Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

chương 96

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở dĩ Lý Biến Thiên nghĩ đến cách làm này là nhờ công của Tân Di. Nếu không phải lúc trước Tân Di giấu "Thất Sát" trong quan tài, khiến bọn họ không thể tra được đối phương là ai, thậm chí còn thiệt hại không nhỏ, Lý Biến cũng sẽ không ghi nhớ trong lòng mà nghĩ tới chuyện nhốt Phó Thần vào quan tài.

Giọng nói của Lạc Học Chân cách một tầng ván gỗ, cố gắng nghe đến đâu cũng có sai sót. Phó Thần nhắm mắt lại, lông mi run rẩy. Hắn vẫn giữ thứ thuộc bột của Lương Thành Văn giao cho trên người, nhưng tình cảnh bây giờ khác xa với lúc ở nghĩa trang ngoại ô. Khi đó, nhân số không nhiều, có thể thừa dịp đối phương mất cảnh giác để ra tay. Nhưng quanh đây có vô số lính gác, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, con bài tẩy của hắn không có chỗ dùng.

Từ xưa đến này, cái chết vốn không cho con người ta thời gian để sợ hãi. Phó Thần đã tính toán đến trường hợp xấu nhất. Có lẽ cái mạng này rốt cuộc cũng bị trời lấy lại rồi. Hắn chưa bao giờ từ bỏ nỗ lực giành mạng sống, cho nên không biết tuyệt vọng. Nếu thật sự không tránh khỏi kiếp này, thì thôi chẳng cần có kiếp sau, cứ để hắn tan biến trong trời đất bao la này đi. Phó Thần nhìn vào bóng tối, trên gương mặt hiện nét cười mệt mỏi.

Nhưng chuyện mở quan tài cũng không diễn ra suôn sẻ. Phó Thần chưa có cơ hội hiểu ro tập tục nơi này. Ở Thấn quốc, mở quan tài tra xét là hành vi không tôn trọng người chết, hết sức kiêng kị. Biện pháp trốn trong quan tài là cách rất hay, nhưng không ngờ rằng đối phương một mực yêu cầu mở ra.

Muốn mở cần có sự đồng ý của thân nhân người đã khuất.

Đôi vợ chồng già trợn mắt căm giận nhìn Lạc Học Chân. Cả đời bọn họ làm người thành thật, chưa từng chống đối một ai. Giờ khắc này, những cảm xúc đã dồn nét đến tột cùng, lập tức bước tới, dùng tấm thân khô gầy chắn trước quan tài. "Vị đại nhân này, trong đó thật sự là hài nhi của ta, xin các người hãy tha cho chúng ta đi, để cho hài nhi giữ lấy chút thể diện cuối cùng, tiểu lão nhân cầu xin ngài đại từ đại bi...."

Ông lão không ngừng dập đầu như giã tỏi trên mặt đất, vang từng tiếng ầm ầm.

Phó Thần nằm trong quan tài, chợt mở mắt. Cha mẹ có thể làm mọi thứ vì con cái, nhưng rất nhiều khi con cái đều không quan tâm sự che chở này, cho rằng đó là lẽ thường tình.

Đám binh lính đang định tới gần quan tài có chút do dự. Huyện Lô Tích này không quá sung túc, lại thêm hạn hán, nạn châu chấu liên tục, mùa đông này ai nếu đều khó khăn. Tuy rằng thiên tai do mưa đá cùng rét buốt được tri huyện quản lý tốt nên không có ảnh hưởng lớn, nhưng đối với đa số dân chúng trong thị trấn này, chỉ cần một ngày còn có cơm ăn đã là tốt lắm rồi. Muốn mở quan tài người chết quả thật là hành vi xâm phạm đến tôn nghiêm cuối cùng của người chết.

Lạc Học Chân cau mày. Lúc này, một binh lính được tri phủ phá tới quỳ xuống trước mặt Lạc Học Chân, "Điện hạ phái Chúc đại nhân tới báo tin, hiện đang ở phủ đệ chờ ngài, không biết ngài có thể quay về không?"

Lạc Học Chân đảo mắt nhìn trong thành một lượt, "Không cần, hắn tới rồi."

Ngay khi người báo tin tới nơi thì Chúc Lương Bằng cũng tới. Hắn ha ha cười lớn, âm thanh cuồng dã, sang sảng rất đặc trưng, "Vanh Hiến tiên sinh, sau khi từ biệt ở Loan kinh, đã lâu không gặp. Ngài vẫn khỏe chứ?"

Chúc Lương Bằng từng tới thăm nhà Phó Thần, mang nước và thức ăn, phái người ở lại bảo vệ bọn họ, cho nên Phó Thần rất quen với giọng của hắn.

"Điện hạ gần đây vẫn khỏe chứ?"

"Điện hạ nhờ ta chuyển lời tới ngài, vẫn rất khỏe mạnh, chớ nhớ mong." Chúc Lương Bằng vẫn duy trì nét tươi cười trên mặt, thoạt nhìn rất hàm hậu. Sau khi Thiệu Hoa Trì theo Thiệu Tử Du, lực lượng do y bố trí cũng phải công khai từng chút một, ngay cả vị tiểu quan truyền tin này cũng được đề bạt lên cao.

Nhưng một người lăn lộn bên ngoài làm việc cho Thiệu Hoa Trì sao có thể là kẻ dễ lừa gạt được. Mấy năm qua, hắn lập nên không ít công trạng cho Thiệu Hoa Trì, là một người cẩn thận chu toàn, lại mang gương mặt thành thật, trung hậu, khiến người khác an tâm.

Lạc Học Chân không ngờ ngay cả Chúc Lương Bằng cũng bắt đầu ra vẻ hách dịch với mình, tra lời qua loa.

"Đang truy bắt khâm phạm sao? Ta không nhìn thấy bảng truy nã, chẳng lẽ lại có khâm phạm nào ta không biết, cần tiên sinh đích thân truy tìm? Hay là vị đào phạm kia ở kinh thành trốn đến tận đây?" Hắn đang nói tới khâm phạm triều đình, kẻ hạ sát Tân Di, hơn nữa còn thả chó ra gây rối ở kinh thành. Chỉ tiếc rằng điều tra khắp kinh thành lúc này cũng không thể tìm được một người hai chân có tật phù hợp với điều kiện truy nã. Vụ việc đó đã trở thành vụ án bí ẩn nhất Loan kinh. Sau khi vào thành, Chúc Lương Bằng thấy cảnh nghèo khó khắp chốn, còn có chút loạn lạc. Người đi lại trên đường cũng thưa thớt, mỗi khi trông thấy quan binh đều sợ hãi thấy rõ.

Nghe ngóng vài ngài, hắn mới biết bách tính trong thành mấy ngày gần đây đang bị luân phiên tra xét, nói là tìm người, đánh rắn động cỏ trong dân chúng. Nhưng chẳng có một bức họa nào của phạm nhân được công khai, điều này rất hợp với tính tình cẩn thận cua Vanh Hiến tiên sinh.

"Ở đây không tiện nói, Chúc đại nhân, mời." Lạc Học Chân phất ống tay áo, không ai nhận ra lão khẽ đưa mắt ra hiệu với vệ binh bên cạnh.

Vệ binh kia vẫn luôn đi theo Lạc Học Chân, nhưng không lâu sau lại rời đi.

Trước khi đi, Lạc Học Chân không dặn dò gì, đám lính đương nhiên để cho cặp vợ chồng già ra khỏi thành.

Thuận lợi rời thành, đôi vợ chồng thấy cổng thành càng lúc càng xa, mới dừng xe bò ở gò đất dưới tàng cây, dùng hết sức lực mở nắp quan tài. Lúc trước, bọn họ cố tình để một khe hở nhỏ, giúp Phó Thần hô hấp, nhưng vẫn sợ thiếu niên sẽ chết ngạt bên trong.

