Người lên tiếng là một nữ diễn viên, do có quan hệ nên đóng một vai nhỏ trong phim, thỏa mãn niềm đam mê đóng phim của cô ta.
"Cô đã tìm kĩ chưa?"
"Rõ ràng lúc nãy tôi để trong túi xách trong phòng hóa trang, chỉ đi nhà vệ sinh một lúc vào liền không thấy nữa."
Đạo diễn Lý thấy ồn ào bèn lên tiếng: "Lại có chuyện gì nữa, các cô không nhanh chóng chuẩn bị, còn đứng đây cãi cọ là thế nào?"
Nữ diễn viên mất đồ lên tiếng: "Là như vầy, đạo diễn. Lắc tay của tôi bị mất rồi, dù cũng chẳng quan trọng gì, nhưng trong đoàn làm phim không thể để chuyện trộm cắp xảy ra như vậy được. Hôm nay lấy lắc tay, ngày mai còn có thể lấy thứ khác. Đạo diễn, ông phải giải quyết chuyện này."
Đạo diễn Lý đau đầu, không lẽ bây giờ ông phải kiêm luôn nghề cảnh sát, đi điều tra xem ai lấy cắp đồ của cô ta sao?
Liễu Nguyệt Đan thấy vậy liền chen vào: "Đạo diễn Lý, hay là gọi cảnh sát đi."
Nữ diễn viên kia biến sắc: "Không cần đâu, chuyện nhỏ như vậy giải quyết nội bộ là được rồi. Tôi nghĩ tên trộm cũng là trong đoàn làm phim, đều là đồng nghiệp, nếu do suy nghĩ không thấu đáo mà lấy đồ của tôi, có thể trả lại cho tôi. Tôi sẽ không truy cứu!"
Liễu Nguyệt Đan cười nói: "Sao chị biết tên trộm là người của đoàn phim?"
Nữ diễn viên kia điều chỉnh lại nét mặt, thường ngày cô ta cũng rất chăm chỉ, mặc dù đi vào bằng cửa sau, có chỗ dựa nhưng chưa bao giờ coi khinh người trong đoàn phim. Mọi người cũng gắng sức tìm đồ cho cô ta.
"Tôi chỉ đoán vậy thôi."
"Tiểu Trần, cô có nghi ngờ ai không?"
"Lúc nãy lúc tôi đi vệ sinh, chỉ thấy có Tiểu Đan trong phòng hóa trang..."
Lương Nhĩ Tâm lúc này liền đứng ra: "Ý cô là sao, không có chứng cứ thì đừng có mà nói bừa!"
Cô gái Tiểu Trần kia mới biện hộ: "Không phải, tôi chỉ nói ra suy đoán của mình thôi, không phải muốn vu oan Tiểu Đan", xong cô ta quay sang Liễu Nguyệt Đan: "Tiểu Đan, nếu em có lỡ tay cầm nhầm thì lát nữa sau khi quay xong trả lại cho chị nha. Chị không nói với ai đâu."
Lương Nhĩ Tâm đứng cạnh nổi khùng, Liễu Nguyệt Đan nắm tay cô lại.
Cô gái này vô cùng thông minh. Cô ta không có ý đổ tội cho cô, nhưng mọi thứ cô ta nói đều đang chỉa mũi nhọn về cô. Cầm nhầm? Trả lại? Không nói với ai? Bây giờ cô ta nói mất, đến lúc quay xong, cô ta giả bộ lấy cái lắc tay ra, mọi người đều cho là Liễu Nguyệt Đan lấy cắp, vì sợ mà trả lại cho cô ta.
Chả ai biết cô ta có mất thật hay không, vẫn sẽ có người hoài nghi Liễu Nguyệt Đan lấy.
Đã thế kỉ rồi, có cần phải dùng bẫy rập thế này chơi nhau hay không? Liễu Nguyệt Đan cô chỉ muốn làm một cô nương không có não, sống ngây thơ vô tư mà thôi.
Mọi người hướng về Liễu Nguyệt Đan, nhưng không ai dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
Lúc này, cậu diễn viên "Thái tử", giờ đã là "hoàng thượng" bước ra.
"Có phải là chiếc này không? Tôi tìm thấy trong nhà vệ sinh."
Mọi người nhìn về phía cậu ta, cô diễn viên Tiểu Trần kia giật bắn: "Không thể nào, rõ ràng lúc nãy..."
Liễu Nguyệt Đan cười: "Rõ ràng lúc nãy đã bỏ vào giỏ của tôi, sao bây giờ cái lắc lại xuất hiện trong nhà vệ sinh?"
Cô diễn viên kia hốt hoảng: "Tiểu Đan, em nói gì vậy? Chị nào có làm chuyện đó. Chị xin lỗi em vì đã hiểu lầm em, nhưng chị không có đổ tội cho em."
Cô ta diễn vô cùng đáng thương, Liễu Nguyệt Đan nghĩ nếu cô ta không phải tay ngang, chịu khó đào tạo sau này không chừng còn có thể đóng phim nước ngoài.
Mấy thể loại phim hoạt hình chẳng hạn?
"Chị không có đổ tội cho tôi, nhưng mọi chuyện chị nói, mọi bằng chứng chị đưa ra đều nhằm vào tôi. Cũng nói cho chị một tin vui, lúc nãy tôi có quay được một đoạn phim rất thú vị, không biết chị có muốn xem không?"
---
Một tiếng trước, trong phòng hóa trang.
"Chị Nguyệt Đan có trong đây không ạ?" "Hoàng thượng" trẻ tuổi sang phòng hóa trang nữ tìm Liễu Nguyệt Đan nói chuyện một chút về cảnh quay thì thấy Tiểu Trần đang loay hoay mọ mẫm. Nghe thấy tiếng người, cô ta hoảng hồn: "Tiểu Đan không có ở đây, chắc là đi ra ngoài rồi, em ra ngoài tìm thử xem sao."
"Không cần đâu, em vào đây ngồi chờ chị ấy cũng được." Nói rồi hắn tự nhiên bước vào.
"Nhưng đây là phòng hóa trang nữ, em vào đây hình như không được hợp lí cho lắm." Tiểu Trần cố đuổi cậu ta đi.
"Hoàng thượng" thấy cũng đúng nên chuẩn bị đi ra nào ngờ Liễu Nguyệt Đan lúc ấy bước vào.
"Chị Nguyệt Đan, em là Mặc Thế Vinh. Đạo diễn bảo em đến thảo luận với chị về cảnh quay." Nhận biết chị gái này thỉnh thoảng hay quên, cậu tinh ý giới thiệu tên mình một lần nữa.
Liễu Nguyệt Đan "à" một tiếng rồi đi vào. Lúc này Tiểu Trần không thể làm gì liền đi ra.
Mặc Thế Vinh kéo Liễu Nguyệt Đan lại nói nhỏ: "Lúc nãy lúc em vào nhìn thấy chị ta đang loay hoay trước túi của chị."
Liễu Nguyệt Đan cầm túi mình kiểm tra một hồi thấy không có gì bất thường. Cô là loại người có hoang tưởng bị hại, vì vậy tốt nhất vẫn nên kiểm tra kĩ một chút.
"Không phát hiện mất gì sao ạ?" Mặc Thế Vinh hỏi dò.
Liễu Nguyệt Đan gật đầu: "Không mất gì cả."
Thấy chưa, cô thì nghĩ người khác bỏ đồ không hay vào túi cô, còn người bình thường sẽ kiểm tra xem có mất đồ không.
Loại tâm lý này, phải sửa!
Thôi kệ đi, sau này hẳn sửa.
Cô đặt điện thoại ở một góc khuất trong căn phòng có thể quay toàn cảnh bàn trang điểm nơi giỏ đồ của cô được đặt, bật chế độ quay video rồi kéo Mặc Thế Vinh còn đang ngơ ngác.
"Giúp tôi một chút!"
Hai người bước ra khỏi phòng hóa trang, khi nhìn thấy Tiểu Trần liền chào hỏi để cô ta biết hai người không còn trong phòng.
Gần tới lúc quay, Liễu Nguyệt Đan cùng Mặc Thế Vinh mới quay trở lại phòng hóa trang. Liễu Nguyệt Đan nhìn rõ mọi thứ trong video rồi bảo với Mặc Thế Vinh.
"Cậu thấy không, giới giải trí là như vậy, sau này nên thông minh một tí để bảo vệ mình." Nể tình cậu dễ thương báo lại thông tin quan trọng cho chị, dạy dỗ cậu một tí.
Mặc Thế Vinh gật đầu lia lịa: "Em hiểu rồi, chị à, bậy giờ phải làm sao?"
"Tôi không biết vì sao cô ta lại làm như vậy nhưng chắc chắn cô ta sẽ tìm cách đổ tội cho tôi. Cậu cầm cái lắc tay, đợi đến lúc cô ta đổ tội cho tôi xong, liền bước ra nói rằng cậu tìm được trong nhà vệ sinh. Chuyện còn lại để tôi xử lí."
---
Nghe tới đoạn phim rất thú vị, cô gái Tiểu Trần kia sợ hãi: "Có gì từ từ nói!" Cô ta không biết Liễu Nguyệt Đan nói thật không nhưng cô ta không muốn làm liều.
Tuy nhiên hành động của cô ta đã khiến mọi người trong đoàn phim nghi ngờ.
"Tiểu Trần, sao cô lại làm như thế?"
"Cô cứ để Tiểu Đan xem xem video gì."
Người này một câu, người kia một câu làm Tiểu Trần toát mồ hôi hột. Lương Nhĩ Tâm thấy lợi thế đang nghiêng về cháu gái mình nên cũng yên tâm xem kịch.
"Tôi..tôi...Tiểu Đan..."
Liễu Nguyệt Đan nhíu mày. Cô thế nào, muốn kể xấu về cô cũng phải tìm được chứng cứ nha.
Trong đoàn phim, Liễu Nguyệt Đan cực kì thân thiện, lúc thì chọc người này cười, lúc thì chọc người kia cười, cô như là vitamin của đoàn phim vậy. Ai cũng yêu quý cô, nếu nói việc cô có thể làm cho người ta ghét chỉ có một chuyện...
Cô đẹp!
"Sao, không nghĩ ra được chị ghét tôi điểm nào sao? Không cần chị nói tôi cũng biết ai đứng sau lưng xúi giục chị." Nói xong, cô ghé tai Tiểu Trần nói nhỏ: "Chuyện này coi như bỏ qua, chị về bảo với người kia khôn hồn thì đừng có chọc tôi, nếu không tôi sẽ tiễn cô ta đi thỉnh kinh một đoạn."
Liễu Nguyệt Đan nháy mắt với đạo diễn Lý, ông nói: "Tìm được thì không sao rồi, mọi người mau chuẩn bị vào chỗ. Tiểu Đan con thấy sao?"
Liễu Nguyệt Đan mân mê chiếc điện thoại trong tay: "Con không truy cứu chuyện này, chỉ là phải xem chị Tiểu Trần hành xử thế nào?"
Nói rồi cô lắc lắc chiếc điện thoại, ý bảo nếu đối phương không yên phận, cô lập tức gửi đoạn phim cho cảnh sát.
"Thiệt là bực mình, bỏ quên đồ lại đi nói người ta lấy trộm."
"Không hiểu là bị gì nữa!"
"Báo hại chúng ta cũng bị vạ lây!"
Tiểu Trần sợ toát mồ hôi, mọi người nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm xa cách. Sau vụ việc này, chắc sẽ khó có người chung đụng cùng cô ta nữa.
Liễu Nguyệt Đan đi tới vỗ vai Mặc Thế Vinh: "Cảm ơn cậu!"
"Không có gì đâu chị, chúng ta vào chuẩn bị đi.'
"Ừ."
Xong ngày hôm nay, Liễu Nguyệt Đan sẽ không cần đến đoàn phim nữa. Lương Nhĩ Tâm hoàn thành xong công việc thì lái xe chở cô về kí túc xá.
-
Phim của Liễu Nguyệt Đan dự chiếu vào hè năm nay, trước khi chiếu có lẽ sẽ phải đi quảng bá một tí.
Chuyện đó là sắp xếp của đoàn phim, cô cứ nghe theo là được.
Gần đây Liễu Nguyệt Đan bắt đầu học hành chăm chỉ, cố gắng để dành tiền sau này kinh doanh.
Thực ra do bạn trai cô học bài ôn thi đến tối mắt tối mũi, cô không có gì làm, nên đành học bài giết thời gian.
Vâng, có người nghĩ đến việc giết thời gian bằng cách đi học bài.
Chính là cô!
Liễu Nguyệt Đan nhiều lúc cũng hay nghĩ ngợi, tại sao bạn trai cô có thể tốt số thế, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, lớn lên liền thừa kế sản nghiệp.
Còn cô, phải làm lụng vất vả để kiếm tiền mua trà sữa, à không, kiếm tiền dành dụm, nuôi sống bản thân. Cô đang suy nghĩ sau này có nên ôm đùi hắn chút không?
Ba mẹ Liễu: "..." hình như chúng ta không chu cấp đủ tiền cho con gái, con bé lại nói sảng rồi -_-
Minh Quân Đạo nhắn tin cho Liễu Nguyệt Đan: "Cuối tuần này chúng ta đi xem phim nhé. Đi bù lần trước."
Liễu Nguyệt Đan nghĩ nghĩ, lần trước là lần nào?
Cô nhắn lại: "Được!"
Minh Quân Đạo: "Vậy h tối anh sang đón em!"