Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khó có được ngày một tháng năm được nghỉ dài hạn, Tống Tu Văn lại không thể đi xa du lịch, nghĩ lại liền có chút đau lòng.
Tống Tu Văn đối với việc mình quên mất sinh nhật mẫu thân đại nhân thì có chút đáng tiếc, Tống muội cũng quên mất, trong nhà chỉ có phụ thân đại nhân là nhớ rõ, còn cố ý đặt nhà hàng cùng bánh kem… Vì vậy có thể thấy, trong nhà yêu nhất Tống mẫu là ai rồi.
Tống Tu Văn cùng Tống muội nhất trí bày tỏ, cả hai sẽ không tranh mẫu thân với ba ba, ba ba ngài thích lấy lòng thì cứ đi lấy lòng đi!
Tống ba hung hăng trừng hai đứa con bất hiếu, sau đó chìa ra hai vé du lịch, nói đơn giản: Ngày mai sẽ đem mẫu thân đại nhân của mấy đứa đi du lịch, hai đứa ở nhà tự sống đi!
Tống Tu Văn & Tống muội: Ba, tình cha con đâu?
Ngày hôm nay vui vẻ nhất chính là Tống mẫu, nghe con gái cùng ông xã hát chúc mừng sinh nhật liền khóc nức nở, tuy rằng năm nào cũng đến đây một lần, vẫn để cho nàng cảm động như trước.
Sau khi khóc xong, Tống mẫu liền uống hai ly rượu, cũng cho Tống muội uống đến nằm sấp… Vốn định để Tống Tu Văn uống với nàng, thế nhưng Tống mẫu sợ vết thương ở chân của Tống Tu Văn nên không cho cậu uống, liền để Tống muội chịu tội xông lên. Tống ba phải lái xe, không thể uống nhiều.
Tống Tu Văn thì chỉ cần hai ly là ngã, nhất là mẹ cùng em gái cậu, ngày thường một ly là đã say hết thấy đường, hôm nay hai người uống tới hai ly — – không phải người một nhà thì không vào chung một chỗ, chính là vậy.
Sau khi hai mẹ con uống đến nằm sấp, tiểu tàn phế Tống Tu Văn không thể làm gì khác hơn là đỡ hai người, hai đại mỹ nhân một trái một phải bám trên tay cậu, người đi ngang qua đều chú ý, như kiểu người ngồi hưởng phúc hay gì gì đó…
Tống Tu Văn bị mấy cái ánh mắt này nhìn đến cả người phát lạnh, cậu thật sự không phải kẻ háo sắc mà!
Đáng tiếc Tống muội cùng Tống mẫu sau khi uống say sẽ có một đặc điểm — — bám người.
Hai người cơ hồ là dính sát vào người Tống Tu Văn, Tống Tu Văn nhăn mặt như ăn phải ruồi, hai người này, tửu lượng không cao mà cứ cụng lên cụng xuống, kết quả say rồi thì thêm phiền cho người khác!
Năm sau cậu tuyệt đối không nên ra ngoài, không thể ở nhà ăn sinh nhất sao?
“Ư…” Tống muội đột nhiên xoay người, Tống Tu Văn nhất thời không phản ứng kịp, nhỏ thế mà từ trên tay cậu tuột xuống.
Lúc Tống Tu Văn chụp lại Tống muội, trong lượng của mẫu thân đại nhân toàn bộ đè lên người cậu, Tống Tu Văn vốn không định để chân bị thương của mình quá sức, kể từ đó, cậu càng mất đi thăng bằng.
Đế Tống muội ngã trên đất rồi đặt mẫu thân đại nhân đè lên người nhỏ? Bất kể là cái kết quả nào cũng khiến cho người khác cười đến rụng răng.
May là, trời không tuyệt đường người, lúc Tống muội ngã xuống đã có một đôi tay nâng nhỏ dậy.
Tống Tu Văn thấy vậy lập tức đỡ mẫu thân đại nhân đứng vững, cảm kích nhìn về phía người ra tay giúp đỡ kia.
Hình như là cảm nhận được hơi thở của người lạ, Tống muội đột nhiên nhíu mày tỉnh lại, lầm bầm một tiếng “anh”, ánh mắt mơ màng tiếp tục nhào vào người Tống Tu Văn một cái “bụp”.
Tống Tu Văn: “….”
“Cần giúp một tay không?” Tần Thời hỏi.
Tống Tu Văn ngoại trừ xấu hổ thì vẫn là xấu hổ, tuy rằng Tần Thời đã cố gắng che đậy, nhưng trong mắt Tống Tu Văn tình huống của mình thật sự rất đáng buồn cười, trong mắt người lạ, quả thật đem mặt vứt xuống Thái Bình Dương rồi.
Giúp? Giúp như thế nào? Để tên con trai lạ hoắc đỡ em gái mình hay là đem mẫu thân đại nhân vứt vào người hắn? Biểu tình của Tống Tu Văn không khỏi có chút vặn vẹo.
“…Cảm ơn, ba ta tới.” Tống Tu Văn lần đầu tiên cắn răng nghiến lợi hướng về ba ba
mình, đi lấy xe mà cũng lâu như vậy, nếu không phải chân cậu chưa lành, cậu đã sớm tự mình lái xe rồi!
Tần Thời cũng không nói gì, nhìn Tống Tu Văn “tiểu tàn phế” trẻ tuổi này cùng Tống ba hai người vất vả đem Tống muội cùng Tống mẫu lên xe, lúc Tống Tu Văn lên xe còn lại nói cảm ơn lần nữa thuận tiện say bye.
…
Khi về được đến nhà thì trời cũng đã tối khuya, Tống Tu Văn tùy tiện đem Tống muội vứt vào phòng cho nhỏ tự sinh tự diệt, Tống ba đi chăm sóc cho Tống mẫu, đãi ngộ so với Tống muội tốt hơn nhiều.
Tắm sạch một thân mùi thức ăn, Tống Tu Văn lau tóc ngồi vào máy tính, mở máy chuẩn bị vào trò chơi dạo một vòng.
Vừa lên mạng, Tống Tu Văn đã bị cờ lớn kéo đến Phong Hoa Cốc chiến loạn. Gần tới mười giờ, cứ điểm chiến cũng sắp kết thúc, nếu không Tống Tu Văn cũng không thể bị kéo một cái liền qua luôn bản đồ cứ điểm chiến, có thể lên năm mươi điểm hay không cũng là một vấn đề lớn! Lúc chuyển bản đồ Tống Tu Văn đã nghĩ như vậy.
Kết quả vừa qua bản đồ, kỹ năng đầy màn hình suýt chút làm cậu rớt mạng, lập tức ẩn nhân vật, kỹ năng còn chưa kịp dùng, đã đầy điểm.
Kiếm Chỉ Thiên Hạ đã gửi một lời mời tổ đội cho cậu, sau khi vào đoàn Tống Tu Văn quăng mấy cái kỹ năng ra, cũng may cậu vận khí tốt, mới đó đã lấy được hai đầu người.
Lại nói, hình như cậu nhớ không lầm thì Phong Hoa Cốc là cứ điểm của Ác Nhân thì phải?
Mở ra bản đồ cứ điểm, hai cứ điểm ở Phong Hoa Cốc đã có một cái thuộc về Hạo Khí, hiện tại đúng là họ đang canh giữ điểm này, người giữ đại kỳ còn là Kiếm Chỉ Giang Sơn.
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Hôm nay bang hội cư nhiên đi đánh cứ điểm
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ với bạn: hôm nay cầm Phong Hồ Trại cuối tuần con phải năm giờ xếp hàng mới có thể vào bản đồ
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: … Ta lúc này liền xếp hàng công phòng
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ với bạn: công phòng sẽ không cho con thẻ tăng giới hạn uy danh đâu
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ta xuất sư
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ với bạn: xuất cái lông, ta đây không phải đem con kéo qua hít điểm sao, hôm nay chúng ta thắng lớn còn được rất nhiều thẻ bài!
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Nói hay ghê cứ như ta không biết đôi mình khác bang ấy
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ta là do cờ bự trong bang kéo qua đừng có hòng gạt ta
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ với bạn:
Trong lúc nói nhảm, cứ điểm chiến đã kết thúc.
Qủa thật như lời Kiếm Chỉ Thiên Hạ, hôm nay Hạo Khí chiếm hai cứ điểm của Ác Nhân, đánh chết ba boss trấn giữ, đạt được thành tựu Mã cách khỏa thi, thắng lớn, cách với toàn thắng tuy hơi xa, bất quá cũng cho thật nhiều thẻ bài.
Tống Tu Văn đem thẻ bài dùng hết, thẻ bài tuy không ít, nhưng tuyệt đối không đủ để cậu chống đỡ đến cuối tuần, đánh công phòng một trận xong, mấy vạn uy danh cũng có thể lấy, mấy cái thẻ này căn bản không đủ nhìn.
Bỏ đi, dù sao cậu lấy nhiều uy danh cũng không có chỗ dùng, thay vì uy danh, cậu càng thiếu tiền Danh Kiếm và cấp Danh kiếm hơn.
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ với bạn: Đúng rồi, có chuyện cần nói với cậu
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Nói
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ với bạn: Ngày mai Cỏ Lau phải đi công tác, cuối tháng mới về được
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Không phải Mộc Thiên Trạch có thể buff à
Tống Tu Văn híp mắt nhìn chằm chằm mấy chữ vừa gửi đi, trong lòng thầm nói mi tốt nhất đừng để cô ta tới buff, nếu không ta thà đi ra ngoài tìm một đội khác nhé.
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ với bạn: heo ngu cô ta không được, quá gà
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: …..
Tâm tình thật tốt.
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ với bạn: hay là kêu em cậu theo buff đi
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: …..
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Được
Tuy rằng Tống muội luôn miệng bảo mình là một con gà công nghiệp, nhưng tốt xấu gì nhỏ cũng chơi Tú Tú năm năm, kỹ thuật cụ thể ra sao thì Tống Tu Văn chưa kiểm chứng qua, dù sao tuần trước lúc đánh , rõ ràng nhỏ buff rất tốt, có lẽ bởi vì buff khác cùi quá nên nhỏ mới phát huy tương đối, nhưng dù sao cũng là ở Danh Kiếm, cậu không tin nhỏ buff được mà lại không.
Tống muội vốn ngủ đến bất tỉnh nãy giờ đột nhiên toàn thân phát lạnh, mò mẫm một hồi, mới chui vào trong chăn.
Đánh xong cứ điểm chiến liền tới giờ chiến trường bang hội, vừa vào YY chợt nghe đến Kiếm Chỉ Giang Sơn hỏi Kiếm Chỉ Thiên Hạ về bao giờ, Kiếm Chỉ Thiên Hạ nói về lúc đánh chiếm cứ điểm được mấy phút.
So với Tống Tu Văn thì về sớm hơn chút!
“Dương Tuyết, Dương Tuyết có mặt không?” Kiếm Chỉ Giang Sơn quay đầu lại tìm Tống Tu Văn.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:?
“Ủa, ngươi trong đội à, ta còn nghĩ ngươi không có mặt nha.” Kiếm Chỉ Giang Sơn nói.
[Đoàn][Trì Vãn Tình]:…….
[Đoàn][Mộc Thiên Trạch]:…….
[Đoàn][Mộc Thiên Trạch]: Sư phụ, ngài đây cùng sư điệt quan hệ không tệ nha….
[Đoàn][Mộc Thiên Trạch]: Coi chừng sư tỷ ghen
Câu nói sau cùng tuy mang theo vui đùa nhưng còn có một loại điều tiết không khí nữa, Trì Vãn Tình còn đang trong đoàn, hôm nay chiến trường hai mươi lăm người, trong đoàn đã hai mươi người, chỉ cần có chút não đều hiểu thâm ý trong lời cô ta.
Tống Tu Văn nhíu mày, tuy rằng cậu không biết Kiếm Chỉ Giang Sơn gọi mình làm gì, nhưng cậu xin thề, cậu đối với Kiếm Chỉ Giang Sơn chẳng có chút “hứng thú” nào, Kiếm Chỉ Giang Sơn đối với cậu cũng vậy.
Quan trọng là, Kiếm Chỉ Giang Sơn ở kênh YY bang hội cứ như vậy gọi một “em gái”, Trì Vãn Tình làm vợ lớn sẽ nghĩ thế nào?
“Dương Tuyết, rời đội theo ta mở đoàn hai.” Kiếm Chỉ Thiên Hạ đột nhiên nói.
Mộc Thiên Trạch: “…”
Tống Tu Văn đứng hình một chút, hiện tại đã hơn mười giờ, người trong bang trên mạng chỉ có hơn sáu mươi người, nhưng hôm nay chiến trường là Cửu Cung Kỳ Cốc hai mươi lăm người, mỗi người không nhất định đều muốn đi đánh chiến trường.
Đoàn hai…. Có khi đoàn một cũng phải gọi hết nửa ngày.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Tống Tu Văn đã rời đoàn một chọn vào đội Kiếm Chỉ Thiên Hạ, trong đoàn chỉ có hai người bọn họ.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: tìm người ngoài à?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: không tìm
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:… Khẳng định người không đủ
Ban đầu hôm nay mở đoàn một cũng đã có chút quá sức, hiện tại cậu và Kiếm Chỉ Thiên Hạ đã rời khỏi… Có chút cảm giác hành động theo tâm tình.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ta đi xếp hàng
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Xếp hàng lẻ?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ừ
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:….
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Vận khí của anh không phải lần nào cũng tốt vậy đâu!
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Cá không
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: cá cái chi
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Chờ ta nghĩ ra sẽ nói cho con biết
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Dám cá hay không?
Này giống như phép khích tướng, Tống Tu Văn tất nhiên không thua rồi, có điều…
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Sao lại không dám chứ…
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Bất quá nói trước, nếu là ta thắng, ngài phải chịu thua nha
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: …
=========
Tống tàn phế: Lần gặp đầu tiên với hắn lại trong tình trạng như vậy, ta cảm thấy thật xấu hổ
Tần Thời: Không có gì, ta không ngại ~(^_^)~