Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

chương 435: thượng cẳng chân hạ cẳng tay tuyên bố (14)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cỗ hàn khí kia từ đáy lòng tràn ra khắp cơ thể, lan tới từng tấc thịt trên người nàng.

Sắc mặt Lâm Hồi Âm dần trở nên tái nhợt.

Mặc dù nàng biết dù tất cả mọi chuyện là vậy nhưng cũng không thể làm mình mất mặt, vậy nên cố ý giả bộ lơ đãng.

Chỉ là muốn giữ cho mình chút tôn nghiêm, nếu như hắn không thích mình hai người cũng không nên trở nên cứng ngắc, bọn họ vẫn nên tiếp tục làm bạn.

Nàng đã từng nắm tay Dạ Huyền, cũng đã từng có vô số lần thấy lúng túng, nhưng mà chưa bao giờ nàng thấy lúng túng như lần này.

Lâm Hồi Âm mím môi, rủ mi mắt, che đi cảm giác mất mát trong mình. Lẳng lặng không tiếng động leo xuống giường, chỉnh lại quần áo có phần xốc xếch của mình, cúi thấp đầu không nhìn Dạ Huyền chỉ nhẹ giọng nói: "Ta về phòng trước."

Dạ Huyền như cũ vẫn đắm chìm trong ham muốn vô giới hạn, giọng nói có chút căn thẳng chỉ là ừ một tiếng trả lời cho có.

Tâm tình Lâm Hồi Âm càng tệ, nàng cắn chặt hàm răng để cho nước mắt của mình không rơi xuống, cắn đến nỗi nàng mơ hồ cảm thấy đau.

Lâm HỒi Âm cũng không nói gì nữa, nhanh chóng xoay người bước ra cửa.

Ra khỏi phòng Dạ Huyền, Lâm HỒi Âm cũng không dám quay đầu lại, một đường chạy băng qua rừng trúc, đến một nơi thật xa không có bóng người, nàng trượt chân ngồi bệt trên nền đất.

............

THần Sơn về đêm luôn rất yên tĩnh.

Triêu Ca không biết chuyện gì xảy ra với mình, gần đây trong đầu hắn luôn là hình bóng của Lâm Hồi Âm, tâm tình càng lúc càng trở nên mất kiềm chết.

Hôm nay đã là lần thứ ba kể từ hôm sinh nhật Liễu Nhiễu hắn một mình ở trong rừng trúc, đêm hôm khuya vắng bay khỏi vô lượng điện xuống núi uống rượu giải sầu.

Chỉ có những lúc vắng vẻ không bóng người này hắn mới dám bỏ xuống gánh nặng hoàng thái tử trên vai, làm một Triêu Ca bình thường: để mặc con tim ưu tư, thừa nhận mình yêu Thanh Âm

Bất kể là Thanh Âm hay là Thanh Âm chuyển thế... Chỉ cần có hình bóng của Thanh Âm hắn đều thích.

Triêu Ca rũ mi mắt, một lần nữa nâng vò rượu đổ vào miệng mình một ngụm lớn. Sau đó yếu ớt nằm trên một cây đào, ngẩng đầu nhìn hoa đào nở rộ. Ánh mắt chợt thoáng qua một tia hoảng hốt, giống như ngàn năm trước lúc Thanh Âm dí dỏm ngồi trên cành đào, cả người bận bộ đồ xanh, hai chân đông đưa tủm tỉm nhìn hắn cười, chỉ vết muỗi cắn trên tay, bĩu môi vạn phần ủy khuất nói: "Triêu Ca, ngươi xem con muỗi cắn ta."

Thần thái kia, biểu tình kia giọng nói kia giống như là bị muôn phần ủy khuất vậy.

Người con gái khi yêu lúc đối diện với người đàn ông mình thích ít nhiều cũng cảm thấy yếu đuối. Thanh ÂM được mẫu hậu yêu thương so với những cô gái bình thường càng mỏng manh hơn nhiều.

Lúc đó Dạ Huyền còn chưa yêu Thanh Âm, thường xuyên đứng trước mặt hắn nói Thanh Âm đã bị hắn chiều đến hư rồi!

Hắn chỉ cười một tiếng sau đó vẫn đâu vào đấy.

Đoạn thời gian ấy quả thật rất tốt... Là những năm tháng phóng túng nhất trong cuộc đời hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio