.

Cách đó hơn ngàn dặm, trong quán trọ ở huyện Lô Tích, Thiểm Châu.

Lý Biến Thiên tâm tình rất tối, đùa giỡn với Phó Thần. Thân mình hắn còn mang hơi ẩm do mới tắm rửa xong, lăn xe ra khỏi bình phong. Sửa sang lại một chút, hắn mới ngồi lên nhuyễn tháp, sờ sờ thứ hạt màu vàng nhạt tinh tế do A Nhất mang tới, vuốt ve một lúc.

"Giống muối mà không phải muối, là thứ gì vậy?" Hắn hỏi A Nhất A Nhị.

Hôm ấy, sau khi nếm món thịt thỏ của Phó Thần, hắn rất để ý tới gia vị trong đó. Lý Biến Thiên sai người điều tra, nhân lúc Phó Thần ngủ sau, lấy đi một ít.

"Nô tài đã hỏi Tứ Nhi, hắn nói thứ này là bột nêm, dùng mấy thứ gia vị muối, đường, canh trộn lại, sau đó chặt xương, chưng nấu, hầm nhừ, lấy nước, thêm hương liệu chế thành. Hương vị so với muối chỉ hơn chứ không kém, là do một vị kỳ nhân dạy cho hắn."

Lý Biến Thiên mở ra vài gói muốn hàng mẫu, vài loại muốn to nhỏ khác nhau đặt trên mặt bàn. Thứ nhất là loại muốn thông dụng nhất ở Tấn quốc, mày vàng nhạt, hạt mảnh. Thứ hai là loại muốn phổ thông mà bách tính thường dùng trong gia đình, hạt to, màu sắc ngả xám, vị cay đắng đậm hơn vị mặn. Thứ ba là muối của Kích quốc bọn họ, hạt khối lớn, có cái còn như một tảng đán, màu nâu nàng, hơi xám đen, khi nếm còn có lẫn vị chua, cay, đắng. Sau khi ăn thử hạt nêm do Phó Thần làm thì bỗng thấy muối của nước họ thật khó ăn, mà thứ bọn họ mang theo đã là muối tinh chế thượng đẳng nhất.

Tuy Kích quốc hiện giờ đã có thế lực cường thịnh hơn trước rất nhiều, nhưng dù là trình độ sản xuất hay mức độ sinh hoạt của người dân đều không thể bằng Tấn quốc. Tấn quốc có một vị đế vương khai sáng thịnh thế là Tấn Thái tổ, còn có thành quả do Hàm triều lưu lại, so với một Kích quốc nghèo trắng hai bàn tay như bọn họ, đương nhiên tốt hơn nhiều.

Thứ muối mà bọn họ cho là tốt nhất, so sánh với thứ Phó Thần cho họ ăn, có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Hai mắt Lý Biến Thiên sáng rực. Không ai rõ hơn hắn về tầm quan trọng của muối.

Phó Thần là một người hiện đại, dù có chút kiến thức vượt quá thời đại cũng không thể thay đổi những quan niệm đã trói buộc từ gốc rễ. Lúc hắn mới xuyên việt, không có điều kiện ăn thức ăn được nêm muối. Sau này vào cung cũng đều ăn thứ do ngự trù làm, đương nhiên không có kiến thức thông thường về mặt này.

Hắn còn chưa ý thức được, thứ mà ở hiện đại người ta muốn bao nhiêu cũng được, nhà nào nhà nấy đều ăn muối I ốt trắng tinh, thì ở cổ đai, một túi muốn có thể cứu được bao nhiêu mạng người.

