Edit: Diệp Nhược Giai
Đêm tối chậm rãi buông xuống, bên ngoài người Hồ càng ngày càng nhiều, lòng An Tam Lang trầm xuống, bọn họ đêm nay phải ra được khỏi thành, nếu không khi đại quân người Hồ đến đây, bọn họ chỉ có thể làm cá trong chậu.
Có người? An Tam Lang nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt tàn khốc, một kiếm chém xuống, vốn cho rằng đã giết được người vừa tới, “Di?” An Tam Lang thốt lên ngạc nhiên, thân thủ người này rất lưu loát.
“Tam công tử, là người một nhà.” Nam nhân suýt bị chém thành hai đoạn kinh hãi tột độ, nhìn cái bàn đã bị chém thành hai phần, không hổ là Long Tuyền, rất sắc bén.
“Thuộc hạ phụng mệnh quân sư tới đón ngài và Thập Nhất tiểu thư.” Hai người đang núp trong chỗ tối nhảy ra giải thích.
An Tam Lang nhìn hai người, quả thật là thuộc hạ của cha hắn, nhẹ nhàng thở ra, càng thêm tin tưởng vào khả năng thoát ra khỏi Uyển Thành.
“Chỉ có hai người các ngươi thôi sao?”
“Không, Tam gia an bài thuộc hạ và vài vị huynh đệ nữa, vì muốn tìm Tam công tử nên bọn thuộc hạ đã chia nhau ra.” Nam tử trông ít tuổi hơn có gương mặt trẻ con rốt cuộc nhịn không được liếc nhìn Thập Nhất Nương trước ngực An Tam Lang, lập tức trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì Thập Nhất Nương đã tỉnh lại rồi, “Chúc mừng Tam công tử, tiểu thư đã tỉnh lại, thật sự thật tốt quá, Tam gia nhất định sẽ rất cao hứng.”
Nam tử lớn tuổi hơn, gương mặt cực kỳ bình thường đến nỗi nếu vứt vào trong đám người sẽ không thể nào tìm ra được, cũng mang theo vẻ mặt kinh hỉ, “Thân thể Thập Nhất tiểu thư có khỏe không?”
Thập Nhất Nương dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người.
“Thuộc hạ Lâm Đại bái kiến tiểu thư.” Tuy rằng diện mạo của nam nhân lớn tuổi hơn rất bình thường, nhưng Thập Nhất Nương đã từng trải qua tận thế nhìn ra được nam tử này là một người tinh quang nội liễm, chính là một tay lành nghề lão luyện.
“Lâm Nhị bái kiến tiểu thư.” Nam nhân mặt trẻ con cũng có lễ nói.
Thập Nhất Nương mở to hai mắt nhìn, nàng biết Lâm chính là họ của mẫu thân nàng, lại nói tiếp, đời này nàng chỉ sống đến tuổi, rất nhiều ký ức đều đã mơ hồ, ngay cả cha mẹ đời này có hình dáng diện mạo như thế nào cũng không nhớ rõ.
Lâm ĐạiLâm Nhị vui vẻ nhìn Thập Nhất Nương, cho dù bọn sống nội tâm, nhưng khi thấyThập Nhất Nương có thể tỉnh lại, hai người đều phấn chấn ra mặt.
“Tiểu thư có thể tỉnh lại, đúng là chuyện mừng, chủ nhân nhất định rất cao hứng......” Lâm Đại nhớ tới chủ nhân nhà mình, năm qua Thập Nhất tiểu thư chỉ khá hơn một chút so với người chết, không biết đã hao phí bao nhiêu bạc chỉ để duy trì mạng sống của nàng, có không ít người khuyên chủ nhân bỏ cuộc, nhưng chủ nhân chưa từng buông tay, cuối cùng thì cố gắng của chủ nhân đã được hồi báo rồi.
“Công tử, theo như thuộc hạ được biết, ngày mai đại quân sẽ đến Uyển Thành, hôm nay chúng ta phải rời đi Uyển Thành......” Lâm Đại lấy ra một tấm bản đồ đơn giản, “Chuyện công tử ở Uyển Thành không biết vì sao lại bị truyền ra ngoài, hiện tại người Hồ tìm công tử khắp nơi......”
Vài người đang thương lượng làm sao mới trốn đi được, tay An Tam Lang cầm một chén ‘cháo’ được làm từ bánh bao khô ngâm nước bón cho nàng từng muỗng, nhìn muội muội giống hệt chim non, mở lớn miệng cố gắng nuốt, An Tam Lang cảm thấy khó chịu, nếu không phải tình hình lúc này đang rối loạn, hẳn là muội muội đã có thể có tổ yến ngân nhĩ để bồi bổ thân thể.
Thập Nhất Nương lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hu hu, đã lâu lắm rồi mới lại được nếm lại hương vị này, thật tốt quá, không phải là mấy thứ vừa chát vừa tanh kia nữa, nàng tham lam nuốt ‘cháo’, chỉ cảm thấy chén ‘cháo’ chỉ có độc một vị muối này lại vô cùng ngon.
An Tam Lang nhìn muội muội ăn đến ngon lành, sắc mặt hơi trầm xuống, trong vòng năm nay muội muội nhỏ gầy hầu như không lớn nổi, hắn nhất thời đau lòng không thôi, người Hồ chết tiệt, Thập Nhất Nương thật vất vả mới tỉnh lại được, đây chính là thời điểm cần chất dinh dưỡng nhất, vậy mà hắn lại không thể tìm được mấy thứ thức ăn ngon lại dễ tiêu hóa cho nàng.
Ăn xong chén ‘cháo’, Thập Nhất Nương cười cười với An Tam Lang, cũng khó cho ca ca rồi.
“Công tử, chúng ta đi thôi.” Lâm Đại nhỏ giọng nhắc nhở An Tam Lang, “Thuộc hạ vừa mới liên lạc với mấy vị huynh đệ khác, đợi trời tối chúng ta lập tức rời đi.”
An Tam Lang buông chén xuống, lại cẩn thận cột muội muội vào trước ngực, lấy tấm da thỏ dày dặn quấn Thập Nhất Nương chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
“Công tử, không bằng giao tiểu thư cho bọn thuộc hạ ôm đi......” Lâm Nhị khuyên nhủ, tiểu thư tuy rằng vừa gầy vừa nhỏ, nhưng công tử cũng chỉ mới tuổi, thân thể chưa được cao lớn lắm, đường đi gian nan lại xa như vậy, công tử làm sao chịu nổi.
“Ta làm được.” An Tam Lang lắc đầu cự tuyệt, hắn không thể lại giao mạng của muội muội cho bất cứ ai nữa, mặc kệ là ai thì cũng không giống như hắn, tự mình che chở muội muội mới an tâm được, hơi đau lòng nâng nâng mông nhỏ của Thập Nhất Nương, muội muội thật sự quá gầy, hầu như không nặng bao nhiêu.
“Công tử.” Sắc mặt của mấy nam nhân đến hội hợp với An Tam Lang có chút không tốt, “Theo như thuộc hạ tìm hiểu, chuyện Tam công tử và tiểu thư ở đây bị người Hồ biết được, người Hồ sắp điều ra một đội quân đến đây trước để bắt công tử, uy hiếp nguyên soái.”
Sắc mặt Lâm Đại cực kỳ khó coi, trước đó thì còn tốt, bọn họ còn dễ dàng trốn thoát, nhưng ngựa của người Hồ vốn lợi hại, nếu có nhiều người chạy theo đuổi giết, thì chuyện tới Trung Châu an toàn quả thật là nói dễ hơn làm.
“Yên tâm, ta nghĩ cha chắc sẽ có cách an bài.” An Tam Lang lấy lại bình tĩnh, phụ thân thông minh gần như là yêu quái, chuyện ở Uyển Thành tuy nằm ngoài dự kiến của ông nhưng chắc hẳn vẫn còn nằm trong sự khống chế của ông.
“Công tử, trên cổng thành đều là người Hồ, ta nên tìm đường khác.” Lâm Đại trầm ngâm.
“Ta biết một đường đi bí mật.” An Tam Lang nói, thời gian hắn nán lại Uyển Thành cũng không ít, hắn quen thuộc tòa thành này chẳng khác gì hậu hoa viên trong nhà.
“@%......” Một người Hồ tinh mắt trong nhàhuộc hoa viên ácgáii mấy vị huyenh đệ khác̀ngđược, kinh hỉ kêu lên, Lâm Đại một tên bắn xuyên qua hắn, tuy rằng đã bị mất mạng, nhưng vẫn khiến cho một đội người Hồ chú ý, vài người Hồ dùng ánh mắt như đang xem con mồi kinh hỉ vỗ ngựa đuổi theo.
“Mũi còn thính hơn cẩu.” Lâm Nhị nguyền rủa không thôi.
Dưới bóng đêm, ánh mắt An Tam Lang sáng ngời sắc bén như phản chiếu lại cả một bầu trời sao, Thập Nhất Nương nhìn khuôn mặt tuấn mỹ không có một chút khuyết điểm nào, mê muội không thôi. Vị thiếu niên cho dù giết người vẫn luôn tao nhã đến kỳ lạ này chính là ca ca của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng kề sát ở trước ngực của hắn, ở trên chiến trường sống còn này, tiếng tim đập vững vàng của hắn lại càng thêm rõ ràng, Thập Nhất Nương nhịn không được ngáp một cái.
Xem ra không cần lo lắng, bên ta toàn thắng, thật buồn ngủ, đời trước không ít lần nàng ngủ trong mùi thối của mấy bạn zombie, bây giờ thì cứ xem mấy tiếng kêu la thảm thiết này như khúc hát ru đi.
“Thập Nhất Nương! Thập Nhất Nương!” An Tam Lang kinh hãi vỗ mặt muội muội, người Hồ đang ào ạt xông tới, sao muội muội có thể ngủ được, chẳng lẽ......
Thập Nhất Nương mơ hồ mở to mắt, “Dạ?”
An Tam Lang nhẹ nhàng thở ra, lại có tâm tình giết người, một người Hồ kêu thảm ngã xuống, hắn bình tĩnh áp đầu muội muội vào trong ngực, “Không có gì, nếu mệt thì cứ ngủ đi.”
Thập Nhất Nương nghiến răng nghiến lợi, đánh thức nàng xong lại không cho nàng nhìn xác chết, thật quá đáng, hừ, loại trình độ này thì tính là cái rắm gì, đời trước, vào thời điểm đáng sợ nhất, trong một lần nàng nhìn đến hơn trăm vạn xác chết (zombie).
‘Ba cây chụm lại nên hòn núi cao’, có bọn họ giúp, thoát khỏi Uyển Thành trở nên dễ dàng hơn. An Tam Lang đã giết không biết bao nhiêu người Hồ, Thập Nhất Nương ở trước ngực hắn an ổn ngủ, sở dĩ hắn xác định nàng là ngủ mà không phải là quay lại tình trạng người thực vật như trước đây, là bởi vì hắn đã đánh thức Thập Nhất Nương vài lần. Vào lần cuối cùng đánh thức nàng, hắn thấy ánh mắt muội muội như bốc hỏa, An Tam Lang muốn cười, tức giận cũng được, hắn đã chịu đủ chuyện muội muội cứ nằm ở trên giường giống như đã chết rồi.
Vì không ngủ được, Thập Nhất Nương nhắm mắt lại, rõ ràng cảm giác được những kỳ quái trong huyết mạch của mình. Mỏng manh, quen thuộc, giống như một dòng nước nhỏ...... Thập Nhất Nương vốn không ôm hy vọng gì, nhưng trong một đám người đang vội gần chết thì nàng lại vô cùng nhàn rỗi, dứt khoát thử xem thân thể có thể điều động dị năng hay không, kết quả thật làm cho nàng mừng như điên, quả nhiên dị năng của nàng theo nàng cùng trở lại đời này, dị năng mà ở trong mắt mọi người đời trước là vô dụng của nàng.
Nàng cũng là người mang dị năng thuộc hệ mộc, nhưng không giống người khác đẩy nhanh thời gian thu hoạch, cũng không thể chữa thương cho người khác, chuyện duy nhất nàng có thể làm là tẩy đi một ít độc tố trong cây trồng khiến mùi vị ngon hơn một chút, đời trước bởi vì dị năng vô dụng này mà nàng bị mọi người nhạo báng.
Nhưng sự thật lại chứng minh dị năng của nàng vô cùng hữu dụng, vừa nghĩ tới một bàn gạo nếp chưa kịp ăn xong kia, Thập Nhất Nương lập tức oán niệm không thôi, nàng đã dùng dị năng tẩy sạch toàn bộ độc tố trong gạo nếp nha, so với đồ ăn trước tận thế thì ngon hơn nhiều, vậy mà nàng chỉ vừa ăn được một nắm đầu tiên thì đã bị nghẹn chết, nàng nàng...... Nàng chết không nhắm mắt!
Nhưng mà hình như dị năng bây giờ thiếu rất nhiều, Thập Nhất Nương thử một chút, chân mày cau lại, còn không bằng một phần mười đời trước.Thập Nhất Nương thở dài, đời trước lúc dị năng của nàng vừa mới xuất hiện thì cũng có khoảng chừng này, chẳng qua sau đó có tinh thạch trong đầu zombie làm nguồn cung cấp năng lượng, nên dị năng của nàng mới thăng cấp, đời này muốn thăng cấp xem ra tương đối khó khăn.
Nhưng ngược lại thế giới này không có ô nhiễm, Thập Nhất Nương vẫn cực kỳ vui vẻ, dị năng tuy ít nhưng lại có đủ loại lương thực rau dưa, vừa nghĩ tới về sau có thể ăn đến loại đồ ăn mỹ vị đã dùng dị năng xử lý qua, Thập Nhất Nương liền vui vẻ không thôi, đương nhiên không chỉ có như thế, điểm tốt nhất của dị năng vẫn là thân thể của người mang dị năng tốt hơn nhiều so với người bình thường, sự trao đổi chất cũng tốt hơn nhiều so với người bình thường, độc tố sẽ được chậm rãi bài tiết ra ngoài, không ở lại trong thân thể. Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thở ra, sau năm làm người thực vật, hiện tại ngay cả nuốt nước miếng nàng cũng không làm được, nhưng cuối cùng thì có hy vọng rồi.
An Tam Lang ngồi trên lưng ngựa nhìn Uyển Thành xa xa, nếu không phải người Tây Hồ xâm nhập, thì lúc này chính là thời điểm khói bếp lượn lờ trong Uyển Thành, khắp nơi tràn đầy sức sống, còn bây giờ Uyển Thành chỉ còn lại sự tĩnh mịch đến đáng sợ, có khói bốc lên ở một vài nơi, nhưng khói này lại chính là bằng chứng lớn nhất cho hành vi phạm tội của người Hồ.
Thời tiết năm nay đặc biệt giống với năm trước, tháng lạnh lẽo khiến người ta cảm nhận rõ ràng mùa thu đã tới. Mùa đông năm nay khẳng định sẽ rất khó trải qua, khó trách người Hồ cách thời gian năm lại tới đốt giết cướp bóc.
Được bao bọc trong bộ lông thỏ tuyết trắng, Thập Nhất Nương hoàn toàn không hế thấy lạnh, đất đai rộng lớn, bầu trời xanh thẳm trong vắt. Một bàn tay to đem đầu nàng nhét trở lại vào trong bộ da thỏ.
“Gió quá lớn, sẽ bị cảm lạnh.”
Được rồi, Thập Nhất Nương rất biết nghe lời ngoan ngoãn tựa đầu vào trước ngực ca ca, tiếng tim đập an ổn làm cho nàng cảm thấy an tâm vô cùng, quên hết mọi đao quang kiếm ảnh dọc trên đường đi.