Duyên Hỉ khụ một tiếng nói: “Ngươi xem, thành chỉ đã đến rồi, ngươi còn muốn về nhà, chờ hoàng thượng tâm tình tốt là được, cho ngươi học một bài học”. Nói xong kéo hắn ra sân tiếp chỉ. Nghe Ôn Dụ lớn tiếng nói: “Hoàng thượng khẩu dụ, Tiêu Ngữ xa nhà lâu ngày chưa gặp người thân, vì vậy cho phép nhân dịp Nam tuần về thăm nhà vô thời hạn, cho phép dùng thánh giá (xe của hoàng thượng) một mình trờ về, niệm hắn có công hộ giá, đặc biệt ban thưởng lượng vàng, lượng bạc ròng tiêu dùng, tất cả nô tài đều đi theo hầu hạ, hộ vệ nhắm bảo vệ an toàn.” Nói xong tiến lên cười nói: “Tiêu Ngữ a, ngươi đúng là được ân sủng nha, chưa bao giờ có chuyện như thế, còn không mau tạ ân”.
Tiêu Ngữ vừa vui vẻ lại có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Hạ Vô Ưu lại cho hắn vay nhiều bạc như thế, vội vã quỳ xuống tạ ân, sau đó đứng lên nói: “Công công, bạc hoàng thượng cho vay có cần trả lãi không? Lãi là bao nhiêu?”. Một câu vừa nói xong, Ôn Lục Cùng Duyên Hỉ cười đến không thở được, Ôn Lục tươi cười nói: “Thường xuyên nghe hoàng thượng với Ôn tổng quant nhắc đến ngươi, đều nói người thông minh, nhưng sao vẫn đề nhỏ như thế này lại không hiểu? Đúng là đại trí giả ngu a”. Nói xong lệnh cho tiểu thái giám phia sau mang lên một khay bằng ngọc, bên trong lấp lánh chói mắt phiến vàng cùng với tập ngân phiếu mới tinh, còn có rất nhiều bạc cùng với xâu tiền xu. Ôn Lục nói: “Đây là ngân phiếu hiện hành với đồng, hoàng thượng nói để ngươi tiện dùng nếu trên đường muốn mua cái gì”.
Tiêu Ngữ lần nữa không kiềm chế được sự ấm áp trong lòng, thầm nghĩ không ngờ Hạ Vô Ưu lại cẩn thận như vậy, ngày cả những việc này cũng nghĩ đến, hắn thường ngày không tự bản thân dùng tiền, sao có thể suy nghĩ chu đáo như vậy. Lập tức nghiêm túc nói với Ôn Lục: “Thay ta hướng hoàng thượng tạ ân, nói Tiêu Ngữ ta chân thành cảm ơn hắn”.
Ôn Lục nói: “Những lời này đợi ngươi trở về tự mình đến nói với hoàng thượng, ta có nói thì ý nghĩa cũng không giống, nguyên lai những lời tạ ơn của ngươi trong quá khứ là giả a”. Nói xong lại gọi Duyên Hỉ vui vẻ nói: “Quy định trong cung ngươi chắc là biết rõ, chắn chiếu hành lý các ngươi phải chuẩn bị cho tốt, mang theo thái giám khỏe mạnh, nghìn vạn lần cẩn thận hầu hạ, không được có một điểm thiếu xót”. Nói xong hướng Tiêu Ngữ bĩu môi, nhỏ giọng: “Hoàng thượng đối vị chủ tử này đúng là khác với người bình thường, nếu có chuyện xảy ra các ngươi cũng đừng có mong sống sót. Không biết có bao nhiêu người phải bối chủ tử nữa”. Duyên Hỉ liên tục gật đầu: “Công công xin yên tâm, Chẳng phải có vị hộ vệ sao? Ta luôn ở bên cạnh là được rồi”.
Ôn Lục gật đầu: “Không sai, đấy đều là những hộ vệ xuất sắc, nhất phẩm thị vệ, nếu không có ý chỉ của hoàng thượng, ai có thể sai khiến bọn a.” Nói xong kéo theo Tiêu Ngữ đến chỗ mã xa, Tiêu Ngữ nhìn thấy thị vệ diện vô biểu tình, trong lòng còn có chút lưỡng lự, thầm nghĩ: “Thật là, trở lại vốn là cùng người nhà đoàn tụ, thăm bằng hữu, ôn chuyện cùng hàng xóm nơi quê nhà, cả nhà vui vẻ mấy ngày, kết quả lại mang theo người trông như hộ pháp, uy phong lẫm lẫm đằng đằng sát khí, ai dám tới gần a”. Cố tình từ chối, Ôn Lục ngạc nhiên nói câu: “Ngươi nói cái gì, ngươi còn…”. Lập tức vứt bỏ ý nghĩ trong đầu, không đợi hắn nói xong đã phất tay áo ngắt lời hắn: “Ta biết, ta biết, ta biết, ta mong còn không được chứ gì? Mang mang mang…”
Ngay sau đó liền lên xe ngựa, Hạ Vô Ưu đã sớm hỏi tên phụ mẫu hắn, sai nha môn điều tra nơi ở, cách hàng cung khoảng chừng dặm, đi nửa canh giờ là tới. Tiêu Ngữ nhìn thấy ngôi nhà cũ nát quen thuộc, ngây dại một lúc, Duyên Hỉ muốn đi trước thông báo, bị hắn kéo lại, nhẹ giọng nói: “Không cần, để ta… tự vào…”. Nói xong nội tăm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt lại liên tục rơi xuống.
Duyên Hỉ thầm nghĩ: Đúng là không có quy cũ gì hết, nhưng nghĩ kĩ lại, hoàng thương cũng nói không cần Tiêu Ngữ tuân theo quy củ, ta một cái nô tài có gì ý kiến chứ. Cùng Tiêu Ngữ đi đến gần cổng, lúc đó trời đã muốn hoàng hôn, người nhà Tiêu gia không biết đứng ngoài của có một đoạn người, chỉ ở trong nhà nói ngoài đường cái, nhân mã ồn ào không giống bình thường.
Tiêu Ngữ đi đến gần, còn chưa kịp mở của, chợt nghe trong sân có tiếng nói vọng ra, là phụ thân hắn, cao giọng nói: “Ông trời ơi, là tiểu Ngữ nhà chúng ta kìa, ta vốn cũng không dám thừa nhận, chỉ là năm năm trước mới được gặp hắn một lần, vừa lại ở đằng sau nhìn dáng vẻ hắn, còn không phải hắn thì là ai”.
Lại nghe một thanh âm già nua nói: “Không sai, mẹ Hổ tử à, mắt ta mặc dù không tốt, nhưng lờ mờ nhìn thấy đúng là vóc dáng của tiểu Ngữ, chẳng qua là cao hơn nhiều thôi”. Lại có người nói: “Nhưng mà tiểu Ngữ không phải từ nhỏ đã được đưa vào cung tịnh thân sao? Như thế nào lại ngồi ở trên xe, mà còn là xe của các vị nương nương đúng không?”. Âm thanh nghe thực xa lạ, chắc là giọng của hàng xóm hoặc thân thích.
Tiêu Ngữ cũng nhịn không được nữa, đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trong sân bày một cái bàn nhỏ, ở trên còn để các loại hoa quả thông thường, xung quanh bàn có mấy người ngồi, nghe thấy âm thanh mở cửa đều ngạc nhiên quay đầu nhìn. Hắn liếc mắt một cái có thể nhận ra gia gia nãi nãi cùng phụ mẫu, tóc đều đã bạc trắng cả rồi. Trong lòng không khỏi kích động, không chờ được lúc tiến lại gần, vừa mở cửa xong liền quỳ xuống, hô lớn: “Gia gia, nãi nãi, đa, nương, tiểu… tiểu Ngữ đã trở về”. Nói xong liền không ngừng dập đầu.
Bốn hộ vệ mắt đều nhìn chằm chằm, thầm nghĩ vị chủ tử này đúng là quá tốt, rõ ràng là một quý nhân lại quỳ lạy người dân bình thường, đáng lẽ cũng nên để bọn họ bái kiến trước a. Duyên Hỉ cũng không để ý, nhìn thấy những người trước mắt sửng sốt một lúc, có người lảo đảo bước ra, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Là tiểu Ngữ, thật là tiểu Ngữ…” Sau đó là một tiếng “Con trai” , song song chạy đến trước mặt Tiêu Ngữ, ba người ôm nhau cùng nghẹn ngào khóc, trong ngực hắn cũng có chút chua xót, quay đầu lau đi một giọt lệ, nhìn Lạc Cầm cùng Lẫm nhi đã nước mắt lăn đều không dứt, đứng một bên ôm nhau khóc.