Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng Tống Tu Văn cũng không có xem ảnh chụp cùa Kiếm Chỉ Thiên Hạ, cũng không phải là đột nhiên Lục Phi Tình đổi ý, càng không phải là cậu “trước sau bất nhất” “hồi tâm chuyển ý”, mà là ông ngoại gọi điện thoại kêu nhà cậu qua ăn tối.
Tuy rằng còn cách giờ cơm tối mấy tiếng, thế nhưng Tống Tu Văn lại muốn đi ở chơi với ông ngoại một chút, đoán chừng anh em chị em họ của cậu đều đi, Đúng lúc cái chân bị thương của cậu cũng đã gần khỏi, có thể đi qua hóng hớt một chút.
Ảnh chụp gì đó của Kiếm Chỉ Thiên Hạ… Vẫn nên đợi cậu suy nghĩ kỹ rồi lại đi đòi vậy.
Tuy rằng trong lòng rất là ngứa ngáy khó chịu…
Ở cái thành phố tấc Đất tấc vàng như N thị, chỗ ở của ông ngoại khá là lớn, cửa hàng thuốc cùng nhà ở phía sau, diện tích khoảng chừng ba mươi mẫu, tường trắng ngói xám, đá xám hoa văn cửa, từ từ ngoài vào trong lộ ra nồng nặc cảm giác không giống với thời đại này. ( mẫu = m)
Khi còn nhỏ Tống Tu Văn không biết, hơn nữa từ nhỏ cậu đều sống ở đây, cho nên sau khi ra ngoài đều cảm thấy nhà người ta thật kỳ lạ. Sau khi lớn lên cậu mới biết, nguyên lai nhà ông ngoại mới là không giống người ta.
Dùng ngôn ngữ bây giờ mà nói, đi từ ngoài tường viện, giống như là xuyên không vậy. Nhất là lúc trời mưa, nền nhà bằng gạch xanh, góc tường viện át đi mùi nhựa đường, lộ ra mùa dân quốc nồng đậm.
Tống Tu Văn từng nghe ông ngoại nói, nơi này từng là một gia tộc lớn thời dân quốc, sau lại chuyển nhà đi thành phố khác. Lúc đó ông nội của ông ngoại rất yêu thích phong thủy, nhìn trúng viện nhà người ta, không tiếc dùng toàn bộ gia sản mua biệt viện này, sau đó tu sửa chút, người trong nhà liền dọn vào ở. Cũng không biết có phải do phong thủy tốt hay không, ông cố vốn ít con cháu sau đó liền có con cái, lúc qua đời thì con cháu đầy nhà.
Tuy rằng biệt viện này bị nói có chút thần kỳ, thế nhưng Tống Tu Văn thích ở chỗ này cũng là sự thật.
Như suy nghĩ của Tống Tu Văn, người thân của cô chú lớn nhỏ nhà cậu cũng nhân dịp nghỉ dài hạn tới thăm ông ngoại, tới chỉ có đám hậu bối, hình như người lớn cũng bận rộn nhiều việc. Như cha mẹ Tống Tu Văn, nghỉ dài hạn thường dùng để du lịch.
Lúc Tống Tu Văn cùng Tống muội tới cũng không có mua gì, cái gì ông ngoại cũng không thiếu, nếu dám mua mấy thứ như bổ máu bổ canxi bổ kẽm đến, ông ngoại liền lập tức lạnh mặt.
“Ấy, anh ba, em bảy!” Anh em Tống Tu Văn cùng lão tứ không hẹn mà gặp ở cửa, tính cách lão tứ tùy tiện lập tức hai mắt sáng rực, liền nhào vào người Tống Tu Văn.
Ông ngoại có ba trai một gái, bốn người đều có con trai con gái, thế hệ của Tống Tu Văn tổng cộng có chín người, mẹ của Tống Tu Văn kết hôn khá sớm, cho nên Tống Tu Văn đứng hàng thứ ba trong số anh em họ hàng, Tống muội đứng thứ bảy. Lão tứ vừa nhào qua này, là con trai thứ hai của cậu cả.
