Trời nổi sấm chớp đùng đùng.
Bầu trời đen kịt, không gian lúc này chỉ còn là một màu trắng xóa.
Lục Từ cùng Thẩm Đông Phong vẫn đang cố gắng phá cửa.
Con tàu không ngừng chuyển động thuận theo sự chuyển động của nước.
Hai người cảm thấy choáng váng, đứng không vững tìm một chỗ dựa.
Cảm thấy không khí ngày càng không thông.
Phía cuối con tàu nước bắt đầu ngấm vào trong tàu theo các vết nối.
Áp suất của nước và sự va chạm khiến các vết nứt nhỏ càng ngày càng to ra.
Những làn sóng lớn cao tới mái nhà cứ ập vào con tàu đổ nước xuống ngày càng nhiều.
Sau vài phút các vết nứt xuất hiện khắp nơi nước mới đấy đã ngập cả gang tay.
Nước ở trên tàu tràn xuống.
Lần này xem ra đã đến lúc nhường lại sự uy quyền cho người khác rồi.
Nhưng với anh một khi còn sức lực thì sẽ không bao giờ chịu bổ cuộc.
Anh dùng con dao găm cậy cửa, gồng mình chịu đựng gân xanh nổi sõ nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.
Giờ đây nước ta lên tới đầu gối.
Lục Từ dùng thanh sắt bẩy khung cửa cả hai gộp sức nhưng chỉ hé được một chút.
Lúc này nghe có tiếng gọi hai người.
"Lục Từ, Thẩm Lão đại hai người có trong đó không?" Tiếng Ái Nhã đập ngoài cửa
Tiếng mưa vốn dĩ rất lớn cùng với sự điên đảo quay cuồng của con tàu Đồng Ái Nhã không hề nghe tiếng đáp trả.
Diệp Thiên Kì áp tai đặt tay lên bức cửa có thể thấy được sự rung chuyển gõ đáp trả.
"Ái Nhã họ ở trong này! Mau tìm cách phá cửa"
"Cửa này là cửa chịu lực vô cùng tốt.
Với tình hình hiện tại của chúng ta là lực bất tòng tâm"
"Súng không vật cản của tớ có thể xuyên thủng nhưng làm vậy cũng không thể cứu được họ".
"Nhưng ít ra chúng ta sẽ nói chuyện được với họ"
Diệp Thiên Kì dùng khẩu súng của mình bắn liên tiếp vào cửa, mấy lần liên kết mới có thể xuyên thủng cánh cửa ấy.
Lục Từ cùng Thẩm Đông Phong hét lớn.
"Mau đi đi kệ chúng tôi! Hết cách để mở nó rồi!"
"Vẫn chưa phải là phút cuối".
Các anh có cách nào khiến nó hé ra không?"
"Chúng ta không đủ sức để làm điều đó đâu"
"Chúng ta cùng nhau thực hiện dù chỉ một chút hi vọng cũng phải thử"
Diệp Thiên Kì tìm kiếm khắp con tàu cuối cùng cũng tìm được mấy thanh sắt tốt.
Bốn người cùng nhau một lúc đồng sức cậy cánh cửa ta.
Ban đầu không hề nhích nhích sau đó cuối cùng cũng từ từ hé ra.
Đồng Ái Nhã dùng nhưng thanh sắt còn lại chèn vào giữa để không bị đóng lại lần nữa.
Nước lúc này đã quá lưng bụng thời gian để con tàu nguy cơ chìm trong đại đại dương gần ngay tích tắc.
Tay của Thiên Kì cầm chắc thanh sắt cảm giác đau buốt giờ họ không còn cảm thấy nữa.
Giờ phút này dây thần kinh cô căng như dây đàn.
Cô chỉ cần nghĩ tới việc cô buông lỏng tay một chút cánh cửa này sẽ lập tức đóng lại.
Hai người họ sẽ không còn cách cứu.
Một lần lại một lần sau vài lần cố gắng cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra.
Nước bên ngoài ập chảy vào cản Lục Từ cùng Thẩm Đông Phong ra phía sau.
Ái Nhã cùng Thiên Kì nhanh tay bắt lấy tay của hai người họ.
Giờ nước đã lên tới ngực người.
Với chiều cao m như Thiên Kì và Ái Nhã thì đã tới cổ.
Thẩm Đông Phong nhanh chóng thích nghi bơi luôn trong dòng nước bế Thiên Kì đi ra ngoài.
Lục Từ cùng lúc đó cũng vậy
Con tàu đã chuẩn bị chìm mà chỉ có hai chiếc phao.
Không hề nghĩ ngợi Lục Từ dùng con dao cắt đứt sợi dây thừng bên cạnh buộc chúng lại.
Mưa rơi như trút nước, mọi thứ ngay cả người đứng cạnh mình cũng trở nên mờ mịt.
Thiên Kì và Ái Nhã còn chưa biết tiếp theo mình sẽ làm gì thì bàn tay rắn chắc của hai người đã vòng qua eo cô ghìm chặt cầm phao đồng thời nhảy xuống dưới trước khi tàu chìm hẳn.
Bây giờ bốn phía chỉ còn lại mảng mưa và mặt biển tối đen dưới bầu trời nổi cơn thịnh nộ.
Đôi bàn tay rắn chắc của người đàn ông ấy ghim chặt lấy tôi như chiếc kìm kẹp.
Một tay giữ phao.
"Hai người không sao chứ!" Lục Từ lớn giọng hỏi
"Lúc nào rồi anh còn có tâm trạng quan tâm người khác thế!" Ái Nhã ở cạnh trả lời mà uống phải mấy ngụm nước.
Từng đợt sóng cứ đưa lên cao rồi ném thẳng xuống.
Bốn người quay cuồng trong dòng nước.
Tuy vậy bàn tay rắn chắc ấy vẫn không hề buông lỏng.
Họ không biết mình đang ở đâu, trôi dạt về đâu giữa Thái Bình Dương mênh mông.
Chiến đấu với thiên nhiên là sai lầm lớn.
Nhưng sức mạnh mới là thứ vũ khí lợi hại nhất.
Lục Từ cùng Thẩm Đông Phong trước đó đã ngâm trong nước biển quá lâu nên mặt mày trắng bệch, môi tím ngắt.
Diệp Thiên Kì giúp anh giữ phao ôm lấy người anh.
Ái Nhã tự nhủ mình không được gục ngã.
Không biết hai người đã qua bao lâu dần dần họ đều yếu đi cuối cùng một màn đêm đen tối bao phủ lấy họ.
Xem ra sống chết do trời định.
Ít ra khi ra đi họ cũng không phải cô đơn.