Edit: Diệp Nhược Giai
Khi đợt tuyết đầu tiên rơi xuống, đám Thập Nhất Nương vội vàng thu hoạch rau củ, vào mùa thu Thập Nhất Nương trồng nhiều nhất là củ cải và cải trắng, đều là những loại có thể cất giữ qua mùa đông.
Tình hình chiến tranh ở Tây bắc vô cùng ác liệt, thỉnh thoảng Thập Nhất Nương cũng hơi lo lắng, nhưng khi thấy Phương thị cùng Tôn thị không hề nôn nóng gì, nàng cũng thả lỏng lòng mình.
“Lạnh quá.” Vinh Nhị đang thái cải trắng làm đồ chua, thổi phù phù vào tay mình.
Thập Nhất Nương đứng xếp củ cải vào trong hũ ở bên cạnh, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Vinh Nhị ca, huynh đi nghỉ ngơi đi, huynh không cần phải giúp đâu.”
Vinh Nhị lắc đầu, “Huynh tình nguyện mà, bây giờ không ra đồng được, huynh cảm thấy như sức lực cả người mình không biết dùng đi đâu.”
“Nếu không thì đi luyện võ đi, muội thấy, cho dù không thể luyện thành võ nghệ cao cường như đại hiệp được, nhưng ít nhất có thể chống lại trộm cướp gì đó......” Vì đã trải qua cảm giác bất an cực độ thời tận thế, Thập Nhất Nương đề nghị.
Thập Lang cũng đang bận việc ở một bên, xoay đầu lại nói, “Vinh Nhị ca, có muốn học côn pháp với đệ không, La sư phụ dạy đệ còn đang chán vì đệ tử ít quá kia kìa.”
“Côn pháp?” Vinh Nhị hơi không tình nguyện, sao không phải là đao pháp kiếm pháp gì đó chứ, xài gậy gộc thế này, thật là không đủ anh tuấn.
Thập Nhất Nương xoay sang, vẻ mặt chờ mong: “Vinh Nhị ca, chỉ có hòa thượng mới học côn pháp thôi, đi học vung roi với muội đi, Nhị bá mẫu của muội dùng roi thật sự rất cừ. Oa, cứ nghĩ đến năm đó Nhị bá mẫu cưỡi tuấn mã, mặc một thân đồ đỏ rực, vung roi diệt sạch đám nam nhân bạc tình trong thiên hạ. Nhị bá mẫu thường than thở, nếu bà không làm hỗn loạn giang hồ thì nhất định đâu có nhận được danh hiệu ngọc diện la sát gì gì đó......” Vẻ mặt Thập Nhất Nương sùng bái, nữ vương đại nhân vung roi, thần tượng của nàng đó!
Vinh Nhị lập tức quay sang Thập Lang, nói chắc như đinh đóng cột, “Thập Lang, huynh sẽ học côn pháp với đệ, ngẫm lại, Tôn Ngộ Không là một nhân vật lợi hại như vậy, có thể xem Định hải thần châm như gậy gộc mà dùng, thật sự là rất soái!”
Thập Nhất Nương buồn bực, đôi mắt tròn xoe trừng Vinh Nhị, Vinh Nhị có chút chột dạ nhưng kiên quyết không đáp lại tấm lòng chờ mong của Thập Nhất Nương. Roi mềm nhũn yếu xìu như thế chỉ dành cho đàn bà con gái, không phải là thứ để cho một đại nam nhân như hắn học.
Thập Lang thì lại hơi đăm chiêu, “Nếu vậy thì đệ phải dùng cái cào chín răng mới đúng, ừ, binh khí của Nhị sư huynh là hợp ý đệ nhất, vung một cào xuống là xuất hiện ngay mấy lỗ thủng, lực sát thương tuyệt đối thuộc hạng nhất. Đúng rồi, hay là làm hai cây đi, để Thiên Bồng Nguyên Soái cũng luyện một chút.”
Vinh Nhị nhất thời có dự cảm không tốt, “Thập Lang, cái này...... Cầm binh khí phải dùng đến tay, còn Trữ Bị Lương chỉ có chân, không tiện cho lắm.” Một con heo còn xài binh khí, vậy thì thành thần luôn rồi còn gì nữa?
Hai mắt Thập Nhất Nương cũng sáng ngời ngời, “Yên tâm, để Trữ Bị Lương xài hai móng trước là cầm được rồi. Nhưng đinh ba dài quá, Trữ Bị Lương lùn vậy thì sao cầm vũ khí được chứ?”
Thập Lang phản bác, “Khỉ còn đứng lên đi bằng hai chân được, vậy chẳng lẽ Thiên Bồng Nguyên Soái còn không bằng khỉ hay sao?”
Vinh Nhị lặng lẽ nói đỡ cho Trữ Bị Lương, “Vẫn nên vừa vừa phải phải thôi, trên thực tế heo thật sự không so được với khỉ, không thì Tôn Ngộ Không đã không làm Đại sư huynh rồi.”
Thập Lang lại không phục: “Trư Bát Giới mới là kẻ chiến thắng, Tôn Ngộ Không chỉ là người dẫn đầu mà thôi. Hừ, đệ quyết định rồi, đệ nhất định sẽ cố gắng huấn luyện Thiên Bồng Nguyên Soái.”
Thập Nhất Nương cũng hào hứng tràn trề chen một chân vào, “Được, muội cũng giúp huynh huấn luyện nó. Chuyện đi đường bằng hai chân đơn giản như vậy, Trữ Bị Lương chắc chắn sẽ học rất nhanh.”
Sự thật chứng minh, chuyện này cũng không hề dễ dàng, Vinh Nhị cảm thông nhìn Trữ Bị Lương éc éc kêu thảm thiết.
Thập Nhất Nương đong đưa một củ cải ở phía trước, “Dùng hai móng sau mà đi, không được dùng cả bốn móng. Thập Lang ca, chúng ta dứt khoát lấy dây thừng cột chặt hai móng trước của nó lại luôn đi......”
Thập Lang nghĩ nghĩ, mừng rỡ nói, “Thập Nhất Nương thật thông minh, để huynh bảo người tìm dây thừng đến.”
Éc éc éc! Trữ Bị Lương kêu gào thảm thiết.
Thập Nhất Nương có chút đau lòng, vụng trộm dùng dị năng điều dưỡng cho cơ thể nó một chút, Trữ Bị Lương cực kỳ thoải mái híp đôi mắt heo lại, trong miệng phát ra âm thanh ụt ịt. Đông Mai lặng lẽ làm cho nó quần áo mới giữ ấm xinh đẹp, Vinh Nhị lén lút đem rất nhiều củ cải đến cho nó ăn xả láng, Thập Lang xách một bồn nước ấm to đùng đoàng đến tắm rửa mát xa cho nó......
Được rồi, đại gia Trữ Bị Lương chổng bốn móng lên trời, đôi mắt heo hiện vẻ hưởng thụ, nếu mỗi lần luyện tập xong đều được hưởng đãi ngộ như thế này, vậy thì nó cũng phải cố mà luyện tập cho tốt thôi.
Đến khi Trữ Bị Lương rốt cuộc học được cách đi đường bằng hai móng sau thì đã là giữa tháng mười, gần đết tết thì học được được cách cầm đinh ba, cũng theo khuôn theo mẫu vung vẩy được vài cái. Thế là việc buôn bán của Bách Vị lâu cũng cực kỳ phát đạt thịnh vượng, gần như mỗi người ở Trung Châu đều biết có một con heo sữa hương biết diễn trò ở Bách Vị lâu.
Thập Nhất Nương cười tủm tỉm đếm số hoa hồng đáng kể của mình, quả nhiên động vật luôn tiến hóa, muốn làm một thuần thú sư thì phải nhẫn tâm, nhất định phải khắc sâu một nhận thức, heo là loài động vật không ngược không thoải mái.
Còn Trữ Bị Lương thì sâu sắc cảm nhận được, loài người chính là loài động vật xảo quyệt, bởi vì từ sau khi nó học được cách đứng lên đi bằng hai chân, các loại đãi ngộ tốt đẹp, dị năng, quần áo mới, nước ấm để ngâm tắm, mát xa gì gì đó, toàn bộ đều không còn...... Nếu nó có hiểu biết sâu sắc về văn hóa loài người, nó nhất định sẽ biết được cái gì gọi là thỏ khôn chết, chó săn bị mổ thịt.
Phương thị cùng Tôn thị hết sức kinh ngạc, từ khi nào thì Bách Vị lâu của Nhị Lang được mọi người chào đón nhiệt liệt đến thế. Hơn nữa, dạo gần đây, cứ cách hai ngày ba bữa là lại có người đến viếng thăm, mà mọi người đến chơi đều có vẻ mặt ngượng ngùng muốn nói lại thôi, tỏ ý liệu có thể được nhìn thấy Trữ Bị Lương một lần hay không.
Trong khi Phương thị cùng Tôn thị không hề hiểu rõ tình hình gì, phủ nguyên soái vì một con heo mà càng thêm nổi tiếng. Hiện giờ mỗi khi có ai nhắc đến An nguyên soái phủ, ấn tượng đầu tiên hoàn toàn không phải là phủ của An nguyên soái mà chính là nhà của Thiên Bồng Nguyên Soái.
Phương thị cùng Tôn thị buồn bực, các bà thật không ngờ tới, một con heo lại có thể gây ồn ào huyên náo đến mức này. Aiz, danh dự trăm năm của An phủ......
Thập Lang đắc ý vênh váo viết thư tranh công với An Nhị Lang, An Nhị Lang hồi âm: Không tệ, tiếp tục cố gắng, phải cân nhắc đến chuyện tăng thêm ảnh hưởng, ví dụ như đi kiếm con khỉ biểu diễn Tôn Ngộ Không.
Chủ ý của An Nhị Lang bị Tôn thị phủ quyết, Trữ Bị Lương thì thôi đi, giờ lại còn thêm con khỉ, thật sự coi An gia là nơi ca múa tạp kỹ à.
Chẳng mấy chốc đã đến tết, chính là thời điểm được ăn uống thỏa thích, chỉ là ngày nào cũng ăn củ cải cải trắng cũng khá là chật vật. Thập Nhất Nương ăn củ cải cải trắng đậu đũa đến phát ngấy rồi, cuối cùng nảy ra một cách thức đơn giản để trồng rau vào ngày đông.
Mùa đông, trong phòng có tường ấm (), lại còn có bếp than sưởi, nhiệt độ tuyệt đối được bảo đảm, Thập Nhất Nương dứt khoát trồng hành hẹ tỏi ngò này nọ, tuy rằng thiếu nắng nên hơi chậm lớn, thoạt nhìn cũng hơi thiếu dinh dưỡng, nhưng ít nhiều gì cũng không cần ăn rau muối chua mỗi ngày nữa.
() Tường ấm: Tường có ống dẫn hơi nóng để sưởi ấm.
Thập Lang và Vinh Nhị nhìn thấy Thập Nhất Nương dùng chậu hoa trồng rau, thật sự là ngây cả người, ha ha, hắn từng nghe người ta nói đến trồng hoa trong phòng ấm, nhưng chưa từng nghe thấy có ai trồng rau trong phòng!
Thập Nhất Nương hừ một tiếng, hắn còn chưa được nhìn thấy đủ loại rau trồng ngoài ban công đâu, chỉ thế này thôi thì đã là gì!
Tôn thị cùng Phương thị chỉ biết líu lưỡi, tháng trước để Lộ ma ma về nhà thăm con dâu, kết quả bà ấy vừa không ở đây một phát là Thập Nhất Nương liền tạo phản, sao đứa nhỏ này lại chấp nhất với chuyện ăn uống thế không biết.
Vinh Nhị ngơ ngác đứng trước chậu hoa trồng rau, “Thập Nhất Nương, chúng ta đều nghĩ rằng, vào mùa đông thì chỉ có ở suối nước móng mới có thể trồng rau, chưa từng nghĩ tới, chỉ cần nhiệt độ không khí thích hợp là cũng có thể trồng rau......”
Thập Nhất Nương không hiểu vì sao hắn lại có bộ dáng mất hồn mất vía như vậy, “Đương nhiên, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề chiếu sáng với độ ấm, vậy thì một năm bốn mùa đều có thể trồng rau......”
Vinh Nhị phấn chấn tinh thần, “Mùa đông chính là lúc mà dân chúng bị giày vò nhất, nếu bọn họ có thể trồng được ít rau, có lẽ sẽ không phải chịu đói nữa......”
Thập Nhất Nương gãi gãi đầu, “Đúng vậy, nếu có thể dựng một cái nhà kính là có thể trồng rau vào mùa đông......”
Vinh Nhị mê muội đi khỏi, Thập Nhất Nương có chút lo lắng nhìn hắn, đừng nói thằng nhóc này đang nghĩ đến chuyện trồng rau trong nhà kính chứ, thời đại này chưa có kính, nhà ấm thì người bình thường căn bản không đủ sức......
Vinh Nhị không ngừng lật sách, hắn có dự cảm, nhà kính trồng rau trong lời của Thập Nhất Nương tuyệt đối có thể làm được, nếu thật sự có thể trồng rau vào mùa đông mà phí tổn không cao, vậy thì đối với con dân Đại Hạ mà nói, những ngày mùa đông sẽ không còn phải gian nan như vậy nữa.
Mùa đông Tây bắc dài dằng dặc, Thập Nhất Nương cùng Vinh Nhị cuối cùng vẫn dựng nên một nhà kính trồng rau giản dị, tuy rằng phí tổn cực cao, nhưng Vinh Nhị rất vui sướng, ngày đông Tây bắc giá lạnh, nếu ở nơi phương nam không có tuyết, phí tổn cho rau trồng ngày đông nhất định sẽ giảm xuống một bậc.
Khi Thập Lang và Thập Nhất Nương đang giành nhau ăn rau xà lách cùng rau chân vịt, Vinh Nhị hết sức phấn khởi viết thư cho chú của hắn, ghi chép cách trồng rau mùa đông trong đó.
Phía nam xuân về ngập nắng, cỏ tươi mát chim bay lượn thành đàn, nhưng ở Tây bắc vẫn là vùng đất của băng tuyết. Đến tháng ba, nữ thần mùa xuân ngượng ngùng chùn bước trước sự ác liệt của ngày đông, nhưng mặc kệ thế nào, khi tuyết tan dần, mảnh đất như sống lại, suối nước róc rách, chim hót hoa nở tràn ngập nơi nơi.
Thập Nhất Nương Thập Lang và cả Vinh Nhị bắt đầu đến ngoại ô ngắt lấy những bông hoa dại cùng rau dại có thể ăn được.
Vinh Nhị có chút không tình nguyện, hôm nay hắn đang đọc một cuốn sách, còn chưa đọc xong nên không thể nào vui vẻ đi ra ngoài, “Rõ ràng đã có rau trồng rồi, vì sao còn phải ăn rau dại?”
Bởi vì rau dại tươi mát ngon lành chứ sao, đương nhiên Thập Nhất Nương không thể nói như vậy, “Đương nhiên vì đây là chuyện mà dân chúng phải làm trong ngày xuân chứ còn gì nữa, không biết có bao nhiêu dân chúng không đủ lương thực để vượt qua mùa đông, nếu không phải có những quà tặng của thiên nhiên như thế này, không biết sẽ còn có bao nhiêu người đói chết ấy chứ?”
Xuân Lan vô cùng kiêu ngạo nhìn tiểu thư vừa thông minh vừa lương thiện nhà nàng, “Tiểu thư của chúng ta thật là thiện tâm.”
Vinh Nhị không lên tiếng, vì đã lập chí trở thành nhân vật vĩ đại nhất, động tác trong tay hắn bắt đầu nhanh hơn, chẳng qua cũng chỉ là rau dại thôi mà, dân chúng có thể ăn, chẳng lẽ hắn còn không thể ăn được thứ đồ tầm thường này à?
Thập Lang nói thầm, “Ta thấy Thập Nhất Nương cũng chỉ vì muốn ăn mà thôi.”
“Nhánh tề thái này thật non.” Xuân Lan nhìn mà vui mừng, nàng xuất thân nghèo khó, hồi bé cũng ăn không ít rau dại.
“Cây tề thái này đem đi làm sủi cảo bánh bao cũng rất ngon, người bị béo phì ăn vào có thể giảm béo, mấy người bị bệnh quáng gà tức là đến tối nhìn không rõ đường cũng cần phải ăn nhiều. Rau sam xào trứng cũng ngon, có thể giải độc giảm nhiệt. Rau dền hay còn gọi là rau lá lớn, đem đi làm rau trộn, luộc, hay làm nhân bánh đều ngon, bổ âm nhuận tràng. Rau đắng phải trụng qua nước thì mới bớt đắng, người bị đau họng có thể ăn nhiều. Cổ họng Đông Mai bị viêm, chúng ta hái nhiều một chút đem về cho em ấy......” Đại khái do đời trước ông nội là thầy thuốc đông y, Thập Nhất Nương vừa nhìn thấy mấy loại rau dại này liền nhịn không được mà kể ra công dụng của chúng.