Edit: Diệp Nhược Giai
Lúc ăn cơm chiều, Thập Nhất Nương dùng ánh mắt sùng bái nhìn An Nhị gia, An Nhị Lang cùng An Ngũ Lang, nhìn đến mức An nguyên soái thấy lòng mình chua chua, “Cục cưng, sao con lại nhìn chằm chằm bọn họ như vậy?”
“À, tại vì Nhị bá, Nhị Lang ca và Ngũ Lang ca rất đáng để con tôn kính.” Thập Nhất Nương và cơm ăn, đồng thời kể chuyện đã xảy ra hôm nay, “Nhị bá thật lợi hại, thật sự là điển hình của một người văn võ song toàn. Nhị Lang ca chính là kỳ tài buôn bán trong truyền thuyết, chẳng qua con chỉ nói một điểm nhỏ, vậy mà huynh ấy có thể tổ chức tiệc đứng tốt như vậy. Còn Ngũ Lang ca nữa, oa, rất soái, chỉ dùng một cái chân giò đã ăn một nửa mà đánh ngã được tên trộm......”
Thập Nhất Nương thao thao bất tuyệt ca ngợi, tuôn ào ào như thọc phải tổ ong vò vẽ. Tạm thời không nói đến An Nhị gia vui vẻ, An Nhị Lang cùng Ngũ Lang đắc ý dào dạt, mà nói về những người còn lại đang căm phẫn nhìn chòng chọc ba người này. Mợ nó, chỉ có các ngươi đáng để tôn kính, còn chúng ta thì không đáng sao?
An Tam gia nghẹn ngào, người mà khuê nữ tôn kính nhất vậy mà không phải là ông. Nhị ca mang mặt nạ xanh biếc giống yêu quái như vậy, vì muốn được trẻ tuổi mà hoàn toàn biến mình thành một kẻ giống phụ nữ, người như vậy đáng để tôn kính à?
An nguyên soái cũng nghẹn ngào, âm thầm cân nhắc làm sao để bôi nhọ hình tượng của lão Nhị. Hình như lần trước nói lão Nhị táo bón không có tác dụng gì, hay là bịa ra chuyện hắn bị thối miệng thối chân thối cả người?
Lục Lang Thất Lang cùng Thập Lang thì đã định bụng xem làm sao để nói với Thập Nhất Nương rằng An Ngũ Lang thối miệng thối chân thối cả người, chẳng qua đây không phải là nói xấu mà chỉ là nói sự thật. Ngũ Lang ghét sạch sẽ nhất, để mười ngày nửa tháng không tắm rửa quả thật sẽ có hiệu quả như trên.
Mợ nó, không phải chỉ là bắt tên trộm vặt thôi sao, nếu bọn họ ở đó, bắt trộm cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Trạch nam An Lục Lang thường xuyên vùi đầu vào thoại bản kinh ngạc phát hiện, thật sự nếu không bồi dưỡng tình cảm với Thập Nhất Nương nhiều một chút, Thập Nhất Nương sẽ quên mất sự tồn tại của hắn thôi.
Kẻ làm chuyện gì cũng đều chậm nửa nhịp Thất Lang cũng có cảm giác nguy cơ, nếu hắn ở đó, thật đúng là không bắt nổi trộm, hắn không quá giỏi chạy bộ. Xem ra không thể cứ nằm bẹp dí trong phòng mãi được, phải dán lên Thập Nhất Nương để liên hệ tình cảm nhiều một chút mới đúng. Nhất định phải làm cho Thập Nhất Nương biết, cho dù Thất Lang ca của muội ấy không bắt được trộm thì cũng vẫn là một ca ca tốt.
Mấy ngày kế tiếp, An nguyên soái cùng với mấy ca ca khác thường xuyên không ngại phiền mà dán bên cạnh lỗ tai Thập Nhất Nương, kể ra chỗ lợi hại của bọn họ, cố gắng tranh thủ để Thập Nhất Nương cũng dùng ánh mắt sùng bái nhìn bọn họ.
Tốc độ của Thập Lang là nhanh nhất, sáng sớm hôm sau đã mượn chuyện mang đồ ăn sáng, tranh thủ đi đến, “Thập Nhất Nương, mau tới nếm thử đồ ăn sáng mà Thập Lang ca làm đi.”
Thập Nhất Nương kinh ngạc, “Thập Lang ca, huynh xuống bếp?”
“Đương nhiên.” Thập Lang cười tủm tỉm cầm khay, trên khay là một chén cháo thơm nức mũi, một dĩa gỏi, một dĩa thịt kho, một dĩa dưa chuột trộn, “Món gỏi này là ca ca tự nghĩ ra, Thập Nhất Nương ăn thử xem thế nào?”
Thập Nhất Nương cầm đôi đũa lên, có chút cảm động. Mấy hôm nay vì đến Bách Vị lâu ăn uống thả cửa mà dạ dày đầy mỡ, đang cảm thấy không có khẩu vị gì, không ngờ Thập Lang Ca khoái nằm ì trên giường lại dậy sớm chuẩn bị cho nàng mấy món ăn nhẹ thoạt nhìn có thể kích thích vị giác này.
“Ừ, gà xé sợi, lòng heo xắt sợi cùng với mộc nhĩ xắt sợi......” Mắt Thập Nhất Nương sáng rực, tuy không có hạt tiêu, nhưng món gỏi tam ti này quả thật không tồi.
“Gỏi tam ti? Tên này không tệ. Được, từ giờ món này sẽ được gọi là gỏi tam ti.” Ánh mắt Thập Lang rạng rỡ nhìn Thập Nhất Nương, “Ăn ngon không?”
Thập Nhất Nương vỗ vỗ bụng nhỏ căng tròn vì no, “Ăn ngon, ăn quá ngon. Thập Lang ca đúng là có thiên phú làm đại trù.”
Mặt Thập Lang ửng đỏ, “Không phải Thập Nhất Nương nói là nam nhân biết xuống bếp mới soái nhất sao?” Nói xong, hắn bày ra vẻ mặt chờ mong nhìn Thập Nhất Nương, “Thập Nhất Nương thích nam nhân xuống bếp à? Có thể nào sẽ cảm thấy nam nhân xuống bếp không có khí phách nam tử không?”
Việc này quan hệ đến phúc lợi trong tương lai, Thập Nhất Nương nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn, “Nói hươu nói vượn. Nam nhân biết xuống bếp mới có khí phách nam tử nhất. Muội cảm thấy, Thập Lang ca biết nấu ăn thật sự siêu soái. Hừ, gì mà nam nhân vào nhà bếp không có khí phách nam tử chứ. Đây chính là không ăn được nho nên bảo nho còn xanh......”
Thập Lang mỹ mãn rời đi, ừ, ở trong lòng Thập Nhất Nương, hắn rất tuấn tú......
Thập Lang mới vừa đi, Thập Nhất Nương lập tức có vị khách khác tới cửa.
“Thập Nhất Nương, muội xem thoại bản này ca ca viết thế nào?” Lục Lang chờ mong nhìn Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương bị ‘chi, hồ, giả, dã’ bay đầy trời làm cho choáng váng, “Lục Lang ca, cái này huynh viết chính là tiểu thuyết, không, là thoại bản thật à?”
“Đương nhiên.” Lục Lang khó hiểu nhìn Thập Nhất Nương, “Không phải huynh từng nói với Thập Nhất Nương rồi à? Huynh thích nhất là viết thoại bản. Trước đó ra chiến trường cũng là để làm phong phú thêm cho tài liệu của mình. Huynh viết về một kẻ bần cùng xuất thân tiểu binh, bằng cách nào đã một mạch thăng chức trên chiến trường, cuối cùng trở thành một đại tướng quân......”
“Đây không phải là tiểu thuyết cổ động () về một điếu ti nghịch tập () sao?” Thập Nhất Nương gãi gãi đầu, “Nhưng vì sao mà tất cả đều là ‘chi, hồ, giả, dã’, thoại bản này thoạt nhìn quá khó nhằn? Lục Lang ca, huynh thật sự xác định có người muốn đọc thoại bản nào mệt người như vậy sao?”
() Tiểu thuyết cổ động: Nguyên văn là Lệ chí tiểu thuyết, là một loại tiểu thuyết, thường viết về quá trình vượt qua khó khăn vất vả đạt đến thành công của nhân vật chính.
() Điếu ti: Là cách xưng hô tự diễu của một bộ phận thanh niên trẻ Trung Quốc, ám chỉ người có xuất thân thấp kém với hình tượng ‘nghèo, lùn, xấu’. Còn ‘nghịch tập’ nghĩa là phản kích thành công torng hoàn cảnh khó khăn, thường dùng để hình dung những hành động hẳn là nên thất bại, nhưng đến phút cuối cùng lại đạt được kết quả thành công bất ngờ.
Nhìn tia sáng trong mắt Lục Lang dần dần tan đi, Thập Nhất Nương vội vã mất bò mới lo làm chuồng, “Thật ra văn vẻ của Lục Lang ca cực kỳ không tệ, cốt truyện cũng không tệ. Dù sao đây cũng là tư liệu sống mà Lục Lang ca tự mình ra chiến trường để tìm, có tính chân thật, có đề tài. Chỉ là Lục Lang ca muốn đạt tới mức ai cũng ưa chuộng thì còn kém một chút......”
Vốn chỉ vì muốn được muội muội khen ngợi nên mới đến chỗ của Thập Nhất Nương để tìm chút cảm giác tồn tại, nhưng bây giờ đôi mắt An Lục Lang sáng ngời. Lúc này hắn mới nhớ đến Thập Nhất Nương từng nghe qua một cuốn thoại bản vĩ đại na ná giống vậy, chính là Tây Du kí. Vậy lý giải của nàng đối với thoại bản khẳng định là vượt qua mọi người.
An Lục Lang đăm chiêu rời đi, trở về sửa chữa viết lại thoại bản.
Thập Nhất Nương bấy giờ mới thở phào, kết quả đến tối Lục Lang lại tới đây tìm nàng, vô cùng chờ mong mà đưa thoại bản vừa mới viết cho nàng.
“Tốt hơn một chút. Nhưng nếu Lục Lang ca viết một thoại bản để cho người không đọc sách cũng có thể hiểu được thì càng tốt hơn nữa. Dù sao thoại bản là để cho người khác đọc, vậy không phải là càng có nhiều người đọc thì càng tốt sao? Nhưng dù sao người từng đọc mấy cuốn sách văn vẻ trên đời này không nhiều, hơn nữa đa số người được xưng là từng đọc sách thật ra cũng chỉ biết vài chữ mà thôi. Mục tiêu của Lục Lang ca chính là mấy người chỉ biết vài chữ đó......”
“Nhưng nếu vậy thì người ta sẽ không ghét bỏ thoại bản huynh viết không được văn vẻ sao?”
“Chỉ cần cốt truyện hay là được. Mục đích của việc viết thoại bản vốn là để đa số người có thể đọc được.” Thập Nhất Nương nhớ tới văn hóa mì ăn liền, phản bác lại.
An Lục Lang giống như được tiêm thuốc kích thích, chạy về tiếp tục sửa chữa, cố gắng dùng những lời lẽ phổ thông mà Thập Nhất Nương nói để viết thoại bản.
Thập Nhất Nương âm thầm kêu khổ, Lục Lang ca cứ ba ngày hai bữa lại tìm đến nàng xin ý kiến, khiến nàng không có thời gian đi cung cấp “dị năng” cho rau củ.
Nhưng thật ra đọc thoại bản của Lục Lang cũng không đến mức thống khổ như vậy, đối với thời đại mà trong thoại bản cứ hở tí là tài tử giai nhân thì đích thực là không tồi. Thập Nhất Nương ca ngợi sách của Lục Lang đến mức trên trời có dưới đất không có, lại khen hắn thành một thế hệ giống Shakespeare, trong lúc đó có chêm vào giải thích ai là Shakespeare, đồng thời kể qua một lần mấy sáng tác của ông ấy.
Hai mắt An Lục Lang tỏa sáng, “Người họ Toa () này thật là lợi hại, có thể nghĩ ra nhiều cốt truyện đến thế. Huynh cũng muốn noi theo gương ông ấy......”
() Phiên âm tên tiếng Trung của Shakespeare là Toa Sĩ Bỉ Á, cho nên Lục Lang mới gọi là họ Toa.
Thập Nhất Nương ha ha cười, “Là họ Shakespeare, mà thôi đây không phải là trọng điểm. Lục Lang ca, thoại bản này để một mình muội đọc thì không nói lên được gì cả, phải để cho ngàn ngàn vạn vạn người đều thích đọc mới được. Cho nên, chuyện kế tiếp mà Lục Lang ca phải làm chính là đi tìm Nhị Lang ca, để tiên sinh kể chuyện ở Bách Vị lâu kể một chút về câu chuyện này của huynh. Mọi người đều bảo hay mới là hay thật......” Đi phiền Nhị Lang ca đi, nhất thiết đừng tới tìm muội nữa.
Rốt cuộc Lục Lang cũng vừa lòng, Thập Nhất Nương mới thở phào, nhưng sau đó An Thất Lang lại mang một bức tranh đến để nàng nhận xét.
Mắt Thập Nhất Nương tối sầm, đang định uyển chuyển nói cho Thất Lang ca biết, hắn vẽ một bức tranh nghệ thuật đồ sộ như vậy, lý giải của nàng cực kỳ có hạn, nhưng lại chợt nghe thấy Thất Lang chậm rì rì nói, “Thập Nhất Nương tốn nhiều thời gian sửa chữa thoại bản cho Lục Lang ca như vậy, thế mà lại luyến tiếc dành ra một ít thời gian cho Thất Lang ca sao?”
Thập Nhất Nương ha ha hai tiếng, giương mắt nhìn bức tranh. Ai có thể nói cho nàng biết, làm sao để ca ngợi thứ này hay không? Thứ duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến chính là phong cách vẽ tuyệt vời bất phàm......
Đôi mắt ôn nhuận của An Thất Lang yên lặng chăm chú nhìn nàng, cuối cùng vô cùng thê lương nói, “Hóa ra Thập Nhất Nương thích mấy ca ca khác hơn, ở cùng với bọn họ thì nói nhiều như vậy, ở cùng với huynh lại chỉ có lệ......”
Thập Nhất Nương bị một tên bắn xuyên tim, thế này mới phát hiện Thất Lang ca nhà nàng có một đôi mắt cực xinh đẹp, đen bóng ôn nhu như được tô bằng nước sơn, khi ánh mắt bi thương này nhìn vào ngươi, sẽ làm ngươi cảm thấy mình đúng là một kẻ tội ác tày trời.
Thất Lang ca, huynh làm ơn đừng đổi phong cách vẽ nhanh như vậy, tốt xấu gì cũng phải để cho người ta hiểu được một bức đã......
Kẻ chuyên nghe ngóng dò la Xuân Lan cũng lắc đầu, sao mấy vị công tử An gia vừa gặp phải chuyện gì của Thập Nhất Nương là lập tức trở nên không khác gì con nít thế?
“Ghen? Vậy ý của Thất Lang ca là thi thoảng ta cũng nên ở cùng với huynh ấy?” Thập Nhất Nương kinh ngạc, sau đó lại có chút chột dạ. Được rồi, so sánh với Thập Lang có thể cùng ăn chơi đàn đúm với nàng, thì lực chú ý của nàng trên người các ca ca khác quả thật là ít hơn một chút.
Gió mùa hè thổi qua, ngày càng lúc càng nóng, An Thất Lang từ trong bức tranh ngẩng đầu, thấy Thập Nhất Nương đang ngồi một bên ngốn đồ ăn.
“Thất Lang ca, vẽ xong rồi à?” Thập Nhất Nương sáp lại gần, tỉ mỉ nhìn bức tranh, sau đó mấy lời ca ngợi liên tiếp từ trong miệng nàng lao ra, hơn nữa còn không có lời nào giống lời nào.
Mặt An Thất Lang lộ ý cười, nghe Thập Nhất Nương ca ngợikhoa trương quá độ, tuy rằng khoa trươngquá độ, nhưng rõ ràng lời nói có nội dung, không giống trước đó nói lung tung một trận.
“Thất Lang ca thật lợi hại, muội chưa bao giờ thấy bức tranh nào cừ như vậy, nhất định là người mẫu rất tốt.”Thập Nhất Nương hân hoan ngắm bức tranh, nàng rất thích người ngây thơ đáng yêu trong bức tranh, cũng chính là bản thân nàng.
“Thập Nhất Nương đang thay đổi biện pháp tự khen mình đó à?” Mấy ngày qua ở cùng với Thập Nhất Nương, biết được người mẫu trong miệng nàng là gì, An Thất Lang nhịn không được nở nụ cười.
“Muội đúng là đang tự khen mình, nhưng vốn dĩ Thất Lang ca vẽ cũng không tệ.” Thập Nhất Nương đúng lý hợp tình nói, nói một lượt trên mấy phương diện từ kết cấu bối cảnh cho đến kỹ thuật.
Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay Thập Nhất Nương âm thầm tìm rất nhiều tranh để luyện ánh mắt thưởng thức của mình đối với tranh vẽ, lòng An Thất Lang ấm áp, nhịn không được sờ sờ búi tóc của Thập Nhất Nương. Thập Nhất Nương thật sự là quá đáng yêu, là tiểu thư đáng yêu nhất trên đời này.
Thập Nhất Nương không biết, trong lòng An Thất Lang, mình đã thành tiểu thư đáng yêu nhất trên đời, nàng chỉ biết là mình đã thành tiểu thư bận rộn nhất trên toàn thiên hạ.
“Khi đó ấy à, tổ phụ mới có hai mươi tuổi, bắn tên bách phát bách trúng. Tương quân của người Hồ kia được xưng là Vạn nhân địch...... Tổ phụ bắn một tên xuyên qua, không chỉ hắn...... mà Mộc Đạp vương tử được hắn che chở phía sau cũng bị xâu thành mứt quả......” Bộ râu của An nguyên soái vẫn đen bóng như xưa, hả hê đắc ý kể chuyện thời trẻ.
Đối với câu chuyện giết người lợi hại của tổ phụ, khóe miệng Thập Nhất Nương co rút. May mà nàng không phải là cô gái bình thường, không thì đã sớm bị dọa tới mức hồn phách cũng không còn, “Thật lợi hại, tổ phụ vô cùng lợi hại. Đây thật đúng là đời trước không có ai, đời sau không sánh bằng. Thập Nhất Nương quả là may mắn dữ dội mới có thể làm cháu gái của tổ phụ. Đời trước nhất định là Thập Nhất Nương đã làm rất nhiều chuyện tốt......”
An nguyên soái đắc ý vuốt ve chòm râu rời đi, cả người Thập Nhất Nương liền mềm nhũn xuống. Aiz, không biết dạo này mọi người bị sao nữa, mỗi người đều đến tìm nàng muốn cọ chút cảm giác tồn tại.
Theo ý kiến của Xuân Lan, đó là do trước đó nàng điên cuồng khen ngợi An Nhị gia cùng An Ngũ Lang trước mặt mọi người, làm cho nam nhân An gia ăn dấm chua.
“Thập Nhất Nương.” Một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên.
Thập Nhất Nương quay đầu, thấy lão cha, lệ chảy thành hàng, “Cha à, sau này con mà khen ai phải nhớ khen tất cả mọi người, bằng không......”
Dưới ánh mặt trời, An Tam gia cười đến phong thần tuấn lãng, “Con gái, hiện tại chắc con đã khen toàn bộ mọi người trong nhà xong rồi, bây giờ đến phiên cha con đây. Nói mấy lời dễ nghe một chút đi, nhớ, không được lặp lại nha......”
Thập Nhất Nương, xong.