Thái Hậu Nhân Sinh

chương 47: sinh, hậu cung quá đồng lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai tháng cuối thai kỳ, thân mình Ân Niệm Yên nặng nề khó di chuyển, Hoàng hậu khuyên nhiều lần không cần đến thỉnh an, cuối cùng hạ Phượng chỉ miễn Bích Tiêu Cung Ngọc Hiền Phi thỉnh an đến ra cữ, làm phi tần nhóm ghen ghét không thôi, có người cầu nguyện Ân Niệm Yên sinh công chúa, còn có người đọc ác hơn tựa như Dung Phi, Mai Quý Nghi nguyền rủa một một xác hai mạng.

"Mùa hè Hoa sen nỡ thật đẹp, đợi đến mùa thu hạt sen vừa lúc trưởng thành, trước mùa đông có có củ sen nấu canh, thật là một loại Hoa tốt a...".

"Chủ tử, người khác thích Hoa Sen bởi vì bản chất của nó, gần bùn mà không nhiễm nước bùn" còn chủ tử nhà mình thì nói ra một đống món ăn từ Sen, chủ tử còn nói ra hàng loạt một số món ăn mình thích trong thời gian ở cữ đâu.

Bà đỡ có vấn đề gì không? Còn có Thái Hậu bên kia thế nào?" Thái Hậu là người đầu tiên không muốn nàng sinh khỏe mạnh Hoàng Tử, nếu không ra tay trước sợ là nàng mẫu tử gập nguy hiểm, không phải người ta nói nữ nhân sinh con, không khác gì một chân bước vào quỹ môn quan sao.

"Bà đỡ trước mắt còn an phận, chúng nô tỳ nhất định bảo hộ hảo chủ tử cùng Hoàng tử bình an chào đời, riêng Phúc Thọ Cung có trúng gió hiện tượng, sợ là có người thêm dược vật vào chén thuốc, nô tỳ đành phải ngừng tay, cái đinh bên kia đã dấu thật kỷ, dù sao cũng là một cái quét sân cung nhân". Cẩm Họa nhìn quanh không có ai, hạ giọng nói vừa đủ Ân Niệm Yên nghe.

"Như vậy cũng tốt, Hoàng Thượng có đều tra cũng không đến chổ chúng ta, nhưng cũng không thể lơ là, sợ là có người ném đá dấu tay, đổ tội cho Bích Tiêu Cung, lúc này cần phải cẩn thận hơn gấp trăm ngàn lần".

Tri Họa đã đón được Sở thị vào cung, hai người chậm bước đến bên đình "Thần phụ tham kiến Ngọc Hiền Phi nương nương".

"Nương đến rồi, mau ngồi xuống đi, trên đường còn hảo? Mọi người đều khỏe hết sao?"

"Tốt, đều tốt đâu, nương nhận được ý chỉ liền giao lại hết thảy cho Đại tẩu ngươi, Vinh thị theo nương học quản gia vài năm, quản vài ngày sẽ không có chuyện gì, Cha ngươi khỏe đâu, Ba cái ca ca ngươi đang chuẩn bị lễ gập mặt cho cháu ngoại trai, hai đứa nhỏ càng là dã vô cùng, cả ngày đào hết Hoa viên ở hậu viện lên, ngươi Đại ca cùng Đại tẩu đau đầu đến không được".

Sở thị nói chuyện tốt, muốn tâm tình nữ nhi thả lỏng hơn, thai phụ đến ngày sinh lo lắng bất an là chuyện thường, nhưng nếu không có người bên cạnh an ủi, sẽ dễ dàng dẫn đến sợ hãi, thẩm chí là... khó sinh.

"Như vậy mới tốt a, nam hài tử dã chút là bình thường, nữ nhi thích...... a...Nương a.... hình như là muốn sinh a... bụng nữ nhi đau quá...." chưa nói hết câu thì bụng bắt đầu đau lên, càng lúc càng nhiều, thật là muốn sinh.

"Nương nương vỡ nước ối, mau đưa người vào phòng sinh, mau lên...." Bích Tiêu Cung loạn trong trật tự, trước kia đã phân công việc hết thảy, Tiểu Hỉ Tử cùng Tiểu vinh Tử, Tiểu Lý Tử bận việc bên ngoài, Bạch Thược cô cô, Cẩm Họa, Tử Họa, tri Họa lo liệu bên trong, Ngân Họa, Như Họa lo đưa nước, Hoàng Hậu nhìn như vậy một màng, càng là cảm thán Ngọc Hiền phi biết quản cung nhân.

Tỉnh Đế đến đã là một giờ sau, hắn cùng các đại thần bàn chuyện điều tra Giang Nam đê đập, xem ai có khả năng đảm nhiệm khâm sai vị trí, vừa nói xong Dương Trung báo lại Ngọc Hiền Phi muốn sinh, hiện tại đang ở phòng sinh, hắn không nghỉ nhiều liền chạy đi nhìn xem thế nào.

"Thế nào? Còn chưa sinh sao?"

"Không mau như vậy, ít nhất cũng nữa ngày một ngày? Hoàng Thượng có muốn trở lại Thiên Ân Điện nghỉ tạm? Đợi sinh xong thần thiếp cho người đến chúc mừng Hoàng thượng" Trước nay Hoàng Thượng chỉ tượng chưng đến ngồi một chút liền đi, Hoàng Hậu mới dám nói như vậy.

"Không cần, trẫm đợi ở đây" nhìn quanh một vòng, phi tần nhóm đều đến đầy đủ, trên mặt mang theo lo lắng, nhưng thật lòng lo lắng nhất không ai khác ngoài Đại Hoàng Tử, hắn nghe mẫu phi lâu lâu phát ra tiếng kiêu đau đớn, hai mắt đỏ lên, trên đời này chỉ có mẫu phi là thật lòng yêu thương hắn, hắn sợ nàng ra chuyện gì? Hắn còn chưa hiếu kính nàng đâu, mẫu phi nói sau này muốn hắn đưa nàng đi du sơn ngoạn thủy a.

"Khang Nhi qua đây, ngươi mẫu phi sẽ không có chuyện gì, có trẫm ở đâu".

"Ân, mẩu phi cùng đệ đệ nhất định sẽ tốt, nhất định....".

Bên trong phòng sinh lại loạn một đoàn, là thật sự loạn, Ân Niệm Yên đang đau vật vả từng cơn, gần hết sức muốn uống canh Sâm lại bị người hạ Thúc Dục Phấn trong đó, hai trong bốn cái bà đơ trong móng tay cất dấu xạ hương, còn là mạnh nhất một loại, người kia nhất định bỏ mẹ lấy con đi, đừng để nàng biết là ai, Ân Niệm Yên nghiến răng nghiến lời nghỉ.

"Đưa hai người kia ra ngoài, Tử Cẩm, Bạch Thược kiểm tra kỷ hai người còn lại, có gì không tốt, bổn cung hỏi tội cả nhà bọ họ".

Bên ngoài Tỉnh Đế nghe Tri Họa báo lại, tức giận cực kỳ, Thúc Dục Phấn, Xạ Hương đều là thông khí huyết, nếu trên người có vết thương sẽ chảy máu không ngừng, hảo, thật hảo a... Hắn nhìn một vòng người bên ngoài, nếu không có một hai người liên can trong chuyện này hắn là không tin, có khi một đám đồng lòng muốn hắn không có Khỏe mạnh hoàng tử đi.

"Đưa người đi ám phòng, không được để kẻ chủ mưu phía sau gϊếŧ người diệt khẩu, Trẫm muốn xem người kia là ai?".

Dương Trung vâng dạ gọi thị vệ dẫn người đi, hắn biết Hoàng Thượng thật động giận, sợ là Hoàng tử đầy tháng liền đại khai sát giới đi.

Ân Niệm Yên chịu không nổi đau đớn, nàng lấy một viên dược giảm đau ra uống, lấy lại chút sức lực, cố sức rặn.... Lần đầu không quá thuận lợi, đợi lần thứ hai thì có một vật gì đó chảy ra từ người của mình, kế tiếp là tiếng khóc của đứa nhỏ vang lên, thật là mười phần sức lực, làm cho nàng không thể đi vào giấc ngũ ngay được.

"Sinh... là một vị khỏe mạnh hoàng tử, mau lau người cho Tiểu Hoàng Tử, ôm ra ngoài cho Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nhìn" Sở thị vừa cười nói vừa lau nước mắt, nữ nhi cuối cũng có cái dựa vào.

"Chúc mừng Hoàng Thượng, Ngọc Hiền Phi sinh Tiểu Hoàng Tử, mẫu tử đều an".

"Chúc mừng hoàng thượng..." Khánh Quý Phi dẫn đầu nhóm cung phi quỳ xuống chúc mừng, Hoàng hậu đang hành lễ nhưng mắt từ ái nhìn Ngũ Hoàng Tử, đứa nhỏ này bụ bẫm, làm người yêu thích a.

"Tốt... thật tốt a... Diêu Ngự Y đến đây nhìn xem Ngũ Hoàng Tử thế nào?" Tỉnh đế vui mừng nhưng muốn xác định lại.

"Hồi hoàng thượng, Ngũ Hoàng Tử thân thể khỏe mạnh, nặng sáu cân bốn lượng, tiếng khóc vang vội, rất có sức lực".

"Ha ha ha.... Thưởng, Bích Tiêu Cung trên dưới thưởng nữa năm nguyệt bạc...ha ha ha..." ôm Ngũ Hoàng tử chốc lát, Tỉnh Đế đưa lại cho Hoàng Hậu "Hoàng hậu nhìn xem hắn".

"Thật bụ bẫm a, nhìn cái miệng cùng cái mũi thật giống Hoàng Thượng, còn có viên chí bên cánh tay này, thật là cùng một nơi với ngài a... Hoàng thượng nhìn xem".

Tỉnh Đế cầm tay Ngũ Hoàng Tử lên nhìn, kế tiếp phát ra tiếng cười lớn "ha ha ha.... Đúng là giống, bất quá là hài tử của Trẫm sao, Hoàng Hậu cho người ôm vào trong đi, bên ngoài nắng nóng" Tỉnh Đế xoay người lại nhìn đám cung phi nói "Các ngươi đều trở về đi".

"Chúng thần thiếp cáo lui" có bao nhiêu không cam tâm cũng không làm được gì, Ngọc Hiền Phi đã sinh khỏe mạnh Ngũ Hoàng Tử không phải sao.

"Xoảng... xoảng.... Đồ ăn hại, không phải nói nhất định phải thành công sao, còn bị bắt tại trận a... ngươi có quét sạch cái đuôi chưa?".

"Nô tỳ đến đã chậm, Tỉnh Phi nói nếu liên quan đến Kiến Phúc Cung, nàng sẽ cho chủ tử vĩnh viễn không được siêu thoát" Hương Vũ càng nói càng nhỏ, bởi vì chủ tử ánh mắt thật dọa người.

"Hảo một cái Tỉnh Phi, ta không khai ra nàng ta là được chứ gì, cứ để Hoàng Thượng nghi ngờ, lại không chứng cứ trị tội, như vậy mới hảo chơi a, ngươi âm thầm liên lạc cái đinh Hỷ Hòa Cung, Hợp Hoan Cung, Ninh Vân Hiên cùng Trinh Bảo Các của Uông Quý Nhan, để lại như có như không chứng cứ, bổn cung muốn nhìn xem ta không hảo, bọn họ sẽ có bao nhiêu hảo a".

Nàng xuyên đến đây mười năm, ngày thứ hai bị người đưa cho Vương gia khai trai, bị hậu viện nữ nhân chế nhạo là bò giường, hầu hạ mười năm hơn, đổi lại chỉ là giường không gối chiếc, còn có mặt lạnh từ Đế Vương.

Nàng nhất định phải rời đi nơi này, ra cung tìm kiếm cuộc sống mới, nơi này không thuộc về mình, Uông Quý Nhân cũng là xuyên qua, kiếp trước nàng ta chỉ là một cái nhà quê người, nhưng tâm tính còn thâm hơn cả nàng, có thể nàng cũng chỉ là nhân vật phụ, đá kê chân cho người mà thôi.

"Ngươi có muốn hầu hạ ta nữa không?".

"Chủ Tử, cho Hương Vũ theo ngài đi thôi, cho dù là đói khổ ở Tỉnh Vô Cung, hoặc là độc dược một ly, nô tỳ đều không hối hận, chủ tử..." Hương Vũ một lòng trung thành với Mai Quý Nghi, sống chết chỉ muốn bên cạnh hầu hạ nàng.

"Vậy làm xong việc cuối cùng này đi, chúng ta sẽ được giải thoát ...mau thôi".

Hương Vũ cố lau hết nước mắt, nàng kiên cường gật đầu, hành lễ bước ra ngoài, trong lòng hận chết những người tự cho là cao quý kia.

"Chủ Tử, Mai Quý Nghi sẽ khai chúng ta ra sao?"

"Sẽ không, nàng ta thông minh như vậy, nhất định có cách vượt qua chuyện này, dù sao thì quá nhiều người tham gia vào, chứng cứ lại mơ hồ, Hoàng Thượng sẽ nghi ngờ có người muốn hại bổn cung nhiều hơn là chủ mưu" Tỉnh Phi tự tin nói.

"Như vậy nô tỳ an tâm rồi, chủ tử trước dùng chút gì đi, hơn nữa ngày không có gì vào bụng rồi".

Liên Quý Tần cùng Uông Quý Nhân giống nhau không yên tâm, hai người kia dã tâm bừng bừng, sợ lần này bị phát hiện, cả đời coi như xong, thật đáng tiết không diệt trừ được Ngọc Hiền Phi, ngày sau càng khó diệt trừ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio