“Tiểu đồng, chuẩn bị xong cả chưa?” Hoàng Bộ Ưng nhìn về phía tiểu đồng đang thu dọn đồ đạc hỏi.
“Vương gia, đều đã thu xếp xong, người thực sự muốn đến biên cương sao? Nhưng mà —-”
“Ngươi đừng nói nữa, ý ta đã quyết.” Hoàng Bộ Ưng nhắc lấy tay nải, vỗ vỗ vai tiểu đồng.
“Để con đi cùng Vương gia, vậy cũng có thể hầu hạ Vương gia thật tốt.”
“Không sao, có Viên Phương theo ta là được. Vương phủ giao cả lại cho các ngươi, có thời gian ta sẽ trở lại.”
“Vương gia lên đường bình an.” Tiểu đồng trơ mắt nhìn Hoàng Bộ Ưng rời đi.
“Vương gia —–” Viên Phương – thị vệ thân cận của Hoàng Bộ Ưng – khẽ ghé vào tai hắn nói nhỏ.
“Ta đã biết, tất cả cứ theo như kế hoạch mà làm.” Hoàng Bộ Ưng nhảy lên lưng tuấn mã, Viên Phương theo sát phía sau.
Một tháng sau.
“Hoàng thượng, Ngô Hải đã trở về.” Tiểu Lý Tử vội vã chạy vào ngự thư phòng bẩm báo.
“Mau truyền.” Hoàng Bộ Thần gấp gáp nói.
“Tham kiến Hoàng thượng.”
“Mau nói xem thế nào?” Hoàng Bộ Thần nóng lòng hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ vẫn luôn lén theo Vương gia đến tận biên quan, dọc đường đi ngoài trừ Vương gia và thị vệ thân cận Viên Phương thì không còn người nào khác.” Ngô Hải trung thực bẩm báo.
Không có? Chẳng lẽ tại bản thân hắn quá đa nghi, “Được rồi, không còn việc của ngươi nữa, lui xuống trước đi.”
“Rõ. Thuộc hạ xin cáo lui.”
Làm sao có thể? Lẽ nào nàng thực sự đã trở về tương lai? Hoàng Bộ Thần không muốn tin nhưng vẫn phải tin. Nếu nàng không ở cùng Thập nhất đệ vậy còn có thể ở bên cạnh ai?
“Hoàng thương.” Tần Viện Viện yểu điệu đi đến bên cạnh Hoàng Bộ Thần, nũng nịu nói.
Hoàng Bộ Thần chán ghét nhìn lướt qua cô ta, sau lớn tiếng nói, “Ai cho nàng vào đây?”
“Hoàng thượng, thần thiếp làm điểm tâm Hoàng thượng thích ăn nhất cho nên muốn tự mình đem đến cho Hoàng thượng.” Tần Viện Viện đặt cái đĩa nhỏ trên tay xuống trước mặt Hoàng Bộ Thần, cầm lên một miếng Lan Hoa Chỉ đưa đến cho hắn.
“Ngươi không thấy trẫm đang bận sao? Đi ra ngoài!” Hoàng Bộ Thần quát lên.
“Hoàng thượng —– thần thiếp —”
“Cút ——”
Tần Viện Viện hoảng sợ, vội vã lui ra. Nàng ta vốn tưởng đêm ấy Hoàng thượng sủng hạnh nàng ta vì yêu thích, cho nên nàng ta mới —- không ngờ là —–
Lướt nhìn đĩa điểm tâm trên bàn, Hoàng Bộ Thần giơ tay gạt cả xuống đất. Từ khi Nghê Thường, không, là Cam Đình Đình rời đi, trong lòng hắn vẫn luôn phiền não, lẽ nào hắn thực sự sai rồi sao?”
Hắn luôn nghĩ là nam tử hán đại trượng phu, không thể vì một nữ nhân mà ảnh hưởng đến quốc gia đại sự, cho nên khi ấy hắn mới lựa chọn bảo vệ quốc gia, chẳng lẽ bản thân hắn thực sự đã lầm rồi sao?
Đáng tiếc, đến giờ phút này tất thảy đều không thể vãn hồi, cái gì mất cũng đã mất. Hắn không hối hận về lựa chọn hôm ấy, chẳng qua là hắn cảm thấy người thua thiệt chính là Cam Đình Đình, thiếu nàng một mạng, một lời hứa hẹn, một thứ mà hắn vĩnh viễn không thể cho nàng, một điều hắn vĩnh viên không bao giờ làm được, là đặt nàng trên cả giang sơn.
Ôi, Hoàng Bộ Thần khẽ thở dài một tiếng, tiếng đàn trời ban của nàng vẫn như vang vọng trong tâm trí hắn.
Trong lòng thiếp, một đóa hoa nhỏ đương lớn
Trong tăm tối đợi mong ngày khoe sắc
Sớm sớm chiều chiều thiếp đợi chờ
Một người có tâm bước vào giấc mộng
Nữ nhân hoa khẽ lay động giữa chốn hồng trần
Nữ nhân hoa nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió
Mong lắm một bàn tay dịu dàng
Có thể xoa dịu những quạnh hiu trong lòng thiếp
Nữ nhân hoa khẽ lay động giữa chốn hồng trần
Nữ nhân hoa nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió
Nếu chàng ngửi thấy hương hoa nồng nàn
Xin đừng hỏi thiếp bông hoa ấy thắm đỏ vì ai
Có yêu mới hiểu được tình, có say mới biết rượu nồng vì đâu
Hoa nở, hoa tàn rồi cũng là hư không
Duyện phận đến rồi lại đi tựa như làn gió xuân không ngừng luân chuyển
Nữ nhân như hoa, hoa tự mộng
Duyện phận đến rồi lại đi tựa như làn gió xuân không ngừng luân chuyển
Nữ nhân như hoa, hoa tự mộng
Nữ nhân như hoa, hoa tự mộng