Tiêu thất – Biến mất
Trịnh công công ở trong phòng mình di chuyển tới lui, hai hàng lông mi có chút hoa râm (bạc rùi, già rùi) đã muốn bện chặt lại. Bảy ngày, chỉ có bảy ngày, đám tay chân mà hắn có thể điều phối vốn đã hữu hạn, mà tình huống này lại gần như không thể kinh động đến mọi người trong cái hoàng cung luôn theo đuổi việc được sủng ái này thì để đào bới ra một người đang có ý định bỏ trốn, thật sự không phải là chuyện dễ dàng.
Ban ngày tìm kiếm nhưng bởi vì hoàng cung đông đúc mà tìm tòi lại phải cực lực hết sức để giảm đến mức tối thiểu sự chú ý nên không hề thu hoạch bất cứ thông tin gì, hắn lại không thể thay đổi sách lược, bây giờ đã qua một ngày, chỉ sợ Mạc Kỉ Hàn đã thoát được xa hơn rồi, hắn phải đem tay chân an bài ở bất cứ chỗ nào có khả năng nhất, không thể lãng phí bất cứ trường hợp nào có khả năng xảy ra.
Ngón nến đã cháy gần hết một nửa, Trịnh công công đứng khựng lại. Mạc Kỉ Hàn là một tướng quân, tất nhiên từng ra vào cung đình, tuy rằng là của Phù Ly, nhưng bố cục của hoàng cung đại nội các nơi đều không sai biệt lắm, hắn tin tưởng Mạc Kỉ Hàn sẽ dựa vào kinh nghiệm cùng trực giác bản thân để tìm được một nơi mà không thể bị người khác phát hiện ra. Toàn bộ trong cung, nơi không hề được mọi người chú ý xem xét kỹ nhất, chính là nơi nào?
“嘭” một tiếng đột nhiên cửa rớt ra, Trịnh công công la lớn với người bên ngoài: “Nhanh đi đến lãnh cung, mau mau!” Lời vừa nói ra thì thân ảnh cũng đã xông ra ngoài.
Hắn tuy là một lão cung giam, đối với mọi nơi trong cung đều nắm như lòng bàn tay, duy nhất “Vi Hy cung” lãnh cung lại gần như chưa từng đi tới. Hắn nóng vội luồn cúi, tất nhiên không phải vì đi tới chỗ đó, sở dĩ là do cho đến lúc này mới nghĩ ra chỗ đó.
Trịnh công công đoán không sai, khi Mạc Kỉ Hàn chạy thoát, quả thật đã đi thẳng đến lãnh cung.
Mới đầu y quả thật là chỉ biết phun không thể ăn bất cứ thứ gì, đã có lúc y nghĩ đến bản thân sẽ chết như vậy, bất chợt y phát hiện vùng bên trong đan điền (vùng dưới rốn) của bản thân thế nhưng lại mơ hồ có chân khí lưu chuyển.
Đỗ thái y sau khi nghe ý chỉ của Nhậm Cực nói phải cố gắng hết sức giúp y bình phục, nhưng bởi vì cơ thể y liên tục tiến triển trì trệ, từng làm cho Đỗ thái y quan tâm đến bạc không ít tóc, cho nên không hề nghĩ đến thuốc có lúc lại công hiệu.
Chẳng qua, bởi vì Mạc Kỉ Hàn dồn hết tâm trí giấu diếm, cho nên Đỗ thái y không hề nghĩ thuốc thật sự có hiệu quả, mà cũng chẳng kịp quan tâm. Ông chỉ băn khoăn là làm như thế nào mới có thể khiến cho Mạc Kỉ Hàn uống hết tất cả dược được kê đơn mà không nôn ra.
Khi đó, Mạc Kỉ Hàn đều cảm nhận được hết, không cần suy xét nhiều, y liền quyết định lợi dụng thật tốt cơ hội hiếm có này. Hóa trang chạy trốn thì không có khả năng, y chỉ có thể chế trụ được một vài người già trẻ, đặc thù cũng rất rõ ràng, nhưng vô phương lừa võ quan canh giữ ngay trong viện, nên chỉ có thể tìm đường khác.
Cho nên y tiếp tục phun, dù sao người hầu cách mỗi canh giờ lại bưng thức ăn cùng chén thuốc vào cho y tẩm bổ, không cần lo lắng thể lực thật sự sẽ hao mòn, vấn đề lớn nhất, là làm sao cho khi các vị thái y bắt mạch sẽ không phát hiện luồng chân khí của y.
May mắn là ngay từ đầu chân khí cực kỳ yếu, trừ bản thân có cảm giác người ngoài căn bản không thể phát hiện. Rồi sau đó, y sẽ tìm đủ loại lý do đem mọi người ly khai, bắt đầu lặp đi lặp lại tiếp tục mạch của bản thân để thử khống chế sự lưu chuyển chân khí, cuối cùng trộm giấu một quả trứng luộc, để mỗi khi bắt mạch liền kẹp ở dưới nách, đem nội lực làm yếu bớt đi, khiến cho các vị thái y mỗi khi xem mạch xong thì hai hàng lông mày lại nhíu chặt cùng tiếng thở dài đau xót.
Giấu diếm được thái y, chuyện còn lại chính là nên làm thế nào để chạy thoát???
Mặc dù Mạc Kỉ Hàn chỉ mong sao càng sớm hơn một ngày có thể ra ngoài, nhưng cũng biết nếu không có kế hoạch tốt, chỉ sợ ngay cả “Chiêu Đức điện” này cũng không thể ra khỏi, võ công của bản thân khôi phục chưa đến ba thành công lực, chưa từng có kinh nghiệm liều mạng, huống chi một khi bị bắt…… Mạc Kỉ Hàn nhắm mắt, đem cái đêm đáng sợ kia đuổi ra khỏi đầu.
Y không thể đi ra khỏi Thiên điện, thậm chí phạm vi hoạt động cũng bị hạn chế không tính đến cái đình viện rộng lớn, nhưng điều duy nhất đáng ăn mừng, đó là y còn có thể đi lại trong đình viện một chút, mà không bị xiềng xích vây hãm trong căn phòng này.
Giữa trưa thời tiết trong xanh, y nằm ngủ trên một tiểu tháp (giường nhỏ) trong đình. Mượn thời cơ này đem tất cả nội lực tập trung vào bên tai, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
Nhưng chuyện này cũng không phải dễ dàng gì, Chiêu Đức điện chiếm diện tích rất rộng, Thiên điện mặc dù nằm trong góc nhưng cũng có tầng tầng bức tường cung ngăn cách, muốn nghe được động tĩnh bên ngoài quả thực là chuyện không thể. Mạc Kỉ Hàn lại không cam tâm bỏ cuộc, nếu ở trong viện không có hiệu quả, y liền mượn những lúc thời tiết chuyển lạnh sẽ được chuyển vào phòng ngủ trưa, liền cúi xuống mặt đất nghe những âm thanh chấn động truyền từ mặt đất, đó là phương pháp thực dụng nhất dùng ở trong quân lính khi phòng bị quân địch đánh bất ngờ.
Cứ như vậy, sau khi nghe hết nửa tháng, y rốt cục có thể khẳng định tiếng bước chân phía tây tương đối so với nơi khác ít hơn, nhất là vào ban đêm, tuần tra cũng ít hơn so với nơi khác, nếu y đoán không sai, lãnh cung sẽ nằm ở nơi đó.
Xác định xong, Mạc Kỉ Hàn càng thất vọng đau khổ thì dục vọng muốn mau chóng ly khai lại càng mãnh liệt, nhưng y chưa thể hành động, mấy tiểu cung giam tiểu cung nữ trong Thiên điện không nhiều, nhưng hai võ quan bên ngoài cùng với ám vệ bí mật, thì không thể lừa gạt được.
Võ quan ở ngoài chỗ sáng, tương đối mà nói cũng có thể xử lý được, nhưng ám vệ, y mặc dù có thể cảm giác được, nhưng bằng công lực hiện tại của y lại không có cách nào biết được chính xác số người bọn họ cùng vị trí ẩn núp. Không thể che giấu bọn họ, chạy trốn cũng chỉ có thể là si tâm vọng tưởng (hy vọng hảo huyền).
Mà giúp Mạc Kỉ Hàn đại ân lần này, lại chính là Nhậm Cực.
Hắn lúc đầu lên ngôi Hoàng đế, trước kia khi tiếp nhận ngôi vị cùng ý nguyện của Tiên Hoàng theo phái chủ chiến cực kỳ thiết huyết (ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh), biến trên dưới trong triều một trận lo sợ bất an, ngay cả Trung thu mọi người cũng chưa bình ổn lại. Hiện giờ trong triều nhận được báo cáo tình hình chiến sự thắng lợi, vì để chứng tỏ quân thần (vua tôi) hòa thuận, liền mượn dịp kim thu (mùa thu hoạch “vàng”) là thời tiết thật tốt để chuẩn bị “Thưởng Cúc yến” (buổi tiệc thưởng thức hoa cúc), tạm thời chưa nói đến hoa như thế nào, chỉ cần thấy các con cua màu mỡ ùn ùn không ngừng chuyển vào cung cùng với rượu Thiệu Hưng tinh khiết và thơm ngọt đều đã cướp đoạt hết sự chú ý của mọi người rồi.
