Chiêu Phong lần này xin làm chánh sứ qua Nhị Quốc để dự đại hỉ, vừa về đã chạy đến tẩm cung của hoàng hậu.
" Mẫu hậu, mẫu hậu.
"
Tiếng la lớn của Chiêu Phong làm hoàng hậu bực mình, người ngồi thêu khăn ở ngoài vườn nhăn mặt quát lại.
" Chuyện gì vậy?"
Chiêu Phong đi ra liền hành lễ.
" Nhi thần bái kiến mẫu hậu.
"
Hoàng hậu giọng hằn học.
" Đứng lên đi.
"
Chiêu Phong chưa kịp nói thì hoàng hậu đã ra hiệu cho ngồi xuống, tì nữ rót trà cho Chiêu Phong, giỏ khăn thêu khăn dở của hoàng hậu lại được người đặt mạnh lên bàn trà, hoàng hậu hỏi.
" Đàm Nhu tới đây sao?"
Duy chỉ khi có Đàm Nhu bên cạnh Chiêu Phong mới hành xử thoải mái như vậy, Chiêu Phong cười.
Hoàng hậu lại còn hốt hoảng.
" Ay zô, lại còn cười, bình thường đâu có cười như vậy.
"
Chiêu Phong cười nói.
" Mẫu hậu, nhi thần đã hỏi cưới được Đàm Nhu rồi.
"
Hoàng hậu hai mắt sáng rực lên.
" Thật sao.
"
Chiêu Phong gật đầu, hoàng hậu bật cười, đứa con trai của người cũng đã hỏi cưới được cô nương mà mình thích, nhìn xem cười tươi như vậy quả là du duyệt.
Hoàng hậu nhấp trà, Chiêu Phong lại nói tiếp.
" Sắp tới nhi thần tính sẽ gửi sính lễ đi trước, sau năm mới nàng ấy sẽ được gả qua đây, lúc đó chọn ngày lành tháng tốt bái đường thành thân.
"
Hoàng hậu đặt chén trà xuống.
" Quả nhiên là vui không thể tả nổi rồi, hôm nay nói nhiều hơn đó.
"
Chiêu Phong vẫn cười, hình như đời này chưa thấy chuyện nào lại có thể làm cho Chiêu Phong luôn luôn mỉm cười như thế.
Hoàng hậu nhìn đứa con trai đang cười ngây ngô của mình mà nói.
" Cưới được Đàm Nhu về cũng tốt, đến lúc đó mời thần y Lý Danh về chữa trị cho Đàm Nhu, vả lại Lý Danh là thân phụ của Lý Ngọc Nhiên, mời cũng sẽ dễ hơn, lúc mời thì lựa lời nói với cô cô một chút như vậy cô cô sẽ thuyết phục được Lý Danh thôi.
"
Chiêu Phong mới bất ngờ.
" Thần y Lý Danh là thân phụ của cô cô.
"
Hoàng hậu thở dài.
" Gặp cũng đã gặp, nói chuyện cũng đã nói, lão tứ không nói gì với con sao?"
Chiêu Phong điềm đạm đáp.
" Tứ thúc từ khi gặp được cô cô thì vẫn luôn kè kè bên cô cô, con và tứ thúc nói chuyện cũng chỉ ậm ừ mấy câu là xong, làm gì có thời giờ để nói chuyện đó.
"
Hoàng hậu lại nhìn ra được một chuyện khác.
" Chứ không phải là con cũng kè kè bên cạnh Đàm Nhu sao, về chuyện này con khác gì lão tứ đâu mà lại chê lão.
"
Chiêu Phong mỉm cười.
Hoàng hậu thấy Chiêu Phong cứ luôn miệng cười như thế lại không quen liền đuổi Chiêu Phong về đông cung.
Lễ đón năm mới là đại sự của biết bao gia đình, bởi lẽ một năm qua vất vả như vậy thì đây chính là thời gian để họ hưởng thụ thành quả.
Vong Quốc có một năm mới tràn ngập ánh nắng ấm áp, có gió mùa thổi qua những tán cây làm cho không khí ôn hoà, truyền thống của họ là đốt pháo giấy vào sáng sớm năm mới, trưa họ sẽ tụ tập ăn uống, đến tối sẽ thả hoa đăng cầu may mắn.
Sáng sớm năm mới của Nhị Quốc là đi chúc phúc tặng hồng bao cho nhau, chúc đến đâu thì phải uống một ly rượu mừng năm mới, sau đó thì chờ đến tối xem pháo hoa trên bầu trời.
Bắc Quốc là nơi ánh nắng gắt, nơi của nhộn nhịp, họ đã đón năm mới sớm cho nên đến năm mới thật họ sẽ cùng nhau đốt lửa nhảy múa quanh đống lửa đó, họ mời nhau chén rượu nồng đã ủ từ lâu, thả diều ghi những điều chúc phúc, đến lúc mặt trời sắp lặn sẽ cắt chỉ cho diều bay đi cầu mong cho một năm mới nữa thật suôn sẻ, an lành.
Tối đêm năm mới của Nhị Quốc, Đàm Nhu ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn pháo hoa trên nền trời, pháo hoa màu sắc lung linh trên bầu trời cũng lung linh trong ánh mắt của những giai nhân, Đàm Nhu vừa ngắm pháo hoa vừa cười thật tươi.
Đây chính là pháo hoa đẹp nhất từ trước tới giờ, sáng nay đã tặng hồng bao, đã chúc phúc cho mọi người, cả người nhẹ như bông vậy.
Tuệ Liên bưng khay điểm tâm đi vào, thấy Đàm Nhu cười ngây ngô bên cửa sổ thì liền gọi.
" Công chúa, pháo hoa đã bắn hết rồi, giờ chỉ còn lại tàn cục thôi, sáng nay người đi tặng hồng bao nhiều như vậy, uống rượu say bí tỉ, đến tối người sẽ mệt mỏi, người ăn chút gì đi.
"
Đàm Nhu khoác áo trên người vẫn thấy lạnh, nàng nhìn về phía Tuệ Liên vẫn còn cười ngây ngô như đang ngắm pháo hoa hồi nãy, Tuệ Liên như thấy được một mặt Đàm Nhu yếu đuối nhất từ trước đến giờ.
" Công chúa, sắp hoà thân rồi, người phải gả đến Vong Quốc.
"
Đàm Nhu đứng lên khó khăn, tay nàng vịn vào cửa sổ như mất sức cố gắng đứng lên mà không để Tuệ Liên nghi ngờ, nàng đi về phía Tuệ Liên, ngồi vào bàn nhìn mấy đĩa điểm tâm trên bàn không cười nổi nữa.
Đàm Nhu ăn món điểm tâm từng cái một, khuôn miệng của nàng nhợt nhạt nhấp vào từng miếng bánh mệt mỏi mà thở dài.
" Tuệ Liên tỷ, những điểm tâm này có phải sau khi gả đi rồi sẽ không được thử nữa không?"
Tuệ Liên liền trả lời.
" Có nô tì bên cạnh, công chúa chỉ cần nói muốn ăn nô tì liền sẽ đi làm ngay, dù là người có gả đi đâu cũng sẽ được ăn.
"
Đàm Nhu mỉm cười.
" Đi theo muội tỷ chỉ mệt mỏi thêm, nếu như Khanh Bình có ý hay là để muội gả tỷ đi, như vậy tỷ sẽ không phải mệt mỏi như thế này.
"
Tuệ Liên lắc đầu.
" Đi theo công chúa từ nhỏ, đến khi công chúa lớn lại được đi theo hầu hạ, tính ra cũng chỉ mấy năm bên cạnh nhau, những lúc nô tì được gả đi, vẫn mong được theo hầu công chúa.
"
Đàm Nhu từ chối.
" Không được, nếu đã gả đi rồi, tỷ chính là người của họ, đi theo muội chỉ thiệt thòi cho tỷ, dính dáng tới muội càng mệt mỏi.
".