Sứ thần ngoại giao của ngoại quốc khi đến Tọa Đô đều được tùy theo thân phận cao thấp bố trí ở khu vực Miêu La phủ. Có điều Phong Quốc vương gia hắn từ ngày đầu tiên đến đây đã không muốn tá túc tại đó mà tự chọn khách điếm lớn nhất kinh thành làm nơi ghé lại nghỉ ngơi. Tên đó hắn dung thân cái chốn nào Bạch Trường chàng cần gì để tâm, bất quá lúc này chàng hơi khẩn trương muốn gặp vương phi của hắn nên bất giác phật ý. Hắn ta nếu ở tại Miêu La phủ thì chàng lúc này tìm gặp hắn có phải dễ dàng hơn mấy phần không? Phủ thái tử với Toàn Phát khách điếm khoảng cách không ngắn trong khi Miêu La phủ lại tọa lạc sát sườn.
- Chuyện này thực ra rất khó cho Linh Nhiên, chàng vội vã cũng không giúp ích gì đâu!
Như Ý không hưởng ứng cho lắm biểu tình kích động của Bạch Trường, nàng mãi chẳng có ý định đứng lên ly khai khỏi phòng. Linh Nhiên nàng ấy có điểm khúc mắc riêng không phải nói giúp là giúp được.
- Nàng ấy có điểm gì khó khăn?
- Chuyện này ta sẽ nói rõ với chàng sau còn về phần Linh Nhiên muốn thuyết phục
nàng ấy cần có chút thời gian.
- Ta muốn thành thân với nàng càng sớm càng tốt, lẽ ra là chuyện này nên xảy ra lâu rồi mới phải.
Bạch Trường giọng điệu thập phần u ám nhẹ giọng cất lời. Hai năm trước chàng đã muốn cưới nàng về phủ làm của riêng rồi.
- Ta mới có tuổi mà.
Như Ý mím môi nén cười, hắn bày cái bộ mặt đăm chiêu tiếc rẻ kia là làm sao chứ? Theo ý kiến của nàng thì thân thể này nói kiểu gì vẫn còn là tiểu cô nương non nớt thôi. Thời cổ đại tuổi là đã thành gia lập thất hết cả nhưng nàng là phụ nữ thế kỷ nha. Cứ cho là hai năm trước nàng không biến mất đi cũng không có chuyện đồng ý gả cho hắn, tuổi làm sao mà lấy chồng được chứ nghĩ thoáng hết mức vẫn thấy không ổn.
- Nàng nên là thê tử của ta từ năm tuổi nếu chúng ta thành thân lúc đó thì bây giờ ít nhất phải có một tiểu hài tử rồi!
Ặc… nghẹn chết nàng. Như Ý ho sặc sụa vì trái dâu vừa nhét vô miệng nhai còn chưa kịp “tới nơi tới chốn” đã bị nuốt xuống vì sốc.
- Bảo bối, nàng …
Như Ý vớ vội cốc nước trên bàn tống cả vào miệng. Nàng ho thêm một hồi giàn giụa nữa chảy cả nước mắt mới thoát nạn… suýt chết vì trái dâu. Mắt mở to hết cỡ nhìn cái tên nam nhân nãy giờ luống cuống vỗ lưng dùm nàng kia mãi mới lắp bắp được vài chữ.
- Cái gì… hài tử chứ!
- Hài tử của ta với nàng.
- Chàng thật biết đùa.
- Nàng không thích hài tử sao? Nếu nàng không thích sau này liền không cần sinh hài tử, bất luận thế nào ta vẫn yêu nàng nhất.
Nàng chỉ còn biết cấm khẩu tập trung vào ăn uống. Tên này hắn cao hứng quá nên quên mất bọn họ hai người vẫn còn trong tình cảnh gì sao? Bất quá nàng lúc này cũng có điểm tin tưởng Linh Nhiên nhất định giúp nàng giải pháp chế. Thời điểm nàng ấy ly khai gian phòng khi biết mình sẽ lại có thể rơi vào tình ái khi mất yêu lực… nàng đã chắc chắn điều đó. Nàng ấy quay lại đồng nghĩa với chuyện sẽ không bỏ mặc bằng hữu chết vì tình.
- Ta nói thật mà ta sẽ luôn yêu nàng nhất.
Bạch Trường thấy Như Ý làm lơ với mình tưởng nàng không tin tưởng thì khẳng định lại chắc nịch. Chàng đối với lòng mình đã biết rõ điều đó từ lâu rồi, đời này kiếp này sẽ không còn một ai khác khiến chàng yêu thương hơn Tiểu Ý Nhi bảo bối. Nữ nhân trẻ con này đã chiếm trọn trái tim chàng không cách nào dời đi nữa rồi.
- Ta biết rồi nhưng mà ta không biết ta có yêu chàng nhất không nữa!
Như Ý trong bụng cười thầm tay mân mê lọn tóc giả đò lơ đãng nói chuyện không chú tâm với hắn. Nam nhân trẻ con này… sao mà dễ yêu như vậy chứ. Hắn thể nào cũng…
- Không cho phép, nàng là của ta chỉ có thể yêu ta.
- Biết ngày mà.
- Thê tử của ta chỉ có thể yêu ta thôi, nàng nếu đối với bất cứ ai khác quan tâm ta đều không đồng ý.
- Chuyện đó chàng cũng đòi quản sao?
- Bất cứ thứ gì liên quan đến nàng ta đều quản.
- Chàng đang ăn hiếp ta đấy biết không? Ta không thích.
…
Hai người cứ tiếp tục cái cuộc đối thoại khiến người ngoài nổi da ga kia cả giờ đồng hồ mãi vẫn không chán. Sau nửa ngày cũng có người tới làm phiền là đám tỳ thiếp trong phủ của Bạch Trường. Đương triều thái tử Đại Nam Quốc năm xưa nổi tiếng phong lưu công tử đối với mỹ nhân gặp một thu nhận một gặp mười thì thu nhận mười. Mỹ nhân trong phủ của chàng nếu không xinh đẹp động lòng người thì cũng là tài nữ vang danh. Tiếc là sau khi chàng chấm trúng “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” Chiêu Văn Như Ý thì các nàng bị lãng quên bị lạnh nhạt đến tê tái.
Chàng là thái tử cao sang quyền quý dung mạo anh tuấn quyến rũ… nữ tử gặp rồi thì đem lòng tương tư, một lòng một dạ yêu say đắm. Chàng khi đó lại rất đào hoa đa tình nữ nhân xinh đẹp thấy vừa mắt liền “đem nàng về dinh”. Kết quả là sau khi gặp nữ nhân của đời mình chàng bị vướng một đám tỳ thiếp “đã thành người của mình” chẳng biết giải quyết cách nào cho xong. Nữ tử đã thành tỳ thiếp của người khác đâu còn có thể xuất giá, mà giả sử có thể các nàng cũng bám riết lấy chàng không buông. Lúc này đây các nàng cả một đám xuất hiện Bạch Trường chàng có điểm bất đắc dĩ. Nguy hiểm nha nếu bảo bối giận thì làm sao. Năm xưa ai bảo phong lưu đa tình làm chi giờ khổ vậy thật phiền phức mà.
- Chúng thiếp thân xin tham kiến điện hạ.
- Miễn lễ đi.
- Các vị mỹ nhân lần đầu gặp mặt, Như Ý xin có lễ.
Như Ý mắt sáng trưng hơn cả cái đèn pha, cười rạng rỡ, cái đầu đen tối đến mức không thể tối hơn nữa bắt đầu vạch kế hoạch. Đám mỹ nhân này chắc chắn là “tình địch không nặng ký” của nàng rồi còn gì. Số lượng đông đảo chất lượng thì khỏi bàn không chê vào đâu được. Chẹp chẹp… tiền vàng ở đâu lại một dòng cuồn cuộn lao về phía nàng rồi, ông trời ở trên cao đúng là có mắt có tròng đầy đủ mà.
- Vị tiểu cô nương này là…
- Ta tên Chiêu Văn Như Ý rất vui được diện kiến các vị mỹ nhân tỷ tỷ.
Các vị nữ tử kia là nghe phong phanh điện hạ đưa một cô nương về phòng liền mon men đến xem thử là mỹ nhân phương nào sao có bản lĩnh quyến rũ hơn người như vậy.
Bước vào phòng đã thấy một mỹ nữ tuyệt trần thì ai nấy đều chột dạ, lo lắng thêm gấp bội. Điện hạ tìm ở đâu ra một cô nương tuyệt sắc, đẹp đến chói lòa ánh mắt người đối diện thế kia.
- Hóa ra là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Như Ý tiểu thư. “Trăm nghe không bằng một thấy” nàng quả nhiên là dung mạo hơn người, tỷ muội chúng tôi thật hân hạnh được gặp qua nàng hôm nay.
- Khách sáo, các vị mỹ nhân tỷ tỷ là đề cao tâng bốc ta rồi.
Nữ nhân đa phần bản tính đố kỵ rất cao nhất là gặp phải nữ tử xinh đẹp hơn mình. Trong trường hợp này Như Ý vừa xinh đẹp hơn lại còn là người trong lòng của thái tử, đối với các nàng mà nói là một mối họa chung cần phải diệt trừ. Bọn họ ai lại không biết thái tử bỏ bê các nàng một lượt nguyên nhân là do đâu. Tất cả cũng là do nữ nhân đáng hận, hồ ly tinh yêu nữ đứng trước mặt kia.
- Như Ý tiểu thư, nghe đồn nàng tài nữ xuất chúng cầm kỳ thi họa món nào cũng xuất sắc, có thể nào hôm nay cho chúng tỷ muội chúng tôi mở rộng tầm mắt không?
- Các vị mỹ nhân tỷ tỷ chê cười rồi, ta tài mọn không có năng khiếu làm sao dám đứng trước mặt các vị “múa rìu qua mắt thợ”.
Như Ý vẫn như cũ duy trì vẻ mặt hiền lành khả ái… thực tế trong bụng đang rủa thầm mấy vị mỹ nhân này. Cầm kỳ thi họa cái búa á… nàng có thừa kế trí nhớ của tiền nhiệm Như Ý nhưng là không may mắn như vậy có thể thừa hưởng luôn mấy món tài lẻ của nàng ta. Đánh đàn… hờ hờ… một nốt nhạc cũng không biết, chắc nàng đánh bằng niềm tin quá. Đánh cờ ư … mấy con cờ đó nhận diện con nào con tốt con nào con xe, tượng, mã, pháo… gì gì đó cho tiền nàng cũng lắc đầu bó tay tiếc rẻ không lấy. Ai cho mà lấy chứ, có đoán đúng đâu mà đòi hưởng công. Hai món đó đã đủ thảm lại còn làm thơ với vẽ tranh nữa chứ quá sức nan giải nha. Thơ thì có thể “ăn cắp” được nàng là con mọt sách mà văn thơ thuộc lòng không ít. Nhưng vẽ tranh thì… cho nàng xin, nàng đưa bút lên vẽ con công vẽ xong chắc dân chúng nhầm nàng vẽ quạ mất.
- Nàng đây là không nể mặt tỷ muội chúng tôi rồi! Điện hạ, ngài có thể hay không nói giúp chúng thiếp thân một lời để cô nương đồng ý đi.
- Như Ý nàng không muốn liền quyết định là không.
Liên Chi nàng nãy giờ là người phát ngôn đại diện cho cả đám tỳ thiếp, nàng miệng đang cười nụ cười tươi tắn… bỗng đông cứng lại giữa “đường đua” vì câu nói này của Bạch Trường. Ngài ấy lạnh nhạt thờ ơ không nói làm gì, bây giờ một chút thể diện cho các nàng cũng dập tắt ngúm luôn. Nữ nhân đó thật là đáng sợ không thể coi thường nửa điểm, nàng ta thật sự có thể nắm vững điện hạ trong lòng bàn tay rồi.
- Các ngươi lui đi.
- Tuân lệnh.
Đợi cho đám nữ nhân kia rút lui hết, cửa vừa khép lại Như Ý liền quay qua Bạch Trường mặt xụ xuống một đống. Phong lưu công tử có khác trong phủ tàng chứa “hàng cấm” nhiều đến mức đủ sức chen chúc xếp hàng kéo dài từ trong phủ ra đến cổng lớn cũng không đủ chỗ đứng.
- Ta không thích các nàng ấy!
- Ta xin lỗi.
- Xin lỗi chuyện gì?
- Họ đều là nữ nhân ta gặp trước nàng, nếu ta biết trước kiếp này có thể gặp được nàng, biết trước ta sẽ yêu nàng hơn bất cứ ai ta đã sống khác.
- Mấy vị mỹ nhân đó… ta muốn các nàng.
- Cái gì?
Như Ý sắc mặt cười đến sáng lạn phun ra một câu khiến chàng đứng tim giật thót không hiểu gì cả. Bảo bối nàng có sở thích kỳ lạ nha, nàng bên cạnh có Linh Nhiên cô nương đã đủ khiến chàng thấy ghen ty rồi… nàng muốn mấy tỳ thiếp kia làm gì?
- Ta muốn mấy vị mỹ nhân đó, chàng có bao nhiêu người ta tiếp bấy nhiêu.
- Nàng định làm cái gì?
- Chàng là tiếc nuối không nỡ buông sao?
Nàng trong mắt lóe lên tia hờn giận quay ngoắt đi không thèm nhìn chàng nữa. Gương mặt rõ ràng là đang phẫn nộ cực điểm lắm… có điều trong lòng đang tính toán làm cách nào hốt gọn một mẻ cái đám nhân lực tiềm năng kia. Như Ý không phải không biết ghen nhưng là ngay từ đầu nàng đã biết họ là “đối thủ không nặng ký” rồi nên có chút đắc ý. Nàng là ai chứ, họ Chiêu Văn tên hai chữ Như Ý, trước nay mê tiền như mạng sống, nàng lập nên Mỹ Nhân Quán trong thời gian ngắn bành trướng nhanh như vậy… có sử dụng không ít thủ đoạn. Mấy mỹ nhân đó xinh đẹp rạng ngời nhìn sơ qua đều thấy các nàng tâm cơ đầy mình… thật sự là những nhân viên có giá bạc triệu (^^).
- Nàng muốn mấy nữ nhân đó để làm gì? Nàng nói cho ta biết một chút manh mối ta liền thành toàn cho nàng.
- Chàng có ta rồi còn muốn giữ họ bên cạnh.
- Nàng cũng có ta rồi sao còn muốn bọn họ?
Cái loại sự tình hi hữu như thế này tự cổ chí kim không biết đã xảy ra được bao nhiêu lần. Nữ nhân đối với tiền nhiệm tình địch của mình nửa điểm ghen tuông không có, nàng chỉ canh me làm cách nào thâu tóm bọn họ về dưới trướng của mình thôi. Khinh địch quá chăng, cũng chẳng thể nói trước được. Quái dị hơn là nam nhân kia theo lẽ thường hắn sắp phải điêu đứng lo sốt vó vì nữ nhân hắn yêu phát hiện ra quá khứ đen tối “tán gái hái hoa” oanh liệt của hắn mới đúng. Đằng này hắn cùng nàng thay đổi vị trí một trăm tám mươi độ, nàng không ghen mà là hắn ghen. Ghen cái gì và ghen với ai? Câu trả lời là ghen với đám nữ nhân quá khứ của hắn sẽ thu hút sự quan tâm của nàng hơn để tâm tới hắn. Thật đúng là một tình huống khóc không ra nước mắt, cười không ra tiếng, khiến kẻ khác nhìn vào… chỉ còn biết tế sống vài lạy… cúi mặt thấp giọng “tại hạ bái phục hai vị”.