“Thưởng Cúc yến” lần này, không riêng gì thỉnh quan viên trong triều, ngay cả các quan viên trong kinh cũng được mời đến, rất đông đúc có thể lên đến hơn trăm người, Hoàng Thành to lớn bình thường có chút quạnh quẽ, đột nhiên không khí rất náo nhiệt.
Cũng bởi vì này, để ngừa xảy ra chuyện không ổn, cấm vệ điều động rất nhiều quân số nên trước khi yến hội bắt đầu đã bố trí rất tốt các hộ vệ, và ám vệ cũng không ngoại lệ. Nơi Thiên điện mà Mạc Kỉ Hàn ở, thời điểm chọn thay đổi ám vệ cũng đúng lúc y đang ngủ, nhưng từ trước đến nay bọn họ chỉ ở ngoài điện lại không nói chuyện, Mạc Kỉ Hàn vốn nên ngủ cho tới bây giờ cũng chưa hề nghỉ ngơi.
Trong đêm tối trầm vang lên vài tiếng chim cú khiến cho y tức khắc liền cảnh giác, vài tiếng tay áo xé gió rất nhỏ làm cho trong lòng y khẽ động, nghe toàn bộ các câu mệnh lệnh từ của tiểu đầu lĩnh (thủ lĩnh) kia mặc dù hắn đã dồn hết sức hạ thấp giọng, Mạc Kỉ Hàn lập tức tim đập cũng nhanh hơn. Quả nhiên, sau khi ra lệnh xong, tiếng tay áo xé gió lại vang lên, chỉ có hai tiếng động vang lên biến mất khỏi Thiên điện, kỳ thật là ba tiếng, đều đi ra bên ngoài.
Đúng là hai tiếng động này, Mạc Kỉ Hàn cũng đã xác định được nơi ở của hai ám vệ, sau khi suy nghĩ để thay đổi lại một vài lộ tuyến bỏ trốn, y quyết định hành động, không muốn đợi đến khi yến hội kia bắt đầu, nhẫn nại lâu như vậy, y một ngày cũng không thể nhẫn nại thêm nữa!
Cho nên ban đêm của hai ngày trước khi yến hội bắt đầu, y đã mặc vào bộ hắc bào (bộ quần áo đen) duy nhất được chuẩn bị từ trước, quấn vào rất nhanh, sau đó tự mình đẩy cửa sổ gần sát với sườn phía tây, vượt ra ngoài qua khung cửa sổ một cách yên lặng không tiếng động, sau đó lại xác định một lần nữa xem có kinh động bất kì kẻ nào hay không, mới sử dụng tốc độ cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp để đi đến phía đông ngoại viện, nơi đó là chỗ các tiểu cung nữ đang ở, cũng là nơi gần với bức tường của viện nhất.
Bức tường kia vì được thiết kế trồng dây thường xuân, vào mùa thu đã chuyển sang màu đỏ, dây không còn non nớt nữa mà trở nên vừa già vừa mềm dai, Mạc Kỉ Hàn dựa vào chúng, cùng với ba thành nội lực của bản thân, đã có thể bay qua bức tường cung điện cao chót vót.
Lập tức bởi vì sợ kinh động ám vệ, gần như đem toàn bộ nội lực tăng lên mức cực hạn, đến khi rơi xuống đất quan sát thật sự chưa kinh động bất kì kẻ nào mới phát giác bản thân tim đập đã “thình thịch” liên hồi, ngực cũng có chút đau lâm râm, chắc là do lúc đó bất tri bất giác đã sử dụng nội lực quá độ.
Chưa thể nghỉ ngơi, y cẩn thận đi đến khu vực phía tây, bởi vì có chút hiểu biết về thời gian thay ca của cấm vệ quân, nhưng lại không biết ám vệ xung quanh cung phân bố nhiều ít như thế nào, Mạc Kỉ Hàn gần như đi từng bước một để thăm dò, nhĩ lực thị lực (tai và mắt) vận dụng đến mức cực hạn, có thể tưởng tượng như một con hắc miêu đang rất đề cao cảnh giác.
Trong cung mọi thứ đều na ná giống nhau, thoạt nhìn tựa như một mê cung rất lớn, nhưng tuyệt đối xung quanh Tương Khấu điện phía sau Tương Liên điện, có một lối mòn vĩnh viễn là một bí mật không để ai biết, đi đến cuối đường, chỉ cần tinh thần tinh tế tỉ mỉ một chút, cùng tài năng tuyệt đối thì có thể tìm được đường ra.
(Chém gió…á…á… ta chém chém chém ne`….phù….xong …(.?))
Cứ như vậy mà đi, tuy rằng tương đối an toàn, nhưng để đi đến nơi cần đến thì tốn rất nhiều thời gian, đợi cho Mạc Kỉ Hàn thật sự đứng trên đất của lãnh cung, thì đường chân trời đã nổi lên vầng thái dương.
“Vi Hy cung” quả thật vô cùng quạnh quẽ, nhưng cũng chỉ có nơi này là nơi duy nhất có kiến trúc tách biệt hoàn toàn với Hoàng Thành. Đừng nói là người, ngay cả yêu ma quỷ quái cùng không có, bụi bặm tích tụ mạng nhện rối rắm. Khi Nhậm Cực lên ngôi đã phát lệnh đại xá thiên hạ, đem các phi tần trước kia từng bị phụ vương của mình nhốt vào đây nhanh chóng đuổi đi, mà bản thân hắn lại không có tống tiễn bất cứ nữ nhân nào vào đây.
Lúc này Mạc Kỉ Hàn vô cùng vô cùng mệt mỏi, do nội lực tiêu hao quá độ, biết bản thân không thể tái lẩn trốn, lại không có bất cứ cái gì có thể ăn, y đơn giản chọn một góc tối yên lặng của lãnh cung để vận công điều tức, lấy lại thể lực.
Bất tri bất giác (không để ý) đã đến buổi trưa, mặt trời mùa thu vàng rực chiếu xuống, lại rơi vãi vài tia nắng xuống lãnh cung vô cùng thiếu sinh khí này, nhưng lập tức độ ấm cũng bị đông lạnh lại, lãnh cung từ trước đến nay luôn lặng lẽ không một tiếng người, tùy ý đi một chút, bước vài bước khe khẽ, cũng sẽ vang lên tiếng động. Xoay đầu lại, phát hiện lớp bụi bặm phía sau đầy vết dấu chân.
Mạc Kỉ Hàn lúc này không thể tiếp tục lưu lại, trực tiếp phi thân lên, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho vô cùng sửng sốt. Hiện ra trước mắt y, là một mảng màu xanh của nước lấp lánh, một nơi cách xa kinh thành, tả hữu (trái phải) vùng đất trống chưa đầy năm mươi bước toàn bộ đều bị nước bao phủ, quả thực giống như được bố trí để ngăn cản ý định bỏ trốn của các vị nữ nhân bị nhốt trong hậu cung này, liếc mắt một cái nhìn vào mặt hồ không hề có ranh giới sẽ cảm thấy tuyệt vọng thật sự dày đặc như thế nào, không biết nơi này có biết bao nhiêu oan hồn không cam tâm đây chứ.
Trịnh công công mang người đuổi theo đến “Vi Hy cung” thì nơi đó đã tối đen đến mức xòe năm đầu ngón tay cũng không thấy, chỉ cách một bức tường, những ngọn đèn cung đình huy hoàng tráng lệ lại không thể chiếu rọi đến nơi này, gió thu nổi lên g lộng, khiến cho tâm con người ta phải chịu đựng một nỗi ớn lạnh không rõ ràng.
Cho người nhanh chóng thắp đèn lên, chỉ mới soi sáng một chút, liền phát hiện một loạt dấu chân rất rõ ràng rơi trên nền đất phủ một lớp bụi dày, dấu chân hỗn độn, phạm vi di chuyển không nhỏ, điều đó cho thấy Mạc Kỉ Hàn đã ở trong này một khoảng thời gian. Lần theo dấu chân, bọn họ tìm được nơi Mạc Kỉ Hàn vận công điều tức, sau đó, đi theo ra bức tường bên ngoài, sau khi nhìn cảnh tượng trước mắt toàn bộ đều ngây ngẩn cả người.
Đèn g toàn bộ đang chiếu rọi vào một khu đất trống không lớn lắm, bọn họ rất mau đã lướt nhìn hết toàn bộ, nơi đây chỉ còn lại một mảnh yên ba (khói sóng) mênh mông, làm gì mà còn có thể thấy bóng dáng Mạc Kỉ Hàn?