Lịch sử của muối cũng dài và phức tạp như lịch sử chiến trang, tầm quan trọng khỏi cần nói cũng biết. Đầu tiên, thân thể thiếu muối sẽ dẫn đến rất nhiều bệnh tật. Thứ hai, ở thời này, muối tương đương với tủ lạnh, có thể giữ cho đồ ăn tươi lâu. Ở thời kỳ thiếu thốn đồ ăn, nếu có muối, người ta có thể tích trữ thêm nhiều thức ăn, giảm thiểu chết đói. Mặt khác, có muối là có thể tiến hành vận chuyển buôn bán đường dài, mở rộng kinh tế, mậu dịch phát triển. Ví dụ như những thứ thức ăn được chất trên gác xép ở Túy Tiên lâu mà Phó Thần từng thấy, đều là đồ ăn được ướp muối rồi vận chuyển đến kinh thành. Ngoài những điều đó ra còn vô vàn tác dụng khác nữa, không sao kể hết được.

Thời đại này, muối vô cùng quý giá. Nhưng từ phương pháp khai thác, sản xuất đến vận chuyển muối đều hết sức lạc hậu. Ngoài ra, quan phủ còn áp chế, tàng trữ muối tràn lan khiến cho thị trường muối hỗn loạn. Người có tiền nắm trong tay cả núi muối, người dân thường thì ngay cả một nhúm nhỏ cũng không kiếm được. Trên chiến trường, đại bộ phận quân đội không có muối để ăn, chỉ có thể dùng muối vải thay thế. Muối vải nói ngắn gọn là ngâm vải trong dấm chua, sau đó sấy khô, có thể thu được một ít thứ mang chút vị mặn. Trong trận chiến tranh với Khương Vu gần đây, triều đình không đủ ngân lượng để cấp phát lương thực, quân lính không có đủ đồ ăn, chỉ có thể nếu những tấm vải lều bốc mùi lên làm canh uống. Binh lính không có sức chiến đấu nên lần này mới có nhiều thương binh như vậy.

Lúc Thiệu Hoa Trì và Phó Thần trông thấy những thương binh kia, có rất nhiều người ngã bệnh đo đói khát, thiếu dinh dưỡng. Còn rất nhiều người nữa bọn họ không gặp được vì đã bỏ mạng trên đường. Phải biết, đây là nơi mà chỉ một trận cảm mạo nho nhỏ là có thể giết chết một người. Ngoài thất điện hạ ra, sẽ chẳng có một hoàng tử cao cao tại thượng nào chịu để ý đến đám người không còn sức lao động như họ.

Đối với bọn họ, muối quý giá hơn mấy mạng người nhiều.

Người chết thì đẻ thêm, nhưng muối thì không có cách nào sản xuất nhiều hơn được.

Lý Biến Thiên đã tìm thấy hy vọng cho bách tính ngay tại nơi này, "Du tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào?"

Du Kỳ Chính đương nhiên hiểu ý Lý Biến Thiên. Có lẽ thiếu niên sinh sống ở phố phường hỗn tạp kia sẽ biết một số cách tạo ra muối mà người khác không biết, nếu không làm sao hắn có được hạt nêm?

Đây là chuyện đại sự liên quan đến dân tộc, sao có thể không kích động đây. Làm đế vương của Kích quốc nhiều năm, Lý Biến Thiên đương nhiên mong cho bách tính có thể sinh sống yên bình. Dù chỉ có một chút khả năng thành công, hắn cũng không tiếc cái giá phải trả là gì. Nếu thiếu niên này còn là một khối đá chưa được chế tác, vậy hắn có thể trở thành đá mài đao, tự mình gọt dũa, chỉ bảo. Trước đó, chưa một ai có được tư cách này.

"Chủ công, có nên gọi hắn đến thẩm vấn không?"

Lý Biến Thiên nghĩ đến hài tử kia không hề làm loạn. Từ khi gia nhập đội ngũ đến nay, hắn có rất nhiều cơ hội bỏ đi nhưng chưa bao giờ chạy trốn. Đối nhân xử thế cũng rất thành thạo, biết làm thế nào để tranh thủ lợi thế cho mình. Lý Biến Thiên còn vừa lòng hơn cả Thẩm Kiêu năm đó. Hắn lắc đầu, "Nếu phải cưỡng ép mà không có được chân tâm thì không cần thiết. Nếu hắn nói bừa thì các ngươi định làm sao?"

