Trường Lạc cung xây mới lại cũng là năm tháng sau.
Trước đó...
Hoàng hậu được cung nữ dẫn đến Kính Tâm điện.
"Thần thiếp bái kiến hoàng thượng."
Hoàng thượng rời khỏi long ỷ, bước xuống đỡ lấy hoàng hậu.
"Sao nàng lại tới đây? Cảm thấy khó chịu sao?" Vừa nói Cảnh Lâm vừa đặt tay lên bụng của hoàng hậu. Đây là kết tinh giữa hắn và nàng, nghĩ thôi cũng đã thấy hạnh phúc.
Hoàng hậu mỉm cười, "Thần thiếp tìm người vì có chuyện muốn hỏi. Hoàng thượng tính toán việc xây lại Trường Lạc cung như thế nào?"
Cảnh Lâm hiểu ý nàng, chắc là đã nghe phong thanh gì rồi.
"Trẫm đã hứa với Quý phi, tiền của Nội vụ phủ sẽ mang đi cứu trợ hạn hán ở Trích Châu trước, sau đó sẽ cho xây Trường Lạc cung." Hắn không phải thiếu tiền, chỉ là muốn hoàng hậu ở cùng Quý phi trong khoảng thời gian này, hảo hảo bảo vệ tốt cái thai.
Tuy nhiên, hoàng hậu không hiểu tại sao hoàng thượng lại không cho xây Trường Lạc cung trước. Mẹ con nàng phải ở đâu?
"Trẫm đã suy xét kĩ, khoảng thời gian này, nàng chịu khó ở lại Dực Khôn cung với Quý phi. Hai nàng không phải là tỷ muội lớn lên từ nhỏ sao, Quý phi sẽ vui khi có nàng bầu bạn."
Hoàng hậu phản bác: "Sao hoàng thượng biết Quý phi sẽ vui, có người ở chung cung sẽ thêm phần phiền não, cho dù là tỷ muội cũng không chắc sẽ tránh khỏi xích mích."
Nói đi nói lại, hoàng hậu không muốn ở cùng Quý phi. Sự đa nghi đề phòng của hoàng hậu ngày càng tăng, nhất là sau khi mang thai lại càng nhạy cảm. Nàng thấy bất cứ lúc nào cũng có người muốn hại mẹ con nàng.
Trận động đất lần này chính là ngòi nổ khiến nàng càng mất bình tĩnh.
Hoàng thượng có hơi khó chịu khi hoàng hậu không hiểu ý mình: "Thế nàng muốn thế nào?" Cảnh Lâm cao giọng, cố ý để hoàng hậu thấy sự thay đổi trong thái độ của mình, từ đó biết khó mà lui.
Nhưng mà hoàng hậu lại cho rằng hoàng thượng thỏa hiệp, liền nói ra suy nghĩ của mình.
"Thần thiếp cho là, hoàng thượng có thể xây lại cung cho mẹ con thiếp trước, số tiền còn dư có thể đem dùng để cứu tế. Thần thiếp có thể góp tiền của mình vào."
"Ý chỉ đã ban ra, nàng muốn trẫm rút lại sao? Quân bất hí ngôn, nàng từ khi nào lại không hiểu chuyện như thế?" Cảnh Lâm nổi nóng.
Hoàng hậu từ trước đến giờ luôn cho vợ chồng là bình đẳng, bèn cãi lại hoàng thượng.
"Hoàng thượng trước không thể nghĩ cho mẫu tử thần thiếp sao, muốn làm minh quân thì người phải là người chồng tốt trước đã."
Cảnh Lâm: "Ý nàng là trẫm đối nàng không tốt?"
Hoàng hậu biết mình quá lời: "Thần thiếp không có ý đó..., thần thiếp..."
Cảnh Lâm: "Người đâu, mau đưa hoàng hậu về Dực Khôn cung, Quý phi tự có sắp xếp."
