Liễu Nguyệt Đan thoáng nghĩ đến Minh Quân Đạo, không phải hắn là nam chính trong chuyện này sao, đáng lẽ lúc này phải chạy đến làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ?
Cô cũng muốn thử cảm giác được anh hùng cứu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Đa tạ công tử, không biết có thể cùng công tử trà lưu đàm đạo hay không?"
Sau đó hai người sẽ cùng nhau đi uống trà sữa???
Tất nhiên là công tử trả tiền!
Liễu Nguyệt Đan không ngừng thắc mắc, bình thường giờ này là đã có mặt rồi, hôm nay sao chưa tới nhỉ?
"Chị nói em có nghe không?" Thấy Liễu Nguyệt Đan hồn bay phách lạc, Cao Nghệ hơi khó chịu. Cô nói nãy giờ không biết có vào tai người đối diện không.
"Có chứ, có chứ!" Liễu Nguyệt Đan trả lời thành tâm. "Nhưng chúng em chính là vô cùng yêu thương nhau, anh ấy thành tâm thành ý thích em, em cũng thế, chị ơi chị hãy tác hợp cho chúng em nhé!" Liễu Nguyệt Đan bắt đầu hàm hồ.
Gì chứ, cô chính là muốn thử cảm giác làm phi tần được hoàng thượng sủng ái, không muốn làm hoàng hậu nữa!
Cao Nghệ khó thấy kiên nhẫn: "Chị nói em nghe, hai người bây giờ chỉ là có chút rung động, sẽ không có kết quả đâu. Gia đình anh ấy sẽ không chấp nhận em, Quân Đạo rất hiếu thảo với ba mẹ, sẽ không trái lời họ. Lúc đó người tổn thương sẽ chính là em. Nhân lúc tình cảm còn chưa lớn, em nên dứt khoát!"
Wow chính cung thật là tốt! Còn biết quan tâm cô, sợ cô bị tổn thương nữa.
"Thế chị nói em phải làm sao bây giờ?"
Thấy Liễu Nguyệt Đan chịu nghe mình, Cao Nghệ liền đắc ý trong lòng, bề ngoài vẫn ra vẻ tiền bối mà khuyên bảo:
"Chị biết anh ấy đang cảm nắng em, như chị cũng đã nói, hai người sẽ không đến được với nhau đâu! Vì thế em có thể suy nghĩ đến việc chuyển sang trường khác!"
Má ơi, chính cung muốn đuổi cô đi, trực tiếp vậy?
Có nên đánh cô ta một trận không nhỉ?
Không được, cô là người nói đạo lý, sẽ không tùy tiện động tay động chân.
Lát nữa gọi Tiêu Mai chặn đường đánh cô ta là được!
"Nếu em có gì khó khăn, có thể nói với chị, chị sẽ giúp em!" Mấy vấn đề như thế này, Cao Nghệ rất rành. Các cô gái trước đây xuất hiện trong cuộc sống Minh Quân Đạo đều bị cô ta nhẹ nhàng đuổi đi như thế.
Nếu không thể nhẹ nhàng, thì sẽ dùng bạo lực!
Liễu Nguyệt Đan thoáng thấy bóng dáng Minh Quân Đạo đang tiến về phía này, cô suy nghĩ có nên giả vờ bị ức hiếp không? Có thể giả vờ té xuống đất như thể Cao Nghệ đẩy ngã cô không?
Xem nhiều drama quả thật không tốt!
Chưa suy nghĩ xong, bóng dáng cao lớn cùng tiếng nói có phần giận dữ liền áp tới.
"Cao Nghệ, sao cô lại ở đây?" Minh Quân Đạo rất bực tức, đáng lẽ có thể đến đón Liễu Nguyệt Đan sớm hơn nhưng phòng kỉ luật đột nhiên có việc nên hắn phải nán lại.
Không đợi Cao Nghệ trả lời, Minh Quân Đạo đã cầm tay Liễu Nguyệt Đan kéo vào lồng ngực mình: "Tôi cảnh cáo cô, đừng có gây phiền phức cho Nguyệt Đan, nếu không thì cô không biết hậu quả sẽ như thế nào đâu!"
Liễu Nguyệt Đan dựa trong lồng ngực Minh Quân Đạo thấy hơi kì cục nhưng lại không thể giãy ra nên đành thôi.
Cao Nghệ không thể mở miệng biện hộ được gì cả, tức tối nhìn theo hướng hai người kia. Cô sẽ làm cho hai người họ không thể ở cùng một chỗ.
Thấy đi được một đoạn xa, Liễu Nguyệt Đan liền vùng ra. Minh Quân Đạo sợ cô hiểu lầm liền giải thích: "Tôi và cô ta không có quan hệ gì hết, em đừng hiểu lầm!"
"Tôi cũng có hiểu lầm gì đâu." Nói đoạn, cô cười hỏi: "Sao hôm nay anh tan học trễ thế?"
"Tôi có chuyện phải ở lại giải quyết. Xin lỗi để em đợi!" Thấy Liễu Nguyệt Đan vẫn hồn nhiên như cũ, hắn cảm thấy hơi mất mát.
"Cô gái kia là hôn thê của anh à?" Liễu Nguyệt Đan hỏi.
Thấy Liễu Nguyệt Đan hỏi đến chuyện kia, Minh Quân Đạo liền vui vẻ trong lòng.
Cô vẫn rất để ý hắn!
"Không phải đâu, chỉ là lời hứa của các tiền bối trong nhà khi chúng tôi còn bé thôi. Nếu lớn lên không có tình cảm với nhau hoặc có người thích thì hôn ước coi như hủy bỏ." Vui thì vui nhưng không thể để cô hiểu lầm.
Liễu Nguyệt Đan gật gù. Cô gái kia sẽ còn tìm gặp cô dài dài.
-
Liễu Nguyệt Đan có % cổ phần của Liễu thị, nếu công ty kiếm được tiền thì cô cũng sẽ có huê hồng.
Từ giờ đến khi tốt nghiệp còn sáu năm, cô phải tìm đủ vốn để khởi nghiệp.
Vừa đang tính đi tìm việc làm thì Liễu Nguyệt Đan nhận được điện thoại của Lương Nhĩ Tâm.
Lương Nhĩ Tâm là bảo mẫu của cô khi cô còn bé, tính tình không tệ, được mẹ cô hướng dẫn giờ đã trở thành một người đại diện trong giới giải trí.
Không biết gọi cô ấy có vấn đề gì?
"Chào vú, tìm con có chuyện gì thế?" Liễu Nguyệt Đan rất thích dùng từ bình dân.
Lương Nhĩ Tâm: "Đừng có gọi dì là vú nữa, dì chỉ chăm con được có một năm thôi!" Đối với cô bé dễ thương hiểu chuyện này, Lương Nhĩ Tâm rất thương yêu.
Cũng nhờ làm việc ở nhà họ nên cô mới có cơ hội như ngày hôm nay.
"Bên đoàn làm phim diễn viên của dì đang thiếu một người diễn vai phụ. Dì thấy tiêu chuẩn cực kì hợp với con, con thấy sao? Có muốn thử sức không?"
Lương Nhĩ Tâm rất muốn để cơ hội này cho cháu gái của mình, sợ Liễu Nguyệt Đan không đồng ý liền bồi thêm: "Dì đã thương lượng với đạo diễn, nếu con được chọn, cảnh của con sẽ chỉ quay vào cuối tuần, phần diễn cũng không nhiều, sẽ không ảnh hưởng tới việc học của con đâu."
Liễu Nguyệt Đan suy nghĩ một chút, làm diễn viên có thể kiếm tiền không?
"Vú à, tiền cát xê có nhiều không?"
Ngoài dự tính của Lương Nhĩ Tâm, người ta đóng phim là muốn nổi tiếng con ơi, không phải chỉ để kiếm tiền. À, thì cũng có người đóng phim để kiếm tiền.
"Dì chưa biết nữa, nếu con đồng ý, dì sẽ hỏi thử."
"Vậy được, cảm ơn vú!" Có tiền rồi, có tiền rồi.
-
Ngày casting, Lương Nhĩ Tâm tới kí túc xá Liễu Nguyệt Đan đón cháu gái, tiện thể trang điểm nhẹ cho con bé.
Kịch bản cô đã gửi qua, không biết con bé có được chọn không. Hồi hộp quá!
Liễu Nguyệt Đan đọc qua kịch bản rồi. Nữ chính trong phim là hoàng hậu, cô diễn vai hoàng hậu lúc còn trẻ, chắc được vài phân đoạn gì đó, có thể gọi là tiền vai chính đi. Sau một hồi yêu hận tình thù, hoàng hậu vững vàng dẹp loạn hậu cung, trở thành mỹ nhân được sủng ái nhất, sau đó thuận lợi đưa con mình lên ngôi.
Kịch bản chủ yếu là cung đấu giữa các phi tần.
Phân cảnh của cô không nhiều, gói gọn trong ba việc: chạy nhảy vui đùa khi còn là thiếu nữ, đem lòng yêu Thái tử khi đến tuổi cập kê, và đại điển phong hậu.
Gì chứ làm hoàng hậu là nghề của cô!
Xe dừng trước đoàn làm phim, sau khi chào hỏi với từng người, Lương Nhĩ Tâm dẫn Liễu Nguyệt Đan đi gặp đạo diễn Lý.
Đạo diễn Lý có thâm niên trong ngành, làm việc cực kỳ chỉn chu, các tác phẩm của ông được đầu tư về trang phục, thiết bị rất hoành tráng. Không những thế, diễn viên trong phim đòi hỏi phải có thực lực, nếu không sẽ ăn mắng thậm tệ.
Ấn tượng về đạo diễn Lý với Liễu Nguyệt Đan là...
Lão giả này không tầm thường nha.
Sau khi giới thiệu này nọ, đạo diễn Lý cùng mấy người trong đoàn bắt đầu kiểm tra khả năng diễn xuất.
Lương Nhĩ Tâm có thể đem cháu gái mình tới thì người khác cũng có thể. Cô nhìn thấy đâu đó cũng bảy, tám người muốn thử vai.
Sau mấy lượt thử, nhiều cô gái bị từ chối, xấu hổ chạy ra khỏi phòng, có người còn khóc nức nở. Liễu Nguyệt Đan thầm nghĩ, không chọn thì cũng không nên khiến con người ta khóc a. Không tốt, không tốt!
Đến lượt Liễu Nguyệt Đan.
Cô vừa bước vào phòng liền phát động khí thế. Đã lâu không làm có hơi không quen.
Thiếu nữ mười sáu xuân thì đầy sức sống lại vừa phảng phất khí chất cao ngạo của nữ vương. Đạo diễn Lý mở to mắt.
Sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa sự ngây thơ và cao qúy làm người đối diện vừa muốn yêu thương lại vừa sợ hãi.
Đây chính là hình tượng ông tìm kiếm.
"Mau, mau lấy phượng bào cho cô bé mặc thử." Ông không đợi được để nhìn xem cô khoác lên người bộ trang phục sặc sỡ ấy.
Thành viên trong đoàn đoán rằng cô bé này có nhiều cơ hội được chọn rồi, mấy người trước bước vào, đạo diễn còn không nhìn, huống gì là bảo họ đi lấy phượng bào cho mặc.
"Cô bé, con cố gắng diễn cho tốt nha, chú sẽ hỗ trợ cho con." Mọi người lần đầu thấy đạo diễn Lý nhỏ giọng dụ dỗ như vậy.
Đạo diễn Lý cũng hết cách, ông rất kì vọng vào cô bé trước mắt, không thể để con bé nảy sinh lo lắng rồi phạm lỗi được.
Liễu Nguyệt Đan nghe đạo diễn nói, rồi lại nhìn người trong đoàn, không nhanh không chậm cười nhẹ một cái, nhướng mắt:
"Bổn cung vốn là hoàng hậu, lại còn muốn ta diễn cho các ngươi xem?"