Thái Tử Phi Thất Sủng

chương 222: u lan và mẫu đơn (262)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai tay nâng linh vị của mẫu thân, biểu tình Diệp Lạc ngưng trọng chậm rãi đi vào từ đường cao lớn trong Diệp phủ.

Trong đường đốt hàng năm cây đèn trường thọ, hương khói lượn lờ trong không khí. Trước mặt, là một cái bàn lớn, trên đó theo trình tự là bài vị tổ tiên qua các đời của Diệp gia.

Trong đường thường xuyên có hạ nhân chăm lo quét tước, cho nên nhìn thoáng qua rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, cũng không có cảm giác âm trầm như những từ đường khác, ngược lại đi vào nơi này, khiến người ta cảm thấy như buông bỏ được gánh nặng.

Diệp Lạc đưa linh vị mẫu thân cung kính đặt trên bàn, nàng nhìn chăm chú linh vị của mẫu thân, đôi mắt sáng dâng lên một tầng hơi nước, bên tai như vang lên tiếng nói của mẫu thân: Lạc nhi. . . . . Đơi sau khi vi nương chết. . . . . . Con nhất định phải đem vi nương mang về Diệp phủ. . . . . . Vi nương muốn làm bạn với cha con. . . . . . . .

Mỗi lần nhớ tới lời dặn dò này…, Diệp Lạc cũng nhịn không được mà rơi lệ, từ sau khi chính mình hiểu được tình yêu, nàng rốt cục có thể thấu hiểu được cảm nhận của mẫu thân.

Mẫu thân là một nữ nhân mềm mại dịu dàng như hoa lan, nàng thầm lặng nở bừng trong u cố tản mát ra hương thơm mê người, lại bởi vì yêu phụ thân, mà biến mất khỏi thế gian.

Bị phụ thân vắng vẻ, nữ tử thanh thuần như hoa lan, nhanh chóng héo rũ, cuối cùng lại phải thê lương rời đi nơi phàm trần thế tục đầy lưu luyến này.

Tuy rằng mẫu thân vì bệnh mà chết, nhưng cũng chỉ có Diệp Lạc biết, mẫu thân là vì hàng năm tưởng niệm phụ thân, cho nên mới dần dần héo mòn, vậy mà trước khi bà chết vẫn thủy chung đối phụ thân nhớ mãi không quên.

Trong quá khứ, nàng vẫn không hiểu, vì sao mẫu thân sẽ đối với người phụ lòng mình vẫn một lòng một dạ như thế, thậm chí trước khi lâm chung vẫn không xuống được.

Bởi vì, ở trong lòng của nàng, từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, nàng đã cảm thấy một nam nhân bình thường như phụ thân, một thương nhân bình thường, căn bản không xứng với mẫu thân võ công cao cường.

Nàng rất muốn hỏi, vì sao mẫu thân yêu phụ thân, thậm chí còn yêu sâu đậm như vậy.

Trong mắt Diệp Lạc, phụ thân căn bản không xứng, ông ấy thậm chí còn có điểm sợ hãi người chua ngoa như Diệp phu nhân, cho nên mới có thể qua nhiều năm, bị Diệp phu nhân dắt mũi.

Ngẫu nhiên, thời điểm nàng cùng mẫu thân hồi phủ, nàng thấy trong mắt phụ thân một tia vui sướng.

Nhưng nếu ông bắt gặp ánh mắt bất mãn của Diệp phu nhân, vẻ mặt của ông lập tức khôi phục lãnh mạc.

Mỗi làn trở về, nàng đều cảm thấy mẫu thân thật đáng thương, bởi vì mặc kệ bà ấy yêu phụ thân nhiều như thế nào, ở trong lòng phụ thân vĩnh viễn thua kém người đàn bà chanh chua như Diệp phu nhân.

Từng đó nàng đối phụ thân đã tràn ngập oán hận, bởi vì Diệp phu nhân tính cách chanh chua, cũng không phải là người tốt đẹp gì, nhưng vì sao phụ thân cứ dung túng bà ta mãi như thế?

Khi đó, trong lòng của nàng thường sẽ vì mẫu thân mà cảm thấy bất bình, bởi vì, mẫu thân tốt đẹp như vậy, Diệp phu nhân tuy rằng có chút mỹ mạo nhưng làm người lại thô tục không chịu nổi, bà ta sao có thể đủ tư cách so với mẫu thân?

Nàng vẫn nhớ rõ, có một lần nàng bởi vì thật sự xem không vào mắt hành động của Diệp phu nhân mà ở sau lưng oán hận mắng phụ thân mắt bị mù.

Ai ngờ lại vừa vặn bị mẫu thân nghe thấy, ngày hôm đó, người chưa từng nổi giận như mẫu thân, lại mắng nàng cả buôit, cũng không cho phép nàng nói phụ thân như vậy.

Trong lòng nàng thật sự không thể lý giải, vì thế nàng giận dỗi một mình ly khai khỏi Diệp phủ trở lại Thủy Vân cung. Năm đó, nàng mới mười tuổi.

