- Như Ý, rượu này thơm quá tại sao chúng ta không được uống?
- Hai tên đó sáng sớm đã chầu trực ở đây nên mua được, hai chúng ta đến trễ loại rượu này họ bán hết rồi.
Như Ý thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Bạch Trường, vươn tay cầm lấy tay hắn chẩn mạch. Nàng lo hắn đã uống quá nhiều nằm bẹp dí thế kia chắc say lắm rồi. Say rượu theo y học hiện đại nói trắng ra là bị ngộ độc rượu. Tửu lượng chẳng biết tới đâu nhưng nhìn đống vò bỏ không dưới chân cũng biết “ruột” trong vò bay đi chỗ nào rồi.
- Hắn sao rồi?
- Lo cho phu quân yêu quý của nàng đi.
- Ta không cho hắn một đao kết liễu là tốt lắm rồi ở đó mà chăm sóc.
- Cho hắn uống!
Nàng bắn một viên thuốc về phía Linh Nhiên, nàng ta vừa “nhẹ nhàng” di chuyển phu quân của mình qua một bên lấy chỗ ngồi uống nhấm nháp cho thoải mái. Nhanh tay chụp lấy viên thuốc kia nhưng là không có cho Thiên Lãnh uống mà bóp nát luôn.
- Sao phá thuốc của ta vậy?
- Nàng đưa xuân dược cho ta làm cái gì?
- Giỏi thật vừa cầm đã biết.
Như Ý phì cười thản nhiên ngồi thế chỗ của Bạch Trường nâng ly cụng với Linh Nhiên. Cảnh tượng trong phòng lúc này là hai nam nhân say bí tỉ, nhúc nhích cũng không nổi còn hai nữ nhân… vẫn tiếp tục sự nghiệp.
- Nàng hành động lúc nào nhanh vậy?
- Hành động gì?
- Như Ý cô nương, có thật cần ta phải chi tiết ra không vậy?
- Không hổ danh bằng hữu, bất quá ta không làm hại gì mỹ nam của nàng đâu. Họ tỉnh liền thôi chỉ là thuốc giải rượu thôi mà.
Biết sao được, ai bảo Như Ý nàng là đệ tử của Độc Xà Vương làm chi, thuốc giải rượu cũng phải khác người chứ. Giải dược của người khác uống vào công dụng phát tác quá chậm, dùng thuốc của nàng có tác dụng phụ nằm sụi lơ như sắp chết nhưng là hồi phục nhanh hơn.
- Họ có say đâu mà giải rượu!
- Không say cũng phải giải. Thuốc ta tự chế còn chưa có thử nghiệm lần nào, lúc này có cơ hội phải tranh thủ mang ra dùng chứ. Đảm bảo không chết đâu, nàng đừng lo.
- Tại sao ta lại phải lo?
….
Bạch Trường và Thiên Lãnh mở mắt nhìn nhau không hẹn mà gặp cùng ngóc đầu dậy. Hai nữ nhân đó thời điểm này đã rơi vào trạng thái lâng lâng trên mây cả đôi rồi. Say xỉn rồi hành động … dễ thương hơn lúc tỉnh táo nhiều. Nằm ngoan ngoãn trong lòng ai đó cũng chẳng có phản đối gì. Bạch Trường ôm chặt bảo bối cười rạng rỡ… cuối cùng nàng cũng về với ta.
- Ta đưa nàng về, gặp lại huynh sau!
Hai người cùng lúc lên tiếng… tên nào cũng muốn mang mỹ nhân đi giấu biệt ngay. Bỏ mặc ngoài tai lời của hai nữ nhân say khướt kia vẫn còn… lè nhè muốn uống tiếp.
- Tiểu Ý Nhi ngoan, về nhà ta sẽ uống tiếp với nàng…
- Không về, Linh Nhiên… lần đầu tiên trong đời ta gặp đối thủ như nàng… uống tiếp đi…
buông ra… ta còn muốn uống mà.
- Không uống nữa…
Nữ nhân say rượu má đỏ hây hây, kiều mị hết sức… có điều Như Ý tính cách dù tỉnh giấc hay vô thức đều khoái bát nháo gây chuyện. Bạch Trường định đưa nàng về bằng xe ngựa nhưng đứng trước cửa xe chàng tự dưng có linh cảm đưa nàng lên đó… thể nào cũng bị nàng quấy đạp lung tung lật xe chứ chẳng phải chuyện đùa.
- Đau đầu quá! Đưa ta thêm vài bình nữa đi!
- Uống vậy đủ rồi! Hết rượu rồi, về nhà mới có.
- Thế thì về nhà thôi.
Uống đến say mèm đứng còn không vững, chàng phải bồng như bồng búp bê mà còn mè nheo… thật hết biết với bảo bối rồi. Bạch Trường quyết định không đi đường bộ nữa mà dùng khinh công… cho nhanh gọn lẹ. Theo lý là phải đưa về đại tướng quân phủ mới đúng nhưng chàng trong tích tắc cũng không có nghĩ tới điều đó. Khoảng cách xa hơn nhiều tính từ địa điểm này, nàng cần phải nghỉ ngơi… đi đường xa sẽ mệt hơn (^^). Thực tế là chàng cũng không muốn xa nàng thêm một giây nào nữa, đưa Như Ý về đó Chiêu Văn gia sẽ để cho chàng chăm sóc nàng sao? Không cần suy nghĩ cũng thấy đáp án rồi, họ làm gì đồng ý cho chuyện hão huyền đó xảy ra chứ?
Chàng vừa đặt Như Ý lên giường, nàng đã lăn mấy vòng… xém rớt xuống đất mé bên kia. Nhanh tay giữ nàng lại thì bị đạp cho một cú ngay ngực… đau muốn thở không nổi. Bảo bối, nàng để ta sống với chứ… say sỉn rồi cũng không để người khác yên, lần sau nàng đừng hòng sờ vào một giọt rượu nào nữa.
- Bảo bối, thuốc nào dùng giải rượu? Vạn độc bất xâm như nàng sao lại say rượu được nhỉ?
Chàng từ trên người Như Ý tìm được cả lố thuốc xanh đỏ… nhưng không biết dùng cái nào mới đúng. Bất đắc dĩ đành quay qua làm phiền nàng thì thấy… người ngọc hết quậy đã lăn ra ngủ từ đời nào. Ngoan vậy có phải tốt hơn không chàng mỉm cười một mình. Ngồi lặng nhìn nàng ngủ nhưng cũng tủm tỉm cả buổi được… thật giống mắc bệnh lạ khó chữa. Những người yêu nhau thường có những hành động lạ lùng thật khiến người ngoài nhìn vào khó hiểu… tự băn khoăn sao bệnh nhân tâm thần dạo này có xu hướng xuất hiện mọi lúc mọi nơi thế?
Như Ý trong cơn say nằm mộng bản thân mình đã trở về thời hiện đại… gặp gỡ lại gia đình vui mừng khôn xiết. Không ai trách mắng nàng chuyện bỗng dưng mất tích không thèm liên lạc với gia đình… nàng hạnh phúc cười toe toét.
Bạch Trường thủy chung từ đầu chí cuối vẫn chú tâm quan sát nàng. Chàng tự tay vắt khăn lạnh lau mặt cho bảo bối mấy giờ đồng hồ chưa rời nửa bước chân khỏi Như Ý. Thấy nàng đang ngủ nhưng vẫn cười rạng rỡ thì… hiếu kỳ vô cùng. Bảo bối nằm mơ thấy ai mà vui như vậy? Chàng có được xuất hiện trong giấc mơ của nàng không? Cố ý cúi sát mặt nàng … thì người đang say ngủ kia đột ngột mở mắt thức dậy.
- Chàng … định hù chết ta!
- Nàng tỉnh rồi! Nàng khát nước hay đói bụng không?
- Linh Nhiên nàng đi đâu rồi?
Như Ý nhớ mình còn đang “chén tạc chén thù” với nàng ấy cơ mà, sao tỉnh dậy người đã không thấy. Đảo mắt quan sát khắp phòng một lượt phát hiện mình… hình như đang ở phòng của Bạch Trường. Nàng lần trước từng có cơ hội phá nó tanh bành hết nên cũng có chút ấn tượng. Ngó quanh quẩn một hồi đến khi quay mặt trở lại thấy nam nhân trước mắt mình kia… mặt mày ủ rũ một đống. Sao vậy chứ? Mới mất tiền hả?
- Chàng sao vậy, cười một cái cho ta coi!
Đưa tay nhéo má hắn một cái thật mạnh… gọi là an ủi tượng trưng. Tên này hắn có
vấn đề gì không vậy, buồn bã vậy bớt đẹp trai đi vài phần đó nha. Nàng về đây rồi sao hắn lại không vui.
- Chàng giận ta chuyện gì sao?
- Nàng đã đi đâu mất hơn một tuần nay, có biết ta nhớ nàng không?
- Ta biết chàng tìm ta.
- Nàng biết nhưng không chịu xuất hiện. Nàng với cô nương tên Linh Nhiên đó là quan hệ gì? Nàng thà rằng đi chung với cô nương ấy cũng không chịu ra gặp ta. Hai người dính với nhau suốt ngày, vậy mà vừa tỉnh dậy liền tìm cô ấy.
- Ta…
Ai da… chuyện gì đang diễn ra ở đây, thời điểm này vậy? Như Ý cả kinh, chấn động nhìn nam nhân đang chuyển từ sầu não sang khó chịu trước mặt mình… cảm thấy buồn cười. Hắn đây là đang ghen sao? Ghen tuông gì kỳ vậy? Nàng với Linh Nhiên đúng là có đi chung như hình với bóng mấy ngày gần đây… nhưng hai nàng đều là nữ nhân đó. Hắn lại còn dám hỏi nàng với Linh Nhiên là loại quan hệ gì nữa. Hắn nghĩ ra cái gì, đi tới tận đâu rồi.
- Cô nương ấy là thê tử của người khác rồi, nàng giữ khoảng cách với nàng ấy một chút!
- Không được đâu!
Như Ý trong nháy mắt bày ra bộ mặt bi thương cùng cực, lệ trào mi chảy ròng ròng thành hàng. Tên họ Vương này hắn được nước dám làm tới à, biết nàng yêu thương hắn rồi thì lộ ra bản chất… hơi bị biến thái. Trời ạ, cái này mới lạ lắm nha Chiêu Văn Như Ý nàng… cũng có ngày được khuyên bảo tránh xa nữ nhân ra kẻo phá hoại hạnh phúc gia đình của người ta. Hắn đầu óc đúng là không được bình thường, phải dạy dỗ lại mất công sau này ra đường mất mặt nàng lắm.
- Tại sao không được? Ta không cho phép nàng giao du qua lại với cô nương ấy nữa! Nàng có ta rồi mà.
- Trường ca ca!
Có câu người trong cuộc thì nhìn sự việc không được rõ ràng như người ngoài… rõ ràng câu nói đó đúng với Bạch Trường thời khác này. Chàng không phát hiện mình từ nãy giờ ăn nói có điểm kỳ quái. Chàng yêu Như Ý, yêu sâu đậm… nhưng là cũng không nên ghen tuông với nữ bằng hữu của nàng chứ! Nữ bằng hữu… không phải nam, điểm mấu chốt là ở chỗ đó.
- Bây giờ ta không có nàng ấy thì sống không nổi, chàng không được ngăn cản ta đâu!
- Nàng…
Như Ý bản chất cố hữu thích chọc phá người khác. Nàng thấy Bạch Trường hắn vô lý thì mở cờ trong bụng, cái đầu tinh quái trong khoảnh khắc đã nghĩ ra biết bao trò đùa vui. Chàng thật trẻ con quá đi, hình như trước giờ ta chưa có “chỉnh” chàng được bao nhiêu hết, lúc này cũng nên bắt đầu khóa huấn luyện rồi…
- Chàng đi tìm nàng ấy cho ta đi! Ta muốn gặp nàng ấy!
- Không được, nàng ở đây với ta.
- Ta muốn gặp Linh Nhiên.
Thế gian chỉ có mỗi Linh Nhiên đủ năng lực áp chế năng lực xấu của Tiên ngọc. Nàng nói sống mà không thể thiếu Linh Nhiên cũng không có sai. Vấn đề là Bạch Trường chàng đâu có biết bí mật đó. Chàng đang ghen nên thần trí không minh mẫn, không hoạt động hiệu quả mức trung bình cho được. Ghen thế này tự cổ chí kim có ai từng chung hoàn cảnh chưa nhỉ?
- Không chuẩn. Nàng ăn cháo đi rất ngon đó.
- Ăn hết rồi sẽ đi tìm Linh Nhiên sao?
Như Ý ngước cặp mắt long lanh nhìn chàng cầu khẩn có vẻ chân thành vô cùng. Nàng muốn thử xem thần kinh của tên này rốt cuộc là vững đến mức độ nào. Tin đồn vang khắp thành hắn chuẩn bị thành thân, nàng còn chưa có tra xét hắn… tới phiên hắn hạch sách nàng sao?
- Ăn cháo, ngoan không hỏi nữa!
- Ta không có đói.
- Nàng ăn một chút thôi, uống rượu nhiều tỉnh dậy phải ăn gì đó lấy lại sức chứ! Ta đút cho nàng!
Đồ ăn đưa đến tận miệng… dại khờ gì không ăn, Như Ý ta chỉ giả bộ ỏng eo thôi ( há há ^^). Đại ca An Khang cũng từng đút cho ta ăn bây giờ tới phiên hắn, coi bộ số ta cũng số hưởng… toàn trai đẹp cưng chiều không, Như Ý ta thật có giá (^^).