Nhậm Cực vừa lập kế hoạch xuất chinh, vừa đi đến trướng trung tâm, vừa mới vén mành liền nhìn thấy Mạc Kỉ Hàn đứng ngay trong trướng, thân hình đỉnh trực như tiêu thương, đang đưa lưng về phía hắn.
Trong trướng không có đốt đèn, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng cao ngất lại mơ hồ, hơi xuất thần ngẩng đầu nhìn đỉnh trướng, cứ như thể nếu nhìn như vậy thì y có thể ra ngoài được, ngay cả khi hắn tiến vào cũng không hề phát giác.
Bóng dáng nhìn qua có một vẻ cô đơn khó nói, lời nói của Việt Trữ đột nhiên hiện ra trong đầu hắn, Nguyễn Khinh Thường muốn lấy mạng của hắn, e rằng cũng chỉ có một mục đích, đó là muốn vì phu quân của nàng mà báo thù.
Vừa nghĩ như thế, không hiểu vì sao, đột nhiên liền cảm thấy trong lòng tựa hồ như thiếu một thứ gì đó, hơn nữa còn thiếu vắng rất nhiều, một sự vắng vẻ như không có bất cứ thứ gì có thể lấp đầy nó.
“Mạc tướng quân, trẫm mới vừa nói ngươi là một nhân tài, không nghĩ phu nhân của ngươi cũng không kém cạnh.”
Thân ảnh trong bóng tối bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt rực sáng như dọa người, ẩn bên trong tràn ngập phẫn nộ, còn mang một chút sợ hãi lo lắng, giọng lạnh như kết băng: “Nhậm Cực, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Nhậm Cực ngược lại ngây người ngẩn ngơ, lúc này mới ý thức được chính mình nói cái gì, nhất thời ảo não, hắn nói chuyện này làm gì?! Hơn nữa cảm giác loại ngữ khí này, bản thân mình chưa từng có, quả thực quái dị đến mức không thể nói được.
Thế nhưng lời cũng đã nói ra, muốn hối hận cũng không kịp nữa, đành phải mãnh liệt đè nén xuống: “Ta muốn thế nào sao, chỉ cần ngươi không có ý định bỏ trốn nữa, ta tự nhiên sẽ không muốn như thế nào.”
Mạc Kỉ Hàn cũng không phải ngốc, từ trong lời nói vừa nãy của Nhậm Cực đã nghe ra một chút manh mối nên không buông tha dễ dàng như vậy, gắt gao ép hỏi: “Ngươi vừa mới nói Khinh Thường thế nào?”
Vừa nói, vừa đi đến phía trước thêm vài bước, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Nhậm Cực cơ hồ muốn phát hỏa. Trong lòng âm thầm thề, nếu Nhậm Cực dám làm hại Khinh Thường, thì bây giờ y liền liều mạng với hắn!
Nhậm Cực đột nhiên cảm thấy bản thân mình nhanh chóng bị ánh mắt kia thu hút, thế nhưng cảm giác mất mát trống rỗng kia lại càng lớn hơn, khiến hô hấp của hắn hơi khó khăn, cần một thứ gì đó cấp bách lấp đầy vào.
Tâm Mạc Kỉ Hàn chỉ lo để ý đến Khinh Thường, trong bóng tối nên không thấy rõ biểu tình của Nhậm Cực, thấy Nhậm Cực không đáp lại trong lòng càng lo lắng hơn, lại tiến gần thêm vài bước, khoảng cách hai người lúc đó chỉ có một bước: “Nhậm Cực, ngươi đã làm gì Khinh Thường hả?!”
(Ôi… hành động bất cẩn thế Hàn ca… ^,^!!)
Khi nói chuyện hơi thở lướt nhẹ qua mặt Nhậm Cực, có lẽ là do lo lắng phẫn nộ, mang theo độ ấm nóng hơn lúc bình thường, Nhậm Cực đột nhiên cảm thấy khoảng trống không kia gần như được cổ hơi thở này lấp vào, thế nhưng lại quá ít, vẫn còn chưa đủ.
Mạc Kỉ Hàn ngay từ đầu không hề chú ý, bây giờ lại còn tiến đến gần hơn, lệ khí toát ra cả người Nhậm Cực hướng thẳng vào y, trong lòng y nổi lên một tia run sợ, khiến y muốn xoay người bỏ chạy.
lệ khí: khí thế tàn bạo, áp bức.
Nhưng đã chậm một bước rồi. (‘’ ‘’!?!)”
Còn chưa kịp xoay người, thắt lưng đã bị gắt gao chế trụ, tóc bị kéo giữ lại, đầu bị bắt buộc phải nâng lên, hơi thở giống như nham thạch nóng chảy phong bế miệng y, một thứ ấm nóng mềm mại lại dẻo dai đang tiến thẳng vào khớp hàm mà y chưa kịp nhắm chặt lại, cuốn lấy đầu lưỡi của y.
Đầu óc Mạc Kỉ Hàn bỗng mù mờ, liền cảm giác thứ kia đảo vòng lên hàm trên của y, khiến cả người y kích động run rẩy. Hốt hoảng trong chốc lát, trong chớp mắt y mãnh liệt tỉnh ngộ, lập tức tức giận đến khí huyết cuồn cuộn.
Hai tay còn đang tự do hội tụ gần như hết khí lực nội lực nhắm thẳng vào hai bên sườn của Nhậm Cực, đồng thời nâng đầu gối đánh thẳng vào chỗ hiểm, y gần như phẫn hận tới cực điểm, bất chấp thực hiện chiêu thức bỉ ổi. Thậm chí ước gì chiêu đánh vào giữa mục tiêu này, tốt nhất là khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn!
Ý nghĩ của Nhậm Cực đột nhiên nóng lên khi hôn, yết hầu phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, quả nhiên chính là cảm giác này. Nhưng chỉ chiếm được sự thỏa mãn trong vài giây ngắn ngủi, hư không lại càng sâu sắc hơn, muốn một thứ gì đó lấp đầy vào đó nhiều hơn.
Đầu óc hắn mặc dù phát nhiệt, vẫn còn tùy cơ ứng biến, cùng lúc Mạc Kỉ Hàn xuất chiêu liền lập tức kinh giác, mặc dù hơi luyến tiếc, vẫn nhanh chóng chụp lấy bên hông y, nhưng vẫn không thối lui, tay chụp vào bên hông thuận thế chém vào tay trái Mạc Kỉ Hàn, lấy toàn bộ nội lực hắn biến đổi chiêu thức, thừa khoảng thời gian rất ngắn xoay nửa người né tránh rồi vẫn chiêu tay phải gối phải đánh úp lại, phản công chém một chưởng vào thắt lưng Mạc Kỉ Hàn.
Eo bị tập kích, nửa người Mạc Kỉ Hàn lập tức bủn rủn, bị Nhậm Cực nắm lấy quăng ngã vào nhuyễn tháp được trải gấm vóc da lông đang ở phía sau, phát ra một tiếng không lớn không nhỏ đích trầm đục.
nhuyễn tháp: chiếc giường nhỏ mềm mại. (Ôi, suy nghĩ xấu xa lại hiện ra a….)
Cận vệ canh giữ ở ngoài trướng bị thanh âm kinh động đang muốn tiến vào xem xét, lại bị tiếng rống của Nhậm Cực chấn động phải đứng cách ba trượng bên ngoài: “Tất cả thối lui hết cho ta, không được tới gần!”
Mạc Kỉ Hàn bị ngã tức khắc bật người dậy, lại bị Nhậm Cực đè ép xuống, trong ánh trăng mỏng manh rọi xuyên qua khung cửa sổ màn trướng chỉ nhìn thấy một mảnh khí âm ngoan khiến cả người y rét run, trong chớp mắt, quần áo cũng đã bị xả đến mức bộ dạng trở thành thất linh bát lạc. Ý thức thanh tỉnh được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ khiến y tức giận đến mức cả người phát run, “Ngươi cút ngay cho ta!”
âm ngoan: thâm độc hung bạo…
thất linh bát lạc: tán loạn đến bảy tám phần…
Đáp lại y chỉ là đôi môi lại bị áp chế, không phải hôn, giống như gặm cắn, răng nanh xé rách cánh môi y, nhanh chóng lan tỏa mùi máu tươi, tiếp theo cằm bị nắm lại khớp hàm bị bắt mở ra, tiếp nhận sự xâm nhập chiếm đoạt càng sâu hơn.
Vốn hôn môi là thời gian ngọt ngào thân mật nhất của tình nhân trong thế gian lại bị Nhậm Cực hung bạo cường đoạt, hành động như vậy tất nhiên Mạc Kỉ Hàn không thể tiếp nhận được, lập tức phản kháng càng kịch liệt. Ngay khi dùng hết toàn lực thoát khỏi Nhậm Cực, lập tức không chút do dự cắn lưỡi.
Nhậm Cực nhanh chóng nắm mở cằm y, nhưng cũng chậm một bước, tơ máu theo khóe miệng Mạc Kỉ Hàn uốn lượn rơi xuống, từ từ nhỏ giọt, thấm vào lớp gấm vóc da lông đẹp đẽ kia.
Ánh mắt Mạc Kỉ Hàn thà chết chứ không chịu khuất phục làm cho cơn tức Nhậm Cực thẳng hướng cấp trên đỉnh, huyết vị khiến trong mắt hắn đều đỏ thành một mảng, cái gì cũng không muốn quản cũng không muốn để ý nữa, vứt bỏ quản y là nam nhân hay nữ nhân, hắn là hoàng đế, nếu muốn, ai dám phản kháng chứ!
“Mạc tướng quân, ngươi tốt nhất đừng mong tìm cái chết, ta nói rồi, ngươi nếu muốn tìm cái chết, mai táng cùng với người tự nhiên là không thể thiếu.”
Thấy nét mặt Mạc Kỉ Hàn vẫn coi thường cái chết, cho thấy y đã hạ quyết tâm không muốn bị hắn trói buộc nữa, Nhậm Cực cười lạnh hai tiếng: “Đương nhiên, hai tiểu cung nữ kia sẽ không uy hiếp được ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quên phu nhân của ngươi.”
Động tác Mạc Kỉ Hàn trong nháy mắt cứng ngắc, Nhậm Cực cúi xuống kề sát vào bên tai y, “Ngươi muốn tìm cái chết… có thể chứ… vị trí này tất nhiên sẽ do phu nhân của ngươi thay thế, nàng là nữ nhân, ta đối phó với nàng so với đối phó với ngươi càng dễ dàng hơn, ngươi có thể thử xem.”
“Ngươi muốn chạy trốn, cũng có thể a… nhưng nhớ kỹ không nên bị ta bắt trở về, bằng không sự trừng phạt về sau mà người nhận được sẽ giống như hôm nay. Mạc tướng quân, tính nhẫn nại của trẫm rất hữu hạn, không cần cứ luôn khiêu chiến với ta, khi kiên nhẫn của ta đã hết, hoặc là…”
Nhậm Cực chỉ chỉ vào chỗ trống phía trước của tháp, rồi nói tiếp: “Hoặc là ta sẽ cân nhắc đem tôn phu nhân đón tiếp đến an tọa ở chỗ này, khiến nàng mở to hai mắt hảo hảo nhìn xem phu quân của nàng, vẫn là xem vị phu quân chưa từng động phòng, là bị ai phá thân.”
Toàn thân Mạc Kỉ Hàn càng ngày càng cứng ngắc, khớp hàm đang cắn chặt chỉ thoát tiếng “Khanh khách”, răng gần như muốn hạ cắn, lại chỉ có thể vô lực nghe từng lời từng lời của Nhậm Cực phá hỏng tất cả đường lui của y, trở thành con cá nằm trên thớt gỗ, mặc hắn xâm lược.
Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Nhậm Cực cũng đạt thắng lợi, nhìn thấy Mạc Kỉ Hàn nhắm hai mắt thả lỏng toàn thân, thân áo trước tán loạn phủ trên cơ thể căng dãn bắt đầu phô bày lớp da trơn nhẵn, sự giãy dụa vừa nãy khiến nó phát ra độ ấm hơn lúc bình thường, với mùi máu tươi phảng phất xung quanh, trong đêm tối lại càng hết sức mê hoặc nhân.
Chưa bao giờ thấy Mạc Kỉ Hàn phục tùng như vậy, cho dù ngay cả khi dùng dược trên mặt y luôn tồn tại một tia quật cường, điều này khiến Nhậm Cực dâng lên sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Vạt áo đã muốn hoàn toàn rộng mở, ngón tay như bị làn da hấp dẫn thu hút, giống như nam châm khiến hắn không thể thoát ra, mỗi một lần tiếp xúc Nhậm Cực lại bắt đầu hoài nghi bản thân mình trước kia sao có thể chịu được được như vậy.
Giống như lướt nhẹ trên tấm tơ lụa sang quý nhất trên đời này, ngón tay hắn từ tốn di chuyển giày vò trên làn da thượng hạng, bắt đầu từ từ cởi lớp áo, hiện ra càng nhiều.
Lúc này đối với Mạc Kỉ Hàn mà nói không khác gì khổ hình đáng sợ nhất trên thế gian, thân thể đang thả lỏng nháy mắt lại buộc chặt cứng ngắc, hai tay gắt gao nắm lấy lớp gấm vóc, trên mặt đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Động tác thong thả bỗng nhiên ngừng lại, một thanh âm nứt vỡ tiến thắng vào màng nhĩ, toàn thân lập tức nguội lạnh, lập tức giữa hai chân mình tiến vào một “nhân thể” của người khác.
Mạc Kỉ Hàn hận không thể dứt khoát mà cắn lưỡi, lại chỉ có thể phí công đem khớp hàm của bản thân mình càng lúc càng cắn chặt hơn, đem tâm trí rút ra khỏi thân thể, không nhìn không nghe không thấy, chỉ biết xem mình như đã chết.
Nhậm Cực cũng không cho phép y không có cảm giác, lập tức nắm chặt mắt cá chân của y mở rộn đùi ra áp trước người, ngón tay tìm kiếm lối vào đang cực lực khép kín lại kháng cự, không làm gì mà tiến thẳng vào, đơn giản là đem hung khí của bản thân đã trương đến phát đau đến phía trước, thắt lưng dùng sức đĩnh đi vào.
Không có bất kì thứ khổ hình nào trên thế gian có thể sánh bằng, cảm giác bị xông thẳng vào khiến mặt Mạc Kỉ Hàn trắng bệch, tiếng rên không thể ức chế thoát ra, mồ hôi lạnh thoáng chốc ướt sũng trước ngực, cảm giác đau nhức nơi hạ thân cùng cảm giác thấm ướt khiến hai chân y không thể không kéo căng, trái lại càng kẹp chặt vào tấm lưng của Nhậm Cực.
Diện mạo Nhậm Cực cũng hung ác hơn (????!!!),dũng đạo ấm nóng trơn bóng co rút từng trận, lại gắt gao quyện lấy dục vọng đang cấp bách rong ruổi của hắn, lập tức khiến hắn không thể động đậy, cũng vạn phần thống khổ.
Từng đợt co rút giống như thúc giục, Nhậm Cực căn bản không muốn nhẫn nại, lập tức càng mở rộng hai chân của Mạc Kỉ Hàn, thắt lưng nắm chặt của hắn hơi thoáng ra một chút, rồi lại hung hăng tiến nhập vào.
Thống khổ càng mạnh mẽ, đem tâm trí mà y chuẩn bị thoát đi lại bị buộc trở về với thân thể, trước mắt Mạc Kỉ Hàn như muốn mơ màng, chỉ chú tâm không để bản thân phải kêu to lên hoặc cứ như vậy mà ngất xỉu.
Thế nhưng phải thừa nhận từng trận sống thống khổ kịch liệt như thế, va chạm hung hãn khiến y cảm giác bản thân mình đang bị hung hăng cấu xé, mồ hôi lạnh càng lúc càng nhiều mùi máu tươi lan tỏa khiến y ghê tởm nghĩ muốn nôn.
Xiềng xích trên mắt cá chân lại theo tiết tấu lay động của cơ thể mà phát ra tiếng vang thanh thúy, ẩn bên trong còn có tiếng mập hợp thân thể rất nhỏ, càng nhắm mắt lại, càng nghe rõ ràng, mang hương vị ti mi loạn.
loạn ti mi: dùng trong quan hệ mập hợp, lẩn quẩn mơ màng như tơ nhện… (mình thật hok biết giải thích sao cả…TT.TT)
Dục vọng trong cơ thể Nhậm Cực tràn ngập cuồn cuộn, tâm lại theo từng nhịp va chạm càng ngày càng hung mãnh mà bắt đầu thanh minh đứng lên, biểu tình cố gắng nén sự thống khổ của nam nhân trước mắt hắn từng nhìn qua một lần, tuy rằng thực mê người, nhưng hắn lại phát hiện đó không phải là cái mà hắn muốn nhìn thấy. Hắn muốn nhìn thấy, là một phản ánh chân thật khác.
(Anh là thứ tham lam, còn muốn thấy phản ánh thế nào nữa chứ…^.^!! hồi sau sẽ rõ…)
Hết Chương
Mừng quán ta bước qua ngưỡng k viewers ah…. bắn pháo bông hú hú hú…