Sau lại, thời điểm mẫu thân tìm được nàng, cả người mẫu thân run run, bà nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nàng mới biết được, chính mình đến cỡ nào tùy hứng.

Ngày đó mẫu thân tìm được nàng, nàng thấy bà khóc, đây là lần đầu tiên nàng thấy mẫu thân rơi lệ, cũng là một lần duy nhất.

Lần này quay về Diệp phủ, nàng từ trong miệng phụ thân mới biết được, nguyên lai, phụ thân kỳ thật không phải không thương mẫu thân, phụ thân ông ấy cũng rất yêu mẫu thân .

Có lẽ, năm đó ông thú Diệp phu nhân, chỉ bởi vì một sai lầm, nhưng sau này lại vì Diệp phu nhân mà vắng vẻ mẫu thân, đây không hoàn toàn vì Diệp phu nhân.

Bởi vì, mẫu thân quá mức vĩ đại, quá mức tốt đẹp, người bình thường như phụ thân đứng trước mặt mẫu thân, không khỏi cảm thấy xấu hổ, không có tự tin, ông cảm thấy, chính mình không xứng với mẫu thân.

Mà Diệp phu nhân lại bất đồng, bà ta ở trong mắt phụ thân, tuy rằng mọi thứ không bằng mẫu thân, bà không mỹ mạo cũng không ôn nhu, không có sự thông minh tao nhã như mẫu thân, nhưng là, bà ta là một người bình thường, ông có thể cảm thấy sự tồn tại của bà.

Nếu như nói mẫu thân là u lan trong cốc, như vậy, Diệp phu nhân chính là mẫu đơn trên trần thế, mẫu thân thanh nhã tuy rằng làm say lòng người nhưng lại mang cảm giác không chân thật, ngược lại Diệp phu nhân diễm lệ lại mang khí thế bức nhân.

Chính vì thế phụ thân ở trước mặt mẫu thân luôn cảm thấy xấu hổ, còn ông với Diệp phu nhân khi đó giống nhau, đều là những người bình thường, cho nên, bà ta so với mẫu thân, càng có thể làm phụ thân dễ dàng tiếp nhận. Ở bên cạnh Diệp phu nhân, phụ thân có thể tìm được một người vì ông mà kiêu ngạo, còn đối với mẫu thân, ông luôn cảm thấy tự ti, cho nên, ông cho dù yêu mẫu thân, nhưng vẫn theo bản năng lựa chọn trốn tránh.

Hối hận

Edit: Muỗi Vove

Nghe những lời kể đứt quãng của phụ thân, Diệp Lạc bỗng muốn cất tiếng cười to, nàng không hiểu là phụ thân quá mức yếu đuối, hay mẫu thân quá mức tốt đẹp, mẫu thân đau khổ cả đời, cuối cùng thê lương qua đời, bà ấy phỏng chừng cho đến khi qua đời vẫn không biết, người mình yêu sâu đậm sở dĩ vắng vẻ bà, là vì nàng quá mức tốt đẹp, quá mức vĩ đại.

Trong khoảnh khắc đó, Diệp Lạc chợt vì mẫu thân của mình cảm thấy bi ai cùng không đáng giá, nếu, nếu mẫu thân yêu không phải thương nhân bình thường như phụ thân, mà là một nam nhân khác xứng đôi vừa lứa, như vậy, tất cả những thứ mà mẫu thân phải chịu, hẳn đã không xảy ra rồi?

Đáng tiếc như định mệnh mẫu thân lại yêu phụ thân, một nam nhân yếu đuối như vậy, bởi vì cha quá yếu đuối quá tự ti, cho nên mới bỏ lỡ bà, đợi cho sự tình phát triển đến nay, chỉ còn mẫu thân chờ đợi trong nuối tiếc, phụ thân cũng hối hận cả đời!

Nếu phụ thân sớm một chút phát hiện ra tình cảm của mình, phát hiện tình yêu của ông đối với mẫu thân, bà sẽ không phải chết, mà phụ thân cũng phải sống khổ sở giày vò như hiện tại.

Kỳ thật, mẫu thân tuy rằng qua đời sớm, nhưng bà trước khi sắp chết, lại vẫn hạnh phúc, bởi vì, bà luôn kiên định với tình yêu của mình.

Diệp phu nhân bà ta vốn không thương phụ thân, nhưng lại muốn lợi dụng ông, không tiếc hạ độc giết Diệp gia chính thất phu nhân, thậm chí hãm hại mẫu thân, đem mẫu thân bức ra khỏi Diệp phủ.

Nàng từng nghe mẫu thân nói qua, tuy rằng mẫu thân chỉ lập lờ không nói rõ, nhưng nàng vẫn có thể hiều hết ý tứ của bà.

Sự thật, năm đó, nếu mẫu thân chỉ là một nữ tử nhu nhược, sợ rằng bà cũng sớm bị hạ độc chết như đại phu nhân rồi, năm đó Diệp phu nhân ra tay hạ độc không phải là chỉ có chính thất phu nhân, mà còn có mẫu thân của nàng, chỉ là mẫu thân công lực thâm hậu, phát hiện sớm, những độc chất kia đối với bà cũng không thương tổn gì, hơn nữa bởi vì phát hiện sớm, cho nên, bà mới không bị trúng độc.

Nhưng mẫu thân lại không kịp cứu đại phu nhân, sau khi đạ phu nhân mất đi, trong lòng mẫu thân biết Diệp đã không có chỗ cho bà dung thân nữa, mẫu thân tuy rằng trong người mang võ công thâm hậu, nhưng Diệp phu nhân thủ đoạn đầy mình, cho nên, vì an nguy của nàng, đành phải mang theo nàng ly khai Diệp phủ.

Diệp phu nhân từ đó dùng hết mọi mánh khóe, không ngừng tính kế, cuối cùng leo lên vị trí chính thất phu nhân, nhưng hiện tại bà ta có được cái gì, phu quân oán hận, nữ nhi thì chết thảm.

Mà phụ thân, lại quá yếu đuối, rõ ràng yêu mẫu thân, cũng không dám thừa nhận, còn cố ý vắng vẻ bà, đơn giản ông ấy cho là mình yêu Diệp phu nhân, nay hết thảy chân tướng rõ ràng, ông cảm thấy mẫu thân khi còn sống chịu quá nhiều thua thiệt, lại không có cách gì vãn hồi quá khứ, lòng tràn ngập hối hận, đi hoài niệm mẫu thân, mà cuộc sống sau này, cũng chỉ có thể sống trong hối hận.

Nghĩ đến đây, Diệp Lạc lặng yên nhìn thoáng qua khuôn mặt sớm đã rơi lệ của phụ thân, phát hiện chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, phụ thân đã già đi rất nhiều, mái tóc vốn chỉ điểm vài sợi bạc, hiện tại cơ hồ bạc trắng, xem ra bị Diệp phu nhân phản bội, lại phát hiện ra thân thế của Diệp Hạo, đối với ông ấy quả thực là đả kích quá lớn..

Nhìn phụ thân như vậy, Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, nàng vốn luôn hận phụ thân, nàng hận ông đối với mẫu thân vô tình như thế, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dáng này của ông, nàng lại cảm thấy vô cùng chua xót.

Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bàn trên, trên lịnh vị có khắc tên mẫu thân, thì thầm nói:

-“Mẫu thân, ngươi có nhìn thấy không? Nữ nhi hiện tại đã đưa người quay về Diệp gia rồi, tâm nguyện của người, nữ nhi đã làm được, nếu người có hiển linh, hãy phù hộ cho thân thể gia gia sớm ngày khang phục, giúp Diệp gia đứng vững qua cơn mưa gió này!”

Diệp Lạc vẫn đang trầm tư, Diệp lão gia sớm đã khống chế không nổi chính mình, ông lảo đảo đi lên vài bước, hai tay đặt trên bàn đem linh vị mẫu thân Diệp Lạc ôm vào trong ngực, nghẹn ngào nói:

-”Hồng nhi, thực xin lỗi. . . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . . Là ta phụ nàng. . . . . . . . Đều là lỗi của ta. . . . . . . Nàng tha thứ ta được chứ. . . . . . . .”

Nhìn hành động của phụ thân, Diệp Lạc chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, nàng quay đầu đi không đành lòng nhìn tiếp, mẫu thân đã mất đi, câu xin lỗi này đến quá muộn, bây giờ nói ra có ích gì chứ?

Diệp Hạo lẳng lặng đứng một bên, nhìn Diệp lão gia nước mắt tuôn đầy mặt ôm khư khư linh vị, khuôn mặt toát ra thần sắc phức tạp, bên trong có thoải mái có đau thương, cũng có một tia mất mát.

Thời điểm không biết thân thế của mình, hắn vẫn xem Diệp lão gia là cha ruột, vậy mà từ khi thân thể vạch trần, người từng đối với hắn cưng chiều vô cùng, lại bắt đầu trở nên lãnh đạm.

Nhưng hắn lại biết, kỳ thật, trong lòng Diệp lão gia vẫn luôn thương hắn, hơn mười năm phụ tử thân tình, cũng không phải nói dứt liền đứt, ông ấy bây giờ xa lánh hắn, chỉ bởi vì nhất thời không thể chấp nhận sự thật này thôi!

Mọi người vẫn đang đắm chìm trong tâm sự của mình, bỗng nhiên từ bên ngoài Từ Đường truyền đến từng tiếng bước chân hỗn độn, trong nháy mắt, Diệp phu nhân tóc tai bù xù quần áo không chỉnh tề xông vào.

Bà ta khuôn mặt âm trầm, căn bản không để ý đến Diệp Hạo đang đứng một bên, hai mắt gắt gao nhìn thẳng phía trước, ánh mắt oán độc giống như dao chiếu thẳng vào Diệp lão gia!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio