Quý Sâm đi ăn với nhân viên của More xong thì đã sắp h đêm, về đến khách sạn gõ cửa phòng Trang Duy thì lại không có ai trả lời, cậu ta liền lấy điện thoại ra gọi cho Trang Duy thì điện thoại Trang Duy tắt máy. Quý Sâm cau mày, lại gọi cho Lâm Tân, cậu ta cũng tắt điện thoại luôn.
Điều này khiến Quý Sâm hoảng hốt, trước giờ điện thoại Trang Duy chưa bao giờ tắt máy, di động của Lâm Tân cũng không thể nào tắt máy trùng hợp đến vậy đi? Hơn nữa cậu ta nhớ rõ trong túi Trang Duy có đem sạc pin theo, điện thoại cũng không đến mức hết pin mới phải.
Suy nghĩ một lát, Quý Sâm đi gõ cửa phòng chị Như.
Chị Như ra mở cửa, thấy sắc mặt căng thẳng của Quý Sâm vội hỏi “Có chuyện gì sao?”
“Em gọi cho Trang Duy và Lâm Tân không được, chị Như, chị gọi lại thử xem” Quý Sâm cũng lo có khi nào là điện thoại của mình trục trặc hay không cho nên mới tìm chị Như nhờ gọi lại lần nữa.
Chị Như hơi sửng sốt nhưng cũng không dám trì hoãn, vội lấy di động của mình gọi đi, kết quả cũng giống như Quý Sâm, cả hai người đều tắt máy.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Chị Như liền biết ngay chuyện lần này có gì đó không ổn “Trước đây di động của Lâm Tân nếu còn lại % pin thì cũng gọi cho chị báo một tiếng, sợ chị gọi cho cậu ấy không được, nhưng mà chị cũng không nhận được tin nhắn nào của Lâm Tân hết”
“Trang Duy có cầm cục sạc theo, theo lý mà nói thì không thể nào có chuyện điện thoại của hai người đồng thời hết pin được” Quý Sâm nói.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Chị Như cũng quýnh quáng cả lên.
Quý Sâm suy nghĩ một lát “Chúng ta đợi một chút nữa đi, nếu hơn h mà hai người chưa về, chúng ta nhanh chóng nghĩ cách khạc, chỉ sợ chuyện này không ổn rồi”
Tình hình hiện nay cho dù bọn họ có đi báo cảnh sát thì cảnh sát cũng sẽ không lập án ngay. Đối với thành phố không đêm như New York, giờ này vẫn chưa tính là trễ, bọn họ chỉ có thể chờ đợi thêm một lát nữa, có lẽ chỉ là bọn họ lo xa quá thôi.
Thời gian trôi qua, hơn mười giờ tối, Trang Duy và Lâm Tân vẫn chưa về, điện thoại vẫn không gọi được. Quý Sâm không muốn đợi nữa, đứng dậy nói “Chị Như, sợ là xảy ra chuyện thật rồi. Chị liên hệ với bên More hỏi bọn họ xem chúng ta nên làm sao bây giờ. Em đi liên hệ với công ty để xem công ty có thể sắp xếp người đến hỗ trợ hay không”
“Được, vậy chị đi gọi ngay” Lâm Tân mất liên lạc, chị Như cũng sốt ruột, lỡ Lâm Tân mà xảy ra bất trắc gì, cô phải ăn nói với Tả Uẩn như thế nào đây?
Quý Sâm rất hiểu Trang Duy, giờ này Trang Duy đã sớm về rồi. Trang Duy không phải là người ham vui, cố tình đùa dai không liên lạc với cậu ta. Tới giờ này mà vẫn không có tin tức gì, Quý Sâm có thể chắc chắn nhất định Trang Duy đã bị hạn chế. Nhưng mà xung quanh bọn họ lại không quen biết ai, muốn tìm người thì phải liên hệ với More và công ty. Nhưng với tình hình trước mắt, Quý Sâm cảm thấy nên báo tin cho Cố Diễm trước, bên công ty nếu nhận được tin thì cũng sẽ liên hệ với Cố Diễm ngay, thay vì mất thời gian như vậy, chẳng thà cậu ta trực tiếp liên lạc còn hơn.
Quý Sâm không dám chần chừ, nhanh chóng gọi điện cho Cố Diễm. Bây giờ cậu ta chỉ có thể cầu nguyện cho Trang Duy đừng xảy ra chuyện gì, để bọn họ có thể tranh thủ thời gian tìm được hai người.
Khi Trang Duy tỉnh lại thì phát hiện cậu đang ở một chỗ hoàn toàn xa lạ, xung quanh tối tăm, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh xuyên qua cửa sổ tít trên cao mới giúp cậu miễn cưỡng nhìn được một vài chỗ. Có lẽ là do thuốc mê nên đầu của cậu hơi choáng, tinh thần cũng không tốt. Ấn hai bên thái dương, Trang Duy quay đầu thì nhìn thấy Lâm Tân nằm trên mặt đất cách cậu chừng hai mét.
Trang Duy lần mò đi qua đó, đẩy đẩy Lâm Tân “Lâm Tân, tỉnh dậy đi”
Lâm Tân không có phản ứng gì, ánh mắt Trang Duy từ từ cũng thích ứng được với bóng tối, sờ mạch thấy mạch vẫn còn đập, Trang Duy cũng an tâm phần nào – E là Lâm Tân vẫn còn bị thuốc mê ảnh hưởng, đợi thêm một chút nữa vậy.
Trang Duy cũng không rối loạn, ngồi bên cạnh Lâm Tân chờ cậu ta tỉnh lại. Trong lúc đó, Trang Duy cũng quan sát xung quanh một chút, nơi này có vẻ là một kho hàng, nhưng vị trí cụ thể cậu lại không rõ lắm. Điện thoại trên người cũng bị lấy mất, bây giờ ngay cả mấy giờ cậu cũng không biết. Cậu mất tích như vậy nhất định Quý Sâm sẽ rất lo lắng, hy vọng Quý Sâm nhanh chóng phát hiện bất thường, sớm liên lạc nhờ người tìm kiếm bọn họ.
Trang Duy không đoán ra được nguyên nhân mình và Lâm Tân bị bắt cóc. Nhưng Lâm Tân lần đầu đến New York, hẳn là không có ai ngàn dặm xa xôi mà bắt cóc Lâm Tân mới đúng, hơn nữa gần đây cũng không nghe nói Lâm Tân kết thù kết oán với ai. Nếu mục tiêu không phải Lâm Tân thì chính là cậu, nhưng mà gần đây cậu cũng không đắc tội ai, theo lý mà nói thì cũng không chắc sẽ gặp phải loại chuyện này. Nhưng mà, sau lưng cậu còn có Cố Diễm, cậu nghĩ có khi nào là đối thủ cạnh tranh của nhà họ Cố muốn bắt cậu để uy hiếp nhà họ Cố hay không.
Đây đều là suy đoán của Trang Duy, rốt cuộc sao lại thế này thì phải chờ bọn cướp đến trả lời cho bọn họ, chỉ là bên ngoài quá mức yên tĩnh, dường như không có một ai. Điều này làm Trang Duy không khỏi suy nghĩ, có khi nào bọn cướp nhốt bọn họ ở đây tự sinh tự diệt hay không?
Sau đó không lâu, Lâm Tân cũng tỉnh dậy. Ngồi dậy mờ mịt nhìn xung quanh, giây tiếp theo dường như nhớ lại chuyện bị bịt thuốc mê, cậu ta lập tức quay qua Trang Duy “Anh Trang, chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Anh cũng không biết” Trang Duy tương đối bình tĩnh “Cậu sao rồi, có chỗ nào không khỏe hay không?”
Lâm Tân lắc đầu “Không có, chúng ta bị bắt cóc sao?”
“Nhìn thì là vậy” Trang Duy đứng dậy, lọ mọ tìm cửa ra. Mò được tay nắm, trong lòng thầm tính, cánh cửa đóng chặt đến mức một con ruồi cũng không bay lọt.
“Bắt cóc chúng ta để làm gì?” Lâm Tân nhíu mày, ánh mắt lộ ra một chút kích động nhưng vẫn cố hết sức đè nén cảm xúc của mình.
Trang Duy quay lại, đáp “Anh cũng không biết, nhưng rất có thể là anh liên lụy đến cậu”
Lâm Tân hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại “Chúng ta bây giờ phải làm sao?”
“Tạm thời không có cách nào, chỉ có thể chờ thôi. Hy vọng Quý Sâm có thể nhanh chóng phát hiện chúng ta mất tích, tìm cách tìm được chúng ta” Trang Duy nói, cho dù bọn họ có muốn chạy trốn thì cũng phải chờ cửa mở mới có cơ hội.
Lâm Tân nghĩ một lát mới nói “Anh Trang, anh đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu”
Trang Duy hơi cười cười, đến lúc này mà Lâm Tân lại an ủi ngược lại cậu, thật là không ổn. Nhưng Trang Duy vẫn vỗ nhẹ lên vai Lâm Tân “Ừ”
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, xung quanh yên tĩnh mới có chút tiếng động, cánh cửa lớn của kho hàng mở ra từ bên ngoài, đèn cũng sáng lên. Hai người ngoại quốc vóc dáng đô con bước vào, một trong hai cầm súng trên tay, họng súng đen ngòm tựa như có thể bắn đạn ra bất cứ lúc nào.
Hai gã thấy Trang Duy và Lâm Tân tỉnh dậy cũng không bất ngờ, chỉ nâng súng nhắm thẳng vào Trang Duy.
Trang Duy không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dùng tiếng Anh hỏi lại “Vì sao phải bắt cóc chúng tôi?”
“Nhận tiền làm việc” Đối phương trả lời.
“Chủ thuê muốn giết tôi sao?” Ngay cả súng đều giơ lên, có thể nhận thấy đây không phải bắt cóc tống tiền mà là muốn tính mạng của cậu.
“Phải” Câu trả lời của đối phương rất rõ ràng.
Trang Duy nhìn Lâm Tân bên cạnh “Nếu mục đích là tôi, thì thả cậu ấy đi”
“Anh Trang!” Lâm Tân sốt cả ruột, tình hình như vậy làm sao cậu ta có thể đi chứ?
“Không được” Đối phương lập tức cự tuyệt “Thả nó về để nó báo tin? Nói đùa sao, tụi tao cũng không muốn chuốc rắc rồi, sẵn giải quyết hai thằng luôn cho tiện”
Thái độ chứng tỏ đối phương là kẻ sành sỏi, cho nên mới không giải quyết hai người giữa đường, một là để tránh có người chú ý, hai là muốn chờ tin xác nhận từ người chủ thuê. Nếu hai người chết ở đây, bọn chúng còn dư dả thời gian để xử lí thi thể, làm cho bọn họ biến mất không còn dấu vết, cảnh sát muốn điều tra cũng khó khăn hơn.
“Chủ thuê cho các người bao nhiêu tiền? Tôi có thể trả gấp đôi, thả chúng tôi đi” Trang Duy nói.
Bọn cướp cười ha hả “Tụi tao không lật lọng đâu, có trời mới biết mày có bán đứng tụi tao hay không”
Nói xong, bọn chúng liền ngắm ngay Trang Duy, bóp cò súng. Lâm Tân phản ứng cực kì nhanh nhạy, nhào lên giật súng của bọn chúng. Bọn cướp bị mất thăng bằng, nòng súng lệch hướng không bắn trúng Trang Duy.
Mà lần này Lâm Tân lại chọc giận bọn cướp, bọn chúng trực tiếp nhắm vào Lâm Tân, nổ súng.
“Lâm Tân!”
Trang Duy muốn cứu Lâm Tân nhưng không kịp nữa, cũng may Lâm Tân lộn người qua một bên theo bản năng, viên đạn chỉ trúng chân của cậu ta, Lâm Tân bị bắn trúng rên lên một tiếng. Lúc này, súng của bọn cướp lại chĩa vào Lâm Tân lần nữa. Trang Duy theo bản năng chắn trước người Lâm Tân, ngay lập tức tiếng súng nổ đoàng một tiếng.
Không cảm nhận được đau đớn như dự kiến, mà trên tay bọn cướp lại có thêm một lỗ thủng. Trang Duy mở mắt nhìn ra cửa, chỉ thấy Cố Ngạo đằng đằng sát khí đứng ngay trước cửa, trên tay cầm súng – Tiếng súng vừa rồi chính là từ khẩu súng của hắn phát ra.
Lúc này, người của Cố Ngạo ôm súng nối đuôi nhau chạy vào, toàn bộ họng súng đều chĩa vào hai gã cướp. Một người đàn ông ngoại quốc hơn bốn mươi tuổi bị chĩa súng vào đầu đi vào sau cùng, hai tay gã giơ lên cao, sắc mặt tái mét từ từ lết vào.
Bọn cướp trông thấy gã liền biến sắc, bỏ súng xuống, giơ hai tay lên. Tình hình hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Cố Ngạo.
Cố Ngạo nhìn gã đàn ông “Anh dâu của tao mà tụi bây cũng dám rớ, muốn chết không yên sao?”
“Cậu… Cậu Ba… Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi” Gã lắp bắp trả lời.
Cố Ngạo lạnh lùng nhìn gã “Dám đụng tới anh dâu của tao, cho dù là hiểu lầm thì trong mắt tao cũng là cố ý rồi. Đừng hòng ngụy biện trước mặt tao, tao còn có thể cho mày toàn thây”
“Cậu… Ba…” Hai chân gã mềm nhũn.
Hai gã cướp dáng vẻ bệ vệ vừa rồi còn đòi chém đòi giết bọn họ cũng cứng ngắc cả người đứng đó.
“Tổ chức nhỏ xíu của tụi bây, bình thường tao cũng không thèm để mắt đến. Nhưng hôm nay lại dám chọc trên đầu tao, tao phải dọn sạch tụi bây, nếu không làm sao đền bù cho anh dâu tao bị tụi bây làm cho hoảng sợ đây?” Ánh mắt Cố Ngạo nhìn gã giống như đang nhìn người chết.
“Cậu Ba… Cho… Tôi xin… Một cơ hội… Nữa…”
Cố Ngạo lười lảm nhảm với gã nữa, ra hiệu cho thuộc hạ trực tiếp dùng khăn nhét vào miệng gã, cũng đem hai gã cướp định giết họ cùng đem ra ngoài luôn.
Lúc này Cố Ngạo mới bỏ xuống nét lạnh lùng như muốn giết người, đi qua đỡ Trang Duy lên, hỏi “Anh dâu, anh không sao chứ?”
“Anh không sao” Trang Duy đáp “Lâm Tân bị thương, phải mau đưa đến bệnh viện”
Cố Ngạo ngồi xổm xuống xem xét tình trạng của Lâm Tân, cậu ta mất máu không ít, sắc mặt cũng rất xấu.
“Anh dâu, đừng lo, không bị thương nặng lắm, chỉ cần lấy đầu đạn ra là được” Nói xong, Cố Ngạo kêu thuộc hạ đưa Lâm Tân lên xe đi đến bác sĩ trước.
Thuộc hạ của Cố Ngạo dường như cũng đã quen với mấy chuyện này, nhanh chóng đưa Lâm Tân đến bệnh viện.
Lúc này mặt trời đã đứng bóng, Trang Duy được Cố Ngạo dìu ra ngoài, nhìn thấy người của Cố Ngạo đang kéo mấy người nữa lên xe. Chắc đây là mấy người tham gia bắt cóc lần này, Trang Duy mơ hồ nhớ lại lúc cậu và Lâm Tân bị ngất thì có ít nhất chừng năm người.
“Anh dâu, em đưa anh về khách sạn trước” Cố Ngạo nói “Chuyện này chờ em điều tra xong sẽ nói rõ với anh”
“Cậu ba” Trang Duy nhìn Cố Ngạo “Lần này là nhằm vào anh hay là nhà họ Cố?”
Cố Ngạo im lặng một lát mới đáp “Nếu nhằm vào nhà họ Cố, em sẽ là người nhận được tin tức đầu tiên…”
Lời này của hắn gần như đã nói rõ đối phương chính là nhằm vào Trang Duy.
Trang Duy không nói gì nữa, lên xe của Cố Ngạo trở về khách sạn.
Cố Ngạo đã thông báo trước cho Quý Sâm một tiếng, sau đó đưa chị Như đến chăm sóc cho Lâm Tân, Quý Sâm lo lắng đi đi lại lại trước cổng khách sạn chờ Trang Duy về.
Trang Duy vừa xuống xe, Quý Sâm lập tức nhào đến lôi kéo Trang Duy nhìn từ trên xuống dưới “Cậu có sao không? Có bị thương không?”
Trang Duy vỗ vỗ vai cậu ta “Tôi không sao, không cần lo”
“Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá” Quý Sâm cũng an tâm thở ra, nhìn Cố Ngạo đằng sau “Lần này cám ơn cậu Ba, nếu không có anh, chúng tôi cũng khong biết nên làm thế nào bây giờ”
“Không cần khách sáo, anh dâu cũng là người của nhà họ Cố. Là tôi không suy xét cẩn thận, không phái người đến bảo vệ sớm một chút” Cố Ngạo nói. Thật ra Trang Duy đến đây ghi hình quảng cáo hẳn là rất an toàn, có ai ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy.
“Không phải trách nhiệm của em, có người muốn giết anh, tất nhiên sẽ không để cho em kịp đề phòng” Hiện tại Trang Duy chỉ muốn biết rốt cuộc là ai muốn đẩy cậu vào chỗ chết, cậu mà chết thì đối phương có được hưởng lợi lộc gì.
Cố Ngạo thở dài “Anh dâu, anh cũng mệt mỏi cả đêm rồi, đi nghỉ sớm một chút đi” Nói xong, Cố Ngạo đem hai cái di động được thuộc hạ tìm thấy đưa cho Trang Duy.
Trang Duy nhận điện thoại, gật đầu nói “Được, vậy em cũng về nghỉ sớm đi, vất vả nhiều rồi”
“Không sao đâu” Cố Ngạo nói.
Trang Duy cũng không nói thêm, đi vào khách sạn cùng với Quý Sâm. Cố Ngạo cũng lên xe, hắn còn phải xử lý chuyện sau này một chút, nếu không điều tra rõ ràng, hắn cũng không ngủ được.
Trở về phòng, Trang Duy liền cảm nhận được tinh thần và thể xác đều mệt mỏi “Cậu cũng thức trắng cả đêm rồi, đi về nghỉ trước đi, có gì thì dậy nói sau”
Quý Sâm gật đầu, Trang Duy bình an trở về, cậu ta cũng yên tâm.
Sau khi Quý Sâm về phòng, Trang Duy liền vọt vào phòng tắm rồi lên giường nằm ngay. Bây giờ cậu mệt muốn chết, nhưng mà lại không ngủ được, nếu hôm nay Cố Ngạo đến trễ một giây thôi, không biết cậu và Lâm Tân có còn sống sót trở về hay không. Nếu cậu bỏ mạng ở đây, tiếc nuối lớn nhất chính là vẫn chưa kết hôn được với Cố Diễm. Nghĩ đến Cố Diễm, Trang Duy chợt nhớ ra cậu hẳn là nên gọi điện thoại báo bình an với anh. Lần này Cố Ngạo đến cứu cậu, nhất định đã có liên lạc với Cố Diễm rồi. Bây giờ cậu đã an toàn trở về, phải nhanh báo một tiếng cho Cố Diễm hay mới được.
Ngồi dậy với lấy điện thoại di động, sau khi khởi động máy, Trang Duy liền gọi vào số của Cố Diễm, nhưng điện thoại của Cố Diễm vậy mà lại tắt máy…
Trang Duy ôm di động, suy nghĩ hỗn loạn sao Cố Diễm lại tắt điện thoại, nhưng càng nghĩ lại càng không có kết quả, từng đợt mệt mỏi đánh úp tới, bất tri bất giác cậu đã ngủ quên mất tự lúc nào.
Đến khi Trang Duy tỉnh dậy thì trời đã về chiều. Mơ mơ màng màng mở mắt, Trang Duy chợt nhìn thấy Cố Diễm ngồi ở cạnh giường, cậu còn tưởng là mình nằm mơ, vươn tay chạm vào anh muốn phá tan ảo giác. Nhưng sau khi cảm nhận được cảm xúc chân thật từ bàn tay, cả người cậu tỉnh táo ngay tức khắc. Cậu lập tức ngồi bật dậy “Sao anh lại đến đây?”
Cố Diễm thở dài, vòng tay ôm lấy cậu, kề sát bên tai Trang Duy “Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao anh có thể không đến được?”
Trang Duy ngửi được mùi hương quen thuộc của Cố Diễm, trái tim cũng yên ổn phần nào “Em không sao, làm anh lo rồi”
“Lẽ ra anh nên cho vệ sĩ đi cùng với em” Cố Diễm vuốt ve mái tóc của cậu.
“Ai mà ngờ được lại xảy ra chuyện thế này” Trong đầu Trang Duy chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, cho nên cậu mới không nghĩ đến chuyện đề phòng.
“Lần này thật sự là bị em dọa rồi” Cố Diễm hôn lên vành tai Trang Duy, sau đó đứng dậy buông cậu ra. Anh đứng cạnh giường, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, quỳ một gối xuống, nét mặt nghiêm túc “Trang Duy, kết hôn với anh nhé”
Trang Duy ngỡ ngàng nhìn Cố Diễm cầu hôn bất ngờ, cậu không ngờ sau khi bị bắt cóc, chào đón cậu lại là màn cầu hôn của Cố Diễm – Hình như hai chuyện này không liên quan đến nhau lắm thì phải?
Cố Diễm chăm chú nhìn cậu “Vốn là anh định chờ em về mới nói, nhưng bây giờ anh không muốn đợi nữa. Lúc nghe tin em đột nhiên mất tích, anh liền nghĩ nhất định phải nhanh chóng để em trở thành người của anh, anh mới có thể thật sự yên tâm”
Trang Duy bật cười “Tốt xấu gì thì anh cũng để em mặc đồ đàng hoàng một chút rồi hẵng cầu hôn đi”
“Vậy em có muốn thay quần áo không?” Cố Diễm cười hỏi lại.
“Không cần” Trang Duy cầm chiếc hộp, mở nắp ra, bên trong là một cặp nhẫn nam bằng bạch kim nạm kim cương “Đeo cho em đi”
Cố Diễm mỉm cười lấy một chiếc trong đó ra, đeo lên ngón áp út của Trang Duy, Trang Duy cũng đeo ngược lại cho Cố Diễm chiếc còn lại. Trên ngón giữa của hai người vẫn còn đeo cặp nhẫn mà Cố Diễm đặt vào ngày Valentine, mặc dù có hơi nhiều nhưng đều có ý nghĩa đối với cả hai người.
Trang Duy kéo Cố Diễm ngồi xuống “Tối nay em mời anh một bữa tiệc lớn” Giữa bọn họ không có khái niệm cưới hay gả, nếu Cố Diễm đã cầu hôn thì cậu đãi một bữa tiệc xem như ăn mừng cũng được.
“Được” Cố Diễm trả lời xong, liền đè Trang Duy lên giường, hôn lấy hôn để. Thấy trạng thái tinh thần của Trang Duy cũng không tệ lắm anh mới yên tâm. Cầu hôn ngay lúc này cũng rất tốt, anh vẫn có thể dốc toàn lực chuẩn bị cho hôn lễ.