Ngày đầu tiên đoàn người Hồng Văn tới đây đã được dặn dò, xung quanh quân doanh có rất nhiều hố bùn lún, ngàn vạn lần không thể chạy loạn. Thế mà lúc này, Hồng Văn thấy tên trộm dược trong cơn hoảng loạn muốn thoát khỏi truy đuổi đang chạy điên cuồng về phía khu rừng có hố bùn dày dặc, tức khắc sốt ruột hô to: “Không thể đi sang bên kia! Dừng lại!”
Nhưng tên nọ chả biết là không nghe hay bị dọa váng đầu, tốc độ chẳng những không thả chậm mà còn nhanh hơn vài phần.
Hồng Văn vừa nôn nóng vừa tức giận: “Có hố bùn lún, nguy hiểm lắm, quay lại!”
Hồng Văn do dự trong chớp mắt, không biết có nên bỏ qua không rượt theo nữa hay chăng: Sợ đối phương gặp nguy hiểm vì mình truy đuổi, nhưng cũng sợ nếu mình bỏ đi, tên nọ thật sự gặp nạn sẽ không ai biết được...
Hơn nữa, tên này tùy tiện xâm nhập quân doanh, nếu lỡ không phải trộm dược mà là đồ quan trọng gì khác?
Nơi này là giao giới của ba nước, người ra vào rất phức tạp nên bắt buộc phải đề phòng.
Nghĩ đến đây, Hồng Văn nghiến răng, quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt cho được tên kia lôi về rồi tính sau.
Đúng là sợ cái gì tới cái đó, tên kia chạy đằng trước thấy Hồng Văn bám sát không bỏ bèn chạy vào nơi càng khó đi hơn, hy vọng nhờ vậy có thể bứt đuôi, nào ngờ đột nhiên không thể rút chân lên được.
Hồng Văn thầm nghĩ hỏng bét, vội hô to: “Ngươi đừng nhúc nhích, đó là hố bùn lún! Càng giãy giụa càng chìm nhanh!”
Nhưng mà tên kia thật sự bị dọa choáng váng, vừa la hét vừa liều mạng giãy giụa, chờ Hồng Văn đuổi tới nơi thì nước bùn đã nuốt từ mu bàn chân lên tới đùi.
“Ngươi con mẹ nó đừng nhúc nhích!” Hồng Văn rống to, “Muốn chết à?”
Người nọ bị tiếng hét của Hồng Văn làm cho run rẩy, rốt cuộc không dám động đậy nữa.
Lúc này Hồng Văn mới phát hiện dưới mái tóc rối bù của hắn là một đôi mắt lam, trông có vẻ còn nhỏ tuổi.
Chậc, hóa ra là một thằng nhãi tạp mao!
Hồng Văn hít thở phì phò ổn định hô hấp, phát hiện hố bùn kia khá lớn, xung quanh không có cây to hay bất cứ thứ gì có thể nắm lấy làm điểm tựa, từ chỗ hắn đứng không thể với tới thằng nhãi kia.
Thằng nhãi cũng nhận ra Hồng Văn muốn cứu mình, vừa khóc hu hu vừa vươn dài cánh tay nắm lấy tay Hồng Văn, ai ngờ thử vài lần không với tới, thân thể bởi vì cục cựa mà chìm xuống thêm một tấc.
Còn Hồng Văn cũng vì cố gắng chồm người ra phía trước nên bị mất thăng bằng, lảo đảo vài bước dẫm lên mép hố bùn, chân trái nháy mắt lún vào, sợ tới mức vội vàng thụt lùi về phía sau, dậm mạnh giũ sạch nước bùn trên chân.
Thằng nhãi thấy thế càng khóc to hơn, hai hàm răng va vào nhau lập cập vì quá sợ.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!” Hồng Văn thở hổn hển, không ngừng nhìn quanh bốn phía hy vọng có thể tìm được thứ gì đủ dài, “Ta nghĩ cách kéo ngươi lên, bằng không cứ cố với như vậy thì cả hai đều chết.”
Thằng nhãi bị dọa thảm thương, xí xa xí xồ tuôn ra một tràng. Lúc này Hồng Văn mới nhận ra hình như giống ngôn ngữ Sa Hoàng mà Vương Asim từng dạy mình.
Con mẹ nó, hèn chi vừa rồi mình gào thét điên cuồng mà thằng nhãi này ngược lại càng chạy càng nhanh, hóa ra là ngôn ngữ không thông!
Hồng Văn thầm chửi thề, vừa tìm nhánh cây hay thân cây có thể dùng được, vừa vắt hết óc nhớ lại vài từ lúc trước Vương Asim dạy mình.
Cũng may trí nhớ Hồng Văn không tệ, sau khi điên cuồng lục lọi trong đầu thì thật sự nhớ ra mấy từ có thể nói.
“Đừng cử động,” lần này Hồng Văn đổi sang tiếng Sa Hoàng sứt sẹo, chỉ chỉ hố bùn rồi chỉ chỉ thằng nhãi và chính mình làm động tác chìm xuống, sau đó nghẹo cổ trợn mắt le lưỡi, “Hố bùn lún, sâu, lộn xộn chết ngay, hiểu chưa?”
Thằng nhãi kia thật sự hiểu được!
Hắn nghe Hồng Văn nói tiếng Sa Hoàng, gương mặt đầy nước mắt nước mũi và nước bùn gật lia lịa, lắp bắp: “Cứu, cứu tôi.”
Động tác giãy giụa ngừng lại nên thằng nhãi không bị chìm xuống thêm, hắn thấy Hồng Văn chẳng những không tiếp tục la hét hung hãn mà đang tìm cách cứu mình bèn hơi bình tĩnh hơn, thân hình cứng đờ không dám nhúc nhích, vừa khóc vừa nhìn Hồng Văn đi tứ tung xung quanh.
Hồng Văn thật sự đi tứ tung.
Khu vực này có nhiều sông ngòi và rừng cây rậm rạp, phần lớn cây cối có lẽ còn lớn tuổi hơn sư phụ, thân cây cao vút, đứng dưới đất không thể nào với tới cành khô!
Mà những cành rơi xuống đều rất nhỏ, không đủ sức chống đỡ lực kéo của hai người.
Hồng Văn ngửa đầu dạo qua một vòng, gấp đến nỗi mồ hôi ra đầy người, có khoảng khắc chợt nghĩ hay là mình dứt khoát bỏ đi.
Dù sao chuyện này không phải do mình gây nên, mình gấp rút như vậy chưa chắc đã cứu được người, huống hồ bản thân cũng có nguy hiểm...
Nhưng ý niệm này mới vừa toát ra, Hồng Văn lập tức muốn tự cho mình vài cái tát!
Hồng Văn ơi Hồng Văn, ngươi suy nghĩ cái khỉ gì thế? Ngươi là đại phu, đại phu sao có thể suy nghĩ khốn nạn như vậy?
Nếu thằng nhãi kia không phải người xấu thì chẳng phải ngươi sẽ trở thành một nửa hung thủ giết người?
Mặc dù người Sa Hoàng trông già hơn người Đại Lộc, Hồng Văn vẫn có thể nhìn ra tuổi thằng nhãi lọt hố bùn không lớn, chắc chắn nhỏ hơn mình.
Hồng Văn đi một vòng vẫn không tìm được nhánh cây có thể sử dụng, chết nỗi trên người không mang theo dây thừng, đai lưng lại không đủ dài. Hồng Văn nghiến răng dậm chân thất vọng, tìm một thân cây mảnh mai chút hì hục leo lên.
Nơi này có nhiều nguồn nước nên hơi nước dồi dào, tương đối ẩm ướt, những cây cối này bề mặt phủ đầy rêu dày cực kỳ trơn trượt. Hồng Văn cố vài lần nhưng không bám vào được, cứ leo lên một đoạn rồi bị trượt xuống, vô cùng vất vả.
Thằng nhãi kia vừa nhìn vừa khóc thút thít, nóng ruột không nhịn được lại xí xa xí xồ ra một tràng.
Hồng Văn bất đắc dĩ, thầm nghĩ ta mới học mấy ngày ngôn ngữ Sa Hoàng? Hai ta thật đúng là ông nói gà bà nói vịt.
Trăm triệu lần không ngờ thằng nhãi kia thấy Hồng Văn không phản ứng bèn đoán ra được Hồng Văn không hiểu lắm tiếng Sa Hoàng, mặt hắn nhanh chóng đỏ bừng, dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm sau một hồi giằng co kịch liệt, há miệng thốt một câu tiếng Đại Lộc cứng ngắc và vụng về!
“Eo, đai lưng! Cởi, buộc!”
Hồng Văn kinh ngạc: “Ngươi biết nói tiếng Đại Lộc?!”
Nhưng thực mau Hồng Văn phát hiện trình độ tiếng Đại Lộc của thằng nhãi cũng xấp xỉ như tiếng Sa Hoàng của mình, cố moi óc chỉ biết vài từ mà thôi, hơn nữa khẩu âm nặng nề nghe như đầu lưỡi đang đánh nhau.
Nhưng Hồng Văn đã hiểu đại khái, gật đầu một cái rồi lập tức cởi đai lưng vòng qua thân cây, hai tay siết chặt hai đầu đai lưng rồi bắt đầu mượn lực leo lên.
Thứ nhất rêu xanh bên ngoài thân cây đã bị Hồng Văn cọ xát chà sạch một phần, không còn trơn trợt như lúc đầu; thứ hai có đai lưng vòng qua thân cây để mượn lực, Hồng Văn thực mau tìm được bí quyết hì hục trèo lên cao.
Thấy Hồng Văn trèo lên được rồi, thằng nhãi kia cũng thở phào, gương mặt tái nhợt rốt cuộc toát ra một chút hy vọng sống sót.
Chỉ trong một lát mà nước bùn đã ngập đến thắt lưng, nếu không gấp rút thì e rằng có bẻ được nhánh cây cũng vô ích.
May thay Hồng Văn tay chân lanh lẹ, trèo được phân nửa bèn trực tiếp ngồi chắc trên một nhánh cây, duỗi chân đá lia lịa vào nơi tiếp giáp với thân cây của một nhánh khác.
Không bao lâu nghe được một tràng răng rắc khiến người nổi da gà, cành cây to như cánh tay nam tử thành niên từ từ gãy đổ.
Hồng Văn nhanh chóng dịch chuyển trở lại thân cây rồi trượt xuống.
Lúc này, nhánh cây kia đã đổ xuống khá thấp, Hồng Văn đứng dưới đất giơ hai tay nắm chặt rồi dùng sức kéo về phía thằng nhãi. Thằng nhãi giơ tay bắt trúng, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Cầm chắc!” Hồng Văn hô, dùng hết sức bình sinh nâng nhánh cây lên trên.
Thằng nhãi cũng nhẹ nhàng di chuyển vòng eo, chậm rãi đổi tư thế từ đứng thẳng sang chúi người về phía trước trong tư thế bò, chờ nước bùn rút đến đầu gối bèn buông nhánh cây tự mình hì hục bò ra khỏi hố bùn.
Những người sống ở khu vực này quanh năm đều biết hố bùn có thể nghiêm trọng đến mức nào, trưởng bối trong nhà chắc chắn đã dạy họ cách đối phó. Vừa rồi thằng nhãi quá sợ hãi bèn giãy giụa theo bản năng, hiện giờ bình tĩnh lại nên cũng biết cách phối hợp để thoát hiểm.
Chờ hắn vừa lên ngạn, trái tim luôn thít chặt của Hồng Văn cũng thả lỏng, cả người như thoát lực ngã ngồi dưới đất, lúc này mới phát hiện vài chỗ trên người mình vô cùng đau đớn, khẳng định là lúc leo cây bị trầy xước.
Hai người xụi lơ như chó chết, đều cảm thấy may mắn đã sống sót sau tai nạn.
Không biết trải qua bao lâu, xa xa loáng thoáng truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Hồng Nhai, chắc nghe Trình Bân kể lại và thấy đệ tử lâu quá không quay về nên đi tìm.
Hồng Văn hướng về nơi phát ra thanh âm hô to: “Sư phụ, con không sao!”
Vừa dứt lời là thấy thằng nhãi kia giãy giụa bò dậy, trước tiên quỳ dập đầu bộp bộp vài cái cho Hồng Văn, sau đó loạng choạng định chạy.
Hồng Văn sao có thể để hắn chạy thoát? Nhấc chân móc một cái, thằng nhãi kia vấp ngã lăn quay, cả gương mặt đều ụp vào bùn, hai hàng nước mắt hòa lẫn nước bùn tuôn ra.
Hắn lại bò dậy dập đầu, xí xa xí xồ khóc lóc thảm thiết.
Hồng Văn ngoáy ngoáy lỗ tai, lắc đầu: “Ta nghe không hiểu, ngươi cũng đừng phí sức, chúng ta trở về giải thích rõ ràng!”
Nói xong cũng không màng thằng nhãi kia cố sức giãy giụa, trực tiếp túm cổ áo hắn kéo ra ngoài.
Đi không bao xa là chạm mặt Hồng Nhai và Vương Asim tới tìm, hai người thấy Hồng Văn quả nhiên bình yên vô sự, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Hồng Nhai chợt thấy phía sau Hồng Văn dôi ra một tượng đất đang hoảng loạn kêu gào, kinh ngạc hỏi: “Đây là kẻ trộm dược à?”
Hồng Văn gật đầu, bảo Vương Asim: “Thằng nhãi này không nói tiếng Đại Lộc, lát nữa ngươi hỏi cung hắn.”
Vương Asim xoa xoa tay cười khờ khạo. “Vâng!”
Thấy thằng nhãi còn muốn giãy giụa, Vương Asim đơn giản tiến lên đấm cho một quyền ngất xỉu, sau đó khiêng trên vai cất bước đi về.
Hồng Văn ngẩn ra, bật cười: “Cũng đúng.”
Đỡ phải dây dưa dây cà, lỡ mà thằng nhãi kia thật sự trộm đồ quan trọng, nhân lúc hỗn loạn ném đồ phi tang thì không ổn.
Chờ đám người Hồng Văn về đến nơi, mùi thơm đã bay khắp đại doanh, trên mảnh đất trống dựng mấy chục chiếc giá treo nồi sắt lớn đang sôi sùng sục bốc khói nghi ngút, bên trong là những con cá lớn vừa vớt lên dưới sông.
Bụng Hồng Văn kêu rồn rột, bỗng cảm thấy đói không chịu nổi.
Hắn vốn đang ở độ tuổi ăn khỏe, thời tiết rét lạnh lại cần nạp vào một lượng đồ ăn rất lớn để duy trì nhiệt độ cơ thể, vừa rồi trải qua một phen đuổi bắt, cứu người, đã sớm đói đến mức bụng dán vào lưng. Lúc nãy rối ren không để ý, hiện giờ bình tĩnh lại, cảm giác đói khát như hồng thủy mãnh thú ập tới như muốn xé xác hắn ngay tại chỗ.
Hồng Nhai bật cười, móc trong túi ra một nắm hạt thông: “Lót dạ trước đi.”
Ra ngoài ước chừng mười mấy dặm là một ngọn núi lớn, trên núi rừng thông bạt ngàn, còn có rất nhiều quả phỉ và thổ sản vùng núi, người địa phương không thiếu mấy thứ này.
Hồng Văn mặt mày đau khổ nhìn hạt thông còn chưa to bằng đầu ngón út của mình: “Tách vỏ này mệt chết ạ, chả đủ nhét kẽ răng...”
“Ha ha ha ha!” Khang Hùng không biết nhảy ra từ nơi nào, nghe vậy cười ha hả, bàn tay to như quạt hương bồ vỗ vai Hồng Văn bồm bộp, “Tiểu Hồng Thái y nói rất đúng, đàn ông mà, ăn ba cái này nhằm nhò gì! Nào lại đây, nhai chút cá khô dằn bụng!”
Hồng Văn đón lấy câ khô ông đưa, bỏ vào miệng nhấm nháp.
Mấy chục lò đất lộ thiên đồng loạt nổi lửa có thể nói quy mô đồ sộ, người chưa thấy qua rất khó tưởng tượng được.
Ngọn lửa vàng cam hớn hở liếm đáy nồi, nước canh trong nồi to sôi sùng sục, đưa hương thơm của cá bay thật xa.
Trong đại doanh nuôi khá nhiều chó, chúng ngửi mùi đồ ăn chạy ra sủa như điên.
Khang Hùng kéo hai sư đồ ngồi xuống.
Cách đó không xa là mấy chục đống lửa trại khiến nơi này bị hun đến ấm áp khô ráo, rất thoải mái!
Khang Hùng hít hà một hồi, liếm môi nói: “Mỗi năm chỉ có mười ngày được ăn cá sông mới khai nguồn, lửa lớn hầm cho mềm nhừ, thơm phức! Đúng rồi, nghe nói các ngươi bắt được ai đó?”
Đang nói chuyện thì có người mang theo Vương Asim và thằng nhãi tạp mao lại đây: “Tướng quân! Là Tử Kê.”
Người Sa Hoàng thường thích có chữ "Tư Cơ" trong tên gọi, dân bản xứ không thích bèn cố ý gọi trại thành "Tử Kê' (gà chết).
Khang Hùng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Trình Bân nghe nói đã bắt được kẻ trộm, vội vã chạy tới: “Ti chức đang trộn dược, vừa quay đầu lại là thấy trong dược lư lờ mờ có bóng người, đi vào vừa vặn phát hiện, hừ, thằng nhãi này đang ăn trộm! Ti chức vừa hô lên là hắn bỏ chạy ngay! Vừa rồi ti chức kiểm kê cẩn thận, thiếu mất sáu loại, còn đánh đổ hai bình thuốc bột.”
“Là loại dược gì?” Hồng Văn hỏi.
Trình Bân nhíu mày: “Thượng vàng hạ cám, dược gì cũng có. Chắc hẳn thằng trộm này không biết nhận dược cho nên vơ lung tung.”
Mọi người gật đầu, cách giải thích này rất chí lý.
Hồng Nhai vừa tách hạt thông vừa hỏi Khang Hùng: “Coi bộ mọi người đều biết hắn?”
Khang Hùng gật đầu: “Hắn ở trong núi phía tây, sống nương tựa với một lão mũi lõ, thường xuyên tới bán chút cá hay củi đốt gì đó. Lúc trước chúng ta thấy hai ông cháu đáng thương, định kêu bọn họ tới doanh trại làm việc. Ai ngờ lão mũi lõ kia chẳng biết điều, hùng hùng hổ hổ mắng chửi nói người Đại Lộc chả có ai tốt, giết đồng bào của lão. Chúng ta nào có thể nhịn, không tới đánh cho một trận là may rồi!”
Ông ta nhìn nhìn “Tử Kê” còn hôn mê: “Tuy nhiên thằng nhãi này coi như không tệ, mỗi lần tới đều nhất định phải giúp đỡ làm chút việc vặt để trả ơn, sao lần này lại trộm đồ? Phỏng chừng lão mũi lõ bị bệnh...”
Cơ mà cũng không thể không đề phòng, lão mũi lõ kia cứng đầu như vậy, biết đâu thằng nhãi này bị xúi giục? Khang Hùng hỏi thuộc hạ đã lục soát hay chưa.
Vương Asim báo cáo: “Đã lục soát rồi ạ, Trình đại phu nói tất cả dược liệu đã mất đều tìm được rồi, tiểu nhân đã lột sạch thằng này để kiểm tra, thậm chí giày vớ cũng không bỏ sót, xác thật không trộm gì khác.”
Khang Hùng gật đầu, nhưng lại nhíu mày: “Không chừng hắn còn thấy được gì đó, xảy ra chuyện này phải tìm hiểu tận gốc rễ, không thể thả hắn đi.”
Hồng Văn vừa nghe tình cảnh của “Tử Kê” liền thấy có chút đồng cảm như bản thân mình cũng bị, song sự an toàn của quốc gia phải đặt lên hàng đầu, không đáng đồng tình với đối phương.
Khoảng hai khắc sau cá đã hầm xong, “Tử Kê” chảy nước miếng tỉnh lại.
Vương Asim cười: “Thằng này chắc cũng thấy thèm?”
Mọi người cười ồ theo.
Bên kia đầu bếp đã múc cá chia ra, bưng sang một mâm riêng cho bọn họ bên này.
Khang Hùng là vị tướng lãnh dễ tính, không thích làm giá, cứ thế vung tay ra hiệu cho các tướng sĩ tùy tiện ăn.
Cách hành xử của một người thường ngày thế nào có thể nhìn ra bằng cách quan sát người cấp dưới, Khang Hùng vừa ra hiệu là các tướng sĩ lập tức vui vẻ ăn ngay, có thể thấy được ngày thường đã quen vậy rồi.
Thau cá hầm to gấp hai lần vòng đầu của Hồng Văn, bên trong thịt cá trắng như tuyết chồng chất như một ngọn núi nhỏ, đang điên cuồng tản ra hương thơm mê người, quyến rũ ngũ tạng lục phủ đều xướng lên khúc ca "Không thành kế".
Nơi này hàng năm nhiệt độ rất thấp, cá sống trong nước lạnh nên thịt săn chắc tươi rói, thịt nhiều xương ít, cắn một miếng lớn ngon đến mức muốn nuốt luôn đầu lưỡi!
Sẵn nóng bèn húp một ngụm canh cá bốc hơi cuồn cuộn, chậc chậc, mùi vị e rằng phải là đại văn hào mới có thể miêu tả tường tận!
Thấy mọi người ăn uống ngon lành, "Tử Kê" khóc càng dữ, lại xổ ra một tràng.
Vương Asim nhồm nhoàm nhai cả da và xương cá, nghe vậy lúng búng phiên dịch: “Hắn cầu chúng ta thả hắn, nói ông nội bị bệnh, người bên ngoài không bán dược cho hắn, cũng không có tiền cho nên mới tới đây trộm.”
Tử Kê lại khóc lóc nói vài câu, Vương Asim thành thật phiên dịch: “Hắn nói sau này sẽ làm trâu làm ngựa cho chúng ta, không nhanh nhanh cứu kịp thì ông nội hắn sẽ chết.”
Khang Hùng ừng ực húp sạch nửa chén canh cá, chùi miệng rồi đưa mắt ra hiệu cho thân binh: “Đi mang lão mũi lõ lại đây.”
Rồi gọi người múc một chén thịt cá đưa cho Tử Kê: “Ăn đi đã.”
Nhìn một chén thịt cá tràn đầy, Tử Kê nuốt nước miếng, bụng tức khắc co rút.
Thơm quá!
Đối với người hai ngày chưa ăn cơm, không thể nghi ngờ bát cá kia có lực hấp dẫn trí mạng.
Cơ mà mình mới vừa trộm đồ của người ta, lại được người ta cứu mạng...
Hắn lắc đầu, lắp bắp: “Không, không thể ăn.”
Khang Hùng cười nhạo: “Đàn ông lớn đầu mà còn dong dài, chẳng lẽ ông đây có thể độc chết ngươi?”
Dừng một chút bèn đá hắn một cái, bực bội mắng: “Muốn ăn thì ăn, không ăn thì cút sang một bên.”
Tử Kê bị đá lảo đảo, thấy nhóm người này thật không có ác ý, bất giác càng thêm hổ thẹn, nước mắt rơi như mưa.
Hắn giơ tay áo lên chùi mặt, kết quả lại trét thêm một lớp nước bùn, càng dơ đến mức nhìn không ra ngũ quan.
Hắn cũng mặc kệ, ôm chén chạy ra ngồi xổm trong một góc, nước mắt vừa rơi lã chã vừa há to mồm nuốt món cá hầm trộn lẫn với nước bùn trên mặt hắn chảy xuống.
Hu hu, thật ngon!