Hoàng hậu không chịu nhưng vẫn bị người đưa đi: "Hoàng thượng, sao người có thể tin Quý phi mà không tin thần thiếp. Tất cả việc thần thiếp làm đều là muốn bảo vệ hoàng nhi! Hoàng thượng!"
Tiếng hoàng hậu khuất xa, hoàng thượng cau mày.
-
Hoàng hậu hận Quý phi vì nàng ấy lấy tiền Nội vụ phủ đi cứu tế. Trước không làm, sau không làm, lại nhầm ngay thời điểm Trường Lạc cung bị sập mà làm.
Lúc đó, hoàng hậu luôn nghĩ Quý phi giả tạo, suốt ngày lấy lòng hoàng thượng. Nàng còn cho rằng hoàng thượng vốn dĩ không hề để tâm đến mẹ con nàng mà chỉ quan tâm Quý phi.
Hoàng hậu luôn không ngừng suy nghĩ, nếu như phụ thân nàng không ủng hộ hoàng thượng, liệu người có lập nàng làm hậu?
Trịnh quốc sư không hề có công lao, Trịnh Nhu tại sao lại có địa vị cao như thế?
Lẽ nào hoàng thượng yêu Quý phi, nhưng vì Liễu gia nên mới bất đắc dĩ lập nàng làm hậu?
Hoàng hậu càng nghĩ càng thấy có lí, người nàng có thể tin tưởng càng ngày càng ít đi.
Nhưng Liễu Nguyệt Đan giờ đã hiểu, lý do Trịnh Nhu kéo dài thời gian xây cung cho nàng là vì muốn chăm sóc nàng suốt khoảng thời gian mang thai, tránh khỏi âm mưu của những phi tần khác trong hậu cung, hơn nữa, tài sản cứu tế đều để dưới tên hoàng hậu.
Hoàng hậu cho rằng Quý phi cản chân, nào ngờ lúc ấy, nơi an toàn nhất cho mẹ con nàng chỉ có thể là Dực Khôn cung.
Trịnh Nhu lợi dụng việc nàng và hoàng hậu bất hòa được mọi người biết rộng rãi trong cung, thỉnh thoảng giả vờ ra mặt cản trở hoàng hậu một chút. Phi tần thấy có Quý phi chèn ép hoàng hậu liền nghĩ không cần bọn họ ra tay nữa.
Ai ngờ Quý phi chèn ép đến mức hoàng hậu mẹ tròn con vuông. Chúng phi tần tức nổ đom đóm mắt.
-
Minh Thành Triệt tuổi, Cảnh Lâm tuyển tú lần ba.
Không có nhiều bông hoa nổi trội, ngoại trừ Tô Thiến con gái Mãn Thiên châu chủ được phong hàng Quý nhân ra, còn lại đều là Thường tại và Đáp ứng, được phân chia vào các điện ở cùng với cung chủ.
Trong cung ngày càng đông đúc, Vương Quý nhân nay đã thượng Quý tần, Trịnh Quý phi từng là Đức phi, một trong tứ phi, sau khi thăng làm Quý phi cũng không lên nữa.
Vị trí tứ phi vẫn còn bỏ trống. Lớn nhất sau hoàng hậu và quý phi, có Vương Quý tần thanh thuần tinh khiết, Liên tần không ra khỏi cung, phó mặc sự đời, Trang tần thích họa, Chiêu Quý nhân rực rỡ như ánh mặt trời, nay lại có thêm Tô Quý nhân xinh đẹp như tiên.
Hoàng hậu là chính thất, cũng là người có bối vị cao nhất có hoàng tử là đích tử của hoàng thượng. Đại hoàng tử, mẹ mất sớm do Vương Quý tần nuôi dưỡng. Ngưỡng mộ nhất vẫn là Trang tần, hai lần hoài thai, nhưng đáng tiếc là hai cô công chúa.
Ai ai cũng liệu đường tính toán cho con mình, không muốn là người thua cuộc trong cuộc chạy đua đế vị.
Tuyển tú sau ba tháng, hậu cung đón nhận tin mừng tức tưởi. Trịnh Quý phi hoài thai, hoàng thượng sắc phong nhị hoàng tử làm Thái tử.
Hoàng hậu cảm thấy vô cùng tức giận. Nàng cho rằng hoàng thượng phong con nàng làm Thái tử thời điểm này chính là đẩy mẹ con nàng ra đầu sóng ngọn gió. Không những thế, việc đó dường như là để che chở cho Trịnh Quý phi vừa mới có thai.
Thành Triệt mới có tuổi, cho dù hắn có thông minh cũng không thể tự bảo vệ mình.
Hoàng hậu sau chuyện Trường Lạc cung đã có không ít thành kiến với hoàng thượng, nay lại gặp chuyện này, triệt để xem hoàng thượng là một trong những người mà nàng cũng phải đề phòng, càng đinh ninh rằng hoàng thượng có tình cảm với Quý phi.
Tuy tức giận, hoàng hậu cũng không mất khôn, tạ ơn hoàng thượng rồi cho người mang quà chúc mừng Quý phi nương nương. Chỉ cần người không phạm ta thì ta không phạm người. Nhưng nếu người kiên quyết muốn phạm...
-
Dực Khôn cung sau ngày tuyển tú.
"Trẫm muốn phong Thành Triệt làm Thái tử." Cảnh Lâm cho tất cả lui ra rồi nói với Quý phi.
Liễu Nguyệt Đan đã quen với việc thời gian nhảy cóc. Nàng hơi bất ngờ là chuyện này mà hoàng thượng lại nói với Trịnh Nhu trước. Nếu như Liễu Nguyệt Đan trước đây mà biết chuyện này, chắc chắn sẽ không bình tĩnh như bây giờ.
Nàng biết hiệp ước của hoàng thượng và Trịnh Nhu.
Hoàng thượng cưới hoàng hậu vì cần sự ủng hộ của Liễu Thừa tướng. Trịnh Nhu không yên tâm để Liễu Nguyệt Đan nhập cung một mình, thỏa hiệp với hoàng thượng sẽ khuyên phụ thân cũng đầu quân cho hoàng thượng.
Liễu Nguyệt Đan không ngờ người phụ nữ mà mình hận gần nửa đời người, lại là người vứt bỏ hạnh phúc và thanh xuân, không ngại đương đầu trước đầm sâu nước độc, chỉ để bảo vệ nàng một đời bình an.
Liễu Nguyệt Đan xấu hổ, cảm thấy mình thật ngu xuẩn. Luôn cho mình là thông minh, là người mỉm cười cuối cùng, có ngờ đâu...
"Việc này có lẽ không hợp lắm. Nhị hoàng tử mới tuổi, chưa đủ thông minh để đối đầu với mưu kế bẫy rập hậu cung, xin hoàng thượng xem xét."
"Trẫm có thể bảo vệ cho mẹ con nàng ấy một đời vô lo vô nghĩ, nàng yên tâm. Nói với nàng chỉ là thông báo, không phải là thảo luận." Hoàng thượng cao giọng, "Nàng ấy là nương tử của trẫm."
Liễu Nguyệt Đan lúng túng, nàng từ lâu đã không còn cho mình là nương tử của hắn. Mà hắn, thật sự nghĩ nàng là nương tử của hắn sao?
"Hơn nữa, không phải còn có nàng hay sao?"
"Hoàng thượng đề cao thần thiếp rồi, không sợ thần thiếp hãm hại nhị hoàng tử sao? Dù sao thì thần thiếp cũng là phụ nữ, bản tính vẫn là giống với các phi tần khác." Trịnh Nhu cười nhẹ.
"Thì nàng cứ thử xem." Hoàng thượng như có như không trả lời.
Trịnh Nhu không nói, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Bầu không khí đọng lại, lát sau nàng mới mở miệng.
"Hoàng thượng, thần thiếp có một thỉnh cầu."
"Nàng cứ nói."
"Thần thiếp muốn có một đứa con, trước khi hoàng thượng sắc phong Thái tử." Trịnh Quý phi đáp.