Thái Y Nhất Phẩm

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bà Còm đăng ở Wattpad

Long Nguyên Đế hùng hổ đi đến mép giường Ngũ Hoàng tử ngồi xuống, nhìn chằm chằm sau ót Hồng Văn một lúc lâu, bực bội phán: “Ngươi thật to gan.”

Theo kinh nghiệm trong quá khứ, Hồng Văn biết giải thích cho người có quyền đang bảo hộ nhãi con không khác gì khiêu khích, vì thế quỳ xuống nói: “Vi thần biết tội.”

Đây là lần đầu hắn diện thánh, nghĩ đến đủ loại đồn đãi từ bình dân bá tánh bên ngoài, khó tránh khỏi có chút tò mò.

Từ góc độ này, hắn chỉ có thể nhìn thấy nửa ống tay áo bên phải đang rũ xuống của Long Nguyên Đế.

Long Nguyên Đế tới vội vàng, chỉ khoác áo dài màu xanh bên ngoài trung y vàng nhạt, tất cả đều là thường phục giản dị. Hai lớp ống tay áo lộ ra đều hơi sờn, đôi giày nửa cũ chỉ dùng sợi tơ thêu một chút hoa văn tường vân đơn giản, chất liệu cũng là vải bông dày giản dị.

Hồng Văn cúi đầu ngắm bộ quan bào mới tinh của mình, bỗng cảm thấy vị Hoàng đế cao cao tại thượng trong truyền thuyết không có gì đáng sợ, thật giống như bức tượng được cung kính quỳ lạy trên miếu thờ đột nhiên bước xuống từ tế đàn, toàn thân đều mang hơi thở nhân gian.

Thường thường sau khi con người nắm được quyền lực sẽ trở nên ngông cuồng, thế mà Long Nguyên Đế giàu có tứ hải lại phân phối quân lương các nơi, bỏ ra hàng trăm vạn lượng bạc trắng để cứu tế thiên tai, đối với bản thân thì tiết kiệm như vậy, quả thật hiếm có.

Nếu đổi lại là mình thì thế nào? Hồng Văn thầm nảy sinh một suy nghĩ thần kỳ, sau đó âm thầm lắc đầu, cảm thấy quá sức tưởng tượng.

Phía trên, Long Nguyên Đế nhìn thằng nhóc này quỳ thỉnh tội mà chả thành tâm chút nào, tròng mắt giấu dưới mí mắt cứ đảo vòng vòng, khiến ngài bị chọc tức đến bật cười.

“Trước mặt trẫm cũng dám thất thần?”

Văn Phi tiến đến xoa đầu Ngũ Hoàng tử: “Vị tiểu Thái y cũng có ý tốt, đã từ lâu hoàng nhi chưa vui vẻ như vậy.”

Ngũ Hoàng tử đang cố gắng vặn mấy ngón tay mũm mĩm, thử quơ quơ trước ánh nến nhưng phát hiện cái bóng trên tường rối tinh rối mù, đôi mắt mở to tràn đầy nghi hoặc.

Mới vừa rồi vị Thái y ca ca làm thế nào đấy nhỉ?

Tâm ghen ghét phát tác, Long Nguyên Đế hừ một tiếng.

Văn Phi hiểu rõ mỉm cười, giơ tay ra hiệu cho Hồng Văn: “Đứng lên đi, đây là vị Thái y mới đến? Trông lạ mặt lắm, lá gan cũng lớn.”

Văn Phi dịu dàng mỹ lệ, thân thể cũng thơm ngào ngạt, rất giống tiên nữ trong thoại bản, Hồng Văn không dám nhìn kỹ: “Hồi bẩm nương nương, vi thần chưa phải là Thái y.”

Thế nhân phần lớn thích được nịnh hót, bên ngoài thường lén lút gộp chung tất cả người làm trong Thái Y Viện xưng là Thái y, nhưng ở trong cung không dễ mập mờ.

Lúc này Văn Phi mới chú ý tới quan phục trên người hắn.

Thành thật mà nói, đồng phục màu nâu của Lại mục thực sự không đẹp, chẳng có gì ngoài thuốc nhuộm rẻ tiền. Nhưng vị Tiểu Hồng đại nhân này mày rậm mắt to dáng người cao thon, khoác bộ quan phục xấu xí kia vào trông lại có vẻ phóng khoáng thanh cao.

Người làm mẫu thân thường có trái tim mềm mại, vừa nãy Hồng Văn chọc cho Ngũ Hoàng tử cười vui, Văn Phi tự nhiên thiên vị hắn, lập tức nhoẻn miệng cười, “Quả là một người thật thà. Ngươi thực thích trẻ con?”

Vừa rồi dáng vẻ hắn chơi với hoàng nhi làm giả không được, khác xa hạng người a dua nịnh hót giả bộ thật thà.

Hồng Văn do dự, rồi thành thật gật đầu.

Có lẽ một số người cảm thấy trẻ con không hiểu chuyện rất khó tiếp xúc, nhưng hắn luôn thực dễ dàng lấy được sự tín nhiệm của bọn nhỏ. Dần dà, khi chữa bệnh cho trẻ con mà thấy mấy bé biểu hiện dễ thương, hắn thích vỗ vỗ đầu nhỏ, xoa nắn gương mặt nhỏ của con người ta, hoặc cho chiếc kẹo ngọt ngào như một phần thưởng.

Hắn vừa tới Thái Y Viện, thế nên hôm nay còn chưa phục hồi tinh thần, thân thể đi trước đầu óc một bước làm ra động tác quen thuộc.

Hết thảy đều thực bình thường, ngoại trừ thân phận bệnh nhân nhí quá mức cao quý...

Văn Phi gật đầu nhận xét: “Hồng đại nhân có một trái tim trong sáng, rất đáng quý. Chắc hẳn Hồng đại nhân cũng am hiểu nhi khoa phải không?”

Hồng Văn mơ hồ đoán được ý Văn Phi: “Vi thần không có tư cách chữa bệnh một mình ạ.”

Văn Phi hiểu rõ mỉm cười, “Chỉ là chưa có, chứ đâu phải là không thể, có đúng vậy không?”

Hồng Văn theo bản năng hướng ánh mắt dò hỏi về phía Hà Thanh Đình, thấy lão Thái y gật gật đầu với hắn, Hồng Văn mới đáp: “Đúng ạ.”

Văn Phi hỏi: “Ta nghe nói trong dân gian đa số trẻ con đều rất khỏe mạnh, rất hiếm khi sinh bệnh. Vì sao trong cung chăm sóc rất cẩn thận, ngược lại làm nhiều công ít?”

Ngũ Hoàng tử sinh hạ bao nhiêu năm là bị bệnh bấy nhiêu năm, mỗi lần Thái y chỉ nói “Hãy chăm sóc cẩn thận”, nhưng chăm sóc tới chăm sóc lui cũng không thấy tiến triển, Văn Phi gần như mất đi lòng tin.

Hồng Văn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thật ra con người không khác gì cỏ cây, nếu muốn sinh trưởng tốt thì phải tưới nước, bón phân, tắm gội ánh mặt trời. Nương nương hãy quan sát hoa cỏ mọc dại bên ngoài là biết, mưa rền gió dữ cũng không thể dao động chúng mảy may; nhưng nếu đổi lại là hoa cỏ được thợ làm vườn trong cung chăm sóc tỉ mỉ, lạnh một chút hay nóng một chút cũng không chịu được.

Ẩm thực không cần quá mức tinh tế, nên ăn đầy đủ các loại gạo, ngũ cốc, rau xanh. Mặt khác, Ngũ Hoàng tử đã lớn, cần đi lại vận động nhiều, không thể ra vào đều do cung nhân bế.”

Long Nguyên Đế cực kỳ bất đắc dĩ: “Hoàng nhi của trẫm đâu thể... thô ráp như thường dân.”

Hồng Văn chân thành chỉ ra: “Bẩm bệ hạ, thường dân không dễ sinh bệnh đâu ạ.”

Cho nên Hà Viện phán mới nói ngài quá cưng chiều!

Long Nguyên Đế: “...”

Xuyên tim.

Văn Phi trầm tư thật lâu, dường như đã ngộ ra điều gì đó, nhún người thi lễ với Hồng Văn, “Thụ giáo.”

Hồng Văn đâu dám nhận lễ của Văn Phi, cuống quít tránh đi: “Nương nương làm vi thần ngại chết.”

Văn Phi mỉm cười: “Thánh nhân dạy, 'Ba người đồng hành nhất định có người đáng là bậc thầy', ngươi làm tốt lắm.”

Ở trong cung làm việc phần lớn cầu ổn định, lời nói mạo hiểm như vậy, bao nhiêu năm qua chỉ có chàng trai họ Hồng này dám nói.

“Người đâu, dâng trà bánh cho các vị Thái y.” Văn Phi phân phó, sau đó kéo Long Nguyên Đế sang một bên bàn bạc tỉ mỉ.

Bệnh Ngũ Hoàng tử tới mau, lúc này các Thái y chưa thể rời đi.

Không biết có phải Văn Phi đã dặn dò trước, khi trà bánh được bày ra, đĩa bánh xốp sữa bò duy nhất được đặt trong tầm tay Hồng Văn.

Đại cung nữ hầu hạ Văn Phi còn đích thân lại đây, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu Hồng đại nhân cần uống trà sữa không ạ?”

Lời còn chưa dứt, mấy cung nữ bên cạnh đều cười khúc khích.

Ngũ Hoàng tử cũng bật cười, bầu không khí của toàn bộ Ninh Thọ Cung nhẹ nhàng hẳn, các cung nhân ngày thường tương đối được yêu thích cũng dám bỡn cợt vài câu.

Mười mấy năm qua Hồng Văn đều theo sư phụ du tẩu khắp nơi, sống cảnh màn trời chiếu đất là chuyện bình thường, làm sao biết được trà sữa là cái khỉ gì? Tuy nhiên, hắn rất am hiểu xem mặt đoán ý, thấy cung nữ kia mắt mang ý cười thoáng có vài phần chế nhạo, lập tức nhếch miệng đáp: “Được chứ, đa tạ tỷ tỷ.”

Quy củ trong cung nghiêm ngặt, lần đầu tiên có người thoải mái như thế, cung nữ kia nghe Hồng Văn đáp vậy hơi ngạc nhiên.

Hà Nguyên Kiều vội chắp tay nói: “Đêm khuya không nên uống trà, làm phiền, chỉ cần nước trắng là được.”

Trà sữa gì đó, xưa nay đều là thức uống khoái khẩu nhất của trẻ em quý tộc, đây là đại cung nữ đang trêu chọc Hồng Văn.

Lúc này, cung nữ kia cũng nhìn ra trên người Hồng Văn có khí chất gần như không hợp với hoàng cung, lại thấy ánh mắt của hắn cực kỳ trong sáng, bèn dẹp bỏ tâm tư trêu đùa, thật sự kêu người mang đến hai chén nước trắng.

Hồng Văn gãi gãi đầu, có chút tiếc nuối, nhịn không được ghé lại gần nhỏ giọng hỏi Hà Nguyên Kiều: “Trà sữa uống ngon không?”

Hà Nguyên Kiều nhìn đôi mắt đen lúng liếng của hắn, nghẹn hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: “Chờ lát nữa tan ca về nhà uống thử.”

Nguyên Kiều có hai đứa bé, trong nhà dĩ nhiên có sữa bò.

Lúc này Hồng Văn mới hài lòng, bưng chén lên uống vài ngụm nước ấm, tầm mắt vô thức bị thu hút bởi các món bánh tinh xảo trên bàn.

Lúc nãy hắn say mê nghiên cứu sách y nên không để ý, hiện giờ bỗng cảm thấy bụng lép kẹp, đĩa bánh bốn màu tỏa hương ngào ngạt như xộc vào mũi.

Thơm quá...

Đói ghê...

Bên cạnh, ánh mắt Hà Nguyên Kiều đảo qua đảo lại giữa những đĩa bánh và gương mặt vẫn còn nét bụ bẫm trẻ con của Hồng Văn, cố mím chặt khóe miệng, đẩy đĩa bánh ngọt qua đó.

“Ăn đi.”

Coi như cho đứa bé đang đói.

Vẻ mặt Hồng Văn vui sướng vô cùng, rất giống cún con được cho khúc xương đầu tiên.

Hắn tung tăng đi đến chỗ thau đồng ở góc tường rửa tay thật sạch, còn cố ý chà rửa vài lần kẽ móng tay và ngón tay có thể dính mực, sau đó mới vui vẻ lấy bánh ăn.

Hắn không biết bánh này được làm công phu đến độ nào, chỉ cảm thấy miếng bánh màu trắng toát ra hương sữa thơm lừng, vỏ bánh tầng tầng lớp lớp mỏng như cánh ve, nhìn xuyên qua có thể thấy lờ mờ bài trí phía đối diện;

Chiếc bánh hồng nhạt làm thành hình bông hoa năm cánh, có nhân đậu đỏ nghiền, mềm mại thơm phức, ngọt mà không ngán;

Bánh màu vàng không biết bỏ thêm cái gì, cắn một miếng là có thể nhìn thấy nước mật trong vắt ứa ra, chua chua kích thích vị giác...

'Tiểu tử choai choai, ăn nghèo lão tử', Hồng Văn ăn hết miếng này đến miếng khác một cách ngon lành, đôi mắt to chớp mở điên cuồng bắn ra những tia sáng hạnh phúc.

Bị Hồng Văn ảnh hưởng, Hà Nguyên Kiều cũng cảm thấy bụng đói kêu vang, đến khi phục hồi tinh thần thì mấy đĩa điểm tâm trước mắt chỉ còn vụn bánh.

Ôi trời, mất mặt quá!

Nguyên Kiều đằng hắng một tiếng, lập tức nâng chung trà lên che giấu sự xấu hổ.

Hồng Văn vuốt cái bụng hơi phồng lên, chưa đã thèm nhìn chằm chằm mấy đĩa bánh trống không, chợt nhẹ giọng cảm khái: “Tiến cung thật tốt.”

Được đọc sách y không tìm thấy bên ngoài, còn được ăn điểm tâm không có ở bên ngoài, tốt quá!

Đáng tiếc sư phụ không ở đây.

Hà Nguyên Kiều nhịn không được bật cười khẽ. Vào chơi với bà còm ở wattpad.

Qua một lát, thuốc sắc xong, ngặt nỗi Ngũ Hoàng tử ngửi mùi thuốc là bắt đầu nôn khan, làm sao có thể uống được? Long Nguyên Đế và Văn Phi lại lo lắng đến mức cuống lên.

Hà Thanh Đình xoa xoa tay, mới tiến lên một bước, Ngũ Hoàng tử hoảng sợ khóc òa.

“Hu hu không thích ông cụ kia! Ông ta đâm con, hu hu!”

Hà Thanh Đình: “... Bây giờ lão thần không ghim kim, chỉ giúp điện hạ ấn huyệt vị.”

Lúc trước Ngũ Hoàng tử bệnh nặng, ông bất đắc dĩ dùng biện pháp châm cứu, không ngờ đến bây giờ cậu bé vẫn còn nhớ.

Ngũ Hoàng tử: “Hức ~ lần trước ông cũng nói như vậy.”

Ta nhỏ tuổi thôi, không phải đứa ngốc! 🙄

Hà Thanh Đình: “...”

Bởi vậy có thể thấy được, con nít tuy nhỏ nhưng không thể tùy tiện lừa gạt.

Long Nguyên Đế hơi trầm ngâm, ra hiệu cho Hà Nguyên Kiều tiến lên, “Tiểu Hà Thái y đến đây đi.”

Dù sao là tay cầm tay dạy ra, không có lão nhân thì dùng tạm tiểu nhân cũng được chứ gì.

Ai ngờ Ngũ Hoàng tử kêu khóc còn lớn hơn: “Bọn họ cùng phe!”

Lần trước mình bị đâm, chính là vị trẻ hơn kia đè mình xuống!

Thấy bé con khóc đến độ nấc cụt, Văn Phi đau lòng không thôi, quay sang chỉ chỉ Hồng Văn: “Vậy kêu vị này tới, được không?”

Ngũ Hoàng tử rất có cảm tình với vị ca ca đẹp trai chơi với mình, lập tức gật đầu, nhưng vẫn rụt cổ cảnh giác hỏi: “Hức ~ vậy huynh có đâm ta không?”

Hồng Văn lắc đầu: “Chỉ cần ấn huyệt vị để không nôn nữa là được.”

Ngũ Hoàng tử với hai con mắt sưng to thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, vậy huynh làm đi."

Nước chua trong lòng Long Nguyên Đế sôi trào -- Thằng nhóc kia có gì tốt mà ái phi và hoàng nhi đều thiên vị đến thế?!

Ngài cũng hơi lo lắng -- Một tiểu Lại mục, còn trẻ như vậy, có thể làm được sao?

Hà Thanh Đình nhìn ra suy nghĩ trong lòng Long Nguyên Đế: “Bệ hạ yên tâm, Hồng Văn tuy tuổi trẻ nhưng lại là kỳ tài hiếm có, đã hành nghề y bên ngoài từ rất sớm, tay nghề châm cứu và bấm huyệt càng hiếm hoi.”

“Rất sớm?” Long Nguyên Đế nhìn chằm chằm gương mặt non choẹt kia, kinh ngạc hỏi, “Hiện tại hắn bao nhiêu tuổi?” Chẳng lẽ còn có thể sớm hơn sao?

