Thật ra thì Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh cũng được xem là một đôi may mắn chứ?
Trên con đường hôn nhân của bọn họ chỉ có một đoạn khúc khuỷu này, nhưng thật ra là bọn họ tự chuốc phiền, cũng không có bất kỳ trưởng bối hoặc những người khác đảm đương kẻ ác dùng gậy đánh uyên ương.
Sau khi hai người họ đạt thành nhận thức chung, Huyền Uyên đi thỉnh cầu Hoàng đế tự hôn, lại bị Huyền Dục hung hăng khiển trách một trận, thì thầm: "Thay đổi xoành xoạch, tương lai làm sao làm vua? Nói không muốn lấy nó là con, hiện tại muốn lấy nó cũng là con, vậy con rốt cuộc là muốn lấy hay không muốn lấy? Là thật tâm lấy hay giả bộ lấy?"
"Muốn lấy! Thật lòng lấy! Nữ tử thiên hạ nhiều hơn nữa, nhi thần thật lòng muốn cũng chỉ có một mình nàng."
Ánh mắt trầm trầm của Huyền Dục nhìn chằm chằm vào hắn, hồi lâu, mới rất là đùa giỡn nói: "Con trai của trẫm cũng bị Nguyên Tu Chi nuôi dạy thành chủng si tình? Hả?"
Bị ánh mắt như vậy của Hoàng đế nhìn chằm chằm, da đầu Huyền Uyên tê dại, mặc dù nội tâm hắn rất không chấp nhận đối với Hoàng đế lão tử mình nửa đường có được này, nhưng có nhiều lúc, hắn vẫn bị khí thế đặc biệt của Huyền Dục ép gắt gao. Có lẽ Huyền Dục có rất nhiều nơi hoang đường, nhưng vẫn không thể che giấu khí khái đế vương càng ngày càng mạnh mẽ của hắn.
Càng đến gần hắn, Huyền Uyên càng cảm thấy hắn sâu không lường được.
Huyền Uyên tự hiểu ở đáy lòng, mẹ đẻ chết đi khẳng định có quan hệ với Huyền Dục, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không cách nào làm ra cử động kiên quyết diệt phụ trả thù cho mẫu.
Lại không nói hiện tại cánh chim của hắn chưa cứng cáp, còn chưa có năng lực làm được diệt vua, chỉ nói vị trí thái tử cũng quá mức nhạy cảm, hôm nay hắn vô luận cẩn thận cỡ nào, vẫn luôn có người nhìn chằm chằm hắn, một khi hắn hành động cực đoan, không chỉ hắn gặp nạn, còn có thể dính líu những người khác, thậm chí cả Nguyên phủ đều phải chôn theo với hắn.
Cho nên, vô luận Huyền Uyên phẫn hận và chán ghét người cha hời như Huyền Dục cỡ nào, hắn cũng không thể không che giấu tâm tình thật, lá mặt lá trái.
"Nhi thần cho là, si tình cũng tốt, phong lưu phóng khoáng cũng được, chỉ cần không bị sắc đẹp mê hoặc, không vì tư tình mất nước, thì không có gì đáng ngại chứ?" Huyền Uyên trầm mặc hồi lâu, mới trả lời như vậy.
Trong hai cung vào năm này, mỗi buổi sáng Huyền Uyên nghe báo cáo và quyết định sự việc, buổi chiều thì đi theo Huyền Dục, do hắn tự mình dạy, hai cha con chung đụng lâu ngày, sự giận dữ của hắn đối với Huyền Dục càng lúc càng ít. Hắn cảm thấy Huyền Dục là loại người hoàn toàn duy ngã độc tôn, trong lòng của hắn trừ quốc gia đại sự và chính hắn, đại khái chưa từng có người khác, bên cạnh hắn vô luận từng có bao nhiêu nam nam nữ nữ, đối với hắn mà nói cũng chỉ là nhất thời, mà không để ở trong lòng.
Huyền Dục nhìn như phong lưu vô độ, hoa tâm đa tình, kì thực là chân chính vô tình, không người nào có thể đả động tình cảm và nguyên tắc của hắn, người đẹp cỡ nào cũng không thể khiến hắn trình diễn tiết mục "Chỉ thích mỹ nhân không thương giang sơn".
Huyền Dục làm Hoàng đế như vậy, yêu cầu đối với người thừa kế của mình tự nhiên cũng là như thế, đa tình cũng tốt, vô tình cũng được, chỉ cần đừng cho những người khác quấy nhiễu quốc sự, vậy thì tất cả đều tốt, đây cũng là ranh giới cuối cũng của hắn.
Nói cách khác, Huyền Uyên có thể hoàn toàn sủng ái Nguyên Gia Ninh, không lưu tình chung quanh như phụ thân hoàng đế của hắn, nhưng Huyền Uyên tuyệt đối không thể bởi vì sủng ái Nguyên Gia Ninh, mà để Nguyên Gia Ninh tham dự triều chánh, càng không thể bởi vì Nguyên Gia Ninh mà mất đi lập trường và nguyên tắc của mình.
Huyền Dục ý vị sâu xa nhìn thái tử mình tự chọn ra, nhàn nhạt nói: "Hi vọng con nhớ kỹ những lời đã nói hôm nay."
Con của Huyền Dục không ít, nhưng phần nhiều là nữ nhi, hiện tại dưới gối chỉ có bốn hoàng tử, Trường Tử Huyền Uyên và con thứ Huyền Tiềm được nhờ nuôi ở dưới tên hoàng hậu, tuy nhiên cũng không phải là ruột thịt của hoàng hậu. Huyền Uyên là con riêng, xuất thân mất danh dự; Huyền Tiềm càng là nghiệt tử mà Huyền Dục và hoàng muội của hắn loạn luân vụng trộm sinh ra, thuở nhỏ yếu ớt nhiều bệnh. Mà Tam hoàng tử Huyền Hạo nôn nôn nóng nóng không nên thân, Tứ hoàng tử lại là một đứa bé còn hôi sữa, tính tình cũng không được Huyền Dục thích.
Huyền Dục tự phụ là một đời hoàng đế cường thế, đáng tiếc rồng sinh tứ tử, mọi người đều không có dáng của rồng, thật là điều cực hận trong đời hán.
Trong bốn hoàng tử chỉ có Huyền Uyên coi như trầm ổn khí khái, cơ mẫn lão luyện, thân thể cũng mạnh khỏe, cho nên Huyền Dục cũng chỉ có thể không để ý xuất thân của hắn, chọn hắn làm thái tử, ở trong lòng của hắn thật đúng là có hơi gắng gượng.
"Dạ, nhi thần ghi nhớ trong lòng." Huyền Uyên trịnh trọng hứa hẹn.
Hoàng đế tự mình chọn trưởng tôn nữ Nguyên Gia Ninh của Nguyên phủ làm thái tử phi cho thái tử, thông cáo thiên hạ.
Đính hôn có nhiều hạn chế, mọi chuyện rước dâu đều do Lễ bộ và chuyên viên Đông cung phụ trách, tất cả tiến hành đâu vào đấy rất có hiệu suất.
Dương xuân tháng ba, thái tử và thái tử phi thành thân.
Đêm khuya, bên trong phòng động phòng hậu điện Đông cung, đèn hoa chúc lớn bằng cánh tay cháy sáng ngời.
Nguyên Gia Ninh đã tắm rửa xong, chỉ mặc quần áo trong, tâm thần hơi không tập trung ngồi ở bên giường.
Bên ngoài màn lụa mỏng, có cung nữ luôn chờ phục vụ, mà thái tử thì đang tắm rửa trong Khanh Ninh các sau điện.
Tất cả đều làm cho nàng hơi lo lắng.
Đối với Nguyên Gia Ninh mà nói, kể từ khi đồng ý gả cho Huyền Uyên, cuộc sống của nàng liền giống như trong mộng, nghị hôn, đính hôn, rước dâu như cưỡi ngựa xem đèn, hoàng gia đưa tới thật nhiều sính lễ đắt giá, Nguyên phủ cũng đành phải dốc hết sức chuẩn bị đồ cưới cho nàng, trong cung lại đặc biệt phái ma ma đến dạy dỗ nàng lễ nghi tư thái, đặc biệt thuê tú nương đệ nhất thiên hạ ngày đêm đẩy nhanh tốc độ may giá y cho nàng, tất cả tất cả, đều chỉ vì đám cưới hôm nay.
Đám cưới của Thái tử và Thái Tử Phi tự nhiên cực kỳ long trọng, y theo lễ nghi, thái tử mặc dù không thể đến Nguyên phủ đón dâu, nhưng đội danh dự rước dâu của hoàng gia là do các quan viên chủ đạo, người cao ngựa lớn, khoác lụa đai hồng, cờ sao đầy trời, chỉ riêng thái giám và cung nữ đang cầm các loại vật phẩm cũng ước chừng xếp hàng dài đến nửa đường lớn.
Làm hỷ sự lớn của hoàng thất sau khi Cảnh quốc thống nhất thiên hạ, Hoàng đế Huyền Dục hiển nhiên rất vui nên hết sức khuếch trương việc hôn sự này, dùng việc này chương hiển thực lực của một nước cường thịnh, thiên hạ thái bình.
Đám cưới của Thái tử và Thái Tử Phi long trọng xa hoa và cực kỳ náo nhiệt, ở rất nhiều năm sau vẫn bị đám người Kim Lăng bàn tán say sưa.
Mà những điều bên ngoài ồn ào lại không phải chuyện Nguyên Gia Ninh quan tâm, bây giờ nàng mệt mỏi chỉ muốn ngã đầu nằm ngủ.
Hôm nay nàng cũng chơi đùa đủ rồi, mũ phượng nặng nề đến cơ hồ sắp đè gãy cổ của nàng, nàng thật hoài nghi hoàng thượng đem tất cả kim ngân châu ngọc trong hoàng khố chồng chất phía trên.
Nàng quá mệt mỏi, thật rất muốn nghỉ ngơi, nhưng lòng của nàng lại thấp thỏm, nàng biết đêm động phòng hoa chúc của nàng bị vô số người để ý, nàng và thái tử không thể xảy ra một chút không may.
Ánh mắt của nàng quét một lần ở trong phòng, không khỏi thầm than hoàng gia quả nhiên khí phái phi phàm.
Bên trong phòng này nhìn qua thì cũng chỉ rộng hơn phòng của quý tộc quan lại một chút, trang trí đơn giản, bố trí khí khái, nhìn kỹ mới có thể phát hiện xà nhà, đấu củng[] đều dùng gỗ lim tơ vàng đắt giá hiếm thấy; trên mặt đất dùng gạch vuông rải đất, mặt gạch cũng đã trải qua đặc biệt gia công xử lý, giống như màu vàng kim, mà trên mặt đất trước giường có trải một tấm thảm lông dê mềm mại thêu long phượng cát tường; trên trần nhà bên trong phòng là long phượng giống màu ngọc tỉ, đây là màu vẽ mà dân gian tuyệt đối không được cho phép sử dụng, nếu không chính là quá mức.
Hoàng thất phú quý hoa lệ tôn quý vô cùng, quả nhiên thế gian hiếm thấy, khó trách có thật nhiều nữ tử đều mơ ước phất lên làm Phượng Hoàng, cho dù muốn phải chia sẻ một nam nhân với rất nhiều nữ tử, chỉ vì mặt ngoài phù hoa như vậy, mà có rất nhiều nữ tử cam tâm tình nguyện?
Hiện tại có lẽ có thật nhiều nữ tử hâm mộ ghen tỵ nàng? Nhưng lại có ai biết nàng chân chính quan tâm chỉ có Nguyên Lang, còn chân chính lo lắng cũng chỉ là thân phận hôm nay của hắn?
Nguyên Gia Ninh đang suy nghĩ vơ vẩn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, từ xa đến gần, nàng nắm chặt tay nhỏ bé, từ từ ngẩng đầu lên.
Huyền Uyên chạy tới trước mặt của nàng, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của hắn tĩnh mịch lại sáng quắc, khiến nàng hơi kinh hoảng né tránh tầm mắt.
Huyền Uyên ngồi xuống ở bên người nàng, hắn chỉ mặc một cái áo dài cợt nhã, tóc còn hơi ẩm ướt.
Khi hắn đến gần nàng thì Nguyên Gia Ninh vốn còn chút khẩn trương, nhưng một mùi thơm quen thuộc thanh nhã tràn vào chóp mũi của nàng, khiến nàng tự nhiên sảng khoái tinh thần, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc trợn to hai mắt, "Mùi thơm này là?"
Huyền Uyên vung ống tay áo lên, trên cổ tay trái của hắn đeo một chuỗi hạt Kỳ Nam Trầm Hương.
"Mấy năm này ta luôn đeo, đã quen mùi thơm này."