Nắp quan tài mở ra, Phó Thần phải làm quen với ánh sáng một lúc. Hắn vừa định ngồi dậy thì phát hiện vị nhi tử chết không nhắm mắt kia, hai mắt đã khép lại.

Có lẽ đến phút cuối cùng trong đời, hắn còn lưu luyến cha mẹ già, chấp niệm ấy còn giữ tới khi ra khỏi thành môn.

"Thiếu niên lang, may ra đây." Bà lão nói.

"Không sao đâu, không mau ra thì chết ngạt trong đó mất."

Trán hai vị lão nhân đều chảy máu, bầm xanh, khiến nét vàng vọt như sáp nến càng hiện rõ trên gương mặt gầy guộc. Phó Thần lấy một ít thuốc bột của Lương Thành Văn Cho, xử lý qua loa vết thương của bọn họ.

Không lâu sau, một hàng xe ngựa cũng đi tới. A Nhất A Tam cùng nhảy xuống.

Bọn họ có thể ra khỏi thành dễ dàng như vậy, Phó Thần cảm thấy có gì đó không bình thường. Hình như mình đã bỏ qua manh mối quan trọng nào đó, nhưng nghĩ mãi không ra.

Một bàn tay xương khớp rõ ràng vén mành xe ngựa. giọng nói lạnh nhạt ẩn chit hiền hòa. Chỉ cần Lý Biến Thiên muốn, hắn có thể khiến cho người đối diện có cảm giác như được tắm rửa trong gió xuân, "Tứ Nhi, lên đây đi, trước khi trời tối phải đến được thôn trang tiếp theo."

Phó Thần lấy chỗ bạc cùng lương khô đã được chuẩn bị sẵn từ trước, gói trong quần áo, đưa cho ông bà cụ, "Đây là chút lương khô, đại gia, đại nương, hai vị cầm mà ăn trên đường. Cảm ơn hai vị đã chiến cố mấy ngày nay.

"Không nên không nên, bọn ta sao có thể nhận đồ của ngươi được." Hai người họ đều là người trung thực, không dám nghĩ tới được Phó Thần báo đáp.

Lúc nhìn thấy chiếc xe ngựa rõ ràng người thường không thể mơ đến được, ông bà cụ cũng trợn mắt kinh ngạc. Bọn họ đã nhận ra việc "huynh đệ" Phó Thần đào mạng có đến hơn nửa là nói dối. Nhưng tính tình bọn họ thuần phác, mấy ngày nay Phó Thần vẫn luôn cư xử như đứa trẻ trung thực, không hề quấy phá, rất chịu thương chịu khó. Phó Thần tặng lương thực và tiền bạc, bọn họ cũng không dám nhận.

Hắn nhất quyết dúi bọc đồ vào tay ông bà lão, giọng nói của Lý Biến Thiên lại một lần nữa vọng ra từ trong xe ngựa. "Tứ Nhi, lên xe."

Tiếng nói không hề có chút uy nghiêm, nhưng thứ áp lực vô hình kia như ập thẳng vào mặt. Phó Thần ở trong cung nhiều năm, trực giác càng lúc càng chuẩn, cảm thấy Lý Biến Thiên kiên nhẫn có hạn.

Phó Thần vào trong xe ngựa, để A Nhất hộ tống hai ông bà lão đi. Nhìn bọn họ đẩy xe bò càng lúc càng xa, Phó Thần mới buông mành, ngồi nghiêm chỉnh.

Lý Biến Thiên vẫn đang đọc sách. Hắn khoác áo hồ cừu, đặt một chiếc lò sưởi nhỏ bên cạnh. Du Kỳ Chính đưa cho Phó Thần một viên dược hoàn.

Là giải dược lúc trước. Nếu hắn chạy trốn giữa chừng, cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử.

"Tứ Nhi, tên thật của ngươi là gì?" Lý Biến Thiên không hỏi chuyện vì sao hắn bị quan binh truy nã. Từ những gì hắn điều tra được ở Phó Thần cũng đã phỏng đoán được tương đối, không nghĩ cần hỏi nhiều.

"Không có tên, xếp thứ tư trong nhà." Tin tức nửa thật nửa giả lẫn lộn, bao giờ cũng dễ lừa gạt người khác.

"Ta ban họ cho ngươi, họ Lý, thấy thế nào?" Lý Biến Thiên nhướn mày, đôi con ngươi đen thẫm như mực lại nhìn vào hắn, giống như chẳng thể che giấu bất cứ điều gì.

Hắn thấy đôi mắt thiếu niên rực sáng, giọng có chút run rẩy, "Ta...Ta có tên riêng sao?"

Ban? Xem ra Lý Biến Thiên vẫn khó bỏ được thói quen của hoàng đế.

Lý Biến Thiên rời mắt khỏi trang sách. Dù thiếu niên này cố hết sức duy trì vẻ lãnh tĩnh nhưng hắn nhận ra, đối phương rất xúc động, cảm kích.

"Tên chỉ có một chữ Ngộ, kỷ niệm cuộc xảo ngộ (tình cờ gặp gỡ) của chúng ta lúc trước. Lý Ngộ, có thích cái tên này không?"

Thiếu niên kích động cúi xuống, mạnh mẽ gật đầu, tỏ vẻ rất thích, nhận lấy cái tên mới cho mình. Bờ vai hắn run lên, nghẹn ngào không nói nên lời. Lý Biên Thiên như một vị trưởng bối hiền từ, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của thiếu niên. Thiếu niên càng run rẩy hơn, mùi hoa mai nhàn nhạt, thản nhiên lan tỏa khiến hắn càng không thể kiềm chế xúc động.

Lý Biến Thiên dường như thấy lại chính mình thời niên thiếu, lúc rơi vào đường cùng, một chút xíu ân huệ cũng khắc ghi trong lòng. Nhưng sau này hắn mới nhận ra, lúc ấy mình mới ngây thơ là sao, giống như đứa trẻ trước mặt này. Lúc đầu, toàn thân hắn như bọc đầy gai nhọn để bảo vệ chính mình. Khi bóc đi lới da xù xì ấy , hóa ra bên trong lại mềm mại như vậy.

Đây là lần đầu tiên Lý Biến Thiên ban chính họ của mình cho người bên cạnh. Ở Kích quốc, ngoại trừ hoàng tộc, không một ai được phép mang họ Lý. A Tam và Du Kỳ Chính ở cạnh bên cũng lấy làm khiếp sợ, dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn thiếu niên. Điều mười tám năm nay chưa từng có, vậy mà bị tên tiểu quỷ vô danh này đạt được.

Điều này càng chứng minh vị trí của hắn trong lòng chủ công không hề thấp, ngay cả Thẩm Kiêu trước kia cũng không thể sánh bằng.

Chỉ có thể nói, thiếu niên này xuất hiện quá đúng lúc. Thời gian vừa vặn, địa điểm vừa vặn, lại đúng lúc chủ công cần.

Từ sau khi được ban tên, gương mặt thiếu niên chẳng có lúc nào không tươi cười. Lý Biến Thiên thấy vậy cũng rất thích, nét mặt nhu hòa đi nhiều. Bầu không khí trong xe ngựa cực kỳ tốt, nhưng chỉ kéo dài được đến khi A Nhất quay về.

A Nhất vào xe ngựa báo cáo, thiếu niên bỗng ngẩn ngơ. Hắn ngửi thấy mùi máu phảng phất, rất nhạt, nhạt đến mức nến không phải kiếp trước từng ghét thăm nhiều hiện trường án mạng thì chắc hẳn đã không nhận ra. Hắn cứng ngắc người, quay nhìn Lý Biến Thiên. "Chủ tử, ngài xử lý đôi vợ chồng kia thế nào?"