Hà Thanh Đình đáp: “Bẩm bệ hạ, sư phụ hắn chính là thần y nổi tiếng ở dân gian, mười tám năm trước nhặt được hắn vẫn luôn dẫn theo bên người, dạy y thuật từ nhỏ.”

“Chỉ là đồ đệ mà Hà ái khanh đã coi trọng đến như vậy, chẳng phải sư phụ càng giỏi hơn?” Long Nguyên Đế mắt sáng rỡ, “Tại sao không đồng thời triệu nhập Thái Y Viện?”

Trẫm tuy keo kiệt, nhưng lòng thưởng thức nhân tài không hề suy giảm chút nào!

Hà Thanh Đình đáp: “Bẩm bệ hạ, sư phụ hắn từng nói, trong cung thiếu một ông ấy làm Thái y cũng không sao, nhưng nếu dân gian thiếu ông ấy, e rằng sẽ bệnh chết rất nhiều người. Cho nên ông ấy không gia nhập Thái Y Viện.”

Long Nguyên Đế không dự đoán được trong đó còn cất giấu câu chuyện như vậy, sửng sốt một lát rồi cảm khái: “Thật là người nhân từ.”

Hồng Văn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy bước đến, xòe hai bàn tay không cho Ngũ Hoàng tử kiểm tra: “Điện hạ nhìn xem, vi thần nói chuyện giữ lời, không cầm cái gì cả.”

Ngũ Hoàng tử gật đầu, trong lòng xúc động liếc xéo Hà Thanh Đình một cái: “Huynh là người tốt.”

Hừ, người lớn biết giữ chữ tín mới thật sự "lớn"! 😏

Hà Thanh Đình: “...”

Hồng Văn ra hiệu cho Ngũ Hoàng tử vươn cánh tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng ấn mạnh vào huyệt Nội quan, cố ý khen ngợi để phân tán lực chú ý của cậu bé: “Điện hạ thật dũng cảm, khi vi thần còn nhỏ mà sinh bệnh, vi thần rất sợ hãi.”

Dù sớm thông tuệ nhưng vẫn là đứa con nít, quả nhiên Ngũ Hoàng tử lập tức bị dẫn dắt: “Hức ~ huynh cũng sinh bệnh sao?”

Hồng Văn gật gật đầu: “Có chứ, người ăn hoa màu ngũ cốc, sao có thể không sinh bệnh?”

Ngũ Hoàng tử chớp chớp mắt, làm rớt xuống một giọt lệ to sót lại trên hàng mi, mặt mày mờ mịt, “Hoa màu ngũ cốc là gì?”

Cậu bé tuổi nhỏ lại bệnh tật ốm yếu, còn chưa chính thức học vỡ lòng.

Hồng Văn cứng họng: “Chính là rất nhiều loại lương thực.”

Ngũ Hoàng tử lại chớp chớp mắt: “Lương thực là gì?”

Bởi vì rất gầy nên đôi mắt cậu bé trông to cực kỳ, hơn nữa vừa rồi khóc rất nhiều nên đôi mắt sưng đỏ giống... một chú ếch xanh be bé.

Con nít hoàng gia có thật nhiều vấn đề thắc mắc nhỉ, Hồng Văn lập tức reo lên: “... Điện hạ xem này, không nấc cụt nữa rồi?” Đề tài kia bị cắt đứt.

“Ủa?” Tiểu ếch xanh sửng sốt, vui vẻ nói, “Đúng há!”

Nấc cụt thật không thoải mái, hiện tại tốt quá rồi.

Thấy cậu bé quên mất dò hỏi tới cùng, Hồng Văn âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Điện hạ còn buồn nôn không?”

Huyệt Nội quan không những có thể trị nấc cụt, còn có công hiệu ngăn cơn buồn nôn.

Ngũ Hoàng tử chép chép miệng, nhíu hàng mày nhỏ, dùng hai ngón tay mũm mĩm kéo ra một khoảng cách: “Còn chút xíu.”

Bé đột nhiên nói: “Miệng huynh thơm ngào ngạt, ta cũng muốn ăn bánh xốp sữa bò.”

Nói xong, hốc mắt lại dần dần đỏ lên, nhìn gương mặt nhỏ có điểm đáng thương.

Hồng Văn bỗng chột dạ: Vừa rồi hắn đã ăn sạch bàn điểm tâm!

Tuy nhiên, nếu thiên hạ đều là nhà của Hoàng đế, hẳn là không thiếu mấy đĩa bánh chứ nhỉ?

Nhưng nghĩ lại, ông bác Hoàng đế này keo kiệt kiểu vậy... 🤧

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio