Ta vội vã chạy về phía ngự hoa viên, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Cố Yến Tầm, ngay khi ta đang mất mát chuẩn bị rời đi thì từ đằng sau vang lên một giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Cô đang tìm vật này sao?"
Ta ngừng bước, quay đầu lại, nhìn thấy Cố Yến Tầm đang ngồi trên xe lăn, trên tay cầm một miếng ngọc bội màu xanh nhạt.
Đôi môi mỏng mím chặt, mái tóc đen được buộc gọn bằng một chiếc kim quan khảm ngọc, dù ngồi xe lăn nhưng thân hình hắn thẳng tắp như cây tùng, tướng mạo cao quý tao nhã.
Dưới ánh mặt trời vàng óng, dung mạo tuấn tú lại càng thêm chói mắt, tỏa sáng.
Ngọc bội mà hắn cầm trong tay đúng thật là của ta, nhưng ta không quay lại để tìm ngọc bội mà là tìm hắn.
"Thì ra là do tam vương gia nhặt được." Ta tươi cười đi về phía hắn, tim đập không ngừng.
Ta rất muốn chạy lại ôm lấy hắn, nhưng ta không dám, cũng không thể.
Kiếp trước, ta tin lời Cố Thịnh Minh, nghĩ hắn là một kẻ bụng dạ nham hiểm, độc ác gi ết chết huynh trưởng, nên cố ý tiếp cận hắn lấy cớ chữa chân để làm hắn hoàn toàn trở thành một người tàn phế.
Nghĩ đến đây, tim ta đau đến không thở nỗi.
Cố Yến Tầm kiếp trước là ta có lỗi với huynh, kiếp này ta sẽ không ngu ngốc nữa.
Từ giờ trở đi, ta sẽ bảo vệ huynh thật tốt, sẽ giúp huynh đứng lên một lần nữa!
Ta đi đến trước mặt hắn, đưa tay muốn lấy lại ngọc bội nhưng hắn rụt tay lại, lạnh lùng nói: "Tống tiểu thư làm sao chứng minh được ngọc bội này là của cô?"
Giọng nói của hắn thật sự rất êm tai, lời nói trong trẻo như tiếng suối réo rắc, nhưng lại có chút lạnh lùng, nếu như không biết hắn là một người ngoài lạnh trong ấm ta thật sự không có dũng khí nói chuyện tiếp với hắn.
"Vậy chúng ta đánh cược được không?" Ta nghiêng đầu nhìn hắn, "Nếu ta có thể chứng minh thứ này là của ta thì vương gia đáp ứng với ta một điều kiện nhé?"
Trước đây, ta và hắn rất ít qua lại, nhưng hắn lại biết ta là ai, chứng tỏ hắn đã chú ý tới ta từ sớm.
Nhưng vừa nói xong, còn chưa đợi được Cố Yến Tầm trả lời thì phía sau đột nhiên xuất hiện một người, lớn tiếng quát: "Láo xược! Ai cho ngươi lá gan ra điều kiện với vương gia chúng ta!"
Ta bị âm thanh quát lớn làm cho hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng thì Cố Yến Tầm đã quay đầu về phía thị vệ khiển trách: "Ai cho ngươi tới đây, lui ra!"
Giọng nói của Cố Yến Tầm không lớn, nhưng hiệu quả răn đe rõ ràng là rất lớn, thị vệ nghe xong, run rẩy lui lại.
Sau khi đuổi thị vệ đi, Cố Yến Tầm quay lại nhìn ta, cuối cùng ánh mắt dừng trên miếng ngọc bội đang cầm trong tay, nhẹ nhàng đáp lại hai chữ: "Có thể."
Hắn đáp ứng dễ dàng vậy sao?
Ta cố nén tâm tình vui mừng, chỉ vào ngọc bội và nói: "Vương gia, huynh đem ngọc bội đặt dưới ánh nắng kia, nhìn kỹ bên trong có một chữ [hỏa]."
Đó là ngọc bội cha đặc biệt làm cho ta, ông vốn muốn viết tên ta nhưng ngọc bội quá nhỏ viết không đủ, nên ông cho người viết một chữ [hỏa], nói rằng ta cứ hùng hùng hổ hổ rất giống ngọn lửa.
Cố Yến Tầm nghe theo, đem ngọc bội soi dưới ánh nắng, nhìn một lúc rồi nói: "Đúng là có chữ hỏa".
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, tim ta bỗng nhiên đập loạn xạ, như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực vậy.
"Vậy, cô muốn bản vương đáp ứng điều kiện gì?" Hắn thu hồi ngọc bội, nâng mắt nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu này làm ta nghi ngờ, có phải ngay từ đầu hắn đã biết ngọc bội này là của ta.
Ta đứng thẳng người dậy, bước hai bước tới gần hắn, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với hắn, hít sâu một hơi sau đó chậm rãi nói: "Vương gia, ta hy vọng huynh có thể đáp ứng để ta chữa trị chân cho huynh."
Thật ra ta muốn nói ta hy vọng có thể làm vương phi của hắn.
Ta của kiếp trước, nếu như thích hắn thì ta sẽ dám mở miệng, nhưng trải qua một đời bị tra tấn, ta đã học được cách ẩn nhẫn.
Cố Thịnh Minh và Tống Lăng quỷ kế rất nhiều, ta phải chậm rãi đi từng bước mới có thể đánh bại bọn họ, không thể nóng vội.
Ta vừa dứt lời thì rõ ràng cảm giác được không khí xung quanh dường như trở nên ngưng trọng, tuy rằng vẻ mặt Cố Yến Tầm không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt của hắn nói cho ta biết hắn rất kinh ngạc.
"Vương gia." Ta lại thầm hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Chân của huynh thực ra không phải té bị thương, mà là trúng độc đúng không?"
Sau khi nghe ta hỏi, hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Hắn công bố với bên ngoài vết thương trên chân là do ngã ngựa, ngoại trừ thái y trị thương cho hắn thì không ai biết hắn bị trúng độc.
Ta không chỉ biết hắn bị trúng độc, mà còn biết độc là do ai hạ, đương nhiên để không gây ra những phiền toái không cần thiết thì hiện tại ta sẽ không nói ra.
Biết hắn nghi ngờ mình nên ta liền giải thích: "Mẹ ta xuất thân từ y học thế gia, từ nhỏ ta đã đi theo bà, mưa dầm thấm đất nên học được chút y thuật, vương gia có thể đã quên, nửa tháng trước huynh có đi ngang qua phủ tướng quân và ghé vào phủ nghỉ ngơi, mặc dù huynh không đồng ý để mẹ ta trị thương trên chân, nhưng khi mẹ ta tới gần huynh bà liền đoán được, chân huynh không phải do ngoại thương gây ra."
Kiếp trước ta cũng dùng lý do này tiếp cận và trị thương cho hắn.
Khác nhau ở chỗ, kiếp trước ta muốn hại hắn, còn kiếp này ta thật sự muốn chữa trị cho hắn.
"Ta còn biết được huynh đang muốn tìm một vị thuốc để điều chế Hổ Tiềm Đan nhằm trị vết thương trên chân, ông ngoại của ta có vị thuốc này."
Kiếp trước ta lừa hắn nói ta có vị thuốc kia, nhưng kỳ thật là ta không có, căn bản ta cũng không muốn đi lấy, mà dùng một loại độc dược khác để thay thế, làm cho sức khỏe hắn ngày càng kém đi.
Nghĩ đến những chuyện này, tim ta vô cùng đau đớn, như có hàng ngàn mũi tên xuyên qua tim, đầu ngón tay mềm nhũn tê dại.
Ta thật hận chính mình, hận chính mình kiếp trước đã yêu sai người, đã hại lầm người.
Thật tốt là kiếp này có thể bù đắp.
Đôi đồng tử đen láy của hắn nhìn ta chằm chằm không hề chớp mắt, biểu tình nghiêm túc, như thể muốn nhìn thấu ta vậy.
Sau khi nhìn ta một lúc lâu, hắn mới gằn từng tiếng khàn giọng hỏi: "Vì sao cô lại giúp ta?"
"Bởi vì..."
Ta hơi hơi cúi người đến bên tai hắn và nói: "Bởi vì vương gia huynh lớn lên thật đẹp."
"Ta đang nghĩ nếu như chữa được chân cho huynh, biết đâu huynh sẽ thích ta, để ta làm vương phi của huynh." Ta đánh bạo nói ra những lời này, trong lòng hồi hộp không thôi.
Hàm hắn căn cứng, đường nét cứng nhắc lạnh lùng, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy lỗ tai hắn hơi ửng đỏ.
Lúc này, người thị vệ vừa mới bị đuổi đi đột nhiên đi tới nói: "Vương gia, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi đến chính điện."
Nhận thấy được đây không phải địa điểm thích hợp để nói chuyện, ta không trêu ghẹo hắn nữa và nói: "Trưa ngày mai, ta ở khách đi3m Ưu Tâm đợi huynh, không gặp không về."
Nói xong ta liền đứng lên, nghiêm túc nhìn Cố Yến Tầm và hỏi: "Vương gia có thể trả ngọc bội cho ta không."
Hắn cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, có chút đăm chiêu.
"Cha ta khẳng định đang tìm ta, ngọc bội này vương gia giữ giúp ta, có cơ hội ta sẽ lấy lại sau." Sợ hắn từ chối lời hẹn gặp mặt ngày mai, nên nói xong ta liền bỏ chạy không cho hắn cơ hội để từ chối.