Edit: Diệp Nhược Giai
Tư Tứ Lang cảm giác được trong đùi quả thật thoải mái hơn, không ngờ cây bồ công anh này vậy mà lại dùng khá tốt, hắn cố ý đi qua bên người Thập Nhất Nương, nhìn vào đôi mắt to mơ hồ của nàng, Tư Tứ Lang có chút không xác định được, thời điểm nói chuyện với An Tam Lang cũng cảm thấy có chút không yên lòng.
“Tư đại ca, làm sao vậy?” Thập Nhất Nương mở to hai mắt hỏi.
“Không có gì.” Tư Tứ Lang cười cười, sao lại phải truy cứu chứ, mặc kệ An Thập Nhất Nương là thông minh thật hay chỉ là trùng hợp, thì sự thật vẫn là lòng dạ của đứa nhỏ này rất thuần lương.
“Được rồi, các ngươi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi.” An Tam Lang cầm lấy quần áo tắm rửa đi về phía ôn tuyền, “Ngày mai còn phải chạy nữa, càng đến gần Trung Châu càng không thể khinh thường.”
An Tam Lang mệt mỏi tựa vào một tảng đá lớn, không giống như Lâm Nhị càng tới gần Trung Châu càng vô cùng hưng phấn, hắn ngược lại lại đề cao cảnh giác, nếu hắn là người Hồ, nhất định hắn sẽ bắt lấy cơ hội cuối cùng này mà mạnh tay tấn công.
Trăng đêm nay tròn vằng vặc, rừng rậm giống như được phủ kín trong ánh sáng trắng nhu hòa, phải mất một lúc An Tam Lang mới nhớ tới hôm nay đã là lễ Trung thu.
“Đáng lẽ phải mua một cái bánh trung thu cho Thập Nhất Nương.” An Tam Lang chậm rãi thở dài, tưới nước lên trên bả vai, “Nhất định Thập Nhất Nương sẽ rất thích. Nhưng mà trong vòng năm nay nàng đều ăn hầu hết là thức ăn lỏng, không ăn cũng tốt, không thì sẽ gây thương tổn cho dạ dày.”
Tư Tứ Lang, không, Tư Đồ Tứ Lang -- tiểu nhi tử của Hoài vương, rốt cuộc mục đích của hắn là gì? Thân là con Vương gia mà có thể hào phóng tới giúp đỡ con cháu của thần tử như vậy sao?
Hơn nữa hiện tại không phải Hoài vương đang bị nhốt sao? Không lẽ đã được thả ra rồi? Không đúng, với tính tình lạnh nhạt không nể tình của hoàng đế cùng với lòng dạ hẹp hòi của mấy Vương gia khác, Hoài vương không thể nào được thả ra.
Lúc này hoàng đế đang bị hôn mê, mấy người con của ông ai ai cũng đều muốn ngồi lên vị trí kia, bây giờ kinh thành nhất định vô cùng rối ren, dưới dạng tình thế này mà Hoài vương có thể đưa tiểu nhi tử đến Trung Châu...... Ý tứ trong đó quả thật không tầm thường.
Tuy rằng chỉ có tuổi, nhưng tâm tư của đứa nhỏ này cũng quá thâm trầm, nhưng mà có thể khẳng định một điều, từ trong thái độ của hắn có thể nhìn ra được, hẳn là hắn có chuyện cần đến mình.
Chỉ là hắn thân là con của Hoài vương, cho dù cha ruột hắn đang bị giam giữ, nhưng dưới sự giám thị của hoàng đế và mấy vị huynh đệ khác mà còn có thể đưa con trai đến Trung Châu...... Hơn nữa còn có cả một đám lớn ám vệ hắc y đi theo......
An Tam Lang lâm vào trầm tư, Hoài vương xem ra cũng không vô năng giống như bề ngoài, như vậy hắn có chuyện gì làm không được, nhất định phải xin giúp đỡ từ mình đây?
An Tam Lang mặc quần áo, đi đến bên cạnh đống lửa ôm muội muội vào trong lòng.
Tư Đồ Tứ Lang mở to mắt liếc nhìn bọn họ một cái rồi trở mình tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, sau khi mọi người đã được nghỉ ngơi tốt, tiếp tục đi theo đường núi, sáng sớm và buổi tối tây bắc vô cùng lạnh, nhưng giữa trưa thì vẫn nóng, mặt trời mùa hè chiếu lên trên mặt nóng rát như muốn lột một tầng da, mặt trời mùa thu tuy không đến nỗi như vậy, nhưng không có gì để che thì mặt cũng bị phơi nắng đến phát đau.
“Hai ngày nữa là đến Trung Châu rồi.” An Tam Lang nhìn núi lớn mênh mông trước mặt thì nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng sắp về đến nhà.
Một đám người cũng vực dậy tinh thần, gần nửa tháng nay bọn họ đều phải bôn ba trong núi rừng, mỗi ngày thần kinh đều buộc chặt, hơn nữa trong núi tuy có nhiều thú để săn, nhưng người Hồ lại đến từng nhóm từng nhóm một giống mấy con gián giết mãi không hết. Họ thường không có thời gian được thoải mái ngồi xuống ăn cho đàng hoàng, người duy nhất ở đây có thể được bảo đảm ăn uống chính là Thập Nhất tiểu thư, An Tam Lang vạn năng về mặt dự trữ đồ lương thực cho muội muội phải nói là không ai sánh bằng, chỉ cần làm nóng cơm ống trúc lên một chút là có thể ăn được. Sau này Thập Nhất Nương quả thực cũng có phần ngượng ngùng vì độc chiếm phần ăn này, mọi người đều phải ăn lương khô cứng ngắc, chỉ có một mình nàng được hưởng quyền lợi đặc biệt.
Tư Đồ Tứ Lang nhìn trên mặt An Tam Lang mang theo ý cười ôn hòa, mấy ngày nay ở chung, hắn mới thấy được người này chính là tiêu biểu điển hình của câu “quân tử đoan chính, ôn lương như ngọc”. Công tử thế gia ở kinh thành không thiếu, được xưng là quân tử đoan chính cũng không thiếu, nhưng không có ai có được sức chịu đựng, lòng dạ cùng ánh mắt so được với An Tam Lang.
Xem ra có một số việc hắn nên thẳng thắn nói rõ với An Tam Lang, nếu thật tình hắn muốn kết giao bằng hữu cùng với An Tam Lang thì không nên giấu diếm gì cả, hắn nghĩ nhất định An Tam Lang đã đoán ra thân phận thật sự của hắn, nhưng đoán được là một chuyện, hắn thành thực nói ra lại là một chuyện khác.
“Giữa trưa hôm nay chúng ta có thể nghỉ ngơi hồi phục một chút, nếu ta đoán không sai, người Hồ hẳn là chờ chúng ta ở trên đèo.” An Tam Lang phân phó tiếp, “Hai ngày này mọi người hãy bồi bổ tinh thần cho tốt, sắp tới còn có một trận ác chiến đang chờ chúng ta.”
“An Tam ca, yên tâm, ta đã để ám vệ đithăm dò đằng trước, lúc này sắp xảy ra đại chiến, người Hồ vội vã muốn lập công trên chiến trường, có lẽ người đến đuổi giết sẽ không nhiều lắm.” Tư Đồ Tứ Lang bổ sung nói.
“Tốt lắm, nghỉ ngơi ngay tại chỗ.” An Tam Lang phất tay, “Không cần phải gấp gáp, hiện tại đến lượt người Hồ đuổi giết chúng ta phải sốt ruột, chúng ta chậm một chút cũng không sao.”
Có những lời của An Tam Lang, đến giữa trưa mọi người đều thảnh thơi đi săn thú.
Thập Nhất Nương vẫn bị quấn trong da thỏ như trước, An Tam Lang và mấy thủ hạ An gia đang thương lượng chiến lược, còn nàng thì nhìn lợn rừng đang được nướng trên đống lửa...... chảy nước miếng.
“Tiểu thư, ta vừa mới nhìn thấy một tổ ong rừng.” Lâm Nhị lén lút đưa đầu qua chỗ nàng, nói.
“Ong rừng? Mật!” Thập Nhất Nương nuốt nuốt nước miếng đang chảy ồ ạt: “Có thể tận diệt không? Nhộng ăn cũng ngon lắm.”
Vốn chỉ muốn lấy chút mật ăn, vẻ mặt Lâm Nhị bội phục, “Không hổ là tiểu thư, thuộc hạ còn không nghĩ tới, nhộng cũng có thể ăn sao? Tiểu thư đợi thêm một chút nữa, sau khi đại ca của thuộc hạ trở về thuộc hạ liền đi qua đó đem về.” Tam công tử đã nói, nếu hắn không ở đây, trong số Lâm Đại bọn họ nhất định phải có một người ở lại chăm sóc cho tiểu thư.
Thập Nhất Nương khẩn cấp, “Hiện tại phải đi đi, ta ở đây rất an toàn.” Tư Đồ Tứ Lang đang ở bên kia xem bản đồ, nơi này còn có vài hắc y nhân, có thể gặp nguy hiểm gì chứ.
Lâm Nhị ngẫm lại thấy cũng đúng, đành cầm một cây gỗ dài, một đầu quấn cỏ khô, đốt lửa lên, vui tươi hớn hở chạy tới, “Tiểu thư chờ một chút, sẽ có mật ăn ngay.”
Lâm Nhị làm cái gì vậy? Tư Đồ Tứ Lang nhìn Thập Nhất Nương ngồi một mình, giữa trưa nóng, Thập Nhất Nương cách đống lửa hơi xa, còn ám vệ hắc y thì đã bỏ lại lợn rừng đang nướng dở đi đâu đó, chắc là giải quyết vấn đề cá nhân.
Tư Đồ Tứ Lang cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, nhất định là đã bị cái hành vi hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều khảm muội muội ở trong lòng của An Tam Lang ảnh hưởng rồi, hắn thầm nguyền rủa một tiếng rồi đi qua.
“Nếu có trứng chim thì tốt rồi, trứng chim xào nhộng là siêu ngon.” Thập Nhất Nương tự lẩm bẩm, lơ đãng xoay qua, thấy vẻ mặt Tư Đồ Tứ Lang hiện rõ sự ngạc nhiên.
Ăn nhộng? Ăn sâu? Từ trước đến nay Tư Đồ Tứ Lang không bao giờ để lộ hỉ giận trên mặt, trong phút chốc sụp đổ.
Thập Nhất Nương xấu hổ cười cười, sau khi đầu thai một lần lại cảm thấy mình giống như ‘điếu ti’ (), lại còn sinh ra ở một đất nước không có gì là không ăn được, hơn nữa sau tận thế những thức ăn ngon thật sự có hạn, Thập Nhất Nương cũng không cảm thấy ăn sâu có cái gì không đúng. Trước kia có rất nhiều sâu bị biến dị, trứng sâu còn lớn hơn cả đầu người, chứa rất nhiều protein, không biết có bao nhiêu là chất dinh dưỡng, trứng chim gì gì đó đều kém hơn...... Nói là nói như vậy, nhưng nhìn thấy tiểu soái ca biến sắc, Thập Nhất Nương cảm thấy không được tự nhiên, “Tư đại ca, chúng ta sắp đến Trung Châu rồi sao? Chờ đến Trung Châu, muội mời huynh ăn món bánh hồ ngon nhất, bên trong có hạt tiêu và thịt bò, ăn vào thơm cực.” Thập Nhất Nương chuyển đề tài, cần phải nói nhiều hơn về mấy món ăn bình thường, nếu không làm hỏng khẩu vị của tiểu mĩ nam thì nguy mất.
(): Là một từ lóng trong tiếng Trung Quốc, thường được sử dụng để mô tả những người kém may mắn, thuộc tầng lớp thấp của xã hội.
Tư Đồ Tứ Lang ngồi xuống bên cạnh nàng, thản nhiên nhìn nàng:“Đến Trung Châu rồi nói sau.” Người mà thấy sâu cũng có thể lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi thế này, hắn thật sự hoài nghi về vị giác của nàng.
Tư Đồ Tứ Lang hơi hơi điều chỉnh tư thế ngồi, bỗng nhiên rùng mình, “Thập Nhất tiểu thư, đừng nhúc nhích!”
Sao vậy? Sau tự nhiên thanh âm nói chuyện lại trở nên vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng như vậy?
Thập Nhất Nương sửng sốt một chút, liền phát hiện Tư Đồ Tứ Lang rút ra một cây gỗ từ trong đống lửa, nhảy dựng lên đánh vào một nơi nào đó đằng sau lưng nàng, Thập Nhất Nương không cử động được, không biết đã có chuyện gì xảy ra, xa xa Lâm Nhị bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch đã chạy tới, “Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ, có bị cắn hay không?”
Bị cắn? Thập Nhất Nương ngẩn người, cố gắng quay đầu lại, thấy Tư Đồ Tứ Lang đang đốt một con rắn lớn bằng cổ tay.
Chân Lâm Nhị mềm nhũn, núi này nhiều rắn, nếu như tiểu thư bị cắn phải...... Hắn đột nhiên không dám nghĩ tiếp.
Tư Đồ Tứ Lang cũng nhẹ nhàng thở ra, may mà hắn thấy lo lắng Thập Nhất Nương ngồi một mình, chứ không thì cho dù rắn này không có độc, nhưng chắc chắn sẽ dọa sợ một đứa nhỏ tuổi......
Đang muốn vứt con rắn ra chỗ khác để tránh Thập Nhất Nương bị dọa rồi ban đêm lại mơ thấy ác mộng, thì Tư Đồ Tứ Lang nghe được một tiếng hoan hô, “Oa, thật tốt quá, có canh rắn để ăn rồi!”
Sắc mặt Tư Đồ Tứ Lang trở nên vô cùng cổ quái, tiểu cô nương mà hắn nghĩ là sẽ bị rắn dọa sợ đến mức ban đêm nằm mơ thấy ác mộng kia, đang tha thiết nhìn con rắn trên tay hắn, “Tư đại ca, khó có khi nào thấy được một con rắn béo như vậy, cho dù không có đồ gì để nấu canh rắn, nhưng nướng ăn cũng ngon lắm......”
Rắn béo như vậy? Ngươi xem nó là heo sao?
Lâm Đại trừng mắt liếc Lâm Nhị một cái, Lâm Nhị cúi đầu sám hối, hắn biết sai lầm rồi, hắn quả thực không dám nghĩ, công tử bảo hắn trông tiểu thư, nếu không có Tứ Lang, hắn quả thực không dám nghĩ kết quả sẽ là như thế nào.
An Tam Lang trịnh trọng nói lời cảm tạ với Tư Đồ Tứ Lang, “Tứ Lang huynh đệ, ít nhiều có đệ, nếu không thì có lẽ Thập Nhất Nương đã bị cắn phải, một nữ hài tử nhát gan như nàng......”
Người hô lớn muốn ăn canh rắn mà nhát gan? Tư Đồ Tứ Lang kéo kéo khóe môi đang co rút, “An Tam ca, huynh không cần khách khí như vậy, đối với Thập Nhất Nương mà nói, rắn này chẳng qua cũng chỉ là cơm trưa mà thôi, không đến mức kinh sợ......” Huống hồ toàn thân Thập Nhất Nương đều bị quấn kín mít như cái bánh chưng, con rắn kia muốn cắn cũng không tìm thấy chỗ mà cắn.
An Tam Lang yên lặng nhìn Thập Nhất Nương đang chỉ huy Lâm Nhị lấy một phiến đá làm cái chảo muốn xào sâu ăn, nhất thời nói không ra lời.
Cơm trưa hôm đó đặc biệt phong phú, nhộng xào trứng chim, rắn cắt khúc xào, Thập Nhất Nương còn đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ chút ít rau dại ăn kèm, tuy rằng Tư Đồ Tứ Lang chết sống cũng không ăn hai loại đồ ăn này, nhưng thấy quân đoàn hắc y cùng với Lâm Đại Lâm Nhị ăn ngon như vậy, hắn cũng đoán được hương vị của mấy thứ này là như thế nào.
Miệng Thập Nhất Nương phồng lên, đến nỗi có thể treo cả một cái hồ lô trên miệng, quá mức tuyệt vời. Nhưng nàng chỉ ăn được có mấy khúc thịt rắn và vài cái bánh nhộng chiên trứng, sau đó An Tam Lang kiên quyết không cho muội muội ăn thêm sâu nữa, lại lấy thân thể nàng ra làm cái cớ.
“Thật không biết hàng.” Thập Nhất Nương nói thầm, “Mấy thứ này chính là sơn hào hải vị đó nha, đúng không biết hưởng thụ.” Nếu Tư Đồ Tứ Lang mà lạc đến thời tận thế thì cứ chờ mà bị đói chết đi.