Thế tộc yêu thích các loại hương liệu, bình thường trong nhà đều đốt hương nhang, tắm rửa có tinh dầu, y phục cũng có xông hương quần áo, quý tộc thượng lưu vô luận nam nữ, bình thường nếu như không có mùi thơm lượn lờ, lúc đi không thể khiến người ta cảm giác làn gió thơm chạm mặt, liền không tiện ra cửa.
Nhưng Nguyên Lang từ nhỏ đã không thích những mùi thơm đó, tắm rửa không thích tinh dầu, gian phòng không thích đốt hương nhang, y phục cũng không thích bị xông hương, việc này khiến cho những quý tộc khác trêu chọc, cũng có người hoài nghi là Nguyên phủ khắt khe con thứ.
Cho nên, sinh nhật bảy tuổi của Nguyên Lang thì Nguyên Gia Ninh tặng cho hắn xâu chuỗi Kỳ Nam Trầm Hương mà mình thích nhất làm quà sinh nhật, Kỳ Nam là cực phẩm trong Trầm Hương, mùi thơm thanh nhã, thấm tận đáy lòng.
Nguyên Lang đón nhận quà Nguyên Gia Ninh tặng, từ đó trở đi cổ tay trái của hắn liền có thêm xâu chuỗi này, trên người cũng có thêm một mùi thơm thanh nhã, đám con nít ngày trước giễu cợt hắn ngược lại hâm mộ hắn.
"Khi còn bé đeo vừa, nhưng hôm nay đã không thích hợp rồi?" Nguyên Gia Ninh tò mò ôm cổ tay của hắn nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ra Kỳ Nam vẫn là những hạt Kỳ Nam đó, chỉ là đổi sợi dây mới, ở giữa lại tăng thêm vài hạt Kỳ Nam lớn bằng hạt đậu phộng, cho nên xâu chuỗi lớn hơn rất nhiều, thích hợp người trưởng thành đeo.
Nguyên Gia Ninh thở dài, nói: "Nếu nhỏ, bỏ đi đổi cái mới là được, cần gì phiền toái giày vò như vậy?"
Huyền Uyên dùng ống tay áo che lại xâu chuỗi, không để cho nàng bắt bẻ nữa, "Ta chỉ thích cái này."
Nguyên Gia Ninh hừ một tiếng ở đáy lòng, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sáng ngời tĩnh mịch của Huyền Uyên, nàng đột nhiên giật mình, đột nhiên cảm thấy lời vừa rồi của hắn tựa hồ có thâm ý sâu sắc.
Huyền Uyên cúi đầu đến gần nàng, chóp mũi hai người cơ hồ chạm nhau, hắn nhỏ giọng nói: "Ta chỉ thích cái này, cả đời cũng sẽ không đổi."
Hô hấp của Nguyên Gia Ninh cũng sắp ngưng, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên có cảm giác hạnh phúc thỏa mãn vui vẻ trong nháy mắt bao vây nàng, suy nghĩ lung tung sau khi nàng vào cung nhất thời tan thành mây khói.
Nụ hôn nhẹ như cánh chim chạm vào trên môi của nàng, nàng bị ôm ngã xuống trên chiếc giường rộng rãi, sau đó nàng cảm thấy quần áo trên người mình bị cởi ra từng cái, nàng cố gắng lặng lẽ co rúc mình lại, nhưng hắn nửa đè ở trên người của nàng không cho nàng tránh né, ánh mắt của hắn lưu luyến quên về trên thân thể thon dài đẹp đẽ của nàng, môi của hắn hôn khắp da thịt nõn nà giống như Dương Chi Bạch Ngọc của nàng.
Thân thể của nàng dần nóng lên, nhịp tim cũng dần tăng nhanh, cảm giác tê dại và thư thích đồng thời quấn quanh nàng, khiến thân thể mềm mại của nàng từ từ giãn ra, từ từ chủ động nghênh hợp vuốt ve và hôn hít của hắn, cuối cùng nàng thậm chí chủ động cởi áo nới dây lưng cho hắn, khiến thân thể trần truồng của hai người dung hợp chặt chẽ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[]Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.
Cái trán Huyền Uyên thấm ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, trên thân thể mềm mại ngọc bạch của Nguyên Gia Ninh cũng ướt át mồ hôi, nàng khẽ nhắm mắt lại, môi anh đào mím chặt, thân thể mềm mại hơi khẩn trương run rẩy, nàng cảm thụ dục vọng to lớn của hắn đang đặt kế nàng, chính là lúc tên đã lắp vào cung ——
"Hô." thân thể Huyền Uyên chợt mềm nhũn, cả người giống như bị rút hết hơi sức, mềm nhũn ngã xuống trên người của Nguyên Gia Ninh.
Mà Nguyên Gia Ninh cũng rõ ràng cảm thấy chỗ đó của mình nóng bỏng, sau đó chất lỏng dinh dính phun vào trên mặt cánh hoa của nàng.
Không khí vốn là khẩn trương thậm chí hơi chờ đợi bị quét sạch, Nguyên Gia Ninh bị thân thể Huyền Uyên ép xuống hơi không thoải mái, nàng từ từ mở mắt, nháy mắt vài cái, mới mơ hồ hiểu xảy ra chuyện gì, hình như, cái đó, ừ, hình như là nam tử xuất tinh sớm mà ma ma nói? Hai người bọn họ cũng chưa chân chính hoàn thành lễ Chu Công?
Ma ma nói, chuyện như vậy ở lần đầu sinh hoạt vợ chồng thì thường xảy ra với nam tử, bởi vì chưa trải qua, quá khẩn trương, hoặc là bởi vì quá hưng phấn, mà lúc này đây ngàn vạn lần không thể cười hắn, càng không thể khi dễ hắn, nếu không sẽ khiến hắn bị tổn thương, cũng sẽ rất tổn hại tình cảm vợ chồng.
Nguyên Gia Ninh mím chặt môi anh đào, mắt nhìn hoa văn trên rèm gấm, nhanh chóng nháy nháy, làm thế nào? Không được, nàng thật sự rất buồn cười. . . . . .
Nàng đưa tay nắm lấy một cái gối long phượng, đắp lên trên mặt mình, thân thể khẽ lay động như rút gân.
Huyền Uyên vốn đang ảo não ủ rũ, kiêm xấu hổ, lúc này cảm nhận được thân thể Nguyên Gia Ninh lay động, cho là nàng thương tâm khóc lên, cũng không để ý tâm tình buồn bực của mình, vội vàng đưa tay vén gối đầu trên mặt nàng, lại thấy nụ cười không dứt, ánh mắt của nàng sáng ngời, giống như bên trong lóe ra ánh sao chói mắt nhất, nàng không chỉ không chút thương tâm, ngược lại tựa như vui vẻ vô cùng.
Huyền Uyên kinh ngạc nhìn nàng, chợt nổi tính trẻ con nắm quyền hung hăng đấm chăn hai cái, tức giận hỏi: "Thấy ta mất thể diện, lại khiến nàng cao hứng vậy sao?"
Đại tỷ tỷ dịu dàng săn sóc của hắn đi đâu rồi, lúc này nàng không phải muốn an ủi tâm linh nhạy cảm yếu ớt của hắn sao? Làm sao có thể cười vui sướng như vậy?
Chẳng lẽ đại tỷ tỷ biến thành thê tử, cả tính tình cũng sẽ thay đổi?
Nguyên Gia Ninh lại cười vài tiếng, cực kỳ khổ cực đè xuống tiếng cười mạnh mẽ không giải thích được của mình, mới chủ động lật người nằm úp sấp trên ngực Huyền Uyên, ánh mắt sáng lóng lánh nhìn hắn, hỏi: "Biết vì sao ta vui vẻ vậy không?"
Huyền Uyên cau chặt chân mày, lắc đầu một cái.
Nguyên Gia Ninh ngẩng đầu chạm nhẹ lên môi hắn, cười nói: "Chàng hãy thành thật nói cho ta biết, đây có phải lần đầu của chàng không?"
Thân thể Huyền Uyên cứng ngắc một hồi, ngay sau đó xoay đầu đi, "Hừ" một tiếng cực nhỏ, trên mặt dâng lên màu hồng.
Thấy hắn không được tự nhiên lại căng thẳng, nụ cười của Nguyên Gia Ninh rốt cuộc phai nhạt, ánh mắt của nàng càng ngày càng trầm, ở bên trong là tràn đầy cảm động và triền miên xót xa, nhu tình như nước.
Nàng chủ động ngẩng đầu lên, đưa tay ôm lấy cổ của hắn, hôn bờ môi của hắn, rù rì nói: "Lúc cầu hôn, chàng nói, ở trước mặt ta, chàng vĩnh viễn là Nguyên Lang, Nguyên Lang của một mình ta, thì ra đều là thật?"
Nàng hiểu ý tứ của hắn. Huyền Uyên là thái tử điện hạ vô cùng tôn quý, sau này còn sẽ là Hoàng đế, hắn có thể sẽ bị rất nhiều người chia sẻ, nhưng Nguyên Lang chỉ là của nàng, là quá khứ có một không hai của hắn và nàng. Mà hắn muốn biến đoạn quá khứ này thành hiện tại, thành tương lai, thành cả đời cho nàng, hắn hứa hẹn cho nàng một thế giới hai người có một không hai.
Huyền Uyên vốn đang mê say trong nụ hôn ngọt ngào của nàng, nghe được nàng hỏi như thế, sắc mặt càng nghiêm túc, hỏi: "Chẳng lẽ lúc đó nàng căn bản không tin? Vậy sao nàng còn có thể đồng ý gả cho ta?"
Nguyên Gia Ninh làm sao có thể tin tưởng thật?
Từ cổ đến nay, cho tới bây giờ không có một vị Hoàng đế nào cam tâm ở bên một nữ nhân qua cả đời.
Huyền Uyên có tâm tư này, nàng cũng đã rất thỏa mãn. Từ nhỏ đã được mẫu thân lý trí cơ trí nuôi dạy, nàng tự nhiên cũng không phải là loại nữ nhân xa xỉ đó, cũng nhận rõ được thực tế, giữa được hay mất, nàng cho là mình lấy được khá nhiều, cũng sẽ không tính toán chi li nữa.
Nàng nói: "Bởi vì cho dù ta không tin chàng, dù sau này chàng không làm được, ta cũng sẽ không để ý. Ta muốn ở chung với chàng, cho dù có chỗ không hoàn mỹ, ta nghĩ ta cũng có thể nhẫn nại. Chàng muốn vì ta mà cố gắng làm chuyện một thái tử, một vị Hoàng đế không thể nào làm được, vậy ta cũng muốn vì chàng mà gánh chịu tất cả, bất kể là vui vẻ, hay là khổ sở. Nguyên Lang, trước kia ta luôn không chịu thừa nhận, luôn nói xem chàng là đệ đệ, nhưng ta nghĩ, ta yêu chàng."
Mặt của Huyền Uyên chợt đỏ, vào giờ khắc này ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm nàng cơ hồ muốn bốc cháy, thanh âm khàn khàn kêu: "Gia Ninh!"
Nàng rốt cuộc chịu thừa nhận nàng cũng yêu hắn! Nàng rốt cuộc sẽ không bao giờ tỏ vẻ đại tỷ tỷ nữa! Đêm động phòng thật tốt đẹp, nàng rốt cuộc biến thành thê tử của hắn.
Nguyên Gia Ninh vùi đầu vào trong lồng ngực còn chưa trỗ mã hoàn toàn, hơi thiếu cường tráng nở nang của hắn, hơi ngượng ngùng nói: "Chàng không cần nói gì cả, lời như thế đời này ta cũng chỉ nói một lần, mắc cỡ chết người."
Nếu như không phải là hắn khiến nàng vui mừng, nàng cũng sẽ không thể không kìm hãm được thổ lộ tất cả thật lòng.
Khi tâm sự ở quán trà Bán Mặc hắn đã từng nói hoàng thượng sớm ban cho hắn hai cung nữ thị tẩm, hoàng hậu cũng cho hắn hai người cung nữ đặc biệt dạy hắn thông hiểu chuyện đời, nàng còn tưởng rằng hắn đã sớm trải qua hoan ái, từng có da thịt thân thiết với những nữ nhân khác.
Sao biết. . . .Sao có thể nghĩ đến, hắn có thể đợi nàng đến giờ?
Cho nên hắn mới vụng về, không lưu loát, cũng không hoàn toàn là bởi vì khẩn trương hoặc là hưng phấn, mà bởi vì là hắn giống nàng, cũng hoàn toàn là lần đầu!
Loại chuyện như vậy đối với vợ chồng dân gian bình thường có lẽ bình thường, nhưng đối với với thiếu niên Quý tộc thì rất ít, đối với hoàng tử hoàng tôn mà nói, căn bản là không thể tưởng tượng.
Rất nhiều hoàng tử trước khi thành thân không chỉ đã sớm đi khắp buội hoa, cả con cái thứ xuất cũng không biết có bao nhiêu, dân gian có lẽ còn cố kỵ, trước khi chánh thê vào cửa không nên sinh dưỡng, nhưng hoàng gia mới không quan tâm chuyện này, bọn họ quan tâm chính là con cháu, là huyết mạch truyền thừa, mới sẽ không quan tâm là nữ nhân nào sanh. Con trai trưởng được quý trọng một chút, nhưng hoàng tử thứ xuất cũng là long tử long tôn, căn bản không giống thử tử thứ nữ ở dân gian.
"Chàng. . . . Làm gì đó. . . . Ừ. . . . Bại hoại. . . . Ta đang nói chuyện với chàng. . . ." Nguyên Gia Ninh vốn là đang chìm trong nhu tình, chợt bị Huyền Uyên hung hăng lấn người đè lên người của nàng, gặm cắn lần nữa ở trên người nàng giống như động dục.
Hoa chúc lẳng lặng thiêu đốt, bên trong màn che lại nóng lên lần nữa, không lâu sau, cả cái giường lớn dầy cộm nặng nề cũng bắt đầu đung đưa vang dội, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng rên rỉ đè nén kêu đau của nữ tử, và tiếng thở dốc nặng nề dồn dập của nam tử nam tử, cùng với tiếng vang nước sữa hòa nhaucàng thêm làm người ta đỏ mặt tới mang tai, đến nửa đêm cũng chưa dừng lại.
Thái tử điện hạ dùng hành động thực tế chứng minh mặc dù hắn có lần đầu thất bại, nhưng tái chiến sa trường thì hoàn toàn là chiến lực kinh người.
Thái tử phi điện hạ mới vừa nhậm chức, vì sự đắc ý cười duyên của nàng mà trả giá cao, dấu vết tím bầm khắp cả người khiến nàng sâu sắc lĩnh ngộ lời dạy khổ tâm của ma ma ── dù gì chính là nam nhân, ở trong chuyện này đều thích so đo nhất, không thể bị giễu cợt nhất.
Nhưng ông trời ở trên cao, nàng thật chỉ là bởi vì quá mức vui vẻ mà cười, tuyệt không phải giễu cợt.
Đêm xuân hận đêm ngắn, dù vợ chồng tân hôn ân ái hơn nữa, giờ Mẹo hôm sau, trời vừa sáng thì tiểu thái giám phụ trách gọi dậy bên ngoài vẫn gõ vang cửa, thanh âm kính cẩn mà vừa phải kêu: "Thái tử, nên dậy rồi."
Nguyên Gia Ninh mới đến, dễ dàng thức tỉnh hơn Huyền Uyên, nàng cố gắng mở ra cặp mắt buồn ngủ, mê mê hồ hồ đẩy cánh tay ôm mình một cái, nói: "Nên tỉnh dậy rồi."
Thật ra thì Huyền Uyên tỉnh lại sớm hơn nàng, không dậy nổi, chính là vì nhìn bộ dạng lười biếng uể oải mơ hồ này của Nguyên Gia Ninh, nàng dùng tay nhỏ bé đẩy hắn, nhưng căn bản không có chút sức, còn hơi chu môi anh đào, kéo thanh âm làm nũng, muốn đuổi hắn xuống giường, sau đó mình sẽ tiếp tục ngủ say.
Hắn chưa từng thấy bộ dáng này của nàng, quả thật giống như móng vuốt của mèo con cào nhẹ tim hắn, khiến hắn vừa vui mà lòng vừa nhột, hận không thể ăn nàng từ đầu đến chân một lần nữa.
Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay điểm cái trán của nàng một cái, dùng thanh âm cơ hồ không nghe được nói: "Thì ra nàng lại là nha đầu lười ham ngủ nướng, quá khứ bị nàng hù dọa, còn tưởng rằng nàng rất cần cù, luôn lên mặt dạy dỗ đệ đệ muội muội phải chăm chỉ. Hừ, bé mèo lười."
"Thái tử, nên dậy rồi." Tiểu thái giám tuân thủ chức trách quấy rầyx ám muội triền miên ngày xuân này.
Huyền Uyên chạm nhẹ trên môi Nguyên Gia Ninh, lại dùng chăn đắp kín nàng, lúc này mới lười biếng lật người xuống giường, nói: "Đi vào phục vụ đi."
Bốn đại cung nữ nối đuôi mà vào, một người cầm chậu nước, một người cầm đồ dùng tắm rửa, một người cầm đồ dùn gcủa thái tử, một người cầm mũ miện giày vớ.
Lúc này Nguyên Gia Ninh cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng lật người ngồi ở trên giường, do dự mình có cần xuống giường tự mình hầu hạ Huyền Uyên hay không.
Nhưng trên người nàng chỉ mặc quần áo trang, muốn nàng gần như trần truồng đứng ở trước mặt bốn cung nữ xa lạ, thật sự lúng túng, cho nên nàng dứt khoát ngồi bất động, nhưng đồng thời cũng có chút nghi ngờ, những người này chỉ phục vụ thái tử sao? Xiêm y giày vớ của nàng đâu? Dụng cụ rửa mặt của nàng đâu?
Sắc mặt của Huyền Uyên cũng trầm xuống, khi một cung nữ theo thói quen lau mặt cho hắn thì hắn lạnh giọng hỏi: "Các ngươi không biết Thái Tử Phi cũng ở đây sao?"
Tay của nữ tử mặt mũi xinh đẹp kia nhất thời run lên, vội vàng cúi người nói: "Nô tỳ. . . Nô tỳ sơ sót."
Nguyên Gia Ninh trừng mắt nhìn, thật là lý do tốt, họ vốn là chỉ phục vụ thái tử, tự nhiên có thể "Sơ sót" vị thái tử phi mới nhậm chức như nàng.
Thái Tử Phi gả đi, không giống với nữ tử dân gian gả chồng, không cho phép mang theo nha hoàn hồi môn, bởi vì cung nữ bên trong hoàng cung đều trải qua tiêu chuẩn chọn lựa nghiêm khắc mới được tiến vào, mỗi lần nhiều nhất là một, đều cần trải qua rất nhiều quá trình, bao gồm kiểm nghiệm thân thể khỏe mạnh, gia thế thanh bạch, tính tình có dịu ngoan hay không, một khi họ vào cung, chỉ cần Hoàng đế không có chỉ định đặc biệt, họ trên danh nghĩa coi như là nữ nhân của Hoàng đế, trừ phi vượt qua hai mươi lăm tuổi còn chưa bị sủng hạnh, mới có thể được phép xuất cung thành thân.
Nếu nói hậu cung của Hoàng đế gồm người, tự nhiên không phải chỉ có mười mấy phi tần có danh phận, mà cũng bao gồm những cung nữ này, môt khi họ được Hoàng đế cưng chiều, thật ra thì cũng có thể một bước lên trời.
Cho nên, Thái Tử Phi vào cung, không cách nào mang theo nha hoàn hồi môn, mà tập tục giống với dân gian của hoàng cung này, cũng mang đến bất tiện cho Nguyên Gia Ninh, tỷ như giờ phút này, không có ai phục vụ nàng.
Sắc mặt của Huyền Uyên âm trầm, hắn chỉ lạnh lùng trợn mắt nhìn cung nữ xinh đẹp này một cái, cung nữ này liền vội vàng nói: "Nô tỳ sẽ đi sắp xếp cho thái tử phi điện hạ ngay."
Đại cung nữ này đi ra ngoài chốc lát, liền có hai tiểu cung nữ đi theo sau nàng vào, một người cầm phục sức và giày vớ của thái tử phi trong tay, một người thì bưng chậu nước và dụng cụ rửa mặt, hai tiểu cung nữ vóc người thấp bé cầm nhiều đồ như vậy, quả thật giống như chơi tạp kỹ, Nguyên Gia Ninh nhìn cũng lo lắng đề phòng.
Nguyên Gia Ninh từ trên giường đi xuống, đứng ở trước giường, giang hai cánh tay mặc cho tiểu cung nữ hầu hạ mặc quần áo, nàng quay đầu nhìn Huyền Uyên bị bình phong che mặt, cười lên.
Xem ra trong hoàng cung không yên ổn, nàng còn chưa hưởng thụ đủ niềm vui tân hôn, cũng đã có người không thể chờ đợi vội tới hạ uy phong của nàng.