Lý Biến Thiên không nói, hắn không muốn phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này, cũng không ngờ thiếu niên lại nhạy bén như vậy.

Phó Thần đã nhận ra được điều gì, lúc này không khỏi cảm thấy hoảng loạn, nhảy xuống xe. Hắn dựa theo vị trí hai vợ chồng kia rời đi lúc trước mà đuổi theo. Khi chạy tới một chỗ nọ, Phó Thần tìm thấy hai thi thể được phủ vải. Trên gương mặt họ vẫn còn nét hiền lành chẳng khác gì lúc chào từ biệt hắn. Vết cắt rất bằng phẳng, có lẽ ra đi cũng không đau đớn gì, bởi tất cả phát sinh quá đột ngột.

Vẻ mặt Phó Thần hơi vụn vỡ, cơn lạnh lại dâng lên ngập cốt tủy.

Thấy thiếu niên kia liều lĩnh lao ra, Lý Biến Thiên bỗng kêu đứng lại, thậm chí còn tự mình xuống xe ngựa, đi theo phía sau hắn. A Nhất A Tam người cầm dù, người đẩy xe lăn. Nam nhân nhìn thiếu niên đứng trơ trọi một mình tròng tuyết bạc. Lúc đặt tay lên vai hắn, Lý Biến thiên có thể cảm nhận rõ thân thể thiếu niên cứng đờ.

Hắn mở tấm áo lông cừng, dùng lực kéo thiếu niên đến ngồi trên đùi mình, bọc trong chiếc áo ấm. Hắn vỗ vỗ tấm lưng thon gầy của thiếu niên, giải thích một câu, bình thản như thể sự việc chẳng hề liên quan đến hắn, "Ta cần phải làm thế, ngươi cũng nên quen dần đi."

E là với nhi tử của mình, Lý Biến Thiên cũng không nhu hòa như vậy. Sau khi mất đi huynh đệ Thẩm Kiêu, Phi Khanh ngã bệnh do tính toán thân phận của Thiên Sát, tai mắt được cài vào Tấn quốc gần như sụp đổ hoàn toàn, mọi sự việc đều đè nặng trong lòng Lý Biến Thiên. Chỉ duy nhất có một điều an ủi hắn, là hắn gặp được một thiếu niên có tính nết gần như giống mình ở mọi phương diện.

Phó Thần cũng không phản kháng. Hắn run rẩy, đau thương, phẫn nộ cùng cảm giác thỏ tử hồ bi quanh quẩn trong tâm trí. Hắn nhất định phải đè nén cơn giận cùng sát khí của bản thân, ra lệnh cho chính mình phải ngoan ngoãn, hiện giờ không phải lúc để chống lại Lý Biến Thiên.

Lý Biến Thiên biết rõ đôi vợ chồng này sẽ chẳng đi đâu tiết lộ điều gì về hắn, nhưng hắn cũng sẽ không đánh cược dù một khả năng nhỏ bé nhất.

Thực ra, Lý Biến Thiên đã sớm quyết định việc diệt khẩu. Phó Thần đã quên, nam nhân này là một đế vương thực thụ, dù bề ngoài có vô hại đi chăng nữa cũng khể thể che giấu sự thật này.

Kẻ ngây thơ là hắn, dù cố gắng đến đâu cũng không thể hòa nhập vào cái xã hội coi mạng người không bằng cỏ rác thế này, vẫn luôn dùng giá trị quan vốn có của bản thân để đánh giá mọi thứ. Lý Biến Thiên, Thiệu Hoa Trì....Bọn họ có khác gì nhau đâu?

Miệng tản mát vị máu tanh. Cơn đau đớn như khi nhìn thấy bức họa của mình ở quán trọ lại quay về, dai dẳng không dứt.

Lạc Học Chân dẫn Chúc Lương Bằng về phủ đệ của tri huyện, ngồi xuống dưới một căn nhà chòi ngắm tuyết.

"Lần này ngươi đến có việc gì?"

