Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây!

chương 34: cười

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa ngồi xuống ghế, Thái Giác Tân đã sán tới.

"Này, hôm qua ai đổ sơn lên chỗ ngồi của cậu vậy? Nói tôi biết tôi xử đẹp nó!" Thái Giác Tân hùng hổ.

"Cậu thì được tích sự gì, lúc tôi cần cậu ra oai thì không có mặt. Chuyện giải quyết xong rồi cậu còn muốn làm càn gì nữa." Liễu Nguyệt Đan đang bực mình Minh Quân Đạo, không có tâm tình nói chuyện với Thái Giác Tân.

"Này cậu đừng giận, hôm qua là tôi..."

"Cậu không cần nói, tôi cũng không muốn biết!" Cô muốn yên tĩnh, hắn lại cứ nghĩ cô giận.

Thái Giác Tân không biết phải làm sao. Hắn thấy mình thật vô dụng, không bảo vệ để cô bị ức hiếp, chắc cô sẽ không để ý hắn nữa, phải làm sao đây.

Hôm nay chủ yếu là ôn tập, tuần tới bắt đầu thi, các thầy cô không có dạy bài mới, tiết học cũng không dài, dặn dò vài việc liền cho lớp tự học.

Liễu Nguyệt Đan uể oải lê bước ra khỏi cổng trường liền sực nhớ một chuyện.

Hôm qua mình đánh thắng mà, bọn họ lại chưa mời mình trà sữa.

Mặt người chóng quên, đồ ăn một khắc cũng phải nhớ a.

Vừa quay đầu lại thì bắt gặp Minh Quân Đạo. Tâm trạng hí hửng vì sắp được uống trà sữa liền bay mất.

Liễu Nguyệt Đan không cho hắn bất cứ thái độ gì, bình tĩnh lướt qua. Minh Quân Đạo kéo tay cô, hành động này giữa thanh thiên bạch nhật, tại sân trường lúc tan học thành công đem lại hiệu ứng ngôn tình không nhỏ.

Có người lấy điện thoại ra chụp chụp liên tục.

Nói gì chứ Minh Quân Đạo đẹp trai, Liễu Nguyệt Đan cũng được xem là hoa khôi khối , hai người trong cùng một khung hình đúng là trai tài gái sắc.

Liễu Nguyệt Đan nhíu mày.

"Làm gì?"

"Tôi là Minh Quân Đạo, cô xác định là chưa từng nghe qua?" Minh Quân Đạo thấy mình kéo tay cô có phần không đúng liền bỏ ra.

"Tôi nghe qua rồi, anh là học trưởng kỉ luật." Liễu Nguyệt Đan cười cười mất kiên nhẫn.

"Tôi không nói lúc này, tôi nói mười năm về trước."

"Mười năm về trước anh là ai mà tôi phải biết, diễn viên nhí sao?" Liễu Nguyệt Đan cố gắng nhớ lại, cô không có quen diễn viên nhí nào trên TV nha.

Minh Quân Đạo hít sâu: "Chính xác là mười hai năm trước, ở sở thú Bách Việt."

Liễu Nguyệt Đan nghiêm túc nhớ lại. Mười hai năm trước, sở thú Bách Việt. Cô đi sở thú rất nhiều lần a.

Khoan, có lẽ nào.

"Minh Quân Đạo?" Liễu Nguyệt Đan hỏi lại.

"Ừm."

Thằng nhóc đó sao, lúc đó cô chỉ để ý họ thôi, không có nhớ tên.

"A, anh là đứa bé bị bắt cóc khóc bù lu bù loa ấy hả?" Liễu Nguyệt Đan chỉ thẳng mặt Minh Quân Đạo cười như được mùa.

Minh Quân Đạo tái mặt vội nắm tay cô kéo vào văn phòng gần đó. Học sinh thấy hai người kia đi vào phòng lại được dịp thả trí tưởng tượng của bản thân bay cao bay xa.

Liễu Nguyệt Đan thấy hắn nắm tay cô lần nữa liền vội vàng rụt tay lại.

"Nhớ ra rồi chứ?" Minh Quân Đạo hỏi.

Liễu Nguyệt Đan cười: "Nhớ rồi, nhớ rồi. Không ngờ anh lại lớn tuổi hơn tôi đấy, lúc đó cứ nghĩ anh cỡ tuổi tôi thôi." Con trai đúng là phát triển sau con gái nhỉ.

Minh Quân Đạo yên lặng không nói gì.

"Sao nữa, tôi nhớ ra anh rồi, còn chuyện gì khác không?" Liễu Nguyệt Đan không có biểu hiện dư thừa nào.

Minh Quân Đạo nhíu mày lại, hắn cũng không biết tại sao lại muốn cô nhớ ra mình để làm gì nữa. Mọi thứ tiến triển không giống hắn tưởng tượng. Không phải cô nên vui mừng hớn hở khi phát hiện cô và hắn cùng trường sao?

Sao cô có thể quên hắn được chứ?

Mười mấy năm qua, tên cô lúc nào hắn cũng ghi nhớ.

Liễu Nguyệt Đan thấy hắn không lên tiếng, cô cũng không biết tiếp tục thế nào.

"Không ấy khi nào anh nghĩ ra chuyện gì cần nói thì lại gặp nhau nhé!"

Nói xong cô tính quay lưng ra cửa.

"Em không nhớ gì về tôi sao?" Minh Quân Đạo ngăn cửa.

Hắn bá đạo chặn trước mặt cô, hai người đứng gần trong gang tấc.

Liễu Nguyệt Đan luôn không thích hắn làm như vậy, cô chính là không muốn bị áp lực vô hình đè nén khổ sở thế này.

"Tôi chính là có bệnh hay quên, bất quá bây giờ tôi nhớ ra rồi. Anh có thể tránh đường không?" Liễu Nguyệt Đan thu hồi ánh nhìn khó chịu vào trong mắt.

Minh Quân Đạo quả thật không dự tính đến việc này, đành tránh đường cho Liễu Nguyệt Đan đi. Hắn thừa nhận bản thân có phần mất bình tĩnh khi cô không nhận ra hắn. Hắn không muốn vì thế mà cô sinh ra cảm giác khó chịu với mình.

Liễu Nguyệt Đan được Minh Quân Đạo tránh qua một bên liền luồn qua chỗ trống đi ra cửa. Đứng ngay cửa cô ngoáy lại.

"À tôi quên nói, chúng ta cũng không có quan hệ gì, mong anh sau này đừng có trưng bày cái khí thế đó ra trước mặt tôi. Tôi không muốn bị người khác áp bức."

Nói rồi, Liễu Nguyệt Đan đi thẳng.

Không có quan hệ gì?

Giữa hai người không có quan hệ gì. Minh Quân Đạo lặp lại trong đầu những lời cô vừa nói.

Hắn chính là muốn giữa hai người nảy sinh quan hệ. Shhh... lúc này mới nhớ ra.

Minh Quân Đạo hơi đau đầu. Hình như hắn làm cô ghét mất rồi. Phải làm sao đây?

-

Tối đó, Liễu Nguyệt Đan bị bạn cùng phòng chất vấn mối quan hệ với học trưởng kỉ luật. Lâm Hân lần đầu tiên tỏ ra hứng thú với chuyện này, tuy cô ta vẫn thờ ơ như cũ nhưng lỗ tai vẫn luôn hóng chuyện phía bên này.

Liễu Nguyệt Đan giải thích thì sẽ càng lộ, không giải thích thì sẽ giống như thừa nhận. Tức chết cô rồi!

Đạo hạnh tu hành nhiều năm vẫn không giúp cô thoát khỏi ma trảo của đám nữ sinh này.

Quá mất mặt!

Cứ mặc kệ vậy.

-

Bạn cùng lớp cũng có người hỏi han cô và học trưởng kỉ luật.

Nữ sinh ghen tị với Liễu Nguyệt Đan vì có quan hệ với học trưởng, nhưng cũng nhờ cô mà họ mới được gặp học trưởng nhiều lần như vậy.

Phải biết học sinh lớp căn bản đều toàn là học, rất ít khi ra khỏi lớp.

Cảm giác mâu thuẫn từ sâu trong tâm hồn khiến các cô không biết phải đối xử với Tiểu Đan xinh đẹp như thế nào.

Nam sinh thì ngược lại, ghen tị với học trưởng vì họ cho rằng hoa khôi của họ chính là để tôn thờ chứ không phải để sở hữu.

Bên cạnh đó, nam sinh cũng có mâu thuẫn tương tự nữ sinh, ngoài tiếc hùi hụi nữ thần nhưng họ lại mong cho hai người hẹn hò. Như vậy sẽ có nhiều nữ sinh khác để họ tán tỉnh.

Có hơn phân nửa nữ sinh của trường Trung Đại đều đam mê học trường kỉ luật a!

-

Mấy ngày kế tiếp không thấy Minh Quân Đạo, Liễu Nguyệt Đan cho rằng hắn cũng đang ôn bài thi. Rất tốt, chuyện của cô và hắn có thể theo đó mà lắng xuống.

Nhưng mà...

Cô sai rồi!

Ngày cuối cùng sau khi thi xong, chưa kịp vươn vai bước ra khỏi lớp, học trưởng kỉ luật kính mến đang đứng trước cửa lớp K, mỉm cười nhìn cô.

Mỉm cười nhìn cô.

Mỉm cười nhìn cô.

Điều quan trọng phải nói ba lần.

Liễu Nguyệt Đan đông cứng.

Làm ơn đừng cười mà!

Hãy trả lại hình tượng học trưởng lạnh lùng soái khí.

Đả đảo học trưởng cười!

Tuy nhiên, nữ sinh nhìn thấy một màn này không ngừng ôm tim gào thét. Học trưởng là đang cười đó, mau lia máy ảnh chụp lại khoảnh khắc lịch sử này.

Học trưởng kỉ luật vạn năm mặt than, vì mỹ nhân nở nụ cười.

Kiếp này họ sống không uổng phí.

Nhiều học sinh ảo não vì đề thi khó, lúc này đã buông bỏ tất cả. Điểm thi là gì chứ, tôi đi học chính là để ngắm trai.

Liễu Nguyệt Đan nhìn phản ứng đáng sợ của bạn cùng lớp cùng với sự vây kín của bạn khác lớp bên ngoài hành lang.

Thật doạ người a~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio