- Thánh nữ rất thông minh, nàng không dễ dàng bị gạt thế đâu?
- Vì thế nên ta muốn nhờ các ngươi giúp đỡ.
- Cứ nói thử xem chỉ cần là cứu được thánh nữ Huyền Băng Cung không kẻ nào từ chối.
Tiến trình thực hiện công cuộc xóa sổ tình yêu của họ Vương khiến họ Phi và họ Huyền thầm ái ngại cho thánh nữ. Quá tàn nhẫn rồi, nàng sợ rằng đau lòng đến chết đi sống lại mất. Tên thái tử này không hổ danh thủ đoạn, hắn vạch kế hoạch tính toán đến từng chi tiết nhỏ… Như Ý nàng non nớt ngây thơ… phen này nếu rơi vào bẫy thì tốt quá.
- Phi mỗ ta có lời bội phục đấy. Hy vọng thánh nữ trúng kế.
- Chỉ cần ngươi chăm sóc nàng thật tốt, Vương Bạch Trường ta suốt đời ghi ơn với ngươi.
Họ Phi trong bụng thầm trào phúng, coi thường lời hứa thi ân của hắn. Bảo vệ tốt thánh nữ là tôn chỉ bất cứ thành viên nào của Huyền Băng Cung cũng nằm lòng, Bách Chiến chàng cần một lời nói suông ra vẻ của họ Vương sao? Bất quá hắn đã nói thế dại gì không nhận, sau này sẽ có lúc cần đến.
- Ta sẽ nhớ lời này. Cáo từ.
- Không tiễn hai vị.
Khách đi rồi chủ vẫn ngồi đó ngẩn ngơ, chẳng phải là lưu luyến khách chi đâu, chàng lại rơi vào nhớ nhung nữ nhân trong lòng thôi. Nàng rốt cuộc là đi đâu rồi, mong nàng bình an vô sự.
- Bảo bối, nàng nhất định phải thật hận ta… nàng nhất định phải như thế nhé…
Cầu xin để được người mình yêu nhất hận mình… ngoại trừ chàng ra còn có bao nhiêu người đồng cảnh ngộ khác đây? Chàng cười khan, sau ánh mắt đó thấp thoáng… giọt long lanh.
Trở lại thanh lâu Bách Chiến im lặng ngồi bất động cả giờ đồng hồ… ngắm người qua đường. Nàng đi đâu? Tâm động rồi thì hẳn giờ này có thể đang phải quằn quại ẩn náu tại nơi nào đó chịu đựng đau đớn mất. Cũng là chàng không cẩn thận… sao chàng lại không nhìn ra là nàng sẽ yêu tên khốn kia chứ. Từ lúc nàng nói chuyện riêng với họ Vương xong, hủy bỏ được hôn ước, chàng những tưởng nàng thật sự với tên ấy… không có gì. Bản thân chàng từ khi nào đã quan tâm tới nàng nhưng không dám bộc lộ… chàng hạn chế tiếp xúc với nàng, buông lỏng việc coi sóc nàng ra… coi như đó là một biện pháp tránh hậu họa. Nhưng chàng đâu thể ngờ vì mình tránh khỏi tầm mắt của nàng mà dẫn đến đại họa như bây giờ. Tên khốn đó nói không sai… nếu nàng chết vì kiệt quệ bở Tiên ngọc… là do chàng một tay giết nàng…
- Bách Chiến ca ca, huynh nghĩ gì mà ngơ ngẩn vậy?
- Thánh nữ!
Đang thả hồn với mây với gió mà bị Như Ý đập vai một cái hết hồn, chàng cứ cái tình hình mất cảnh giác cao độ vậy… có ngày chết không kịp ngáp. Cao thủ võ công cũng có cái giây phút “thần sầu” này, thật mất mặt.
- Gặp ta cũng đâu cần mừng rỡ quá vậy. Nhớ nàng nào mà ta vào cũng không biết, huynh có làm sao không vậy?
- Nàng đã đi đâu, ta cho người tìm không được.
- Có chuyện gấp sao?
- Không gấp lắm nhưng có tin cho nàng coi, không biết nàng có hứng thú không nữa.
Bách Chiến uể oải đứng dậy bước lại giường, ấn nút nhẹ một hộp nhỏ trên thành giường bật ra. Chàng cầm một xấp báo cáo bước lại đưa cho Như Ý. Chàng nhún vai ra vẻ bàng quan mắt nhìn nó không lộ vẻ gì hảo cảm.
- Thông tin liên quan đến họ Vương cựu hôn phu của nàng đấy. Ta nghĩ biết đâu nàng lại quan tâm.
- Thật sao? Đưa ta.
Nhìn mắt nàng lóe lên tia thích thú, trong lòng chàng chợt nhói lên tia chua xót. Không nghĩ nàng xuất hiện nhanh đến thế nhưng phong cách làm việc của Huyền Băng Cung trước giờ tốc độ thần sầu nên mọi thứ đã sắp đặt đâu vào đấy. Thông tin này đặc biệt vì nàng mà chuẩn bị… đặc biệt vì nàng mà tạo nên… nàng xem rồi sẽ phản ứng ra sao đây? Đầu óc họ Vương đó cũng thật quái quỉ, lý do đốn mạt thế mà hắn cũng nghĩ ra được. Cộng thêm… chàng hai tay hai chân ủng hộ hắn, thật là ma quỷ kết hợp lại bắt nạt tiên nữ mà.
Chàng làm bộ không phiền đến nàng nghiên cứu “tư liệu mật” lại tiếp tục ngắm đường phố người qua kẻ lại. Trong cái tài liệu đó là hằng hà sa số tin tức bất hảo của họ Vương, do chính tay hắn cung cấp. Như Ý nàng coi xong mà sắc mặt không đổi thì chàng đổi theo họ nàng luôn.
Thời gian dần trôi ước tính người ngồi bên cạnh đã thu nạp đủ hết thông tin chàng mới chầm chậm quay qua. Như Ý lúc này sắc mặt trắng bệch, trắng hơn cả cái lần nàng đột ngột xuất hiện tại Huyền Băng biệt cung cải trang như quỷ nữ kia. Giấy trong tay nàng đã bị bóp chặt nhăn nhúm hết cả, tay run rẩy như bị lên cơn co giật.
- Nàng sao rồi? Sốc quá phải không? Tên đó thật bỉ ổi, may mắn là chúng ta đã tra ra
đầu mối trước khi hắn kịp manh động. Nàng muốn xử lý hắn như thế nào?
- Tin.. tin này… chính xác chứ?
Như Ý thấy mắt Bách Chiến ném cho nàng ánh nhìn hơi khó chịu. Nàng choáng váng quá, nàng… không… không muốn tin.
- Thánh nữ nghi ngờ mạng lưới tình báo của chúng ta từ khi nào thế?
- Ta không tin, sao có thể như thế chứ!
Bách Chiến biểu tình ra một bộ mặt… ngạc nhiên đến bàng hoàng nhìn nàng. Dưới góc nhìn của cung chủ, chàng phải làm bộ bất mãn thay cho giáo đồ của mình dày công khổ cực, dầm mưa dãi nắng, đêm không ăn ngày không ngủ… mon men, rình mò, ra sống vào chết thu thập thông tin cho thánh nữ nàng thoải mái ngồi đọc. Đọc đã đời rồi dám nói không tin, chẳng khác nào nàng bảo bọn họ dối trá, làm ăn vô lực, gian lận, trình tin tức giả còn gì. Thánh nữ làm vậy là quá đáng lắm à nha, tình báo của Huyền Băng Cung danh trấn thiên hạ, tin tức chính xác không sai nửa chữ, xưa nay ai cũng biết tiếng mà.
- Nàng nhận thấy có gì sai sót sao?
Bụp… Giấy tờ ở đâu hướng cái mặt đẹp trai ngời ngời của chàng mà “đáp đất” đồng loạt, khi “mưa giấy” đi qua còn mỗi chàng đứng tạo dáng trong phòng. Thủ phạm tạo “ mưa” đã đi đâu mất dạng từ cái thuở nào.
- Thông tri thái tử phủ ngay, ta đoán nàng sẽ tới đó.
- Vâng.
Huyền Tam xoay người đi bắn pháo hiệu cảnh báo ngay. Thánh nữ xuất hiện sớm hơn dự định không hiểu bên đó chuẩn bị kịp không. Nàng với cá tính dở dở ương ương có thù tất báo gấp bội kia không biết sẽ làm ra cái trò gì nữa đây?
Trái với dự đoán của mọi người, Như Ý không có hùng hổ nhảy tường vào thái tử phủ chém cổ Bạch Trường mà… biến đâu mất tích nữa. Nàng dạo này hành tung càng lúc càng xuất quỷ nhập thần, uổng công họ Vương giăng “thiên la địa võng” chờ nàng tới tính xổ. Cái bản “lý lịch trích ngang” mà chàng tốn công dàn dựng kia, thật sự là đủ sức “quất” cho Như Ý hóa đá nếu nàng yêu chàng. Chàng biết chắc nàng yêu mình rồi nên lần này nàng nếu không cẩn thận sẽ rơi vào bẫy rất dễ dàng.
Cái kịch bản chàng vắt óc suy nghĩ kia nó đại loại như thế này. Vương Bạch Trường tuy xuất thân hoàng tộc nhưng từ nhỏ đã lưu lạc nhân gian. Sư phụ của chàng là giáo chủ Thương Xuyên Phú của Á Châu thần giáo, một tà giáo có thâm thù huyết hải với Huyền Băng Cung lâu đời. Hậu nhân không được biết lý do tại sao nhưng hai đời giáo chủ của họ đều vì nữ nhân của Huyền Băng Cung mà tự sát. Nói chi tiết hai giáo chủ của họ vì hai thánh nữ mà tự kết liễu. Trong mắt của giáo đồ Á Châu, thánh nữ của Huyền Băng là yêu nữ, giáo đồ nào gặp cũng phải nhất tề xông lên giết cho bằng được. Bạch Trường với tư cách là đại công tử của Á Châu cư nhiên nằm lòng điều này từ trong máu thịt xương tủy gân cốt da dẻ… gì gì đó hết cả.
Chàng lại căm ghét Chiêu Văn Như Ý dám bức hôn lừa bệ hạ truyền thánh chỉ tứ hôn khiến họ Vương chàng phong lưu công tử kẹt cứng như keo với nàng. Chàng đối với nữ nhân tên Như Ý chưa gặp nhưng tình cảm chỉ có một chữ… hận. Ngay khi điều tra ra nàng vô tình lại trở thành thánh nữ của Huyền Băng Cung, chàng tư thù cộng với thù của giáo phái quyết định gộp lại… xử lý nàng luôn một lượt. Chàng dù ghét nàng lắm nhưng sống chết không buông, nhất quyết muốn cưới thánh nữ vào nhà tiện thể chà đạp cho đã rồi đem lên thủ phủ Dụ Vũ Sơn tế sống tiền nhân trả thù rửa nhục.
Chàng từng nôn nóng trả thù đến mức có ý định hay là khỏi cưới xin gì hết cứ cưỡng đoạt cô ta trước sau đó đem tế sống nên đã mang nàng lên Dụ Vũ Sơn một lần. Bất quá Thương giáo chủ cho rằng như vậy thì nhẹ nhàng quá, nên bàn bạc với đệ tử phải quyến rũ cô ta, mê hoặc để cô ta rơi vào lưới tình của chàng rồi ruồng bỏ. Như vậy cô gái sẽ sống không bằng chết, còn gì thống khoái hơn chuyện thánh nữ cao cao tôn kính của Huyền Băng Cung quỳ gối van xin tình yêu của đại công tử Á Châu thần giáo chứ. Tin này đồn ra ngoài thì toàn bộ người của Huyền Băng Cung ra đường chỉ có nước giấu mặt sau năm bảy lớp vải cho đỡ ngượng.
Kế hoạch được vạch ra thế là chàng bắt đầu công cuộc cưng chiều, lấy lòng nàng, coi trọng nàng hơn cả trân bảo thế gian. Nàng muốn gì chàng cũng chiều, làm bộ ghen tuông, cũng giả bộ cao thượng đến cả việc nhường nàng cho nam nhân khác cũng làm… Chàng luôn nói lới ngọt ngào, hành động ôn nhu… chỉ là đóng kịch, mọi thứ chỉ để khiến nàng yêu chàng thôi. Yêu rồi thì mới manh động dễ dàng được chứ.
Chàng có cả một dàn những kịch bản nhỏ làm thế nào để hành hạ nàng khi cưới nàng vào phủ. Cái này chàng thực sự là dựa vào tài liệu điều tra được lúc xưa, đích thân tính kế muốn “xử đẹp” nàng từ cái thời chàng chưa có nhìn thấy nàng từ ban công tửu lâu. Lúc đó chàng ghét Như Ý thật sự nên mấy màn tra tấn đó thật sự sống động khiến người ta đọc mà lạnh hết người. Bây giờ ngẫu nhiên lại có mục đích khác đem ra dùng để dọa chết nàng, khiến nàng thấy được sự tàn nhẫn của chàng mà ghê tởm, căm thù.
Thông tin bên trên là chàng tự biên tự diễn đưa cho Bách Chiến gọi là kích động giai đoạn một. Giai đoạn thứ hai này thì Như Ý chưa được biết, nó không nằm trên giấy tờ mà là trong óc của ba người kia. Theo tính toán thì Như Ý biết được sự thật sẽ tức giận tới tìm chàng chất vấn. Chàng đương nhiên sẽ giả ngu chả biết gì, vì chàng tự tin là bí mật của mình Huyền Băng Cung làm sao tra ra được. Chàng sẽ ngọt nhạt thề thốt làm mọi cách để chứng minh bản thân vô can trước Như Ý. Thời điểm đó Như Ý đã nắm thông tin trong tay nên nàng sẽ không bị gạt. Với trí óc đa nghi của mình nàng dựa vào cái miệng lưỡi ton hót của Bạch Trường sẽ khẳng định hắn chàng là tên lừa đảo.
Tình huống này chia ra hai khả năng nhỏ.
Thứ nhất Như Ý vì yêu chàng sẽ tin lời chàng nói, nàng sẽ cho tình báo điều tra kỹ lưỡng. Nếu tình huống này xảy ra Bạch Trường sẽ quyến rũ Như Ý đưa nàng lên giường bằng được. Biết nàng mất thân xử nữ sẽ chết mà chàng vẫn… có ý định đồi bại… thì Như Ý sẽ thức tỉnh ngay, chụp cho chàng cái mũ đồ khốn nạn. Nhưng là cả ba người không nghiêng lắm về khả năng thứ nhất này, Như Ý làm sao mà chỉ vì mấy lời nói nhăng nói cuội của Bạch Trường mà tin chàng chứ.
Thứ hai Như Ý không tin lời chàng nói, nàng thất vọng căm ghét chàng dối trá. Hai người rất có thể sẽ giao tranh, trường hợp này Bạch Trường đóng vai ác nặng nề hơn một chút. Chàng nhất định phải diễn sao cho toát nên cái hồn của nhân vật là một tên ác ma thấy sự việc sắp đổ bể cả, cơ hội có thể không còn, thì phải cưỡng đoạt nàng cho bằng được. Cái này hơi khó vì võ công của Như Ý không bình thường nhưng Bạch Trường chàng vì cứu nàng nhất định dốc toàn lực. Giả sử chàng thắng đương nhiên Họ Phi và họ Huyền sẽ cứu nàng khỏi hố lửa, chỉ với hành động này thôi hình ảnh của chàng sẽ xấu xa không còn gì có thể xấu xa hơn. Nếu nàng thắng thì đỡ cho chàng hơn, vì trong mắt nàng lúc đó chàng vừa bất tài lại vô đức, không coi khinh chàng mới lạ. Nhưng để đề phòng bất trắc vì Như Ý rất thông minh mà, nên cả ba đồng ý chàng phải đánh thật tâm làm sao đó mà hạ gục được Như Ý. Trường hợp đó xảy ra thù hận nảy nở mãnh liệt và sâu sắc hơn, mục đích khiến nàng hận hơn yêu có cơ may cứu sống nàng nhiều hơn.
Giai đoạn thứ ba phòng khi nàng sau khi thoát khỏi tay “sói” vẫn mù mờ yêu cuồng dại không dứt ra được chàng. Giai đoạn này họ Vương sẽ cật lực “trêu hoa ghẹo nguyệt” “ong ong bướm bướm” bày bộ mặt sở khanh, dại gái, dâm tặc, coi thường nữ nhân… nói tóm lại là chàng sẽ khiến nàng chết tâm vì bị phản bội. Họ Phi và họ Huyền sẽ thay chàng đêm ngày ra rả bên tai nàng cái màn trác táng của chàng cho Như Ý nếu nàng không dám đích thân đi rình mò, mục kích. Lực lượng tỳ thiếp trong phủ chàng chưa đủ “sức nóng” thì họ Phi sẽ cung cấp cho một dàn mấy muội muội xinh đẹp. Huyền Băng Cung kinh doanh thanh lâu đương nhiên chuyện này dễ dàng, mỹ nữ chứ gì đầy cả ra đấy không thiếu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Mặc dù thế, vẫn kỹ lưỡng đề phòng nàng tâm chưa chết hẳn, chàng sẽ mời tiểu sư muội đồng môn Nhị tiểu thư của Á Châu thần giáo xuất hiện đóng vai nữ nhân thật sự trong lòng của chàng. Họ Phi sẽ phải đưa thêm cho Như Ý báo cáo điều tra thân thế, tiến trình tình cảm của hai người bọn họ từ cái đời thuở nào cho Như Ý xem. Sư huynh muội yêu nhau cũng là chuyện thường, Như Ý sẽ nghĩ thế.
Giai đoạn thứ tư là Bạch Trường vái trời mình đừng có phải làm. Nếu bảo bối mãi còn yêu chàng dù chàng tệ bạc, đồi bại… chàng sẽ thành thân với tiểu sư muội. Chàng thành thân rồi Như Ý còn chưa chết tâm… thì chàng tính kế khác. Bạch Trường thật sự muốn nếu đời này kiếp này không được kết uyên ương với nàng, chàng thà rằng cứ độc thân như vậy mãi. Lấy người mình không yêu thật sự bất hạnh… nhưng sự bất hạnh của chàng có thể cứu nàng thì… chàng chấp nhận