Thái Thượng Hoàng

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạng nhỏ của thái y có liên quan cuối cùng vẫn được bảo trụ.

Một lần tiêu chảy này, chút thịt trước kia dưỡng được cũng tiêu thất không còn, đành phải mỗi ngày dùng dược thiện nuôi. Hắn thường thường cảm thấy khí mình phun ra cũng có một cỗ mùi lạ của sâm ngàn năm, xua không đi thổi không tiêu tan, hun đến mức hắn rất bất đắc đĩ.

Hắn lệnh cho Sở Liệt không được truy cứu trách nhiệm của Dung phủ. Chuyện này vốn không trách được Dung Dũ, nếu bởi vì chút chuyện nhỏ này mà phá hư quan hệ quân thần thì thập phần không đáng.

Ngày Bình Tây Vương triều kiến, hẳn đang cùng Sở Liệt ở Vạn Xuân đình chơi cờ.

Không ngờ gió ấm lại thở ra được một làn hương tuyết liên. Ly vương kia mặc dù đoạn tụ đoạn đến lợi hại, tốt xấu cũng biết thưởng thức, tiến cống thứ gì cũng hợp khẩu vị hắn hơn những người khác. Bàn cờ bằng ngọc này dùng phỉ thúy làm nên, hồn nhiên thiên thành, nhìn không ra một chút dấu vết kết nối. Quân cờ cũng dùng hắc mã não, bạch ngọc chế thành, cầm trên tay mượt mà khả ái, làm cho người ta yêu thích không buông tay.

Cho nên hắn hạ một bàn cờ, ít nhất cũng phải mất hai canh giờ.

May mà Sở Liệt tuy công vụ bận rộn vẫn hạ quyết tâm lặng lẽ chịu đựng tịch mịch bồi lão nhân gia tiêu khiển. Nhi tử, không nuôi không a.

Một phen thất thần như vậy hồi lại được, hắn cũng không biết mình đi thêm một bước là đã sau bao lâu. Thanh niên ngồi đối diện tay cầm quân trắng, ánh mắt dừng ở hắn cũng không vội vàng xao động, ngược lại đồng tử màu đen mang theo ý cười, làm cho cảm giác lăng lệ quanh thân cùng phai nhạt vài phần.

Nhấc quân đen lên, hắn chậm rãi hạ xuống bàn cờ.

Cho dù không quay đầu lại, hắn vẫn nhìn thấy từ xa xa một dải vàng kim lóng lánh bát đầu tiến đến gần nơi này, kim quang kia đại thịnh như Phật Di Lặc tỏa hào quang, duờng như rêu rao sợ người khác không biết.

Bình Tây Vương Sở Bình, nhị biểu ca của hắn, cùng hắn chơi đùa từ nhỏ lớn lên, tình như huynh đệ.

Chính là hắn từ nhỏ đã cảm thấy, biểu ca này thường thức có chút…độc đáo. Hắn từng khờ dại nghĩ theo thời gian trôi qua, thưởng thức khác hẳn với thường nhân kia cùa Sở Bình có thể bình thường đi một chút.

Thế nhưng sự thật thường thường là tàn nhẫn, thượng lương đã lệch, lại muốn hạ lương thẳng tắp, so ra có chút khó khăn.

Bể khô thật sâu, có khi hạ đồ đao lại tạp phải chân a.

Cho nên hắn chi có thể mở mắt vô vọng nhìn nhị biểu ca càng lúc càng đặc lập độc hành (suy nghĩ và hành vi đặc biệt), càng lúc càng khác hẳn với thường nhân, càng lúc càng làm cho người ta…không đành lòng nhìn thêm lần nữa.

Sở Bình một thân trường bào tơ lụa màu vàng, đầu đội kim quan, chân đạp kim ngoa, mười đầu ngón tay không ngón nào không nhồi vào đủ các loại nhẫn, trên y bào thêu mẫu đơn dị thú, lấy màu vàng làm nền, mặt trên từng phiến từng phiến hoa mẫu đơn xanh xanh đỏ đỏ cực lớn, cực kỳ giống bình phong dùng khi chúc thọ.

Sở Bình tinh thần chấn hưng quỳ xuống, gương mặt kia vẫn một vẻ hăng hái anh tuấn lại hơi có chút lỗ mãng như trước mà hắn đã rất quen thuộc, cả người tựa như vừa ở kho vàng lao ra.

‘Thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Sở Bình miệng lưỡi ngọt ngào, động tác hấp tấp, này mắt này mày tựa hồ cũng bay bay lên.

Hắn nói này, nhị biểu ca còn hơn hắn hai tuổi, thế nhưng sao hắn lại cảm thấy được Sở Bình so với lúc còn thiếu niên cũng không có gì khác nhau, luôn một bộ dạng sức sống mười phần, kim quang lóng lánh. Trái lại chính mình mười phần lão thái, chỉ ra cung chạy một lát cùng đã mệt phát hoảng.

Người ta là già từ bên ngoài vào, hắn lại từ trong xương cốt bắt đầu già đi, hủ thành một đống lá thối nát.

“Miễn lễ, ban thưởng ngồi.”

Sở Bình khéo nói chuyện, trong đầu kỳ văn thú sự một đống lớn, làm cho thái tử ngẫu nhiên lộ ra nụ cười khó thấy được trước mặt người khác. Hẳn biết rõ tính nết Sở Bình, lần này đến, tám phần là có sự muốn nhờ.

Quả nhiên, thời cơ vừa thỏa đáng, Sở Bình liền thật cẩn thận nhờ vả: “Bệ hạ.

Vi thần hôm nay có…một chuyện muốn nhờ.”

Sở Liệt mắt nhìn mũi, cực kỳ tập trung, tựa hồ toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên bàn cờ phi thúy kia.

Hắn khóe mắt nhíu nhíu, tay xoa xoa quân cờ, hỏi: “Chuyện gì?’

Sở Bình lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng, nói: “Là như vậy, bệ hạ…có thể điều Kiều nhi ra khỏi kinh thành được không, điều đi càng xa càng tốt?”

Hắn ngạc nhiên nói: “Kiều nhi ở Hình bộ đang rất tốt, điều đi làm cái gì, hơn nừa...Uyển Dung chỉ có Kiều Nhi là nhi tử, nàng có thể buông được sao?”

Hắn đối với yêu cầu của Sở Bình rất là khó hiểu. Nghe Dung Dũ nói, Sở Kiều gần đây ở Hình bộ rất có tiến bộ, từ một cái bình hoa vướng chân vướng tay trở thành một cây cột không vướng chân vướng tay. Này tốt lắm a, ngày trở thành trụ cột của quốc gia hẳn là sắp tới rồi.

Hơn nữa Bình Tây chính vương phi là đường tỷ của hắn chỉ có Kiều Nhi một cây độc đinh, sao có thể bỏ được.

Hơn nữa, Kiều nhi là trái vui vẻ khó có được của hắn a.

Sở Bình cười cợt nhả giải thích: “Buông được! Hài tử này chính là thiếu tôi luyện, hạ mãnh dược bằng cách điều xa một chút mới có tác dụng.”

Hắn ngưng thần nghĩ nghĩ, lại cao thấp đánh giá thần thái của nhị biểu ca, thản nhiên nói: “Ngươi nghĩ quá nhân dễ lừa như vậy sao? Mấy câu như thế bớt đến lắm lời trước mặt quả nhân đi.”

Đến thì ít, lần này đến lại nói giả dối đến mức lỗ tai hắn muốn phát đau.

Quả nhiên Sở Bình cúi gằm mặt xuông, thấy muốn gạt cùng không thể gạt được, xấu hổ nhìn thái tử, phát hiện thái tử hôm nay bình thản khác thường, đôi mắt ngày thường trên triều đường làm cho không ai có thể nhìn thẳng lúc này cũng hạ xuống, tựa hồ chi chuyên chú ở bàn cờ kia.

Vì thế Sở Bình lúc này mới lo lắng nhìn hẳn ngập ngừng: “Nói ra thật xấu hổ…Kiều nhi, Kiều nhi hài tử ngốc nghếch kia…”

Thoáng rời khỏi chỗ tựa lưng, hắn ân một tiếng, thúc giục.

“Kiều Nhi mê thượng một tiểu quan ở nam quán, người như bị trúng độc, nhà cũng không về, vừa ly khai Hình bộ liền chui vào nam quán, trong phủ khuyên như thế nào cùng không được. Uyển Dung cùng bị nghiệt tử chọc tức đến phát bệnh, hiện tại còn ở trong phủ nuôi bệnh kìa.” Sở Bình vẻ mặt đau khổ kể ra.

Tay ngừng lại, hắn trợn to hai mắt: “Cái gì? Nam quán?”

Sở Bình càng thêm buồn rầu: “Đúng vậy, chính là gian tiểu quan quán ngay cạnh Liên Hương viện.”

Liên Hương viện, ôn nhu hương lớn nhất kinh thành, hắn đương nhiên biết.

Chính là…Kiều nhi sao lại mê luyến nam nhân?

“Ngươi sao lại không ngăn cản đừng để hắn đi?” Nghe thấy cái tên kia, hán thoáng bắt đầu không thoải mái.

Sở Liệt lúc nghe thấy cái tên kia đã ngẳng dầu lên, như có điều suy nghĩ nhìn lướt qua.

Sở Bình nói: “Kiều Nhi hiện tại ở Hình bộ, thần làm sao có thể không cho hắn đi? Thế nhưng lúc hắn vừa về nhà sẽ lại trốn mắt, ai ai, thần cũng đã đến

Nam quán đó bắt người nhiều lần, mặt mũi đều mất sạch sẽ.”

“Biện pháp còn nhiều mà, sao phải đem Kiều nhi đuổi đi.” Hắn trách cứ nói: “Ngươi lại ít thủ đoạn như vậy? Huống hồ, tiều hài tử chi là nóng đầu tham mới mẻ mà thôi, không phải đại sự gì, năm đó ngươi không phải còn vì ai kia trong Liên Hương viện…”

“Là Tử Ngưng.” Nói lại chuyện xưa, Sở Bình ngượng ngùng nhắc nhờ.

Hắn thản nhiên nói: “Đúng rồi, ngươi năm đó còn không phải là vì Tử Ngưng như si như cuồng không phải nàng không cưới sao? Lúc đó chằng qua nóng đầu một hồi mà thôi, qua thì cũng qua rồi…Chuyện Kiều nhi, để cho người ta đem tiểu quan kia lộng đi là tốt rồi, an trí xa một chút, một thời gian sau ai còn nhớ rõ.”

Sở Bình liên tục nói phải, vẫn khó xử nói: “Thế nhưng bệ hạ, thần cảm thấy được…Kiều Nhi lần này là thật sự, cỗ sức mạnh kia còn dọa được cả hai ca ca hắn. Chuyện an trí tiểu quan kia thần không phải không nghĩ tới, chỉ sợ giấy không thể gói được lửa. đến lúc đó ngược lại phụ tử thành thù…”

“Vậy ngươi cứ nhìn Kiều nhi đi vào đường sai?” Đề cao âm lượng, hẳn buồn bực nói: “Cái loại địa phương mê hoặc người trẻ tuồi này sớm đà nên ngăn cấm, đồi phong bại tục. thật không ra thể thống gì!”

Sở Bình cũng gật đầu, ngạc nhiên nói: “Đúng vậy, tiểu quan kia thần cùng đã gặp qua, bộ dạng bình thường lại không thú vị, tuyệt không hơn người. Nếu giống Vĩnh Trừ năm đó…”

hắn đại biến, tim như bị một cái tát, khống chế không được hung hăng vỗ mạnh quân cờ lên bàn cờ, lạnh lùng nói: “Im miệng!”

Nhất thời quân cờ đen trang đều tán loạn lại thành một đống, Sở Liệt cũng ngẩng đầu lên, môi khẽ động, màu đồng tử cũng sâu kín thêm một tầng.

Sở Bình ngây người, nhớ ra mình nhất thời nhanh miệng phạm vào kiêng kị, bật người quỳ xuống, một chưởng liền vỗ vào trên mặt mình: “Vi thần đáng chết!”

Sở Bình trên tay mang đầy nhẫn, một bàn tay vừa đưa lên làm cho trên mặt lập tức xuất ra mấy vết máu, dính lên y phục kim khí mười phần, thê thảm nói không nên lời.

Hắn nhìn mấy vết máu kia, tức giận tiêu tan một nửa, nhưng một cỗ uất ức vẫn chặn ngang ngực, bàng hoàng luống cuống loạng choạng, đến mức hắn thờ không nổi. Sờ Liệt đã rời khòi chỗ ngồi, đôi tay dày học theo lời thái y đặt lên lưng giúp hắn thuận khí, dị thường ôn hòa: “Phụ hoàng, thả khí ra. đừng nghẹn, từ từ sẽ ổn...Nhi thần ở đây.”

Bàn tay sau lưng có độ ấm rắt thoải mái, tựa hồ có thể xuyên thấu qua long bào truyền vào trong thân. Hắn thử thở sâu mấy hơi, lúc này mới run rẩy mở miệng: “Đừng quỳ, lui ra đi.”

Sở Bình kính cần: “Vi thần cáo lui.”

Nhị biểu ca cùng hắn lớn lên, tự nhiên phái biết cái gì là kiêng kị lớn nhất của hắn.

Cái tên kia, không được nhắc đến, thực sự không được nhắc đến.

— O —

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio