Thiên điện lặng im, cuộc sống cứ ngày qua ngày, như nước giếng lặng sóng. Nhưng chỉ cách một bức tường mà ngoài điện… bây giờ chỉ toàn ba quỷ vân quyệt (phong ba quỷ dị tầng tầng dối trá lừa gạt), thần kinh của mỗi người đều căng như dây đàn, bởi vì Hoàng Thượng của họ đã có một quyết định rất lớn.
Lâm triều vài ngày trước, Nhạc Phong cầm danh sách buộc tội các vị triều thần, mục tiêu hướng thẳng đến Triệu đại nhân đương triều. Những triều thần trợ giúp Hoàng Thượng trong chuyện này đều toàn là người trẻ tuổi, người sáng suốt vừa nhìn thấy đã biết là do Hoàng Thượng cố ý bồi dưỡng rồi đề bạt lên, hành động của bọn họ, không cần nghĩ muốn cũng biết là do ai bày mưu đặt kế.
Nhớ đến chuyện đầu năm nay Triệu đại nhân khí thế hừng hực đứng đầu những cựu thần sống chết buộc Hoàng Thượng phải lập Hậu, e rằng chuyện này đã làm vị Hoàng đế trẻ tuổi này tức giận, nhưng hắn lại có thể nhẫn nhịn đến bây giờ mới làm khó dễ, thậm chí hai ngày trước đó còn vừa mới sủng hạnh Triệu Trân phi, chính điều này làm họ Triệu kia lơ là, chuyện kết tội lớn như thế lại không hề để lộ một chút tin đồn nào, đủ thấy tâm cơ thâm trầm thủ đoạn cao minh đến mức nào.
Thần tử trẻ tuổi đứng ra kết tội kia, không chỉ câu chữ kịch liệt sắc bén, ngôn từ cực kỳ chuẩn xác, bằng chứng đều tuần tự đưa ra, khi mỗi người đi thẩm tra đều không thể lầm lẫn. Ngoài ra, mỗi tội đều không giống nhau, có hơn mười bản kê khai bằng chứng phạm tội thế nhưng đều không hề lặp lại tội trạng.
Bọn họ ai cũng không thể quên được cảnh tượng lúc thượng triều, giọng Trịnh công công vừa nhỏ vừa the thé cầm một quyển sổ đọc lên, còn có đám thần tử tả hữu kia thì mặt mày lần lượt thay đổi xanh trắng cuối cùng huyết sắc gần như bị rút hết mặt tựa như tờ giấy trắng, giống như một cái dùi đâm vào lòng ngực người run lẩy bẩy, đặc biệt là họ Triệu nằm riêng trên một quyển sổ, chỉ trong chốc lát mồ hôi lạnh ướt đẫm cả sau lưng, không người nào đủ can đảm vì hắn mà cầu xin.
Chữ cuối cùng từ miệng Trịnh Hải buông ra, trong Đại Điện lập tức lặng im không một tiếng người, không khí trầm lặng yên tĩnh ngay cả tiếng hít thở cũng không thể nghe thấy, không biết thời gian trôi qua bao lâu, “Bùm” tiếng đầu gối đập xuống đất vang dội đập vào màng nhĩ mọi người, lớn như tiếng trống, làm cho mọi người trên dưới Điện đều giật mình, nếu không có nội tâm rắn chắc được rèn luyện quanh năm, e rằng không ít người sẽ phải kinh hô nhảy dựng lên.
Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, nơi phát ra tiếng vang chính là nơi của Triệu đại nhân người đứng đầu triều thần, thân hình cúi cong quỳ trên mặt đất, nhìn không thấy được diện mạo, nhưng lúc này hai bàn tay để thẳng ra trước đang run rẩy đến ngay cả quan phục uy nghiêm cũng che giấu không được, có lẽ hai chân kia đang run rẩy không thể chống đỡ nổi thân hình, nên mới quỳ phịch một tiếng xuống đất.
Tầm mắt đều hướng lên trên, toàn bộ đều bị kinh hãi trừ Hoàng Thượng của họ, thân hình cao lớn thẳng tắp như cây thương ngồi trên long ỷ, cặp mắt nửa nhắm nửa đóng, che đi tia nhìn vô cùng tàn nhẫn, mở miệng giọng vẫn nhã nhặn, không chút giận tức, thậm chí càng ôn nhu thêm vài phần: “Triệu ái khanh, ngươi có gì cần nói cứ nói.“
Triệu đại nhân lúc này sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy nói: “Hoàng… Hoàng Thượng… thần…… thần, thần……” Một chữ “Thần” cứ lặp đi lặp lại, nhưng không hề có phần sau, giọng như khàn đi, làm mọi người gần như đau lòng.
Nhậm Cực hơi cúi người xuống, theo dõi thân hình đang run rẩy của hắn: “Triệu ái khanh, tuy rằng trước kia ngươi vì trẫm lập không ít công lao, nhưng ngươi xem những việc ngươi làm, có phải là những việc trẫm tín nhiệm giao cho ngươi không?” Nhậm Cực lắc đầu: “Trẫm chỉ có thể nói trẫm rất thất vọng.“
Bên dưới hai tay của Triệu đại nhân càng run như cày sấy, biết không thể chống đỡ được sức nặng của thân thể nên gần như nằm úp sấp trên mặt đất, ánh mắt Nhậm Cực hơi mở: “Nhưng ngươi dù sao cũng có công……“
Triệu đại nhân nghe những lời này giống như quơ được cành cây cứu mạng, ngẩng đầu lên: “Hoàng Thượng……“
Vẻ mặt của hắn như cầu xin Nhậm Cực, nhưng cặp mắt kia lại như mê hoặc, khóe mắt tỏ vẻ khoái trá: “Cho nên Triệu ái khanh, trẫm xá ngươi tội tru di cửu tộc, người trong tộc đều bị lưu đày, còn ngươi, trẫm không tàn nhẫn đến mức cho ngươi chết không toàn thây, như vậy đi, bạch lăng hay rượu độc, tự ngươi chọn đi.“
(bạch lăng: sợi dây trắng…. ý nói treo cổ nha)
“Tất nhiên, còn con gái của ngươi, trẫm sẽ không lưu đày, dù sao nàng cũng hầu hạ trẫm gần một năm, lãnh cung dù sao cũng tốt hơn nhiều so với phương Bắc xa xôi lại lạnh khủng khiếp kia.“
Bên dưới đồng tử của Triệu đại nhân thắt chặt lại, “Hô hô” tiếng thở vang lên cả Đại Điện đều nghe thấy, rất mạnh, tiếng thở đột nhiên ngưng lại, lại một tiếng động nữa vang lên, nguyên lai là Triệu đại nhân đã ngất nằm trên mặt đất.
Ánh mắt Nhậm Cực đảo qua như không thấy hắn: “Trịnh Hải, tiễn Triệu đại nhân về, phái người chăm sóc, chờ hắn quyết định rồi thì trở về báo cáo.“
Trịnh Hải khom người hô “Dạ”, lập tức liền có hai cấm vệ canh giữ ngoài cửa tiến vào nâng Triệu đại nhân lên, theo bước chân Trịnh Hải ra khỏi Đại Điện, trong Điện lại một mảnh tĩnh mịch, chỉ còn tiếng bước chân đang xa dần.
Đợi một hồi, ánh mắt Nhậm Cực chậm rãi lướt qua các vị triều thần đang ngớ ra hay là đang hoảng sợ: “Các vị ái khanh, hôm nay còn có chuyện gì cần tấu.“
Mọi người đều tự lo sợ không người dám ứng với, cuối cùng Nhạc Phong đứng ra nói: “Bẩm bệ hạ, hôm nay không có chuyện cần tấu.“
Nhậm Cực cười vừa lòng, phất tay áo đứng lên: “Bãi triều.“
Hoàng Thượng tiêu sái rời đi, bọn người Nhạc Phong cũng lập tức đi hết, chỉ còn lưu lại một vài vị cựu đại thần, lúc này bọn họ đều hoàn toàn mấtngạo khí quan quyền, giống như cây cột mềm ngồi dưới đất, hai mắt hỗn độn không chút ánh sáng. Thiên uy thật khó dò, hôm nay trừng trị Triệu đại nhân, nhưng không biết sau này, việc giống như vậy còn xảy ra hay không.
Sau khi chuyện này xảy ra không còn ai có thể chuyên tâm chuyện chính sự nữa, trong đầu chỉ thầm nghĩ có thể quy điền (về làm nông). Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu Hoàng Thượng đã cố ý muốn truy cứu, thì dù có về quê cũng không thể tránh tội chết, nhất thời không biết lựa chọn thế nào, chỉ cảm thấy càng tuyệt vọng hơn, Hoàng Thượng có phải đang có ý định nói bọn hắn hãy chờ chết đi!
Triệu Trân phi thì không thể tưởng tượng được mộng đẹp của mình lại tan tành nhanh đến như vậy, gần như bị bệnh tâm thần khi bị hai cấm vệ lôi ra khỏi “Thính Lan cung”, kể cả thị nữ bên người nàng – Hương Ngưng – cũng vị ném vào lãnh cung tiêu điều không một bóng người, từ nay về sau lại vắng vẻ, không ai có hứng thú quan tâm đến một phi tử không được sủng ái, mà lại là người điên.
Nhổ được những nanh vuốt kiềm chế mình, tâm tình Nhậm Cực rất tốt, sau khi hạ triều cũng không đến ngự thư phòng, trực tiếp đi đến Thiên điện, muốn đi xem người có thể làm tâm tình của mình tốt hơn nữa.
Không nghĩ tới vừa bước vào trước viện, trước mắt chính là một mảnh quang kiếm mát lạnh chói mắt, dáng người mông lung trong kiếm quang hơi chút mơ hồ, tuy rằng nội lực vẫn chưa đủ, nhưng nhịp chân của y không hề phù phiếm, có vẻ linh hoạt và mạnh mẽ.
Cước bộ Nhậm Cực bất tri bất giác ngừng lại, lúc ban đầu kinh ngạc đến mức thu cả hơi thở, dùng ánh mắt dõi theo thưởng thức Mạc Kỉ Hàn luyện kiếm.
Người từng ở sa trường chém giết, kiếm pháp cũng giống như quyền pháp của y không hề xinh đẹp, chiêu chiêu thức thức đều là sắc bén vô cùng khí thế gần như run chuyển núi non với ý chí giết người vô cùng tàn nhẫn. Không khó để tưởng tượng, nếu công lực của y có thể khôi phục hoàn toàn, kiếm vũ này có thể áp đảo linh hồn của con người đến mức nào.
Nhậm Cực cảm thấy được nhịp tim mình đập càng nhanh hơn theo kiếm pháp của Mạc Kỉ Hàn, ánh mắt đang bị bao vây thu hút bởi thân mình trong kiếm quang kia, người này, chính là người mà mình quyết trí phải chinh phục được!
Khi kiếm quang đột nhiên thu lại, cả khi hoa văn trên thanh kiếm biến mất, lúc ấy Nhậm Cực mới phát giác thì ra Mạc Kỉ Hàn đã thu kiếm.
Tiểu cung nữ vẫn đứng ở bên cạnh liền chạy đến, đưa cho y chiếc khăn sạch lau mồ hôi, Mạc Kỉ Hàn chuyển kiếm sang tay trái, sau khi lịch sự nói cảm ơn thì tiếp nhận chiếc khăn, vừa định lau mồ hôi thì dường như cảm thấy cái gì đó nên đột nhiên quay đầu lại, khóe miệng mân lên.
Lúc này Nhậm Cực mới thi thi tiêu sái đi đến, hơi thở bị trói buộc giờ mới được phóng xuất, liền lấy lại vẻ cao ngạo uy thế khiếp người, đuổi tiểu cung nữ kia đi, hắn cười nói: “Mạc tướng quân, xem ra ngươi gần đây không tồi, trẫm thấy trong lòng vui mừng không ít.“
Ngón tay Mạc Kỉ Hàn đang nắm kiếm bỗng nhiên buộc chặt lại, ngẩng đầu ánh mắt kiên định không khoan nhường nhìn đối diện Nhậm Cực, lãnh đạm trả lời: “Đa tạ.“
Không có tiếng trả lời, Nhậm Cực tựa hồ cảm thấy ánh mắt Mạc Kỉ Hàn rất thú vị, nhưng hắn không có hứng thú cùng y đối mặt, nhưng cũng không phải tảng đá, tội gì.
Vì thế ánh mắt hắn bắt đầu ở trên người Mạc Kỉ Hàn chạy loạn, đầu tiên là khuôn mặt phủ mồ hôi trong suốt, cổ, sau đó là quần áo không chỉnh tế đang che phủ ngực cùng hai chân, từ cảm giác hứng thú dần dần chuyển sang nóng rực, giống như đang vuốt ve, lại giống như muốn tại đây cùng thân thể vừa quen thuộc vừa xa lạ kia lưu lạ dấu ấn, kỳ thật là một loại ám chỉ đen tối bất phân.
Ánh mắt Mạc Kỉ Hàn vẫn không lẫn tránh, nhưng trên mặt huyết sắc cũng gần như biến mất, khí sắc vốn đag tươi tỉnh lại trở nên tái nhợt, tay nắm chuôi kiếm dần căng chặt.
Sau nửa ngày, Nhậm Cực thu hồi ánh mắt, hỏi: “Mạc tướng quân, còn muốn luyện kiếm không? Hay là tìm một đối thủ đấu thử xem.” Nói tới đây, hắn giống như rốt cục cũng nhớ tới trên đời còn có hai chữ “Công bình”: “Đúng rồi, công lực hiện nay của ngươi có lẽ chưa đến năm phần, vậy không bằng ta cũng chỉ dùng bốn phần công lực so chiêu với ngươi, được không?“
Hỏi cho có hỏi, lại xuất chiêu như không cho phép Mạc Kỉ Hàn có chút do dự, năm ngón tay nắm lại, đánh đến xiết chặt mạch chủ của y, thế nhanh như tia chớp, bất quá cũng đung như lời hắn nói, chỉ dùng bốn phần công lực. Mạc Kỉ Hàn hừ một tiếng, kiếm vẫn chưa chuyển về tay phải, tay trái vận lực chuyển mũi kiếm, hướng lên trên, đâm thẳng vào cổ tay Nhậm Cực.
Nhậm Cực quát một tiếng “Hảo“, tay phải triển khai làm lệch hướng kiếm, tay trái chuyển sang đáng bên hông Mạc Kỉ Hàn, đồng thời thân hình cúi thấp đánh vào mắt cá chân của y.
Cổ tay trái Mạc Kỉ Hàn chấn động, buông trường kiếm ra, giữa không trung xoay người một cái chuyển sang tay phải, chuyển bước tránh chân trái của Nhậm Cực, giơ kiếm quét ngang, dốc sức đánh vào vai trái của hắn. Nếu chiêu này mà dùng kiếm thật, có thể ngay tại đây chặt đứt cánh tay trái của đối phương, cho dù là kiếm không bén, nếu lãnh đường kiếm này thì không thể dễ chịu gì.
Chiêu thức Nhậm Cực tuy rằng lão luyện, nhưng muốn thu hồi chân trái cũng không được, tùy cơ ứng biến, thắt lưng vận lực xoay chuyển một vòng, nhìn giống như một cầu vòm rất đẹp. Tiếp theo trong chớp mắt, hắn vội bật người lên, chân phải giẫm lên, đang ở trong trạng thái chưa đứng vững đã chuyển thành góc độ bất khả tư nghị (huyền diệu, kỳ lạ, khó tin), lại tiếp tục ra chiêu.
Trong chớp mắt đã giao đấu hơn mười chiêu, Nhậm Cực cảm thấy toàn thân đang rít đổ máu, không thể tưởng tượng được nam nhân đang nắm vũ khí này, cho dù chỉ còn bốn phần công lực, lại có thể làm cho bất luận kẻ nào cũng không thể khinh thường y.
Hai người lúc này công lực tuy tương đương, nhưng nếu nói về sự khéo léo khi tiếp cận đối phương trong giao đấu thì Nhậm Cực vẫn cao hơn một bậc. Sau khi trải qua hơn mười chiêu Nhậm Cực bắt đầu xoay người lại, khi nghiêng người lách thì năm ngón tay chụp trước ngực Mạc Kỉ Hàn, khi kiếm của y còn chưa kịp thu về phòng thủ thì vận chút lực, “Xuy” ngón tay kéo lấy một lớp vải.
Hết Chương
Cực ca ah`, anh dê quá đi……. người ta sẽ hiểu lầm đó… (”!)