Phong tới nhà của Thẩm Đông Phong.
Dưới mật thất bạn đồ thế giới được mở ra, các chấm đỏ nhấp nháy khắp nơi.
Đó chính là các thành viên của tổ chức.
Cho dù họ làm gì ở đâu đều phát hiện.
Mỗi thành viên của tổ chức đều mang trong mình một máy theo dõi ảo liên kết với thần kinh não.
Chỉ khi họ chết tín hiệu sẽ chuyển xanh hoặc chuyển vàng nếu được chấp nhận tời tổ chức, chuyển đen thuộc diện truy sát của tổ chức.
Chính vì vậy mà mọi việc đều nằm trong tầm tay.
Tuy nhiên điều đó là tư mật của tổ chức, ngay chính bản thân thành viên họ cũng không biết.
"Chủ tử"
"Đến rồi!"
Giọng nói thật lạnh lẽo và sắc nhọn của Thẩm Đông Phong vang lên giữa căn phòng rộng lớn vang vọng
"Dạ! Anh cho gọi tôi!" Tuy đã làm việc với anh rất lâu nhưng anh vẫn cảm thấy lạnh hết sống lưng.
"Nhận được tin tôi gửi rồi chứ!"
"Dạ"
"Quyết lang"
"Tối ngày mai họ sẽ xuất bến.
Mật vụ báo tin họ chuẩn bị khá kĩ càng kể cả phòng thủ.
Có rất nhiều thuộc hạ được mang theo"
"Giết toàn bộ" Vẫn là câu nói duy nhất anh nhận được với những ai dám đắc tội với Thiên Nhẫn.
"Chúng ta có cần thông báo trước cho Hải Vương một tiếng"
"Tôi sẽ nói sau.
Tới đó chia làm hai đội chi viện cho nhau khi tác chiến.
Lôi và Vũ sẽ phụ trách đội B"
"Anh sẽ tự đi sao!"
Anh nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào người Phong.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng ấy Phong theo phản xạ lùi ra sau.
"Cậu thấy tôi sẽ tự đi sao!"
Biết anh không hề tàn nhẫn với anh như người khác nhưng Phong vẫn toát mồ hôi lạnh.
"Tối nay ta sẽ xuất phát tới Thái Bình Dương trước họ.
Vân có thể đi theo.
Qua đó nếu có sẽ được mở mang tầm mắt!"
Không phải chứ chủ tử xưa nay anh là người luôn bảo thủ.
Thứ gì anh nói đúng thì sẽ đúng.
Thứ gì sai anh nói đúng cũng sẽ đúng chưa bao giờ chịu lùi dù chỉ nửa bước.
Chẳng lẽ hôm trước chuyện chủ tử trúng tiếng sét ái tình cô gái Hải Vương khi giao dịch lô vũ khí là thật.
Phong tự đấu tranh tư tưởng kịch liệt nhưng cuối cùng tư tưởng ấy cũng được bãi bỏ vì anh đã từng tận mắt chứng kiến cảnh chủ tử của mình tuyệt đối không thể gần nữ sắc.
Nhưng câu tiếp theo như sét đánh ngang tai:
"Cậu đang yêu sao!"
"Da! Chủ tử tôi làm gì dám chứ! Đây là quy định của tổ chức mà!"
"Chủ, chủ tử anh làm sao vậy! Không phải anh cấm mọi người đều không thể có tình cảm khác giới với nhau dù chỉ là một chút mềm lòng sao!.
Phong đứng thẳng người đọc quy định trong tổ chức:
"Theo điều của tổ chức đưa ra tất cả các thành viên bao gồm cả chỉ huy đều không được phép có tình cảm với người ngoài.
Chủ tử từng nói phụ nữ là vũ khí giết người lợi hại nhất"
"Có điều đó sao.
Nhưng giờ tôi thấy cũng không tệ tới mức đó!" Giọng nói của anh có chút hòa hoãn các cơ mặt cũng dãn ra.
"Cậu thấy nếu có phu nhân"
Thẩm Đông Phong quay lại cả căn phòng đã trống không Phong đã biến mất từ lúc nào.
Lúc này anh đã chạy ra tới ngoài sân, không thể chịu nổi rồi! Thà rằng chủ tử dùng roi điện để tra tấn hành hạ anh anh cũng cam tâm tình nguyện nhưng miễn đừng như hôm nay.
Anh tự nhủ chắc chủ tử chỉ nói đùa thôi.
Trung Đông tối hôm đó:
Phong đã chuẩn bị kĩ càng mọi thứ chỉ đợi mọi người lên tàu.
"Mọi người tập trung nhanh lên cho tôi.
Mấy người còn giấy cuối cùng.
Trong thời gian làm nhiệm vụ tất cả phải sử dụng kênh nói chuyện riêng của tổ chức"
Thẩm Đông Phong nhấn một dãy số quen thuộc anh đã thuộc từ lâu bao lần định gọi nhưng lại không tìm được lí do.
Đầu bên kia nhấc máy
Tối mai tôi sẽ tới bùng biển phía Nam Thái Bình Dương"
"Anh tới thì cứ tới thôi! Làm ơn tính giờ giùm tôi đi ở đó là giờ tối nhưng tôi là giờ sáng đó!"
"Tôi quên mất là chúng ta lệch múi giờ!"
"Shits"
Đầu dây im lặng.
Tắt máy rồi sao anh còn muốn nghe cô chửi mà.
Ai mà không biết Trung Đông và Châu Á - Thái Bình Dương lệch múi giờ chứ.
"Đúng là khi có tình yêu chuyện gì họ cũng có thể làm ra được, da mặt cũng dày hơn rồi" Phong đứng nhìn chủ tử của mình bằng con mắt vô cùng khác thường.
"Hazz! Chủ tử của chúng ta người lạnh lùng tàn khốc nay còn đâu! Anh thay đổi rồi!"
Lôi và Vũ kéo Phong vào trong.
"Đừng nhìn nữa cậu cũng không thể giải quyết được gì! Tớ thấy cậu mới đang giống yêu chủ tử mình đấy!"
"Các cậu điên sao! Lo chuyện của người khác làm gì! Nên dành đầu của mình cho việc có ích hơn cho Thiên Nhẫn!" Phong bực tức nói
Lôi và Vũ chỉ cười.
Với người như Phong đúng là dưới một người trên vạn người mọi chuyện có thể hoàn thành xuất sắc nhưng với tình yêu đúng là chỉ cần đánh hơi thấy thôi cũng bị dị ứng.
Xem ra cuộc đời tình duyên của anh vô cùng lận đận.
Đúng là lợi hại quá khiến ông tơ bà nguyệt cũng khó xử.