Nghe Lý Biến Thiên nói, A Nhất A Nhị thoáng rùng mình, suýt chút nữa làm hỏng đại sự của chủ tử.

"Du tiên sinh, không bằng ngươi đi trước xem thực hư thế nào?" Hắn quay sang nhìn Du Kỳ Chính bên cạnh.

"Thuộc hạ hiểu rồi. Xin chủ công yên tâm."

Ào ào.

Phó Thần hỏi hỏa kế quán trọ chỗ giếng nước, tới đó múc một xô, không ngừng táp nước lên mặt.

Hôn, một nam nhân !

Lần này cũng không giống như hô hấp nhân tạp cho Thiệu Hoa Trì ở dưới nước, mà là một nụ hôn. Nhưng điều khiến hắn không hiểu nổi, chính là bản thân mình thế mà mặt không đổi sắc, tiếp tục hầu hạ. Có lẽ lúc mới xuyên qua, hắn sẽ không thể nào bình tĩnh được. Ít nhất, lúc bị ép trở thành nam sủng của Mục Quân Ngưng, hắn còn có chút phản kháng về mặt sinh lý, có thể duy trì một phần lý trí, nhưng mấy ngày nay thì không có chút nào.

Buồn nôn mấy lần nhưng không nôn ra được gì, chỉ có thể cố hết sức tẩy rửa mùi vị lưu trên môi.

Hắn phải chăng đã mất đi phản ứng mà một người thường nên có?

Phó Thần đột nhiên vùi cả đầu mình xuống chậu nước, lạnh lẽo, tối tăm. Nước ngăn cách thính giác, chỉ có những âm thanh ồ ồ trong tai, khiến trái tim dần dần bình tĩnh trở lại. Hóa ra cũng chẳng có giới hạn nào hết. Thứ vốn cho là không thể thỏa hiệp, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.

"Cần ta sai người gọi nước ấm cho ngươi tắm rửa không? Như vậy sẽ bị cảm lạnh đấy."

Giọng nói bất chợt vang lên, khiến Phó Thần hoảng sợ.

Hắn ngẩn đầu lên, thấy vị Du Kỳ Chính thường ngày rất ít khi xuất hiện. Trong thư tình báo của Túc Ngọc, đây là một nhân vật đặc biệt cần chú ý.

"Cảm ơn Du tiên sinh, ta ăn no tức bụng, không chịu được nước ấm." Nước ấm giữa mùa đông, thứ quý giá như vậy mà lại cho hắn ấy hả?

Lời của Du Kỳ Chính là lời của Lý Biến Thiên.

Ha ha, đang yên đang lạnh lại dịu dàng chu đáo, chắc chắn có âm mưu.

"Tuổi còn nhỏ, cần gì phải lo lắng nhiều. Chủ tử cũng không để ý những chuyện nhỏ như thế. Lúc có thể hưởng thụ thì nên hưởng thụ, chứ bỏ lỡ rồi thì không chắc lại có cơ hội đâu."

Nói xong, Du Kỳ Chính lại đi ngay. Nhìn bóng dáng lão, Phó Thần có chút khó hiểu.

Thâm ý trong lời này, lão muốn nhắn nhủ gì?

Bên ngoài bỗng có tiếng hỗn loạn, khiến Phó Thần sực tỉnh. Hắn chạy tới, giữ lấy một hỏa kế, hỏi han, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Có quan binh hình như đến truy bắt khâm phạm triều đình, nói là đã tìm cả tháng nay, giờ mới tới huyện Lô Tích của chúng ta. A, Ngươi !!!" Hỏa kế thấy dung mạo Phó Thần thì kinh hãi. Thiếu niên này sao lại giống khâm phạm triều đình muốn truy bắt như thế.

Bị hỏa kế nhìn chằm chằm như động vật quý hiếm, Phó Thần mơ hồ có cảm giác, việc này liên quan tới hắn rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio