Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta

chương 71: ngoại truyện 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thái tử Thẩm Triệt bây giờ đã năm tuổi, thân là hoàng tử và thái tử duy nhất của Đại Tề, nhưng vẫn làm nũng với Hoàng hậu, vẫn cư xử mềm mại đáng yêu, không hề có dáng vẻ của thái tử.

Hoàng thượng vì thế mà phiền muộn không thôi.

Hôm nay, Thẩm Tinh Lan cùng đương kim quốc cữu, đồng thời cũng là tâm phúc tri kỷ Tô Thiên Dương của hắn, ngồi ở Ngự thư phòng nói về việc này.

Tô Thiên Dương nghe xong những gì hoàng thượng nói, cảm thấy đây không phải là chuyện lớn gì.

“Nếu hoàng thượng lo lắng cho Thái tử điện hạ quá yếu đuối, tương lai không thể làm một quân vương tốt, vậy để cho hắn theo thần vào quân doanh tôi luyện là được.”

Năm đó Thẩm Tinh Lan đăng cơ không lâu, Mạc Bắc lại rục rịch, muốn thừa dịp căn cơ chưa ổn định của tân đế Đại Tề mà tiến hành tập kích, lại vào nam lần nữa, để báo thù chuyện năm đó!

Tân đế vốn định ngự giá thân chinh, không khéo, đúng lúc là sau đầy tháng của thái tử không lâ.

Thái tử có một đôi đồng tử vàng khiến triều thần cảm thấy nóng nảy, thế cục của triều đình càng lúc càng rung chuyển bất an, thật sự không phải là lúc đi ngự giá thân chinh.

Cuối cùng Thẩm Tinh Lan sai Tô Thiên Dương làm đại tướng quân, phái ra tiền tuyến đánh dẹp quân địch, đánh lui thế lực Tác ta của Mạc Bắc.

Từ mấy năm trước, Tô Thiên Dương đã theo Thẩm Tinh Lan đi Mạc Bắc để giao thủ với Tát ta.

Cuộc hành quân này, họ đã đánh bại chưa đầy một năm sau đó, đánh bại Tát ta đến mức mất áo giáp, thậm chí buộc họ phải di chuyển hàng trăm dặm trở lại, và phá vỡ Mạc Bắc.

Hiện giờ, Tô Thiên Dương đã không còn là Tô tiểu tướng quân năm đó, mà là đại tướng quân nhị phẩm Trấn quốc công.

Thật ra tính tình của Thái tử Thẩm Triệt giống Thẩm Tinh Lan khi còn nhỏ, đều là người trời sinh dịu dàng, chỉ là Tuyên Đế hiếu võ, ham cưỡi ngựa bắn cung, cho nên tất cả hoàng tử đã phải tập võ từ nhỏ.

Cho dù đứa nhỏ yếu đuối đến mấy, sau khi tập võ đều sẽ có được khí chất của nam tử hán cứng rắn.

Cho nên, mặc dù lúc trước Thẩm Tinh Lan được Lâm hoàng hậu sủng ái che chở rất nhiều, nhưng chưa từng yếu đuối khóc như Thái tử Thẩm Triệt.

Thẩm Tinh Lan cảm thấy những gì Tô Thiên Dương nói hợp lý, cho dù không đưa người vào quân doanh để lăn lộn, ít nhất cũng phải giống như tiên đế, để thái tử tập võ thể dục từ nhỏ, vượt qua sự yếu đuối trong người trong lúc rèn luyện.

“Hoàng hậu cực kỳ sủng ái Thái tử, tuổi còn nhỏ như vậy, mà đã ném Thái tử vào quân doanh, sợ là không ổn.” Thẩm Tinh Lan khẽ thở dài, mặt mày ưu sầu.

“Huống hồ, trẫm cũng tiếc Thái tử tuổi còn trẻ mà đã đến quân doanh chịu khổ.”

Tô Thiên Dương là tâm phúc của Thẩm Tinh Lan, làm sao không hiểu ý hắn chứ.

Hắn ta hơi trầm ngâm, nhướng mày cười: “Đã thế, vậy sao mỗi ngày vi thần tiến cung dạy thái tử tập võ cùng cưỡi ngựa bắn cung, vào ngày hưu mộc của Thái học, Thái tử điện hạ còn có thể theo thần cùng đến quân doanh để tôi luyện, do thần tự đích thân mình dạy thái tử điện hạ, nói vậy Hoàng hậu nương nương cũng có thể yên tâm.”

Thẩm Tinh Lan rõ ràng là rất hài lòng với câu trả lời này, mỉm cười gật đầu: “Vậy, việc này làm phiền Tô đại tướng quân.”

Tô Thiên Dương đứng dậy, cúi đầu thuận mắt chắp tay nói: “Lương quân gánh vác việc vua lo, thần vạn lần không dám làm.”

Tô Trường Nhạc vốn đã tập võ từ nhỏ, nghe thấy Thẩm Tinh Lan muốn cho nhi tử tập võ, do nhị ca nàng đích thân dạy, đương nhiên không phản đối, thậm chí còn rất lạc quan.

Vì thế, tiểu thái tử không chỉ ban ngày phải học Thái học, sau khi tan học còn phải theo cữu cữu tập võ, sau khi tập võ xong, còn phải đến Ngự thư phòng, bị đích thân phụ hoàng dạy dỗ.

Hoàng thượng có kỳ vọng rất lớn với Thái tử, đích thân dạy Thái tử Tứ Thư Ngũ Kinh, tuyên giảng đạo trị quốc.

Không lâu sau, tiểu thái tử không thể cứ động một chút là đến Ngự Can cung, rồi dựa vào lòng mẫu hậu làm nũng.

Thái tử được nuông chiều từ nhỏ đương nhiên không quen, Thẩm Triệt cũng biết, Thái tử là thái tử của một nước, thân là vận mệnh của quốc gia, trách nhiệm rất quan trọng.

Huống chi, phụ hoàng ngay từ đầu đã nói rõ ràng cho hắn biết, tương lai hắn sẽ không có bất kỳ huynh đệ nào, hắn là hoàng tử cùng thái tử duy nhất của Đại Tề.

Mặc dù Thẩm Triệt được mẫu hậu nuôi dưỡng, nhưng thuở nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết được phụ hoàng có kỳ vọng rất cao với bé, vì thế không dám mệt mỏi chút nào trong việc học.

Trước mặt nhi tử, Thẩm Tinh Lan luôn lạnh lùng sắc bén, nghiêm túc không cười, Thái tử ngày ngày đi theo bên cạnh hắn học tập, mưa dầm thấm đất, khí chất càng ngày kiêu ngạo và rét lạnh.

Tô Trường Nhạc trăm triệu lần không thể tưởng tượng được, ban đầu thấy nàng liền nóng lòng chạy như bay vào lòng nàng, tiểu thái tử làm nũng bé bỏng, kháu khỉnh, nhưng sau một năm rưỡi tập võ, mà đã hoàn toàn biến thành người khác.

Nhìn thấy nàng không chỉ không chạy như bay, thậm chí rất nặng lễ nghi quy củ, sau khi gặp nàng mà bảo thủ giữ một khoảng cách nhất định, quy củ hành lễ với nàng.

Sau khi đứng vững, đứng khoanh tay, cằm hơi ngửa lên, đôi môi mỏng xinh đẹp mím chặt, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nhướng lên, nhìn như đang cười, nhưng lại làm cho người ta có một cảm giác xa cách.

Trong một năm ngắn ngủi, mà đã trầm ổn hơn rất nhiều, không chỉ trầm ổn, mà lời nói cử chỉ cùng khí chất quanh thân càng toát ra sự lạnh lùng, khiến người ta khó có thể thân cận.

Quả thực giống cha bé như đúc.

Thật ra lúc Thẩm Triệt mới tập võ, bởi vì chưa từng nếm mùi khổ sở bao giờ, vì thế không quen, cũng từng ba ngày hai lần chạy tới Ngự Can cung, trốn trong lòng Tô Trường Nhạc nũng nịu khóc lóc.

Tô Trường Nhạc không muốn nhi tử sau khi lớn lên vẫn yếu đuối như vậy, chỉ có thể tự nói với mình biết, không phải không hề cưng chiều nhi tử không biết giới hạn này.

Sau đó, Thái tử chịu không nổi nỗi khổ, muốn tới tìm nàng làm nũng, nhưng nàng chỉ có thể nhẫn tâm cự tuyệt không gặp.

Dần dà, Thẩm Triệt dần dần quen với việc học hành, hơn nữa công việc học tập bận rộn, cho dù hai mẹ con gặp nhau, thời gian cũng không dài.

Hiện giờ, Tô Trường Nhạc nhìn thấy nhi tử trở thành bộ dạng này, lập tức sửng sốt.

Không phải là theo huynh trưởng nàng tập võ sao?! Rốt cuộc Thẩm Tinh Lan đã để cho nhi tử học cái gì vậy!

Thái tử một năm rưỡi trước còn dựa vào lòng mình làm nũng.

Một năm trước, mặc dù không còn làm nũng với mình nữa, nhưng vẫn sẽ thẹn thùng và đòi mình.

Nửa năm trước, tuy không còn đòi hỏi nữa, nhưng vẫn sẽ ngọng nghịu gọi mẫu hậu mình.

Hiện tại, lại trở nên kiêu ngạo lạnh lùng, thái độ xa cách, quả thực chính là phiên bản của đương kim hoàng đế!

“Sao bây giờ Triệt nhi gặp mẫu hậu, không ầm ĩ muốn đòi mẫu hậu ôm giống như trước đây nữa vậy?” Tô Trường Nhạc thấy Thái tử đứng cách mình rất xa, quả thực có chút không quen.

Thẩm Triệt nhìn nụ cười dịu dàng của mẫu hậu, thật ra trong lòng vẫn rất muốn nhào vào lòng mẫu hậu làm nũng giống như trước đây.

Nhưng bé không thể.

Đại Tề chỉ có một mình hắn là Thái tử, không những thế, còn có một đôi mắt vàng khác với người thường. Thẩm Triệt biết, nhất cử nhất động của mình đều được chú ý.

Thẩm Triệt cũng là sau khi học Thái học, mới dần dần biết được. Thì ra trước khi bé sinh ra, cái gọi là đồng tử vàng đều được coi là yêu quái chuyển thế, được thế nhân ví như người không tốt.

Từ trước đến nay, trong hoàng thất nếu có hậu phi sinh ra đồng tử vàng, cả mẹ và con sẽ bị xử tử ngay tại chỗ.

Tiểu thái tử thông minh hơn người, tuy sáu tuổi đã biết suy một ra ba, xúc loại bàng thông[], làm sao không rõ phụ hoàng có thương hay khổ tâm với bé hay không.

[] Xúc loại bàng thông:nắm vững quy tắc về một sự vật nào đó rồi suy ra những sự vật cùng loại.

Lúc trước, phải mất bao nhiêu sức mới bảo vệ được bé và mẫu hậu.

Cho nên, cho dù Thẩm Triệt có muốn nhào vào lòng mẫu hậu tùy ý làm nũng giống như trước đây, cũng là điều cực kỳ kiềm chế và nhẫn nại.

Ngón tay thon dài của Thẩm Triệt khẽ nhúc nhích, hai tay nắm chặt, cúi đầu nói: “ 《 Lễ ký. Nội tắc 》có nói: sáu năm dạy dỗ giống như phương danh, bảy năm nam và nữ ngồi khác chỗ, không ăn chung. Qua hai tháng nữa, nhi thần sẽ tròn bảy tuổi, ôm hôn một cái với mẫu hậu là không ổn chút nào.” [] Lễ ký.Nội tắc: Nếu mọi người muốn tìm hiểu thì hãy bấm 礼记. 内则

Tô Trường Nhạc thấy nhi tử hiểu chuyện như thế, trong lúc nhất thời cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Ở trong lòng nàng, Thái tử vĩnh viễn là một đứa trẻ, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, bé vẫn là đứa trẻ thích làm nũng, không ngờ rằng chỉ trong nháy mắt, nhi tử đã trưởng thành.

Không chỉ Thái tử trưởng thành, ngay cả tiểu Trường An lúc trước yếu đuối và đáng yêu, hiện giờ cũng đã mười một tuổi, trỗ mã thành người duyên dáng và yêu kiều, càng động lòng người, qua vài năm nữa có thể sẽ lựa chọn phò mã cho bé.

Tô Trường Nhạc nhìn nhi tử trước mắt, dung mạo giống Thẩm Tinh Lan như in ra từ khuôn ra, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sầu muộn khó tả.

Nàng đột nhiên cảm thấy mình già đi.

Mặc dù nhi tử rất rụt rè, nhưng Tô Trường Nhạc vẫn đứng dậy tiến lên, không quan tâm việc nhi tử đang lui về phía sau một bước, cường thế mà không mất đi sự dịu dàng ôm nhi tử vào lòng.

“Triệt nhi có trạch mẫu hậu năm đó không ngăn phụ hoàng con cho con tập võ không?”

Thẩm Triệt bề ngoài chỉ trông giống tiểu đại nhân, nhưng trong lòng vẫn là tiểu thái tử thích làm nũng, vừa được mẫu hậu ôm vào lòng, vnh tai liền hơi phiếm hồng.

Lại nghe mẫu hậu tự trách, bé càng mạnh mẽ trở tay ôm lấy mẫu hậu.

Tiểu thái tử lắc đầu: “Nhi thần chưa từng trách mẫu hậu, nhi thần là thái tử, đó là điều mà nhi thần nên học.”

Thẩm Triệt thấy hốc mắt của mẫu hậu ửng đỏ, không khỏi nóng nảy nói: “Nhi thần chưa từng ghét mẫu hậu, nhi thần thích mẫu hậu nhất!”

Vnh tai nho nhỏ, thoáng cái liền đỏ lên.

“Mẫu hậu, người đừng đau buồn có được không?”

Tô Trường Nhạc nghe thấy nhi tử hiểu chuyện như thế, trong lòng càng không nỡ, rồi ôm nhi tử nói một hồi lâu, rồi mới buông người ra.

Ban đêm, Thẩm Tinh Lan dạy nhi tử xong, trở lại Ngự Can cung, thấy Tô Trường Nhạc đứng trước gương đồng, cẩn thận quan sát gương mặt của nàng, thỉnh thoảng siết chặt xiêm y lại, đánh giá vòng eo và phong thái của mình, hắn không khỏi tò mò tiến lên.

Thẩm Tinh Lan từ phía sau chồm lên, hai bàn tay to nắm chắc lấy eo nàng, cúi đầu bên tai nàng.

“Có chuyện gì vậy? Xiêm y này có chỗ nào không hài lòng sao?”

Đã nhiều năm trôi qua, dáng người của Tô Trường Nhạc vẫn giống như khi còn là thiếu nữ, vòng eo mảnh khảnh, yểu điệu nhẹ nhàng, chỉ có trước người là đầy đặn đáng kể hơn so với trước đây.

Hơi thở của Thẩm Tinh Lan hơi trầm xuống, nghiêng đầu hôn sau gáy nàng, giọng nói hơi khàn khàn.

Tay lại bắt đầu không thành thật, chuyên chọn sờ những chỗ khiến người ta thẹn thùng.

Khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của Tô Trường Nhạc ửng đỏ, ngượng ngùng cụp mắt xuống, không đè tay hắn lại giống như trước đây.

Đôi môi mỏng ấm áp lưu luyến không quên ở vnh tai mỹ nhân, khiến lòng người run rẩy.

“Đang xem mình có mập không.” Hai gò má Tô Trường Nhạc ửng đỏ, vòng eo mảnh khảnh bị siết chặt.

Thẩm Tinh Lan nghe vậy, cúi đầu cười: “Mập sao? Sao trẫm không thấy, trẫm đến kiểm tra thật kỹ mới được.”

Đổi lại là trước kia, nếu Tô Trường Nhạc nghe thấy những lời này, sợ là sẽ đỏ bừng mặt, hiện giờ hơn mười năm trôi qua, đã là lão phu lão thê, nàng không dễ thẹn thùng như lúc còn là thiếu nữ.

Tô Trường Nhạc hơi nghiêng đầu, lười biếng ngã lên b ngục rộng lớn của hắn, cắn môi hờn dỗi: “A Lan ca ca thành thật nói cho ta biết, có phải ta đã già rồi không?”

Đôi mắt phượng hẹp dài nhuộm hoa đào, bất an bay về phía chiếc gương đồng trước mặt.

Thẩm Tinh Lan ngẩng đầu, khẽ cắn lỗ tai trắng nõn của mỹ nhân, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng trong gương đồng.

Mỹ nhân trong gương đồng mặt mày tinh xảo, phong tình vạn chủng, làn da càng thêm trắng trẻo, mịn màng, hoàn toàn không nhìn ra nàng hiện giờ đã hai mươi bảy tuổi, còn là mẹ của hai hài tử.

Nếu chải búi tóc cô nương gia, nói nàng vẫn là thiếu nữ trong khuê phòng thì cũng chẳng ai nghi ngờ.

Đôi mi đen của Thẩm Tinh Lan cụp xuống, thèm thuồng hít thở mùi hương đào ngọt ngào từ cơ thể nàng, đồng thời không dấu vết kéo dây đeo trên váy xuống.

Tô Trường Nhạc đột nhiên bị người ôm từ phía sau lên.

“Thẩm Tinh Lan, chàng làm gì vậy?” Tiếng hô vang lên, tất cả mọi thứ trên đài gương đồng đều bị quét xuống đất.

Tô Trường Nhạc ngồi trên đài gương đồng, bị Thẩm Tinh Lan vững vàng giữ ở trong lòng.

Đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, má tuyết nhuốm đầy tầng tầng lớp lớp màu đỏ thẫm.

Dưới tất, bàn chân ngọc tinh xảo nhỏ nhắn như ngọc mài hơi cuộn tròn lại.

Khóe miệng Thẩm Tinh Lan nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo, dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn nàng chằm chằm: “Không phải nàng hỏi trẫm, có phải cảm thấy nàng già đi hay không, trẫm từ trước đến nay không giỏi nói chuyện, chỉ có thể dùng hành động trả lời nàng.”

Mặc kệ qua bao nhiêu năm, khi Tô Trường Nhạc nghe thấy lời trêu chọc của nam nhân, trái tim vẫn không khống chế được mà đập thình thịch, xấu hổ đến mức muốn che đi đôi má ngày càng nóng lên của mình.

“A Lan ca ca lại đang nói hươu nói vượn gì vậy, miệng mồm nên ưm ──”

Cổ họng Thẩm Tinh Lan khẽ rung lên một tiếng cười khàn khàn, hắn cúi đầu xuống, đôi môi mỏng rơi xuống, chặn lại đôi môi mỏng manh và ngọt ngào của nàng.

Nhẹ nhàng và thành kính.

Đôi môi mỏng đi xuống dọc theo chiếc cằm duyên dáng và đáp xuống vnh tai và cổ của nàng.

Vị trí trên đài gương đồng không lớn, Tô Trường Nhạc lo lắng mình bị ngã, cánh tay trắng nõn như củ sen, gắt gao bám lấy cổ hắn, hai chân quấn lấy thắt lưng của hắn.

Sau khi lưu luyến môi với răng sau đó đến trán, chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở hỗn loạn, thấp giọng nói: “Sao? Nàng vẫn còn cảm thấy mình già rồi sao?”

Tô Trường Nhạc cắn môi, không nói lời nào.

Nàng sợ rơi xuống!

Bóng nghiêng của hai người in ở một bên cửa sổ, gắt gao dựa vào nhau, dường như một đôi uyên ương giao cổ vào nhau.

Tóc mực cũng tình cảm đan xen vào nhau.

Thẩm Tinh Lan đã không ngừng luyện tập võ, thậm chí đôi khi còn đích thân dạy nhi tử mình, vóc dáng mấy chục năm mà vẫn như ngày nào, cơ bắp săn chắc, đường cong xinh đẹp, cơ bụng sáu múi rõ ràng.

Cô bé nhỏ nước mắt chảy dài, hai má đỏ bừng, trên trán toát đầy mồ hôi mỏng.

Như con thuyền bằng phẳng trên biển, giữa đại dương bao la vô tận, lắc lư theo những con sóng trong mưa bão.

Tô Trường Nhạc rụt rè nhìn người trước mặt, lòng tràn ngập hạnh phúc và thỏa mãn khó tả.

Cảm giác được nâng niu này đã quá quen thuộc với nàng.

Hai người bây giờ đã thành hôn hơn mười năm, nhưng khi điên cuồng vẫn như lúc mới thành thân, tẩm điện bừa bộn, đâu đâu cũng có dấu vết ngọt ngào.

Khi Tứ Hỉ dẫn cung nữ tiến vào, nàng đã có thể mặt không đổi sắc chỉ huy.

Tuy rằng đáy lòng hơi kinh ngạc, nhưng cũng rất vui vì đế hậu hai người có thể ân ái trong một ngày như mười năm, thật là đáng ghen tị.

Lúc Thẩm Tinh Lan ôm Tô Trường Nhạc đi ra từ phòng tắm, chăn đệm đã được thay một bộ.

Trên mặt phù dung tuyệt trần của mỹ nhân trong ngực, vẫn còn màu hồng nhạt xinh đẹp.

Thẩm Tinh Lan ôm người lên giường, sau khi ôm người vào lòng, cụp mắt nhìn nàng: “Rốt cuộc trẫm đã làm gì không tốt, khiến nàng lo này, lo kia như vậy, hử?”

Giọng điệu của hắn cực kỳ bất đắc dĩ.

“Gần đây, những mệnh phụ tiến cung bái kiến nàng, đã nói gì trước mặt nàng vậy?”

Trong hoàng cung có một quy củ bất thành văn, các đời hoàng hậu sẽ chọn nữ nhi huân quý thế gia tiến cung trước thái tử chưa thành niên, cùng chơi với Thái tử để bồi dưỡng tình cảm.

Lâm hoàng hậu và Tô Trường Nhạc khi còn bé đều như thế, đều được hoàng hậu lúc ấy ưu ái, tiến cung làm bạn chơi với Thái tử, sau khi lớn lên, tuy có một vị hoàng hậu là kế hậu nhưng đây đều là sự thật.

Không chỉ hai người bọn họ, mà ngay cả mấy vị hoàng hậu các đời, cũng đều là thanh mai trúc mã từ nhỏ với Thái tử.

Mà hoàng đế Đại Tề, thường thường sau khi chúng hoàng tử tiến vào Thái học học tập, thì con cái thế gia học giỏi nhiều mặt sẽ được tuyển chọn để tiến cung, làm thư đồng cho các hoàng tử.

Phần lớn các đời hoàng hậu không phải là thanh mai trúc mã của Thái tử, mà chính là tỷ muội hoặc thân thích của thái tử.

Nếu hoàng thượng không mở tuyển tú, các huân quý và triều thần chỉ có thể ký thác hy vọng vào Thái tử.

Bây giờ, Thẩm Triệt sắp tròn bảy tuổi, mệnh phụ tiến cung tham kiến Tô Trường Nhạc dần dần nhiều hơn.

Không phải vì nữ nhi, mà vì nhi tử.

Tô Trường Nhạc đỏ mặt, tựa vào ngực hắn, cụp mắt không nói.

Thẩm Tinh Lan cũng không vội, cứ nặng nề nhìn nàng.

Tô Trường Nhạc buồn bực không lên tiếng, hơn nửa ngày mới thẳng thắn nói những khúc mắc giấu trong lòng nhiều năm. Nàng nũng nịu than thở: “Người ta hay nói sắc suy ái thỉ[], kiếp trước A Lan ca ca chưa từng thấy dáng vẻ lão hóa của ta, ta lo là một ngày nào đó khi chàng nhìn thấy ta già đi, chàng sẽ ──”

[] Sắc suy ái thỉ: Từ gốc “色衰爱弛”, có nghĩa là chỉ người dựa vào mỹ mạo để được sủng ái, một khi nhan sắc bị lão hóa, sẽ bị vứt bỏ.

Tô Trường Nhạc bị cắn nặng một cái.

Nàng đau đớn “rít” một tiếng, chưa kịp mở miệng, Thẩm Tinh Lan đã nâng cằm nàng lên.

Ánh mắt hắn nặng nề, giọng nói khàn khàn: “Nhưng ta đã từng thấy dáng vẻ chật vật nhất của nàng, đã thấy nàng nằm trong quan tài băng đã được niêm phong, làn da như ngọc của nàng vẫn gầy đi từng ngày, cuối cùng hóa thành hư vô.”

Đó là cơn ác mộng mà hắn không muốn nhớ tới nhất, chuyện mà hắn không muốn đề cập tới, không có nghĩa là hắn quên.

Hắn vĩnh viễn nhớ rõ, tiểu cô nương mà hắn thích từ nhỏ, đã chết khi nàng đang ở độ tuổi thanh xuân, nàng rất đẹp, nhưng không bao giờ có thể mở mắt được nữa.

Hắn nghĩ hết mọi cách, muốn đem nàng từ trong lao ra, nhưng phụ hoàng của hắn lại không chịu đồng ý, cuối cùng mới khiến nàng bị Thẩm Quý Thanh bắt đi, trở thành con tin.

Nói cho cùng, vẫn là kiếp trước hắn quá vô dụng, quyền thế của hắn hoàn toàn dựa vào những gì Tuyên Đế cho, ngay cả nhà mẹ Ôn thị chỗ dựa vững chắc duy nhất sau lưng hắn, cũng đã sớm nhập quân vào Lâm hoàng hậu và Thẩm Quý Thanh.

Hắn ôm nàng vut ve khuôn mặt dịu dàng của nàng: “Ta đã thấy nàng ngày càng tiều tụy trong nhà giam, trông như xác không hồn.”

Tô Trường Nhạc nhớ tới kiếp trước bị nhốt trong thiên lao, ánh mắt bỗng nhiên chua xót.

Nàng biết Thẩm Tinh Lan khi đó đã nghĩ mọi biện pháp muốn cứu nàng ra ngoài, thậm chí nếu hắn có thời gian rảnh, sẽ vào nhà giam thăm nàng.

Nhưng khi đó Thẩm Tinh Lan đã trở nên rất trầm mặc, hắn sẽ không chủ động tìm nàng để mở miệng nói chuyện, giữa bọn họ như cách nhau cả thiên sơn vạn thủy, luôn có một khoảng cách mà không thể nào vượt qua.

Hắn chẳng nói gì, cứ thế mà vẫn đứng ở ngoài nhà giam nhìn nàng, đợi đến khi giờ đã điểm, thì mới rời đi.

Con của nàng đã mất, gia đình nàng cũng đã mất, tất cả hy vọng đều đã biến mất, cùng với trái tim đã bị vỡ.

Từ bỏ tất cả, buông tha cho chính mình, nghĩ thầm tốt nhất hoàng thượng nên sớm chặt đầu nàng, sau khi xong hết mọi chuyện, tự nhiên cũng sẽ không để ý đến vì sao Thẩm Tinh Lan muốn đến thăm nàng mà lại không nói lời nào.

Nhưng thời gian ở trong thiên lao kia, cũng là khoảng thời gian hòa bình nhất giữa hai người, ngoại trừ sau khi nàng mang thai hài tử.

Nhất là sau khi Ôn Sở Sở kiêu ngạo đắc ý nói cho nàng biết mọi chuyện, khi Thẩm Tinh Lan lại đến thăm nàng nữa, tâm trạng của nàng dần dần thay đổi.

Nàng ngây người nhìn hắn, khi hai người im lặng nhìn nhau, nàng sẽ nghĩ, nếu không có sự hiểu lầm lúc ban đầu giữa hai người thì có lẽ họ đã không trở thành như bây giờ.

Nàng sẽ nghĩ, nếu có thể làm lại, nàng nhất định phải cách thật xa Thẩm Tinh Lan và Thẩm Quý Thanh, không bao giờ dính líu đến họ nữa.

Nàng không muốn trở thành quân cờ trong cuộc tranh giành quyền lực trong hoàng thất của huynh đệ họ, cũng không muốn dính dáng gì đến họ.

Nàng không thể cho họ mọi thứ họ muốn.

Nhưng không biết, phần tình cảm bị nàng giấu sâu tận đáy lòng đã lặng lẽ trồi ra khỏi kén ngay từ khi Ôn Sở Sở nói cho nàng biết mọi chuyện.

Cho nên, kiếp này lúc gặp lại Thẩm Tinh Lan, khi hắn bay lên cây ôm nàng xuống, rõ ràng nàng nên chạy trốn, nhưng không làm gì cả.

Nhìn thấy thiếu niên hăng hái, nửa che nửa lộ tài năng mình, trong lòng dâng lên vui mừng không thể nào kiềm chế.

Chỉ khi Thẩm Tinh Lan vừa trẻ trâu vừa thiếu đánh dỗ mình mở miệng, và muốn nàng gọi thái tử ca ca, khiến nàng ma xui quỷ thốt ra.

Tô Trường Nhạc cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, do ta lại suy nghĩ lung tung, cố tình gây sự.”

Sau đó, hơi bĩu môi, đôi tay nhỏ bé làm loạn, làm nũng nói: “Ai bảo chàng là hoàng thượng, hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, mà chàng vẫn đẹp như vậy, khiến những người đó ngày nào cũng nghĩ cách muốn tiến cung, những mệnh phụ kia tiến cung, ngoài mặt là đến vì Triệt nhi, trên thực tế, là vì Hoàng Thượng.”

Nếu không, bọn họ cần gì phải mang theo nữ lang chưa xuất giá trong nhà, chẳng phải là muốn đánh bạc xem có cơ hội gặp mặt thiên tử hay không.

Thẩm Tinh Lan nghe thấy sự ghen tuông từ những lời này, nhất thời tâm tình trở nên rất tốt, mặc kệ bàn tay nhỏ bé làm bậy của nàng, ngay lập tức mím một ngụm trên môi nàng, khẽ cười nói: “Đứa ngốc.”

Tô Trường Nhạc yêu kiều hừ một tiếng, trốn vào trong ngực hắn.

Hai chân hai người đan vào nhau, hệt như hồi đó vậy.

Chỉ là trên chân có thứ gì đó, khiến người ta hoảng sợ.

Thẩm Tinh Lan cười nhẹ, cằm tựa vào đầu nàng: “Qua vài năm nữa, chờ Triệt nhi cập quan, căn cơ ổn định, giúp Trường An tìm được một phò mã tốt, trẫm sẽ dẫn nàng xuất cung, đến lúc đó chúng ta sẽ phiêu bạt khắp nơi, làm một đôi thần tiên vui vẻ sống hạnh phúc mà chẳng bị ràng buộc bởi điều gì, không ai dám mơ tưởng phu quân của nàng, được không?”

Giọng nói của hắn rất thấp, đầy nuông chiều và dịu dàng.

Khuôn mặt Tô Trường Nhạc bất thình lình đỏ bừng.

Hai người rõ ràng đã có một mối quan hệ thân mật nhất trên đời, cho dù họ đã làm những điều hồ đồ thế nào, nàng vẫn liên tục đỏ mặt vì hắn.

“Được.” Tô Trường Nhạc ngọt ngào cười duyên, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vòng qua lại yết hầu của hắn, lướt qua một cách ấm áp và nghịch ngợm.

Giọng của nàng vừa yêu kiều vừa nhẹ nhàng, ngọt ngào giống như mật đường, như giận dự nói: “Phu quân à, quân không được lừa ta.”

Thẩm Tinh Lan vốn thấy tâm sự của nàng nặng nề, vì thế mới mặc kệ nàng làm bậy, không nghĩ rằng nàng càng được nước lấn tới, không biết tốt xấu gì.

“Nha đầu xấu xa!”

Đế vương kêu lên một tiếng đau đớn, xoay người đứng lên, hai tay chống bên cạnh nàng, mồ hôi từ trên trán hắn nhỏ xuống, rơi vào trên làn da mềm mại trắng nõn của nàng.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo ý cười lưu luyến lười biếng.

Dịu dàng đến mức khiến người ta say lòng.

Cô bé nhỏ nhắn cười quyến rũ, ôm lấy cổ hắn, chặn đôi môi mỏng mềm mại ngọt ngào của hắn.

Phóng hỏa một cách càn rỡ lần nữa trên môi và tim mình,.

——————–

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio