Bà Còm đăng ở Wattpad
“Vùi đầu viết gì thế?” Hà Nguyên Kiều thò sang nhìn lướt qua.
“Đệ định làm chút thuốc tễ bảo dưỡng cho Ngũ Hoàng tử.” Hồng Văn đáp.
Dạo này tình trạng của Ngũ Hoàng tử càng ngày càng ổn định, mới đầu mỗi ngày phải bắt mạch thì nay giảm còn ba ngày một lần. Ngặt nỗi căn cơ của cậu bé thật sự không vững, tuổi còn nhỏ, chỉ thông qua vận động và ăn uống đủ chất cũng khó có thể khôi phục lại, cho nên tăng thêm một ít ngoại lực thì tốt hơn.
Hà Nguyên Kiều nhìn quanh vài lần, sau đó mới kéo ghế ngồi đối diện Hồng Văn, thấp giọng hỏi: “Là ý của đệ?”
Hồng Văn ừ một tiếng.
“Trong cung không thể so với bên ngoài, có đôi khi không phải làm càng nhiều càng tốt,” Hà Nguyên Kiều uyển chuyển khuyên, “Đệ còn trẻ.”
Tay cầm bút của Hồng Văn chựng lại một chút, không lên tiếng.
Hà Nguyên Kiều nhìn chằm chằm hắn hồi lâu rồi thở dài: “Đệ nghĩ kỹ rồi?”
Hồng Văn ngẩng đầu lên, cười cười: “Vâng.”
Hắn hiểu ý Hà Nguyên Kiều.
Lúc này người sáng suốt đều có thể nhìn ra Ngũ Hoàng tử đang đang dần dần khỏe lại, bệnh án đã được kiểm tra và niêm phong, theo lý, chức trách của Thái Y Viện đã kết thúc. Hồng Văn hắn đây là một Lại mục nho nhỏ vô tình lọt vào mắt xanh của thượng cấp, coi như nếm đủ nổi bật, thật sự không cần ôm việc vào người.
Dược luôn có ba phần độc, Long Nguyên Đế lại keo kiệt... Dẫu Ngũ Hoàng tử dùng thuốc tễ thấy kết quả tốt, sau này chưa chắc đã được ban thưởng gì; nhưng nếu có chuyện không may xảy ra, Hồng Văn là kẻ chủ động cung cấp thuốc sẽ phải đứng mũi chịu sào!
Cho dù Long Nguyên Đế có ôn hòa bao dung đến độ nào, rốt cuộc cũng là vua của một nước, "Thiên tử nổi giận, máu chảy thành sông", tuyệt đối không phải nói chơi.
"Không chờ mong nhận công, chỉ cầu không sai sót", đây là tín ngưỡng được cung nhân đúc kết sau vô số lần rửa tội đẫm máu.
Hồng Văn hơi cụp mắt, hai hàng mi dài như lông quạ phủ bóng lên mặt, thật lâu sau mới lẩm bẩm: “Dù sao cũng chỉ là một đứa bé.”
Mặc kệ người bệnh bần cùng hay phú quý, bình dân áo vải hay gia đình đế vương, khi đối mặt với sự sống và cái chết, đều không có gì khác biệt.
Đứa bé kia sinh bệnh cũng sẽ khó chịu, cũng sẽ khóc quấy, cũng sẽ nhân cơ hội làm nũng với cha mẹ... Nếu chẳng may bé bị chết non, cha mẹ thân nhân bé cũng sẽ đau khổ vô cùng...
Sư phụ từng nói: Hành nghề y phải có trái tim nhân từ và tận tụy chữa bệnh cứu người. Hiện giờ có lẽ địa vị của hắn đã khác xưa, nhưng nếu muốn giả bộ cái gì cũng không biết, không nói, không làm...
Hắn tự hiểu mình theo không được. 👏
Nhìn thiếu niên đối diện còn sót lại vài phần tính trẻ con 'thiên chân vô tà', Hà Nguyên Kiều đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Khóe mắt thoáng thấy quan bào thái y xanh nước biển mặc trên người, bất chợt không dám nhìn kỹ.
Hai người cứ thế ngồi mặt đối mặt.
Cũng không biết qua bao lâu, Hà Nguyên Kiều bỗng thở hắt ra, giơ tay cầm lấy đơn thuốc vừa khô mực một nửa trên bàn: “Trước tiên đệ đừng nói gì cả, để ta cầm đến cho ông cụ nhìn một cái.”
Hà Nguyên Kiều cũng không đoán được thái độ của ông nội, thôi thì tự mình đi trước thăm dò tốt hơn.
Nói xong, không đợi Hồng Văn ngăn cản, lập tức đi về phía Hà Thanh Đình.
Hồng Văn nhìn theo bóng dáng Nguyên Kiều, trong lòng ấm áp mỉm cười.
“Sao đột nhiên nhớ tới làm thuốc tễ?” Hà Thanh Đình cúi đầu xem kỹ đơn thuốc, giọng nói nghe không ra vui hay giận.
Hà Nguyên Kiều lắp bắp: “Cháu chợt... nghĩ ra thôi ạ.”
Nói thật, Hà Nguyên Kiều có chút sợ ông nội, cảm thấy ông cụ có một đôi mắt dường như nhìn thấu vạn vật, phàm là trong đầu mình nghĩ gì đều không thể giấu ông.
“Ờ!” Ông cụ rũ mi cười khẩy một tiếng, tùy tay đặt đơn thuốc trên bàn gõ gõ, “Phương thuốc này không phải cháu nghĩ ra, kêu thằng nhóc kia lại đây.”
Mỗi đại phu đều có thói quen kê đơn chọn dược của riêng bản thân, không có ngoại lệ. Cháu nội của mình quá mức trầm ổn thành thật, kê đơn thuốc cũng rất quy củ, mà phương thuốc “Ích khí dưỡng huyết” này có vài vị thuốc theo cách dùng và liều lượng phải nói là khôn ngoan và cấp tiến, tuyệt đối không phải cách nghĩ của Nguyên Kiều.
Hà Nguyên Kiều vừa định cãi lại, ông cụ đã trợn mắt nhìn, lập tức anh chàng héo rũ như cà tím phơi sương ỉu xìu rời đi.
Hà Nguyên Kiều vừa đi, Hà Thanh Đình cầm chung trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt quét qua đơn thuốc trên bàn, trong mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm.
Rốt cuộc coi như vẫn có trách nhiệm.
“Đại nhân.” Hồng Văn thoải mái lại đây hành lễ, cũng không cần ông cụ chất vấn đã chủ động thẳng thắn thú nhận, “Đơn thuốc kia là cháu viết ạ.”
“Vì sao muốn làm thuốc tễ?” Hà Thanh Đình hỏi.
Hồng Văn thành thật đáp: “Dạ vì Ngũ Hoàng tử cần tới.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi?”
“Vâng, chỉ đơn giản như vậy.”
Người bệnh cần tới cho nên đại phu sẽ làm, đây chẳng phải là chuyện đương nhiên?
Hà Nguyên Kiều đứng bên cạnh căng thẳng quá mức, sợ Hồng Văn bị mắng.
Nhưng Hà Thanh Đình bỗng nở nụ cười khiến gương mặt mập mạp trông như màn thầu bị nứt: “Mật ong giảm hai phân, tuy Ngũ Hoàng tử còn nhỏ nhưng cũng có thể chịu đắng, nhiều mật ong như vậy dễ đau răng.”
Hà Nguyên Đình vừa dứt lời bèn đề bút viết chữ "Duyệt" trên đơn thuốc rồi đóng ấn: “Kêu người phối dược đi.”
Hồng Văn mở to hai mắt.
Đừng coi khinh một chữ một ấn kia, vì hai thứ này đại biểu cho đơn thuốc và phương án khám chữa bệnh đều được Hà Thanh Đình phê duyệt, nếu ngày sau xảy ra bất cứ sai lầm gì, ông lão phải gánh vác trách nhiệm hàng đầu.
“Nghe chưa?” Hà Thanh Đình đẩy đơn thuốc đến trước mặt Hồng Văn.
Lúc này Hồng Văn mới phục hồi tinh thần, cung kính hành lễ: “Vâng ạ.”
Hà Thanh Đình gật đầu, ánh mắt chậm rãi lướt qua hai thanh niên đứng trước bàn: “Nhớ kỹ, trước khi làm quan, chúng ta là thầy thuốc.” 👍
Giọng ông không to nhưng Hà Nguyên Kiều nghe như sét đánh ngang tai, trên mặt nóng rát giống bị roi da quất ngang.
“... Vâng ạ.”
Bà còm đăng truyện ở wattpad. Trưa hôm đó, Hà Nguyên Kiều không đi giao du với bất cứ ai mà toàn tâm toàn ý cùng Hồng Văn chế dược, vo thuốc tễ. Trong khi làm có Lại mục chạy tới muốn giúp một tay đều bị hắn cự tuyệt.
Hà Nguyên Kiều hắn đây xuất thân trong gia tộc y học, chỉ riêng thái y mà Hà thị đã có mười mấy vị, hơn nữa hắn còn thành danh từ thời niên thiếu, mười mấy tuổi đã vào Thái Y Viện, dù đi đến chỗ nào đều được khen là thiếu niên anh tài. Trong đó tất nhiên có một phần là nể mặt mũi Hà gia, nhưng không thể phủ nhận, hắn xác thật cũng có tài năng hơn người.
Thật ra trước đó Nguyên Kiều vẫn luôn cảm thấy, ông nội để Hồng Văn đến ở trong nhà vì muốn hắn hướng dẫn đối phương, dẫu gì tuổi tác hai người cũng xấp xỉ, hắn lại là tiền bối đã sớm thành danh nhiều năm trong Thái Y Viện.
Nhưng hôm nay xem ra...
Hắn cũng từng có sự hăng hái của tuổi trẻ, ngày đêm mộng tưởng vượt qua tổ tông và các bậc cha chú, còn lập chí phải làm thiên hạ đệ nhất thần y, tạo nên sự nghiệp lớn trong Thái Y Viện...
Cũng không biết từ khi nào hắn bắt đầu thay đổi, bỗng chậm rãi biến thành loại người hắn từng khinh thường nhất.
Nghĩ đến đây, Hà Nguyên Kiều vô thức ngẩng đầu ngắm cậu thanh niên trước mặt. Đối phương đang cúi đầu, tỉ mỉ chia một khối lớn thuốc mỡ đen như mực thành những phần nhỏ bằng nhau, sau đó kiểm tra từng lượng một trên chiếc cân nhỏ rồi mới cẩn thận vo thành viên thuốc tễ.
Ánh mắt cậu chàng chuyên chú, dường như đang làm một chuyện cực kỳ trọng đại.
“Sao vậy?” Cảm nhận được tầm mắt của Nguyên Kiều, Hồng Văn nghi hoặc hỏi.
Hà Nguyên Kiều chợt hoàn hồn, bỗng nhiên giơ tay véo véo gò má mềm mại của đối phương: “Thằng nhóc này!”
Thuốc mỡ mới ra khỏi nồi vừa dính vừa nhớp, quệt vào mặt cực không thoải mái, Hồng Văn tròn mắt phát ngốc.
Hà Nguyên Kiều bật cười to, bỏ đi rửa tay.
Hồng Văn giũ khăn lau mặt, trừng mắt lườm theo bóng dáng Nguyên Kiều càu nhàu: “Cái tật gì kỳ lạ...”
Bà còm ở wattpad. Vốn định trước khi đêm xuống đóng gói thuốc tễ vào viên sáp ong để tiện cất giữ, ai ngờ kế hoạch chớp mắt đã phải thay đổi. Hồng Văn mới vừa cắt vụn sáp ong, còn chưa kịp nấu chảy và tạo hình thì tiểu thái giám bên cạnh Long Nguyên Đế tới đây truyền ý chỉ, nói là phu nhân của Định Quốc Công bị bệnh nhẹ, vừa sai người tới trình thẻ bài muốn cầu thái y đi xem một chút. Long Nguyên Đế đã phê chuẩn, truyền khẩu dụ cho Hà Viện phán phái vị thái y nào đi một chuyến.
Hà Thanh Đình nhíu mày, chắp tay hỏi: “Có biết là chứng bệnh gì hay không?”
Tiểu thái giám không dám nhận lễ, vội tránh sang một bên: “Nghe nói là bệnh ho phát tác, đã mấy ngày không thiết ăn uống.”
Mùa xuân khô ráo chợt nóng chợt lạnh, xác thật rất dễ dụ phát chứng ho.
Hà Thanh Đình đã hiểu, các Thái y khác trong Thái Y Viện cũng hiểu. Vì thế khi ông cụ quét mắt nhìn một vòng, mọi người đồng loạt làm ra vẻ bận rộn lu bù: dạy đồ đệ, lật xem hồ sơ bệnh, chụm đầu thảo luận,... Nếu không nghĩ ra cách nào khác bèn dứt khoát sử dụng chiêu làm lơ, trưng ra bộ dáng “Ông đây rất bận, chớ quấy rầy”. 😄
Hồng Văn nhìn ra một số manh mối, huých khuỷu tay vào Hà Nguyên Kiều: “Nghe có vẻ không hợp lý lắm...”
Dẫu gì cũng là Quốc Công phu nhân, phàm là bệ hạ có tâm, cũng đâu đến mức phái tiểu thái giám chạy vặt ở ngự tiền truyền lời. Hơn nữa, Long Nguyên Đế hoàn toàn có thể trực tiếp tống cổ Hà Thanh Đình đi, đâu thể nào nhân nhượng bảo ông cụ chọn người gởi qua?
Thằng nhóc này thật sự nhanh nhạy, Hà Nguyên Kiều suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Xác thật không hợp lý lắm!
Năm xưa Thái Tổ định giang sơn, thể theo công lao phò vua mà phân đất phong hầu cho năm vị Quốc Công khác họ, theo thứ tự là Phụ, Định, Thái, Bình, Trấn. Ban đầu khi Thái Tổ còn tại thế, năm vị đó còn biết khiêm tốn, nhưng sau khi Cao Tổ kế vị, bọn họ dần dần có chút kiêu ngạo khoe công.
Hiện giờ Long Nguyên Đế là Hoàng đế đời thứ ba, mối quan hệ rạn nứt giữa quân thần đã sớm không thể hòa giải, chỉ vì còn e ngại cái danh 'Công thần khai quốc' và 'Nguyên lão tam triều' nên chưa đụng đến mà thôi.
Trước khi đăng cơ, Long Nguyên Đế đã sớm chịu không ít chèn ép, rất muốn lôi mấy lão già chướng mắt kia xuống đài. Ngặt nỗi thứ nhất không đủ lý do, thứ hai cảm thấy dù sao những lão già kia đã sống qua bao nhiêu thập niên rồi, chỉ ráng chờ thêm chút nữa là mấy lão già đó cũng tự động lăn ra chết tuốt là xong. Sau đó Long Nguyên Đế thật sự chờ được ba vị chết già, hiện giờ chỉ còn lại hai vị Định Quốc Công và Trấn Quốc Công. 🤭
Nếu thể theo ý của Thái Tổ, tước vị Quốc Công ít nhất phải “Ba đời sau mới giảm”, nhưng bởi vì không lưu lại ý chỉ rõ ràng, Long Nguyên Đế cứ giả bộ không biết -- Lão Quốc Công vừa chết, trực tiếp hạ chỉ phong Hầu tước cho Thế tử, gọn gàng lưu loát giảm một bậc.
Trấn Quốc Công tương đối biết nhìn thời, kịp tỉnh ngộ dừng cương trước bờ vực, sau khi thổn thức một phen bắt đầu ước thúc nhà mình nghỉ ngơi lấy lại sức, trước tiên đuổi cháu trai ra biên quan, kế tiếp đưa cháu gái xuất sắc vào cung, chính là Thục Quý phi hiện giờ.
Mặc dù Long Nguyên Đế có bất bình với các vị Quốc Công nhưng cũng không 'giận chó đánh mèo', bởi vì ngài và Thục Quý phi có tình cảm thanh mai trúc mã nên mối quan hệ của hai người họ không tệ.
Nhưng hiển nhiên không phải tất cả người trên đời đều thông minh, phủ Định Quốc Công kia không những không kiềm chế, ngược lại càng thêm làm bậy, chưa kể hậu bối chơi bời lêu lổng chẳng làm việc đàng hoàng, trong nhà phàm là có bệnh nhẹ tật nhỏ gì cũng réo thái y.
Long Nguyên Đế vô cùng bất mãn: Trả tiền lương cho Thái Y Viện chính là hoàng gia, đã hơn một năm qua tiền bạc eo hẹp! Tổ cha các ngươi kiều quý quá, coi Thái Y Viện như người hầu trong nhà mình mà sai bảo bắt cung phụng, rõ ràng không để trẫm vào mắt. 🤧
Trùng hợp thay, hôm nay Định Quốc Công phu nhân lại cầm cái lông gà mà cứ coi như lệnh tiễn, kẻ hèn bị ho mà cũng muốn kêu Thái y, còn nói rõ “Đại phu nào y thuật cao minh một chút”. Tuy Long Nguyên Đế không giáp mặt biểu lộ ra, nhưng vừa quay đầu là cho nhà kia mang giày nhỏ...
(Cho mang giày nhỏ: ý nói làm người khác không thoải mái)
Người nào nhận nhiệm vụ này mà không biết cách xử lý khéo léo thì chính là bị kẹp giữa hai đầu, Hà Nguyên Kiều chán nản nhỏ giọng nói thầm: “Cũng không biết hôm nay ai xui xẻo.”
Hồng Văn ngẩng đầu quan sát, khoái chí, dùng khuỷu tay huých eo ông anh: “Ông cụ hình như đang nhìn huynh kìa.”
Hà Nguyên Kiều: “...”
Quả nhiên, ngay sau đó nghe Hà Thanh Đình kêu: “Nguyên Kiều, ngươi dẫn người đi một chuyến.”
Hà Nguyên Kiều: “...”
Ngài có phải ông nội ruột của cháu không vậy?!
Hồng Văn cúi đầu nghẹn cười, kết quả mới vừa dứt tiếng cười đầu tiên đã bị Hà Nguyên Kiều xách cổ áo lôi ra ngoài: “Huynh đệ tốt, có phước cùng hưởng có họa cùng chịu nào!”
Hồng Văn: “Meo meo meo?!”
Ta trêu ai chọc ai? 🤣