Chúc Lương Bằng là người thô kệch, từ chối chén trà đối phương đưa tới, chỉ nói. "Điện hạ giao cho ngài một nhiệm vụ với."

"Vậy sao?"

"Tìm tam điện hạ, giết y. Tin rằng với năng lực của ngài, nhất định sẽ tìm được nơi ẩn thân của tam điện hạ." Chúc Lương Bằng đưa cho lão một phần tài liệu tình báo thu thập được.

"Tam điện hạ, Thiệu An Lân, nhi tử của hoàng quý phi?" Lạc Học Chân đã từng cùng Thiệu Hoa Trì phân tích vị tam điện hạ này. Lão đồng quan điểm với Phó Thần, việc tam diện e rằng không đơn giản. Hơn nữa, vị này chưa từng tỏ vẻ quan tâm đến ngôi vị hoàng đế, cũng không có năng lực cạnh tranh. Nhưng nói thì dễ hơn làm. Y có thể tránh được ám sát, tránh được hải tắc, đến nay cũng chưa một ai tìm ra tung tích, chỉ thế thôi đã biết được nhiệm vụ lần này khó khăn cỡ nào, chẳng khác chi mò kim đáy bể. "Bản thân tam điện hạ võ nghệ cao cường, chuyện mất tích cũng rất kỳ lạ. Dẫu tìm ra được thì cũng dễ để lộ sơ hở, tam điện hạ không thể nào không có chút đề phòng. Nếu chuyện này bị cửu hoàng tử hoặc nhị hoàng tử phát hiện ra thì lần này thất điện hạ không cách nào lật người thế cờ. Hoàng thượng tuyệt đối không che phép huynh đệ tàn sát lẫn nhau."

Chẳng những phải trả giá đắt, còn được không đủ bù cho mất. Ít nhất trước mắt, việc đối phó với đại hoàng tử và cửu hoàng tử thực tế hơn, tại sao phải lao lực vì chuyện vô cớ như thế?

"Tứ cho ta nói thẳng, điện hạ không định thương lượng với ngài, mà là hạ lệnh, lần này là tử lệnh." Cái điện hạ muốn chính là, Thiệu An Lân không trở về được nữa.

Lạc Học Chân ngẩn người, trầm giọng nói. "......Trưởng thành thật rồi."

Không biết nên vui mừng hay đau xót.

"Ta hiểu rồi."

Sau khi nói dối qua loa về chuyện tìm khâm phạm, đợi Chúc Lương Bằng đi rồi, Lạc Học Chân mới gọi một vệ binh vào, chính là mật thám mà lão đã phái đi lúc ở cửa thành.

"Sao rồi, họ đi hướng nào?" Lão hỏi về cặp vợ chồng già kia. Lạc Học Chân khi đó không tiện hành động nhưng vẫn để lại hậu chiêu, không có ý định bỏ qua bất cứ khả năng nào.

"Tiên sinh, thuộc hạ phát hiện ra.....thi thể của cặp vợ chồng đó trong rừng, đã chết cách đây chừng một nén hương."

Lạc Học Chân đứng bật dậy, trầm tư sắc mặt.

Lão nhớ tới hôm ấy, ở ngoại ô kinh thành, Phó Thần đã thoát ra bằng đường náo, mới bừng tỉnh đại ngộ.

Phó Thần !?

Quả nhiên là hắn, thủ đoạn cao minh!

Nếu không phải hai người thuộc phe đối địch, Lạc Học Chân cũng phải tán thưởng một phen. Nếu lão không tinh tường để ý, có lẽ sẽ không phát hiện ra dấu vết.

Nhưng dù có trốn thoát thì chắc trong lòng ngươi, niềm tin với điện hạ cũng đã sụp đổ hoàn toàn.

Về điểm này thì lão khẳng định. Dù không đuổi giết được được thì cũng đoạn tuyệt khả năng Phó Thần quay về bên thất điện hạ.

"Phái người đuổi theo, giết không tha." Hồi lâu, Lạc Học Chân nói. Lão tuyệt đối không thể để hắn sống sót xuất hiện trước mặt Thiệu Hoa Trì. "Ngoài ra, nghe nói quanh đây có nhiều sơn tặc làm loạn, phái người đến diệt trừ vài lần đều không thành công. Vừa lúc, ngươi đi báo với tri huyện, lần này hắn có thể lập công lớn cho triều đình."

"Vâng, tiên sinh."

Lạc Học Chân nhìn tuyết ngập mảnh sân. "Điện hạ, giờ người đã không còn nhược điểm nào nữa."

.

Hoàng thành, thiên điện Trọng Hoa cung.

Lúc này, cửa phòng đóng chặt. Ngự tiền chỉ huy sứ Ngạc Hồng Phong từng có quan hệ thân thiết với Phó Thần giờ đã thăng chức, luôn theo sát bảo vệ an toàn cho hoàng đế từng thời từng khắc. Hắn dẫn một đám ngự tiền thị vệ tới, đi qua đi lại ngoài cửa.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nghe tiếng cào xé cùng tiếng ai đó như bị bịt miệng, không ngừng phát ra tiếng kêu rên đau đớn, thống khổ. Ngạc Hồng Phong xem như không nghe thấy gì, tận trung với cương vị công tác.

Tấn Thành đế nhìn ba căn phòng giam trước mặt. Đây là những bệnh nhân bị nghiện nha phiến mà Thiệu Hoa Trì phái người đưa từ Tây Bắc về. Tới khi Thiệu Hoa Trì thấy bộ dạng bọn họ đã đủ để dọa hoàng đế "sợ chết khiếp", y mới mang vào trong cung. Hiện giờ, Tấn Thành đế đã gặp bọn họ. Có người vì dùng nha phiến quá độ mà chị còn thoi thóp hơi tàn, mình da bọc xương, còn có kẻ mặt đầy tuyệt vọng, gào thét điên cuồng. Nhìn những kẻ này, ai dám nói nha phiến là thần dược nữa đây.

Tấn Thành đế hai chân mềm nhũn. Suýt chút nữa hắn đã yêu cầu cung cấp thứ "thần dược" này một cách rộng rãi. Suýt chút nữa hắn lại hại chết mấy hài tử trước giờ đã chịu nhiều thiệt thòi.

Thiệu Hoa Trì đứng phía sau, nhận ra Tấn Thành đế lảo đảo chực ngã, vội tiến lên đỡ lấy, giọng nói nôn nóng đầy thân thiết, "Phụ hoàng, người phải bảo trọng long thể."

Tấn Thành đế phất tay, sai An Trung Hải giải quyết ba người này xong, hắn thẫn thờ ngồi xuống.

Một lúc lâu sau, hắn mới ý thức được hậu quả kinh hoàng nến nha phiến được sử dụng rộng rãi. Kị Tang quốc hại người quá đáng, chắc chắn đã sớm có âm mưu.

Muốn hắn thành vong quốc chi quân hay sao!

Điều này đã chạm vào vảy ngược của Tấn Thành đế. Vương vị của hắn do Tấn Thái Tổ lưu lại, suýt chút nữa bị hủy hoại hoàn toàn.

Vẻ mặt hắn hung tợn, đằng đằng sát khí. Thiệu Hoa Trì vẫn im lặng đứng bên.

Cho tới khi Tấn Thành đế bình tĩnh lại một chút, hắn mới kéo tay nhi tử của mình, nhẹ nhàng vỗ, "Hài tử ngoan, con đã cứu trẫm, cứu bách tính Tấn quốc rồi. Từ hôm nay trở đi, con chính là thân vương, ban hào Thụy, trở thành vị vương gia mang điềm lành đến cho Tấn quốc ta."

Đây cũng là hoàng tử đầu tiên được phong vương trong các nhi tử của Tấn Thành đế, thậm chí vượt qua quận vương, trực tiếp thành nhất phẩm thân vương. Có thể hình dung được khi thánh chỉ được chính thức công bố sẽ dẫn đến một trận sóng to gió lớn ra sao.

"Phụ hoàng, vạn lần không thể được. Nhi thần nào có tài đức gì? Hơn nữa, phải có thứ tự lớn nhỏ, các ca ca còn chưa được tấn phong, sao có thể tới lượt con?" Thiệu Hoa Trì vẻ mặt kinh hãi, liên tục cự tuyệt.

Biểu lộ chân tình này khiến Tấn Thành đế càng thêm hài lòng, lão thất quả là người khiêm tốn, không dao động trước quyền lợi, lại yêu thương huynh đệ, "Trẫm đã quyết định rồi. Nếu bọn họ có ý kiến thì cứ đến tìm trẫm, sẽ không để con vô duyên vô cớ chịu thiệt thòi."

Thấy vẻ mặt bối rối, nhận không được, từ chối không xong của Thiệu Hoa Trì, cơn giận trong lòng Tấn Thành đế được xoa dịu đôi chút. Gần đây, Thiệu Hoa Trì đã bớt hẳn điệu bộ quái đản, ngang bướng, khiến Tấn Thành đế cũng hơi nhung nhớ nhi tử suốt ngày phá rối, không lúc nào bớt lo ngày trước. Giờ muốn y khôi phục lại vẻ đơn thuần, vô lo lúc xưa thật khó khăn quá. Dù hắn thích nhi tử của mình thành thục, ổn trọng, nhưng vô tình thấy y lúng túng thế này, hoàng đế cũng được an ủi phần nào. Bọn họ không chỉ là quân thần, còn là cha con. Vẻ mặt này chính là biểu hiện nhi tử rất thân cận với mình, cũng là đứa con duy nhất ngưỡng mộ hắn với tư cách người cha.Tâm tình tốt hơn một chút, Tấn Thành đế mới khẽ thở dài, "Việc giúp thái hậu cai nha phiến, trẫm giao cho con. Trẫm cho phép con, vào thời điểm bất khả kháng, có thể dùng chút thủ đoạn đặc biệt, dù cho....dù cho mất đi thái hậu."

Chuyện gièm pha trong cung, càng ít người biết càng tốt, mà Thiệu Hoa Trì là lựa chonh lý tưởng."

"Thái hậu là nhất quốc chi mẫu, là trưởng bối của nhi thần, nhi thần không làm được. Đó là chuyện bất hiếu !" Thiệu Hoa Trì quả quyết từ chối.

"Không làm được cũng phải làm ! Con nhất định phải làm !" Tấn Thành đế mạnh mẽ ra lệnh. Thất tử này của hắn cái gì cũng tốt, nhưng mà ngoài nóng trong lạnh, nhìn thì lãnh khốc nhưng rất mềm lòng.

Thiệu Hoa Trì thất vẻ kiên quyết, lạnh lùng của Tấn Thành đế, mới chậm rãi quỳ xuống, cung kính nói, "Nhi thần, lĩnh mệnh."

"Con ngoan, trẫm luôn để con chịu thiệt thòi, vất vả cho con quá." Tấn Thành đế than thở.

"Đây là chuyện nhi thần nên làm."

Thiệu Hoa Trì cúi đầu, che đi khóe miệng khẽ lộ ra chút ý cười.

Cái vị thái hậu nương nương bề ngoài ung dung hoa quý, sau lưng lại luôn nói ta là dã chủng, khiến mẫu phi của ta bị người người nguyền rủa là yêu phi họa quốc. Những ngày cuối cùng trong sinh mệnh của bà, kẻ làm tôn nhi như ta đương nhiên sẽ chăm sóc tử tế.

Bà xem, mấy đứa cháu ngoan khác của bà cũng không có cơ hội chăm sóc bà trước lúc lâm chung đâu.

Từ đó, trong ba vị nắm quyền cao nhất hoàng cung, đã có một vị dần dần đi đến con đường tiêu vong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio