Chống tựa vào bàn hơn nửa ngày Mạc Kỉ Hàn mới có thể khiến hô hấp của mình dần dần ổn định hơn, quần áo sửa sang lại chỉnh tề, thế nhưng thân thể vẫn vô lực không thể động đậy, nhất cử nhất động vừa rồi của Nhậm Cực giống như dấu vết khắc lại trên người, sự chán ghét không thể ức chế được mãnh liệt gần như ngập tràn trong đầu y.
Đột nhiên, Mạc Kỉ Hàn lao ra cửa hét lớn: “Người đâu!”
Không đến một khắc, Mạc Ngôn liền nhanh chóng chạy tới, khí còn chưa đều đã nhanh chóng hỏi: “Dạ, công tử có gì phân phó?”
“Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.”
Mạc Ngôn sửng sốt, bây giờ muốn tắm? Nhưng sắc mặt của Mạc Kỉ Hàn quả thật rất đáng sợ, nàng tuyệt đối không dám trì hoãn, đáp một tiếng “Dạ” liền lôi kéo Liễu Oanh chạy đến sau đi vào phòng bếp chuẩn bị nước ấm.
Đến khi ngâm trong dòng nước ấm áp, không chỉ thân thể, mà ngay cả đầu cũng vùi xuống nước, không khí trong phổi dần dần loãng ra, đau nhức càng ngày càng kịch liệt, đến khi g ngực sắp nổ tung mới đột ngột từ trong nước ngẩng đầu lên kịch liệt thở dốc.
Y không hề nghĩ bản thân mình tại sao lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, cho dù y đã diệt mười vạn đại quân của Khải Lương, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một tù binh mà thôi, muốn báo thù thì giết y là được, huống chi đánh cũng đã đánh rồi làm nhục cũng đã làm nhục rồi, bây giờ đem y nhốt vào Thiên điện này rốt cuộc là vì cái gì?
Ánh mắt Nhậm Cực cùng nụ cười khóe môi lướt qua lúc đó giống như độc xà xâm chiếm lấy trong đầu y, cơn ác mộng không buông tha cho y, y không thể hiểu tại sao muốn chinh phục kẻ thù của mình lại dùng thủ đoạn cùng thời gian dài như vậy, Nhậm Cực làm như vậy giống như trêu đùa làm nhục y với mong muốn nhìn thấy rốt cuộc thì y có thể chống đỡ được đến khi nào thì gục ngã.
Giống như miêu đang trêu đùa con chuột, nhìn thấy nó trong tay mình toàn tâm toàn lực cực lực muốn đào thoát, kết quả là bị sự tuyệt vọng bao trùm vì căn bản không thể thoát khỏi bàn tay sắc bén kia, cuối cùng kiệt sức đến mức không còn tâm trí để đào tẩu nữa, chỉ còn có thể trơ mắt nhìn mình rơi vào miêu khẩu, trở thành một bữa ăn ngon.
Khuôn mặt kiên nghị ướt nước vẫn còn tái nhợt, dòng nước ấm áp cũng không thể tăng thêm một chút huyết sắc cho y, trong đồng tử đen như mực hiện lên tia nhục nhã phẫn hận, cuối cùng dần dần trở nên kiên nghị, đôi môi mỏng manh mân thành một độ cung kiên cường, tựa như y vẫn một vị tướng quân tung hoành sa trường.
Nếu như Nhậm Cực nghĩ làm như vậy có thể hạ gục y, đó hoàn toàn là sai lầm, y Mạc Kỉ Hàn không phải là nữ nhân, tuyệt đối sẽ không chết dễ dàng như vậy, huống chi, việc đó y cũng không có cách thực hiện. Y cũng không thể để điều đó sỉ nhục mình, có chết cũng phải kéo Nhậm Cực chết chung!
Mạc Kỉ Hàn đột nhiên từ trong nước đứng lên, tiện tay kéo nội sam trùm lên người, cước bộ của y kiên định không hề hư nhuyễn, nhà giam Thiên điện này, nhốt được y nhất thời chứ không thể nhốt y cả đời.
Mới vừa đi ra ngoài, thấy tiểu cung nữ kia ôm vài cái áo khoác từ bên ngoài tiến vào, thấy y bước ra liền cười nói: “Công tử, ta mang vài bộ hậu y đến đây, hiện tại thời tiết còn lãnh, ăn mặc đơn bạc sẽ dễ bị phong hàn.” Biết Mạc Kỉ Hàn không thích thay quần áo khi có người ngoài, sau khi nàng đặt quần áo xuống liền đi ra ngoài.
Quần áo màu xanh nhạt sáng, không có trang sức hoa lệ cùng hoa văn phiền phức, có vẻ rất tốt, sợi vải tinh tế,bên trong còn lót một lớp vải bông mỏng, loại quần áo này thích hợp mặc vào đầu xuân khi thời tiết ấm nhưng còn se lạnh.
Ngón tay chạm vào đường may tinh tế, không hiểu sao lại nhớ đến lời Nhậm Cực nói lúc trước: “Ngươi trốn một lần ta sẽ giết một nhóm hầu hạ ngươi, ngươi chạy thoát hai lần, ta cũng đã giết hai nhóm.”
Vốn muốn lấy quần áo nhưng tay như bị đốt nóng mà rút lại, Mạc Kỉ Hàn vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào mấy bộ quần áo kia đến cuối cùng cũng không mặc vào.
“Hoàng Thượng, ngươi hôm nay tâm tình rất tốt, chuyện gì có thể khiến ngươi cao hứng như vậy ạ?”
Giọng kiều nhuyễn nhẹ nhàng vang lên, nữ thể non mềm hương nhuyễn cũng chậm rãi tiến lại gần, có chút si mê khi nhìn thấy độ cung trên khóe miệng Nhậm Cực, ngón tay bất giác muốn chạm vào.
Nhậm Cực lười biếng dựa nghiêng vào quý phi y thượng (ghế trong tẩm cung quý phi), tay bưng bát trà, đầu hơi nghiêng qua, Triệu Trân phi thất vọng, có chút không cam lòng thu tay lại. Một lúc lâu sau, trấn chỉnh lại tâm tình, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười quyến rũ đến cực điểm, làm nũng: “Hoàng Thượng, có chuyện cao hứng cũng không nguyện ý nói một chút cho xu nhân biết sao?”
(xu nhân: là mĩ nhân a… ^.?)
Hai ngày trước phụ thân có cho người đưa tin, ngay tại triều đã cùng các vị đại nhân cùng nhau kiến nghị về việc lập Hậu, chỉ cần mình cố gắng hoài long thai, thì sẽ nắm chắc vị trí chủ hậu cung kia.
Nhậm Cực liếc nàng một cái, trên mặt tựa tiếu phi tiếu: “Ở trong cung còn có thể có chuyện gì chứ, bất quá chỉ là do hôm nay tâm tình hảo mà thôi.” Xu nhân? Rõ ràng chỉ có cô ta mới dám tự nhận.
Bất quá bình tĩnh mà xem xét, nữ nhân này cười rộ lên vẫn là không tồi, nếu có thể đem tia tham lam trong ánh mắt che dấu tốt một chút, có lẽ sẽ tốt hơn. Họ Triệu kia tính kế gì, Nhậm Cực trong lòng biết rất rõ, đêm nay tự mình đi đến “Thính Lan cung” này, cũng bất quá là làm bộ làm dạng, hắn rất muốn đích thân nhìn xem nếu làm bộ như không biết thì bọn họ có thể kiêu ngạo đến mức nào.
Mà nói đến tâm tình hảo, lại làm cho hắn nhớ tới nam nhân kia, thân thể run rẩy cùng ánh mắt quật cường khi mình dùng chỉ chưởng khuất phục, bất luận là thể xác hay tinh thần của hắn đều rất thoải mái, kể cả vào triều nhìn thấy sắc mặt lão già kia cũng không có động khí (nổi nóng, phát bực), tâm tình như vậy thì sao có thể không tốt được chứ? Chẳng những như thế… mà còn, thậm chí làm cho hắn cảm thấy được nữ nhân này so với lúc bình thường thuận mắt không ít.
Tay vuốt nhè nhẹ trên khuôn mặt trơn mềm, muốn đem khuôn mặt đang hiện lên rõ ràng cùng cảm giác khi chạm vào da thịt bóng loáng khô mát của nam nhân kia tiêu biến đi, làm cho hắn không biết từ bao giờ đã cảm thấy bị bao phủ bởi một lớp nóng rực.
Triệu Trân phi hơi quỳ ngay bên cạnh – mép ghế, bị Nhậm Cực vuốt ve thì ưm một tiếng, giống như một con mèo con cọ cọ vào lòng bàn tay Nhậm Cực, thân thể ôn nhuyễn dán tới, bộ ngực sữa căng tròn trắng nõn chạm vào đùi Nhậm Cực giống như mời gọi.
Nhậm Cực hoàn toàn phối hợp lướt ánh mắt từ khuôn mặt trơn bóng đến chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, cuối cùng dừng lại trên chiếc ngực đang hơi hé lộ, quan sát một lát đột nhiên cười nói: “Ái phi, thời tiết đầu hai tháng, ngươi mặc như vậy chẳng lẽ không thấy lạnh sao?”
Triệu Trân phi thấy Nhậm Cực lộ liễu như vậy nên càng cố sức chà xát, thình lình nghe Nhậm Cực nói như vậy, không khỏi sửng sốt, sau một lúc lâu trên mặt bắt đầu ửng đỏ, liếc mắt đưa tình, ngữ khí càng hờn dỗi: “Hoàng Thượng, sao ngươi lại giễu cợt ta!”
Nhậm Cực cười lớn, buông lỏng tay nói: “Ái phi sao lại nói vậy, trẫm đây không phải đang quan tâm đến ngươi sao, đầu xuân lại ăn mặc mỏng như vậy, vạn nhất thân thể bị lạnh mà bệnh xuống thì lúc đó không phải chuyện nhỏ.”
Triệu Trân phi nghe xong lời này cảm thấy lòng không ổn, Hoàng Thượng nói như vậy là ý gì? Là nhắc nhở mình phải ăn mặc đoan trang hiền thục hay là ám chỉ ý khác?
Nàng nhìn thấy Nhậm Cực mặt mày mỉm cười, tự nhiên liền nghĩ đến chiều hướng có lợi, ánh mắt mãnh liệt sáng ngời, cười càng quyến rũ sáng lạn, lớn mật đứng dậy dựa vào người Nhậm Cực, mang theo giọng mũi làm nũng nói: “Xu nhân bây giờ thân mình đang rất lạnh, Hoàng Thượng giúp xu nhân ấm áp được không?”
Nhậm Cực vỗ về búi tóc tỉ mỉ của nàng, sợi tóc đen bóng dưới ánh nến có màu xanh nhạt, được một vật trang sức tinh xảo có định trên đầu, mùi thơm truyền đến, tựa hồ có thể câu dẫn ngọn lửa ngầm đang được chôn sâu.
Nhíu mày, độ cung trên khóe miệng Nhậm Cực mang theo tà khí, lần này Triệu gia, vì quyền lợi mà đã tận lực tận tâm, không dám dùng đến bí quyết trong cung “Khỉ mộng” để đối phó với hắn, trái lại đã sử dụng một phương thuốc danh tiếng trong dân gian, mặc dù kém “Khỉ mộng” một bậc nhưng hiệu lực cũng có thể xem như tạm ổn – “Ngâm xuân”.
Trong lòng liên tục cười lạnh, cái lão già kia chắc nghĩ hắn thuở nhỏ sinh trưởng trong thâm cung, chưa từng đi ra ngoài nửa bước, nên mới dùng đồ chơi hưởng lạc bên ngoài để che mắt. Thế nhưng không nghĩ rằng giở thủ đoạn này trên người nữ nhân nhà mình, đường đường một vị tướng quốc, lại để cho con gái của mình dùng đến thứ xuân dược của kỹ nữ trên phố, cái này là làm nhục hắn hay tự làm nhục chính mình?
Vừa rồi còn thấy khuôn mặt này thuận mắt quyến rũ trong nháy mắt trở nên diện mục khả tăng (mặt mày thấy chán ghét), Nhậm Cực trên tay căng chặt nghe thấy tiếng cúi đầu hô đau, lập tức món trang sức rơi leng keng trên đất, thác tóc tuôn chảy xuống.
Triệu Trân phi bị Nhậm Cực ném lên giường, tóc cũng đã hỗn độn, tấm trải giường che khuất hai gò má, sau khi thét kinh hãi một tiếng thì trước mắt tối sầm, hơi thở nam tính quen thuộc đem nàng ôm vào lòng.
Diễn thì vẫn phải làm.
Bóng đêm thâm trầm khắp nơi không tiếng động, Nhậm Cực không buồn ngủ một chút nào, nữ nhân bên cạnh đang ngủ rất trầm, vải lụa trắng giống như da thịt sau khi hoan ái tràn đầy hương vị lại không thể làm khơi dậy dục vọng vuốt ve của hắn.
Khoác áo rời giường, căn phòng đầy mùi son phấn làm cho hắn cảm giác hô hấp không thoải mái, ngay cả chính hắn cũng không chịu nổi sự kỳ quái khi bản thân mình dĩ vãng tại sao lại có thể chịu được mùi này.
Đẩy cửa đi ra ngoài, gió xuân ngoài phòng trong trẻo nhưng lạnh lẽo thổi đầy mặt, chóp mũi có thể ngửi được mùi cỏ cây mới nhú, thực tươi mát. Hiện tại là trăng lưỡi liềm, chỉ có ánh sáng từ Nguyệt Nga tươi đẹp tinh tế, thế nhưng trên bầu trời một vầng hắc nhung lại lóe lên một tia tinh quang giống như thủy tinh, trong suốt lại kiêu căng, lãnh đạm nhìn xuống thế gian.