Tống Tu Văn ngăn cảm cái ôm mãnh liệt của em họ, mặt không thay đổi hỏi: “Anh chú đâu?”
“Anh hai bảo hai ngày trước có người bạn cao trung gọi, nói sẽ về nước, muốn hội họp chút, tối mới qua được, bảo chúng ta không cần chờ y, chị hai, em sáu đều có mặt rồi, cặp sinh đôi thì đang trên đường, lát nữa sẽ đến.” Tống Tu Văn chỉ hỏi một anh cả, lão tứ liền đem hành tung toàn bộ khai báo hết.
“Anh tư, anh ở chơi với anh em, em đi tìm chị hai cùng chị sáu đây!” Tống muội vừa nghe chị hai chị sáu đều đã đến, lập tức vui vẻ vứt bỏ Tống Tu Văn.
Tống Tu Văn: “…”
Nhiều người thì nhiều ồn ào, khi còn nhỏ Tống Tu Văn lớn lên cùng đám anh em họ này, tất nhiên quan hệ thân thiết không cần nói, ngoại trừ cặp sinh đôi nhỏ nhất ra, những người khác đều nói chuyện rất vui vẻ.
Ông ngoại cũng rất vui vẻ, tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho bọn họ, những người biết nấu thì ở trong bếp trợ giúp, còn những người không biết… thôi ở ngoài cho đỡ loạn.
Ông ngoại họ Nghiêm, trong này ngoại trừ Tống Tu Văn cùng Tống muội, mọi anh em họ hàng khác đều họ Nghiêm, mà tổ tiên họ Nghiêm dường như di truyền chút đặc thù thiên phú, ví dụ như nấu ăn. Một phần người họ Nghiêm trên phương diện nấu ăn đều có thiên phú cực cao, giống như ông ngoại, anh cả và em năm; còn loại như Tống Tu Văn, sát thủ phòng bếp. Cũng không biết là trùng hợp hay sao, phụ nữ nhà họ Nghiêm cũng không biết xuống bếp, con trai cũng có ít ỏi vài người… Tống muội có lẽ kế thừa chút dòng máu của ba ba, cho nên so với chị em nhà họ Nghiêm đỡ hơn, không tới nỗi sát thủ.
Sau khi vài tên làm loạn xong, em năm không thể nhịn thêm được nữa, đuổi một đám cản trở ra khỏi phòng bếp.
Tống Tu Văn ngồi trên xích đu ngoài sân lớn, nhàn nhã ăn bánh ngàn tầng, cho dù lúc này không có máy tính để chơi, cậu cũng cảm thấy rất thoải mái, ở chỗ của ông ngoại, cậu cảm thấy cả người đều có thể thả lỏng.
Nếu như không có lão tứ chuyên gia ồn ào ở đây thì sẽ càng tốt.
Em tám em chín vừa mới đến, trong biệt viện càng thêm náo nhiệt. Điều này đối với cặp song sinh tuổi mụ tuổi học năm thứ hai cao học, qua một tháng nữa sẽ là học sinh năm cuối như bọn họ giống như bước vào cung điện vậy, sướng muốn chết. Tuy rằng sang năm sẽ là năm cuối, thế nhưng hai tên nhóc này chính là người chơi trung thành của Kiếm Tam, rất hợp tính với Tống muội, thế nhưng cặp sinh đôi đều là khu ngày chơi, khu ngày chơi và khu giớ chơi, cách nhau như cách dãy núi. (năm hai cao trung = lớp bên mình)
Kết quả cuối cùng, Tống Tu Văn cũng bị kéo vào nhóm thảo luận, ngay cả chị hai đối với trò chơi không có hứng thú cũng trờ nên hăng hái tham gia.
Qủa nhiên là một đám không có gì để chơi….
Số người trên bàn cơm tối nhiều hơn một người so với dự định, chính là bạn hồi cao trung của anh cả, một người trong mắt Tống Tu Văn mang cái họ thần kỳ cùng với là con lai rất đẹp trai, họ kép y là Hoàn Nhan, tên một chữ Cảnh.
Hoàn Nhan Cảnh, Tống Tu Văn từng nghe qua Hoàn Nhan A Cốt Đả, còn có Hoàn Nhan Khang trong Anh Hùng Xạ Điêu… Phần lớn anh chị em họ đều có cùng suy nghĩ này, đặc biệt là đối với cặp sinh đôi học năm hai cao trung, bọn họ đều là học khoa văn, bọn họ càng rõ nhân vật lịch sử hơn.
“Ông nội tôi nói tổ tiên là người Nữ Chân tộc, bất quá thật hay giả cũng không có căn cứ tìm ra.” Hoàn Nhan Cảnh giải thích với mọi người, ở nước ngoài còn đỡ, dù sao tên của người Trung trong mắt bọn họ đều khá kỳ lạ. Giai đoạn cao trung từ đầu năm đến cuối năm, họ của y đều bị người ta thăm hỏi.
Hoàn Nhan Cảnh vẻ mặt thoạt nhìn rất cao lãnh, nhưng khi mà giao tiếp cũng sẽ không cảm thấy như vậy, y rất dễ nói chuyện, hơn nữa lớn lên vừa cao vừa đẹp trai, mấy chị em của Tống Tu Văn đều bị y mê đến đầu óc choáng váng, rõ ràng ngay cả nhị biểu tỷ đã có chồng sắp cưới… Đẹp trai cũng là ưu thế mà!
Nghĩ như vậy xong Tống Tu Văn cũng không khỏi bắt đầu tự luyến, mặt mũi cậu cũng rất đẹp trai, cũng không chỉ một hai cô thích cậu, chẳng có gì để ghen tị cả, tên này được thêm cái họ cổ chút, trên người còn có chút dòng máu nước ngoài… Cậu nhớ trước kia cũng gặp một tên là con lai, tên kia so với tên trước mặt này còn đẹp trai hơn… Ờ mà không biết chú mèo nhỏ của tên kia sao rồi.
Con lai đẹp trai được thương nhớ & Bánh Bao: “Hắt xì…”
Tống Tu Văn cùng Hoàn Nhan Cảnh cũng không có nói chuyện, ông ngoại cũng rất thích người bạn cao trung này của anh cả, bởi vì tên con lai này học rất giỏi cái gì mà chi hồ giả dã.
Rảnh rỗi, Tống Tu Văn bất giác nghĩ đến Kiếm Chỉ Thiên Hạ. Cho tới bây giờ cũng chưa nghe qua tên kia nói là làm nghề gì, chỉ có thể từ trong mấy cuộc nói chuyện biết được anh cũng có việc làm, còn là một việc rất bận rộn, cái khác…. còn chẳng biết gì cả.
Sớm biết rằng trước khi ra ngoài nên kêu Lục Phi Tình đưa ảnh chụp cho cậu, tốt xấu gì cũng nên cho cậu biết người bẻ cong mình có cứng đáng hay không chứ, nói không chừng còn có thể đem một chân đã bước qua cảnh cửa kia thu về
…
…….
Lần thứ hai Tống Tu Văn lên game đã là buổi tối ngày hôm sau, cậu ở nhà ông ngoại một đêm, ngày tiếp theo lại cùng ông ngoại đi dạo chợ tranh cùng chim một ít, mua không ít cây cảnh, cùng mấy anh em họ hàng bận rộn trồng, buồi chiều về nhà tay đã muốn tê cứng, đành nghỉ ngơi cả buổi chiều.
Lúc login cậu mới phát hiện acc của mình đang được đăng nhập, ngoại trừ Kiếm Chỉ Thiên Hạ, không còn ai biết mật mã của cậu.
Quả nhiên, YY nhảy ra một hình biểu tượng.
Kiếm Chỉ Thiên Hạ: Anh đang đánh chiến trường, em đợi chút hẳn lên
Kiếm Chỉ Dương Tuyết: Ừ = =
Ở chiến trường rớt mạng sẽ không bị đá khỏi bản đồ lập tức, cho nên lúc Kiếm Chỉ Thiên Hạ login lại cũng có thể đánh cho xong chiến trường. Hôm nay chiến trường là Con đường đầy bẫy, chiến trường mà Tống Tu Văn ghét nhất.
Chán sắp chết Tống Tu Văn đành treo YY, lên acc Ngũ Độc đi chạy thương, một đám trong bang đánh chiến trường đã nhảy xuống kênh chiến trường, cậu không nghe được tiếng của Kiếm Chỉ Thiên Hạ.
Ngày hôm qua cậu giúp Kiếm Chỉ Thiên Hạ làm nhiệm vụ, hôm nay Kiếm Chỉ Thiên Hạ liền giúp lại cậu, tốt đó.
Mười lăm phút sau, Kiếm Chỉ Thiên Hạ nói cậu có thể lên acc, Tống Tu Văn lúc này mới thoát acc Ngũ Độc, ngày hôm nay cậu xác định không quan tâm chiến trường acc Ngũ Độc.
Đổi acc lên game, acc đã đứng ở Lạc Đạo, rất nhanh Kiếm Chỉ Thiên Hạ đã gửi tới một lời mời tổ đội.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Chưa chạy thương cho em
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Anh muốn chạy cũng chạy không được
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Đúng rồi, cái mật mã thiết định trong trò chơi của anh cài thế nào vậy
Tống Tu Văn dùng là Linh lung bảo mật trong điện thoại, mỗi lần lên game muốn mua đồ hoặc dùng cái gì đều cần nhập mật mã một lần, loại mật mã này ba mươi giây đổi một lần, cậu dùng không thấy phiền, nhưng là người khác lên cũng rất phiền.
Thế nhưng Kiếm Chỉ Thiên Hạ dùng lại là bảo mật trong trò chơi, mua đồ hay gì đó chỉ cần sau khi vào game hai phút điền mật mã vào là mở khóa Được, so với Linh lung khóa trong điện thoại, cậu nghĩ loại giống Kiếm Chỉ Thiên Hạ dễ hơn nhiều.
…. Tiện cho sau này cậu không thể lên mạng Kiếm Chỉ Thiên Hạ có thể giúp cậu chạy thương.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Không bằng em trực tiếp đưa QQ hoặc số điện thoại là được, loại này cũng không quá an toàn
Tuy rằng Linh lung khóa trong điện thoại cũng không phái rất an toàn… mấy lời này Kiếm Chỉ Thiên Hạ cũng không có nói ra.
Tống Tu Văn nghĩ một chút, liền đem số QQ gửi cho anh, điện thoại cậu không có YY, cũng không lên trò chơi được, thế nhưng gần như là treo QQ cả ngày, mặc kệ là máy tính hay điện thoại, QQ tất nhiên đơn giản hơn chút.
Không muốn đưa số điện thoại, Kiếm Chỉ Thiên Hạ có chút nhàn nhạt ưu thương. Bất quá, còn nhiều thời gian, anh không vội.
Sau khi thêm bạn lẫn nhau Tống Tu Văn theo thói quen ghi chú cho anh là Thái sư tổ, sau lại nghĩ Thái sư tổ đã thành tình duyên… Này bối phận hình như vượt có chút xa.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Anh chạy thương chưa?
Tống Tu Văn chuyển sang trò chơi, nhìn thấy Kiếm Chỉ Thiên Hạ nhận nhiệm vụ chạy thương.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Vừa mới về không lâu, mới Đánh chiến trường
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Tôi còn tưởng anh là chờ tôi về cùng nhau chạy chứ
Gõ ra lời này, Tống Tu Văn cũng có chút Đỏ mặt.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Phu nhân anh minh
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Đúng rồi, nghe nói Mộc Thiên Trạch tìm em gây phiền phức phải không?