Thái Tử Phi Rắc Rối

chương 80: hiệp nữ xuất chiêu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Cung thủ!

Hiệu lệnh từ phía địch nhân vừa dứt, làn tên bắn như mưa nhắm vào bọn họ. Như Ý cười khẩy, nhằm nhò gì mấy mũi tên bay chậm rì này chứ nàng dư sức tránh né. Vấn đề là hai tên ngốc bên cạnh nàng không nghĩ vậy, trái phải hai phía đồng thời ôm eo nàng muốn phi thân thoát hiểm. Khi chẳng cần thiết thì nhường nhịn “ngươi đưa nàng đi” lúc cấp bách cần một bên buông tay thì chẳng tên nào phản ứng kịp.

- Buông tay!

Thời khắc nguy cấp đúng là phải tự cứu mình trước khi nhờ hai tên phiền phức cứu, khi nãy nàng mà không hét lên đánh động kịp lúc thì đã bị kèm cứng ngắc tại chỗ lãnh trọn mấy mũi tên rồi.

- Thân ai nấy lo đi, mấy người đừng có chắn cho ta nữa!

Địch thủ quá đông lớp tới sau lại lợi hại hơn lớp trước, xét thấy đánh đấm nữa cũng chẳng ăn thua, Như Ý quyết định xuất thủ. Nàng hôm nay không trở thành sát nhân giết người hàng loạt thì nguy cơ tự mình lại tới cửa phủ của Diêm Vương sếp lớn trình diện lắm nha. Nếu nàng nhớ không nhầm lão già hắc ám đó lệnh cho quỷ sai chặn nàng từ cổng lớn rồi, người ta chẳng hoan nghênh mà nàng lại cứ sốt sắng tới viếng thăm thì quá nhiệt tình đi, mất mặt nữa chứ. Chết nàng không lo, mạng nàng hình như có số bất tử… ừ thì nói quá, nói lại mạng nàng là xêm xêm gần bất tử đi nhưng thể xác phàm trần có giới hạn chịu đựng nha. Nàng đang quần là áo lượt, xinh xắn đáng yêu thế này… tự dưng bị kiếm chém lia lịa, tên bắn cắm vào người tua tủa như lông nhím chẳng phải là giảm vẻ mỹ miều về con số zerô còn gì? Hình tượng mỹ nữ của nàng thế thì ném cho chó gặm hết chắc, không được… chết chóc không đáng lo chỉ có hình ảnh mất công gầy dựng của bản thân phải giữ vững.

- Như Ý!!!

- Đã bảo đừng gây rối cho ta nữa mà!

Tức chết mấy tên công tử bột, chưa biết võ công ai hơn ai đâu, ở đó mà hăng hái đua nhau làm vệ sĩ bảo hộ cho nàng. Nàng không có thuê mướn gì hết, đừng mơ được trả tiền công nhá!

- Yaaaaa!!!!!

Tên bắn không ăn thua, địch thủ thức thời quay trở lại phương pháp cổ điển

muôn đời vẫn là chân lý… đánh “giáp lá cà”. Một loạt tử sĩ ngu đần “ thiên đường có lối không muốn đi, địa ngục chẳng cửa nẻo gì sất lại cứ hăng hái đâm vào ” hét lên một tiếng lăm lăm giương kiếm nhào lên.

Bạch Trường với Bách Chiến định quay sang đối phương tính nói với nhau điều gì đó thì Như Ý đã nhún mình bay vọt qua đầu nhảy sang biên kia chiến tuyến của địch nhân. Bọn họ điếng hồn muốn tới ứng cứu liền bị cái đám vừa nhào tới công kích thế là chẳng tên nào còn rảnh tay chân.

- Như Ý!!!

Đánh đấm không tập trung, tay vung vũ khí lên kháng địch ngay trước mặt mà mắt mũi cứ ngó qua Như Ý dòm chừng.

Họ chỉ được cái lo hão bởi vì đi khắp thiên hạ chưa có một ai nhìn thấy tận mắt công phu thực sự đệ tử chân truyền của Độc Xà Vương, nữ tử tên Chiêu Văn Như Ý. Sư phụ nàng dạy một nàng hiểu mười, nội lực của người thường luyện một năm không bằng nàng một tuần nằm khỏe le dưỡng thần vì có Tiên ngọc phụ trợ. Nàng nằm ngủ sung sướng hiệu quả tu luyện còn hơn kẻ khác chuyên chú luyện công đổ mồ hôi sôi nước mắt. Hai năm giữ ngọc quý trên người, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết nội lực của nàng thời khắc này cỡ nào là cường đại.

- Xin lỗi đời… ủa nhầm xin lỗi các địch thủ các ngươi hôm nay không có đường về rồi! Bổn tiểu thư hân hạnh tiễn các ngươi đi trả hiếu!!!

- Láo xược!!! Giết không tha!

Nữ tử mảnh dẻ nhìn kiểu gì cũng yếu ớt như cọng rơm, to gan nhảy vào giữa vòng vây của địch nhân còn bình tĩnh nói nhảm… thật không muốn sống nữa. Thủ lĩnh đám hắc y nhân đầu bốc khói vì tức rống lên như heo bị chọc tiết, hắn muốn tiến tới chém đứt đôi kẻ điên ngạo mạn kia cho hả giận nhưng là…

Như Ý tay áo vung lên một làn phấn bột bay toán loạn, khói trắng chẳng biết từ đâu trong chốc lát mù mịt cả một vùng nhỏ. Khoảng sương khói mù mịt đó khiến người phía ngoài nhìn vào không thấy, người phía trong cũng chẳng khá khẩm hơn.

- Như Ý!

- Cô nương!

Bốn người ngoài cuộc kia giết xong những kẻ ngáng chân cuối cùng nhất loạt nhào lên muốn xông vào vùng khói cấm địa cứu người. Họ vừa tiến lên liền bị một luồng áp lực cảm giác như là kiếm khí đánh dạt trở ra, tiến vào cách nào cũng không xong. Vô phương tiếp cận ai nấy lo lắng đến tê hết da đầu, mắt nhìn chằm chằm vào vùng khói ấy cảm thấy bất lực.

- Như Ý!!!

Sống chết nhắm thẳng mục tiêu họ Vương và họ Phi kiên trì lao lên tiếp, ngươi góc này ta góc kia, ta bị đánh văng trở ra ngươi cũng đồng cảnh ngộ. Hai vị mỹ nam công tử tuấn dật vô song đều bị một luồng nội lực vô hình tổn thương bầm dập tơi tả mà lòng không nản chí. Họ nghe được trong đám khói kia vang ra tiếng kêu la thảm thiết, ghê rợn khủng khiếp… hẳn là các văn sĩ sẽ miêu tả như tiếng kêu khóc rợn người như từ địa ngục âm ty phát ra đi.

- Như Ý, nàng…

Bạch Trường hoảng hốt đến sắp phát cuồng lên được rồi, nàng ở trong đám khói chết tiệt ấy, chàng lại không thể tiếp xúc. Tiếng kêu khóc ấy không phải là do nàng bị hành hạ, không phải nàng… bảo bối nàng ổn, nàng là Như Ý mà nàng làm sao có chuyện được chứ… nhất định không phải nàng.

- Luồng nội lực kinh khiếp đó… nếu phá được vỏ bọc đó, chúng ta có thể xông vào!

- Ta đồng ý!

Bách Chiến tâm trạng cũng run rẩy kịch liệt, nàng đang nguy hiểm… không, sẽ không phải là nàng… Như Ý dám nhảy vào đối địch với bọn sát thủ kia, nàng hẳn là chắc chắn ít nhiều. Nàng là nữ tử thông minh sẽ không hành động bất đồng mang tính tự sát. Nàng… van cầu nàng, Như Ý nàng nhất định phải bình an!

- Chúng thuộc hạ giúp ngài!

Minh, Mẫn hai vị huynh đệ dù sức đã gần tàn lực sắp kiệt vẫn ráng sức lê lết đứng dậy vận nội công, tiếp lực hỗ trợ hai vị công tử. Người ở ngoài đang nỗ lực đánh nát rào chắn, những kẻ ở trong đang làm cái quái quỉ gì vậy?

Như Ý khóe miệng vung lên cười gian xảo nhìn kiểu gì cũng thấy tàn ác như tử thần đoạt mạng, nàng có gì vui mà cười? Nàng biết câu trả lời chính xác thì nàng không phải tên Như Ý… miễn cưỡng ép uổng lắm thì trả lời bừa, chắc nàng bị nhiễm từ mấy tên sát thủ trong phim hành động đi, mấy tên đó khi giết người tên nào chả cười nhếch nhác. Ngày đó mỗi khi xem phim thấy cảnh đó nàng đều mắng cái đám này biến thái không thể tả, ai mà ngờ lúc này nàng cũng vậy coi như nàng có bản chất biến thái từ trong máu, tùy thời đều có thể bộc phát ra… ui da… nàng đúng là bệnh hoạn không thua ai, một phát hiện mới về bản thân ( Chiqu: lắc đầu, tặc lưỡi, bó tay.com).

- Tên nào muốn phá kết giới thế không biết, chẳng biết tự lượng sức mình!

Nàng tuy lầm bầm nhưng vẫn cứ tà tà đứng đó rải một thứ chất lỏng không màu lên lưỡi kiếm để khử trùng, toàn máu là máu dơ ơi là dơ. Nàng vẫn là nhân loại tân tiến coi trọng mạng người đi, mấy tên này muốn lấy mạng nàng cơ mà nàng hạ thủ vẫn cứ lưu tình.

- Ây da … giết người không dễ tí nào, Như Ý ta rốt cuộc vẫn là xuống tay không được, mấy tên chó má cắn càn các người thật đáng chết nếu không phải đụng phải ta thì các ngươi thê thảm rồi!

- Yêu … nữ! Ngươi …có giỏi.. thì giết… ta đi!

Đám hắc y nhân nằm la liệt trên đất lúc này thật sự muốn chết cho rồi, chết còn dễ chịu hơn cảm giác bị độc phát dày vò, thương tích lại đầy mình đau đớn từ trong xương cốt đánh ra, nhức nhối từ bên ngoài ập vào. Yêu nữ này hạ độc thủ thật hiểm ác, ai có thể ngờ một nữ tử nhìn gương mặt hiền lành như nước lại có lòng dạ ác nhân thất đức như thế. Độc chất nàng vừa phóng ra đã khiến cho toàn bộ người hít phải tay chân bủn rủn mất sức kháng cự, hại người ta vào thế hạ phong nàng lại thừa cơ chém lia chém lịa. Chém người như chém chuối nháy mắt thương tình đồng loại cũng không thấy, đã vậy nàng ta còn dám nói mình hạ thủ lưu tình… lưu tình mà đã thảm kiểu này nếu nàng ta thật sự ra tay chẳng phải đem bọn họ chém thành bột hết chăng?

- Giết, giết cái đầu các ngươi… tưởng ta muốn giữ lại mạng chó các ngươi lắm chắc, thật không biết điều. Huyền Băng cung chủ ngươi cũng dám đụng vào, đúng là não bị hư rồi!

- Có thù.. không trả… còn đáng sống sao?

Thủ lĩnh hắc y nhân dù bị đau đớn thống khổ vẫn giữ khí chất “hảo hán dởm đời” lắp bắp đay nghiến co quắp khóe miệng, mắt tóe lửa nhìn nàng căm hận. Đôi mắt đỏ như máu ấy không cam tâm, phi thường uất ức kiểu như mấy người sắp chết mà việc muốn làm vẫn chưa xong, chết không nhắm mắt nổi.

- Ha ha… trả thù, mơ đi!

- Đồ… yêu nữ!!!

- Bậy nào, ta là tiên tử đấy nếu không ngươi chết ngắc rồi.

Như Ý bĩu môi coi thường kẻ thất thế, nàng công nhận mình cũng chẳng phải nữ tử tốt đẹp gì, tha mạng chưa giết coi như hắn có chút phúc khí tích từ mấy kiếp rồi. Cảm nhận kết giới bị lung lay, nàng bình thản nhún vai lấy trong người ra một lọ dược rồi mở nắp. Khói trắng không phải là độc, nàng dùng nó bao quanh cản trở luồng khí độc phát tán ra ngoài. Vùng này là đô thành dân chúng nhiều để khí độc thoát ra thì nguy hiểm khôn lường. Điển hình hơn cả là ngay sát sườn bên ngoài kết giới có một cái tên vừa phiền phức vừa đáng yêu kia, nàng làm trò quỷ thế nào đi nữa cũng chẳng muốn hắn hít phải khói độc tổn hại bản thân.

- Huyền Băng cung… ta hận… ta không cam tâm!!!

- Muốn trả thù không thẳng tiến Khang San đến đây làm gì? Ngươi là đồ đần chỉ với sức của các ngươi muốn giết Bách Chiến ca ca đúng là có não mà lại không tận dụng.

- Đều là… do … yêu nữ… ngươi cản trở!!!

- Ngươi biết ta là ai sao?

Như Ý tùy tiện phất tay, một luồng khí lực thổi bạt khăn che mặt của cái tên sát thủ kia… bổn tiểu thư xem ngươi mặt mũi ra sao mà chỉ số thông minh kém quá.

- Tại sao ta… phải để tâm… ngươi là ai? Yêu nữ… đáng… chết!!!

- Quả nhiên là mỹ nam nhìn một cái liền có cảm tình bất quá tạo họa ban sắc nhiều lại ban ít trí tuệ.

- Ngươi…

Hắc y nhân cơ hồ tức giận muốn thổ huyết mà chết, yêu nữ kia thật cuồng vọng, nói chuyện câu nào cũng là châm chích chọc hỏa đối phương. Hắn lúc này thật muốn bóp chết cô ta, trong cuộc đời mình hắn chưa bao giờ cảm thấy tức giận như vậy!!!

- Ha ha… mỹ nam giận thật dễ nhìn, ngươi muốn giết ta sao, đợi kiếp sau may ra đụng được cái móng chân bổn tiểu thư!!! Ta không cần biết ngươi hận thù chồng chất như thế nào với cung chủ, dám đụng đến huynh ấy ngươi sẽ không được chết tốt!

Khói chưa tan người bên ngoài không nhìn thấy trong vùng khói đang xảy ra chuyện gì, tiếng rên rỉ tiếp tục phát ra loáng thoáng còn nghe âm thanh giống như tiếng trò truyện tán gẫu bất quá không thể nghe rõ được câu chữ nào.

Phanh… bịch… bịch…

Phản lực của kết giới một lần nữa đánh ngã bốn vị công tử khiến họ té lăn trên nền đất thổ huyết. Không thể phá… vỏ bọc quá mạnh đi, bọn họ sức lực từ lúc đầu đã bị tiêu tán không ít thật sự bó tay bất lực.

- Điện hạ!

- Chủ nhân!

Tiếng bước chân người tới ngày một nhiều may mắn không phải là loạt sát thủ tiếp theo, gọi là quân cứu viện cũng có thể tạm chấp nhận đi. Đám người này nói quen thuộc thì không hẳn cơ mà nói xa lạ thì là lừa gạt người. Tọa Đô thành đêm nay chẳng hiểu sao lại náo nhiệt như vậy, sát thủ tứ phương kéo về ầm ầm đã đủ lạ, tập thể các vương tôn công chúa bỗng nhiên đi dạo phố đêm chung với nhau mới là chuyện đáng sững sờ hơn chứ!

- Hoàng huynh!

- Sư huynh!

Bạch Vân và Nguyện Ưu chạy tới gần Bạch Trường nhanh nhất, đỡ hắn dậy gào khóc om sòm. Họ Vương lúc này tuy thê thảm nhưng chưa chết biểu tình của bọn họ thật dọa người quá còn hơn cả khóc tang.

- Huynh có sao không?

- Huynh bị thương rồi, tại sao lại như vậy chứ?

Các nàng hốt hoảng hỏi rồi mới phát hiện xác chết đầy rẫy trên đất, ca ca bị thương hắn do tập kích của đám người này đi.

- Vương công tử, Phi công tử các người bị thương nặng?

Họ Liên, họ Trữ, họ Ân Ân cũng theo tới hỏi han ngay. Mọi người quan sát tình hình xung quanh đều kết luận hai người này bị thương do đánh nhau với đối thủ, ai cũng không ngờ đến sự thật không phải thế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio