"Chị cả, chị đến rồi sao? Mời vào mời vào!" Như thể không nghe thấy những lời kém lễ vừa rồi, Liễu Tinh vẫn tươi cười chào đón người nào đó.
Liễu Nguyệt Đan nhìn ra cửa thì thấy một vị phụ nhân tầm bốn mươi, dáng người cao ráo, thướt tha uyển chuyển, trang sức vòng cổ lắc tay quấn đầy người, có điều hơi lạm dụng son phấn nên nhìn có vẻ như già trước tuổi.
"Bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn thuê nhà vậy hả Tiểu Tinh." Nói xong, cô ta quay sang Liễu Nguyệt Đan nhếch môi cười, "Tội nghiệp cháu gái của ta, chỉ trách con xui xẻo, không tìm được hảo ba mẹ. Lý Tuyên, Lý Thường, còn không mau vào đây xem em họ tụi con này."
Ái chà, miệng lưỡi đúng là lợi hại. Từng câu từng chữ đều đang xỉa xói ba mẹ cô. Đúng là Liễu Nguyệt Đan từng cho rằng mình gặp báo ứng nên phải xuyên đến đây làm con gái của Trịnh Nhu, nhưng một năm sống trong tình yêu thương ào ạt đã sớm tẩy não cô rồi. Việc Liễu Ái Như nhẹ nhàng khơi lại nỗi lòng thầm kín đã thành công gây sự chú ý của Liễu Nguyệt Đan.
Xin lỗi cô, nhà này ba mẹ cháu mua đứt rồi!
Trịnh Ôn đang trong bếp nghe vậy thật muốn lên phòng khách trừng trị ả khinh người kia nhưng Trịnh Nhu kịp thời ngăn cản, "Chị à, nếu anh ấy không tỏ thái độ gì thì mình cũng đừng làm anh ấy khó xử."
Liễu Tinh dù tức giận nhưng lại không muốn làm bầu không khí trở nên căng thẳng, anh chỉ cười trừ rồi xuống bếp giúp vợ.
Lúc này trong phòng khách đã xuất hiện thêm hai nhân vật. Lý Thường thoạt nhìn hoạt bát, đáng yêu, nhìn thấy Liễu Nguyệt Đan trắng trẻo dễ thương thì không chần chờ mà gia nhập cùng chơi với nàng. Cậu dù sao cũng là con út trong nhà, chị gái thì lúc nào cũng mặt lạnh nên cậu luôn mong muốn có em để chơi cùng. Cậu rút trong túi áo ra một chiếc lược màu hổ phách rất xinh đẹp rồi đưa cho Liễu Nguyệt Đan.
"Chúc em sinh thần vui vẻ nha." Lý Thường nói.
"Cám ơn Thường ca." Giọng nói trong trẻo thánh thót cất lên khiến Lý Thường cảm thấy thật thoải mái. Đây là hai từ "Thường ca" dễ nghe nhất mà cậu từng nghe trong đời, cực kỳ sung sướng. Phải biết lúc nào cậu cũng hy vọng có được một cô em gái dễ thương như vậy.
Đối với Liễu Nguyệt Đan mà nói, trắng đen ân oán rõ ràng. Thù ai nấy trả, không có chuyện mẹ làm con chịu. Dù lúc trước cô hận Trịnh Phi đến nỗi muốn phanh thây nàng ta rồi ném cho heo ăn, nhưng sau khi nàng ta chết, Tam công chúa Minh Sương Thủy con thân sinh của Trịnh Phi được đưa đến nuôi dưới danh nghĩa của cô. Chưa bao giờ cô có ý tưởng trút hận thù lên đầu con bé, thậm chí đến khi Sương Thủy công chúa trưởng thành, của hồi môn của nàng đều do Liễu Nguyệt Đan chuẩn bị, đã vậy còn muốn phong phú hơn cả các công chúa khác.
Liễu Nguyệt Đan biết Cảnh Lâm Hoàng đế giao Tam công chúa cho cô chăm sóc cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, chẳng qua là hắn muốn lợi dụng Tam công chúa để đốn đổ Liễu gia, dù sao Sương Thủy cũng là con của kẻ thù không đội trời chung với cô, nếu cô có bất kì hành động gì gây bất lợi cho Tam công chúa, hắn có thể thuận nước đẩy thuyền, gán cái tội danh đố phụ cho cô, nhân tiện kiếm cớ trách phạt phụ mẫu cô cũng không chừng. Mục đích lớn nhất của hắn chính là thu hết quyền lực vào tay, trở thành một đế vương không kiêng nể bất cứ điều gì.
Đáng tiếc, ngươi càng muốn ta chết ta càng sống thật lâu, thật tốt, thật khỏe mạnh để ngươi càng không thể nào đạt được mục đích. Loại người ngay cả con ruột cũng lợi dụng để hãm hại nương tử như Cảnh Lâm đế, Liễu Nguyệt Đan cô thực chán ghét đến tận xương tủy.
Việc Liễu Ái Như khinh thường gia đình Liễu Tinh là có thật, nhưng Lý Thường là vô tội, đã vậy còn rất đáng yêu, làm cô vô thức nhớ tiểu Thái tử, à không hiện giờ đã là Hoàng đế. Nghĩ đến đây cô có chút hoài niệm muốn khóc.
"Nếu em thích, sau này anh sẽ tặng em thật nhiều lược nữa nhé." Lý Thường hí hửng.
"Vâng ạ." Như cũ, Liễu Nguyệt Đan ngoan ngoãn trả lời.
Lúc này, tỷ tỷ của Lý Thường là Lý Tuyên tiến đến gần Liễu Nguyệt Đan, mặt lạnh nói, "Chị hôm nay không có mang quà tới, cho em ít tiền này mua kẹo." Lý Tuyên đưa tiền cho Liễu Nguyệt Đan, rồi trở lại chỗ mình ngồi.
Lý Tuyên năm nay mười tuổi, bằng tuổi Tường Minh, phải nói là một tiểu mỹ nhân. Khuôn mặt trái xoan trắng mịn, chân mày cong vút, môi hồng nhuận, mỗi cử chỉ đưa tay nhấc chân đều thể hiện sự yêu kiều, quý phái làm Liễu Nguyệt Đan còn tưởng là thiên kim tiểu thư con nhà quyền quý nào đó.
Nhìn số tiền trong tay, cô lặng lẽ cau mày. Cho đứa bé một tuổi số tiền lớn như thế này nhân ngày sinh thần, muốn khoe của à.
"Đúng là con nhà nghèo, thấy tiền là chộp lấy ngay." Liễu Ái Như ngồi một bên cười xỉa xói.
Lúc này đúng lúc Liễu Tinh và chị em họ Trịnh từ phòng bếp bước lên, nghe được hết tất cả, sự nhẫn nhịn trong lòng dường như đã tiêu hết trước đó, Liễu Tinh đang muốn tiến lên nói lý với chị mình thì bỗng nhiên nghe một tiếng "Rẹt....".
Quay lại liền thấy con gái bảo bối của mình đã xé nát tờ tiền thành hai mảnh.
----
Mọi người ơi, xin hãy vote để cứu giúp kẻ nghèo hèn này...