Đăng tại nhà "bacom2" trong Wattpad
"Xuân Lan tỷ, cho một phần bánh rán ngũ vị hương nhé!"
Đang lúi húi làm bánh rán áp chảo, Xuân Lan nghe một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu vừa thấy bèn cười đón chào: "Ôi chao, Hồng đại phu đã trở lại, vị đi cùng ngài lúc nãy đâu? Để tôi làm cho hai vị phần bánh mới, nóng hổi!"
Hồng Văn nghiêng người ra hiệu mời Trưởng công chúa Gia Chân ngồi xuống rồi trả lời Xuân Lan: "Sư phụ đưa người bị thương về nhà."
Xuân Lan vội hỏi: "Thế nào, bị thương nặng không?"
Hồng Văn cười đáp: "Nhìn hơi đáng sợ, cũng may cứu trị kịp thời, dưỡng thương đàng hoàng thì không việc gì."
Xuân Lan thở phào, chắp tay trước ngực bái tạ Bồ Tát rồi nhanh nhẹn tiếp tục làm bánh.
Mặc dù không quen biết với người bị thương, thậm chí không biết đối phương tên gì hoặc mặt mày thế nào, nhưng lúc này biết được y may mắn được cứu chữa, Xuân Lan cũng mừng cho người ta.
Trưởng công chúa Gia Chân nào có bao giờ ghé vào ăn ở sạp bên đường, ánh mắt lướt qua vỉa hè bụi đất và bộ bàn ghế cũ kỹ, khó tránh khỏi hơi do dự.
Hồng Văn liếc nhìn nàng một cái, đơn giản dùng tay áo lau băng ghế thấp vài lần, sau đó giơ ống tay áo sạch sẽ cho nàng coi, thấp giọng nói: "Tôi và sư phụ mới tới ăn hồi nãy, rất sạch sẽ."
Bằng không mình đâu dám tùy tiện mang vị khách tôn quý này lại đây.
Trưởng công chúa Gia Chân thấy vẻ mặt Hồng Văn rất thản nhiên, nhìn sang cô chủ quán tuy mặc xiêm y cũ nhưng giặt hồ sạch sẽ, ngay cả kẽ móng tay đều giữ trắng tinh, nhớ tới lúc nãy mình mạnh miệng tuyên bố "lá gan lớn lắm", thế là cắn răng ngồi xuống.
Trên người nàng tuy mặc thường phục, nhưng trong cung ra tới há có đồ bình thường? Nếu chỉ đi đứng ngoài đường thì không sao, nhưng hiện giờ cả người ngồi co cụm trên băng ghế thấp lè tè, làn váy rơi thẳng xuống đất.
Trưởng công chúa Gia Chân chưa từng trải nghiệm chuyện này, chân tay thừa thãi không biết nên làm thế nào cho phải, cứ lóng ca lóng cóng.
Hồng Văn tay mắt lanh lẹ khom người vớt lên làn váy thêu hoa mai tinh xảo, cẩn thận xếp gọn lại rồi đặt vào tay Trưởng công chúa: "Đừng để dơ."
Thật vướng víu! Trưởng công chúa Gia Chân cúi đầu rầu rĩ nhìn làn váy trong tay, quay sang nhìn Hồng Văn hòa nhập một cách hoàn mỹ chỉ trong nháy mắt: "Trước đây Tiểu Hồng đại phu thường xuyên dùng cơm ở những chỗ thế này?"
Hồng Văn cười lắc đầu: "Đâu thể nào."
Trưởng công chúa Gia Chân gật đầu, lại nghe Hồng Văn thản nhiên nói tiếp: "Trước kia cùng sư phụ đi khắp trời nam biển bắc, thường xuyên nhất là sống cảnh màn trời chiếu đất, khát uống nước sông hồ, đói gặm bánh khô cứng, những lúc được ăn ba bữa cơm đàng hoàng không nhiều lắm đâu."
Muốn tìm cái bánh nóng hổi hổi ăn ở sạp như vậy còn không có nữa là!
Trưởng công chúa Gia Chân tròn mắt há hốc mồm.
Nàng từng đi qua biên cảnh mênh mông hoang vắng, chứng kiến chiến trường to lớn tàn khốc, uống qua nước trộn cát, gặm lương khô cứng có cả trấu cám, tự cho là đã nếm trải hết gian khổ trên đời, nhưng nghe Hồng Văn kể mới thấy hiểu biết tự cho là đúng của mình bị đổ sụp hoàn toàn.
"Nghe sợ sao?" Hồng Văn dùng nước ấm tráng qua chén trà một lần, sau đó rót trà mới đẩy qua.
Gia Chân nhìn chất nước sẫm màu được gọi là trà, bên trong trôi nổi những vụn trà không biết tên, cổ họng nghèn nghẹn, trầm mặc gật đầu.
Hồng Văn hơi hối hận: "Tôi không nên kể lại những chuyện này."
Ai ngờ Trưởng công chúa Gia Chân lại lắc đầu, nhấc lên chén trà, ánh mắt thẳng tắp bình tĩnh: "Không, ta muốn nghe."
Nàng lại nhìn nước trà trong chén lần nữa, cúi đầu nhấp một ngụm.
Mùi vị đăng đắng nháy mắt tràn ngập khoang miệng, không chỉ lá trà, ngay cả nước pha trà đều có vị chát của thiên nhiên.
Nhưng nàng từng dùng nước ở biên quan khó uống hơn nhiều, vì thế nàng dũng cảm nuốt xuống.
Thực tốt, đây là trà mà các bá tánh uống mỗi ngày.
Tim Hồng Văn khẽ run lên.
Ánh mắt nàng nhìn như bình tĩnh nhưng đáy mắt lại quay cuồng khát vọng mãnh liệt.
Nàng thật sự muốn nghe.
Tầm mắt Hồng Văn xẹt qua ngón tay trắng như tuyết của nàng, ánh mắt không tự giác bị thu hút bởi sự tương phản rõ rệt của chén trà sẫm màu và ngón tay ngọc ngà: "Được."
Vì thế, Hồng Văn kể về cuộc sống khốn khổ của dân chúng khi bị thiên tai mất mùa đến mức phải bán con bán cái; kể về chuyện bá tánh vất vả gieo trồng suốt một năm, sắp đến vụ thu hoạch thì thình lình gặp nạn châu chấu, mùa màng đều bị châu chấu phá rụi; rồi kể về vụ những tên tham quan thản nhiên lấy mạng bá tánh, khổ chủ phải trèo đèo lội suối 'cửu tử nhất sinh' để tìm nơi cáo trạng...
Bên cạnh đó, Hồng Văn cũng kể về những năm được mùa, dân chúng nhìn lương thực chất đống mà khóc nức nở vì quá hạnh phúc; cũng kể về những quan phụ mẫu ở nơi lũ lụt đã làm gương cho binh sĩ dẫn đầu đoàn cứu nạn, không tiếc mạng sống nhảy vào dòng nước cuốn cuồn cuộn để cứu đê đập; rồi kể về một cô nương tiễn lang quân ra chiến trường, mười lăm năm vò võ chờ đợi khiến mái tóc đã có sợi bạc, gương mặt đã có vết nhăn, rốt cuộc chờ được người tình trở về...
"Tôi và sư phụ đi uống rượu mừng," Hồng Văn cười nói, trong mắt dường như ngấn lệ, "Có lẽ đấy là đôi tân hôn lớn tuổi nhất tôi từng chứng kiến, tân lang ba mươi hai tuổi, tân nương ba mươi, nhưng mọi người đều vô cùng vui vẻ..."
Nói tới đây, anh chàng mò ra chiếc khăn tay đưa qua, dịu dàng nói: "Đừng khóc, cẩn thận gió thổi làm nhăn da mặt!"
Trưởng công chúa Gia Chân bất giác đã khóc ướt khăn thêu của mình, đôi mắt đỏ hoe lườm anh chàng một cái, dứt khoát đoạt lấy khăn vải mang theo mùi thuốc đăng đắng giơ lên lau mặt, giọng nghẹn ngào: "Ai làm người ta khóc?"
Không riêng nàng, ngay cả Xuân Lan và mấy thực khách chung quanh đều ngẩn ngơ nghe chuyện, trên mặt mỗi người đều đọng nước mắt.
Hồng Văn cười cười: "Tôi chỉ phụng mệnh hành sự..."
Trưởng công chúa Gia Chân mở to đôi mắt hơi sưng: "Nhưng sao Tiểu Hồng đại phu lại không khóc?"
Thấy Xuân Lan khóc đến mức tay run run không cầm nổi đĩa bánh, Hồng Văn thở dài, đành phải tự mình đi lấy mang tới, cẩn thận cắt đều ra làm bốn miếng, nghe vậy hỏi ngược lại: "Sao người biết tôi chưa từng khóc?"
Trước kia lúc đầu mình đã từng khóc rất thảm thiết, nhưng sau khi chứng kiến quá nhiều, trái tim vốn mềm nhũn dường như được phủ thêm lớp vỏ bọc cứng rắn, nước mắt dường như cũng ít đi.
Trưởng công chúa Gia Chân trầm tư nhìn Hồng Văn.
"Công... e hèm," Hồng Văn thiếu chút nữa hô lên hai chữ 'Công chúa', vội vàng đằng hắng, ngắt ngứ hồi lâu vẫn chưa biết nên xưng hô thế nào để giấu thân phận cho nàng, đành phải nói trống không, "Nếm thử bánh này, tuy trông đơn giản nhưng thật sự ngon lắm."
Trưởng công chúa Gia Chân bị bộ dạng lúng túng của anh chàng chọc cho nín khóc mỉm cười, nguýt một cái nhưng không lên tiếng.
Hồng Văn không còn cách nào, đành nhỏ giọng thì thầm: "Vi thần cả gan, ở bên ngoài sẽ gọi người là Văn cô nương nhé!"
Trưởng công chúa Gia Chân chớp chớp mắt, cảm thấy mới lạ.
Đến chừng tuổi này, đây là lần đầu tiên được nàng được xưng hô như vậy.
Trưởng công chúa Gia Chân nghiêng đầu thoáng cân nhắc, chợt cười ranh mãnh, nghịch ngợm nói: "Được đấy, Hồng công tử!"
Hồng Văn nhũn cả người, đầu quả tim giống bị móng vuốt non nớt của bé mèo con nhẹ nhàng cào qua.
Ngưa ngứa.
Ngồi cũng ngồi, uống cũng uống, đến phiên ăn bánh rán, nhìn Trưởng công chúa Gia Chân đã không lúng túng như lúc đầu.
Nàng thậm chí chủ động quan sát bàn thực khách kế bên, bắt chước người ta dùng tay xé bánh cho vào miệng, khiến Hồng Văn kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối. Nàng công chúa đắc ý cười khúc khích, giống cô mèo con kiêu ngạo đánh thắng trận.
Ghé sang ωαttpα∂ chơi với bà còm nhé. Khi tính tiền, Xuân Lan nhất định không chịu nhận, Hồng Văn kiên trì phải trả, Trưởng công chúa thích thú nhìn hai người họ đẩy đưa kịch liệt, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Một chiếc bánh bao nhiêu tiền?"
Sau khi biết được chỉ cần một văn, đôi mắt nàng trợn tròn.
Chỉ một văn tiền?!
Một chiếc bánh to đến thế mà bán một văn tiền!
Nàng cũng chỉ thấy sơ qua đồng tiền xu vài lần, dĩ nhiên không thể tưởng tượng một văn tiền nho nhỏ có thể giúp người ta không đến mức đói chết đầu đường.
Kế tiếp, Trưởng công chúa Gia Chân đã bổ sung kiến thức về sức mạnh của một văn tiền:
Một văn tiền mua được một chuỗi củ mài, năm viên củ mài nho nhỏ bọc lớp nước đường cực mỏng, cắn vào vừa giòn vừa ngọt, bên trong lại rất mềm mại.
Nghe nói củ mài đào được ở vùng núi, còn một văn tiền là tính vào chi phí mua nước đường bọc ngoài.
Một văn tiền một cái bánh bao chay, da mỏng nhân nhiều thấm đẫm nước sốt, cắn vào vừa thơm vừa đậm đà.
Nghe nói nhân bánh được làm từ rau dại hái ở những khu đất hoang vào mùa xuân rồi phơi khô, chịu khó gom góp có thể ăn suốt một năm.
Một văn tiền một nắm táo dại, một văn tiền một chiếc còi gỗ... Nàng thậm chí nhìn trúng một cây trâm gỗ chỉ một văn tiền, hình dáng đơn giản đường cong uyển chuyển, vì thế vui vẻ mua ngay.
Đến khi hai người đi dạo mỏi cả chân, đám Thanh Nhạn phía sau ai cũng ôm đầy túi lớn túi bé, nhưng tỉ mỉ tính ra chỉ mới tiêu khoảng một trăm văn tiền!
Trưởng công chúa Gia Chân cứ tấm tắc mãi, cảm thấy mười chín năm kinh nghiệm sống và kiến thức của mình đã bị đảo lộn.
Hóa ra cuộc sống chân chính của các bá tánh là thế này: nghèo nàn nhưng cũng thú vị, thú vị nhưng hơi nhàm chán, và chính những điều thú vị và nhàm chán đan xen đó đã trở thành hình ảnh thu nhỏ về cuộc sống của vô số người bình thường.
Trưởng công chúa Gia Chân chắp tay sau lưng, tò mò ngó nghiêng khắp nơi tìm tòi nghiên cứu, như một chú cá linh hoạt thoăn thoắt luồn vào luồn ra trong đám đông, Hồng Văn phải tăng tốc độ để không bị mất dấu.
"Ái chà, thứ này cũng thật thú vị!" Trưởng công chúa cầm lên một chụp đèn đan bằng tre bày trên sạp, xoay người cười nói với Hồng Văn.
Hồng Văn vừa định đáp lời, đột nhiên sắc mặt thay đổi, lao tới chụp lấy tay nàng kéo vào lòng.
Mùi dược thảo thoang thoảng xộc vào mũi, Trưởng công chúa Gia Chân choáng váng, đột nhiên cảm giác như có một trận cuồng phong quét qua ngang người kèm tiếng ngựa hí và tiếng người la hét.
"Phố xá sầm uất sao có thể phóng ngựa kiểu vậy?"
"Khốn nạn quá! Dọa chết người ta!"
Có người phóng ngựa?
Trưởng công chúa Gia Chân nhô đầu ra khỏi lòng ngực Hồng Văn nhìn qua bờ vai anh chàng, thấy mọi người phẫn nộ vây quanh một thiếu niên cưỡi ngựa, cuối cùng chung tay kéo hắn xuống đất.
"Nhận lỗi đã!"
"Không được đi!"
"Đúng đấy, kêu nha dịch tới phân xử!"
"Tết nhất, bệ hạ đích thân ban sắc lệnh không được phóng ngựa giữa phố xá sầm uất, người này thật to gan..."
Thiếu niên nọ ăn mặc lộng lẫy, nghiễm nhiên là con nhà giàu, nhìn chỉ khoảng mười mấy tuổi. Lúc này hắn cũng bị dọa sợ, gương mặt hết đỏ rồi trắng, co rụt người giữa đám đông khóc hu hu.
Trưởng công chúa Gia Chân nhíu mày, hiển nhiên vô cùng coi thường thiếu niên kia.
Hồng Văn cũng rất khinh thường nhìn bằng nửa con mắt.
So sánh với huynh muội Tạ gia như châu như ngọc, hành động của thiếu niên này thật sự khiến người khinh bỉ.
Không bao lâu, nha dịch tuần phố chạy tới, xua tan đám đông rồi giải đi thiếu niên gây rối cả người lẫn ngựa. Đám người Thanh Nhạn rốt cuộc chen chân vào được.
Thấy Trưởng công chúa Gia Chân bình yên vô sự, đám người hầu đều cực kỳ vui mừng, nhưng sau khi thấy rõ tư thế của hai người thì lại đồng loạt kinh hãi, những tiếng đằng hắng ho khan nối tiếp nhau vang lên, hận không thể lập tức xông lên tách ra hai người họ.
Trưởng công chúa Gia Chân và Hồng Văn đầu tiên bị sửng sốt, sau khi hoàn hồn vội vã bật lùi tách ra, hai gương mặt bốn vành tai đều đỏ ửng.
Chết thật!
Tâm trạng của Thanh Nhạn rất phức tạp, không hiểu sao mới sểnh ra trong chớp mắt đã ôm nhau rồi... Chuyện này nếu bị lan truyền, đám người hầu còn có mệnh để sống?
Mùi thảo dược thoang thoảng vẫn quẩn quanh chóp mũi, Trưởng công chúa Gia Chân nhịn không được trộm liếc sang bên cạnh, bắt gặp đối phương cũng lén ngó mình, lại cuống quít dời tầm mắt, tim đập thình thịch.
"Tình thế nguy cấp," Hồng Văn ra vẻ trấn định, "Công chúa thứ tội, xin thất lễ!"
Trưởng công chúa Gia Chân hắng giọng, nếu không nhìn gương mặt đỏ rực thì bộ dạng thật đoan trang vô cùng: "Hồng đại nhân cứu hộ có công, làm gì nên tội?"
Thanh Nhạn: "..."
Nô tỳ thật không hề hứng thú với tiết mục lấp liếm vụng về này đâu! 🙄
Thanh Nhạn nặng nề thở dài, nói một cách đầy thâm ý: "Công chúa, hôm nay ra chơi cũng đủ rồi, đã không còn sớm, phải hồi cung thôi ạ!"
Lời này tựa một chậu nước lạnh đổ ụp lên đầu Trưởng công chúa Gia Chân, làm nguội ngay trái tim nóng hổi của nàng.
Nàng nhìn Hồng Văn, Hồng Văn cũng đang nhìn nàng, trong mắt khó nén nỗi mất mát, ngay cả khóe miệng cũng rũ xuống.
Nha môn và hậu cung cách biệt, không được truyền triệu thì không cho phép tùy tiện đi vào, chia tay lần này không biết bao nhiêu ngày nữa mới có thể gặp lại.
Trưởng công chúa Gia Chân cụp mắt, hồi lâu sau mới nói: "Đa tạ Hồng đại nhân thu xếp công việc bớt chút thì giờ tiếp đãi ta hôm nay, ta đi nhé!"
Hồng Văn nhịn không được tiến lên một bước, miệng mấy máy nhưng không biết nên nói gì, chỉ rầu rĩ chào tạm biệt: "... Công chúa đi thong thả, cẩn thận đường xá."
Trưởng công chúa Gia Chân lại liếc nhìn anh chàng một cái rồi xoay người rời đi.
Hồng Văn nhìn theo bóng dáng nàng thật lâu, cảm giác trái tim như bị sợi dây thừng buộc lại kéo đi xa.
Qua một lát, xe ngựa chạy tới, Trưởng công chúa Gia Chân đã dẫm một chân lên bục bước, đột nhiên thụt lại quay lui.
"Công chúa!" Thanh Nhạn hô, "Ngài đi chỗ nào thế ạ?"
Trưởng công chúa Gia Chân mắt điếc tai ngơ, chạy như bay về hướng con đường từng đi qua, vạt áo choàng to rộng xòe ra bay phấp phới, giống một con nhạn đỏ đang giương cánh lượn.
Hồng Văn ủ rũ cụp đuôi đi trở về hình như có thần giao cách cảm, xoay người nhìn lại, thấy ngay Trưởng công chúa Gia Chân đang chạy như bay đến gần, vội lao tới đón: "Công chúa!"
Trưởng công chúa Gia Chân dừng lại, chậm rãi điều hòa hơi thở, từ từ giơ tay về phía Hồng Văn, xòe năm ngón tay lộ ra một cây trâm gỗ đơn giản trong lòng bàn tay.
"Cây trâm này để báo đáp lòng tốt của Hồng công tử vừa rồi bảo vệ ta."
Trong đầu dường như có pháo hoa nổ tung khiến Hồng Văn choáng váng, trước mắt trắng xóa.
Một cây trâm gỗ rất đơn giản, đầu trâm khắc hai đoạn thúy trúc trông rất nhã nhặn, phù hợp cho cả nam lẫn nữ.