Trong lúc chờ đợi bữa tối anh bảo cô đi tắm trước.
"Em có thể lên lầu đi tắm ở phòng thứ hai từ cầu thanh đi vào.
Phòng đó không ai ở cả".
"Nhưng tôi không mang theo quần áo!"
"Đợi tôi lên lầu lấy quần áo cho em.
Mặc tạm đồ của tôi trước đợi quần áo em khô rồi tính sau!".
Diệp Thiên Kì thấy không được tự nhiên cho lắm nên từ chối anh.
"Tôi về nhà là được.
Dù sao từ đây tới nhà tôi cũng chỉ mất mười mấy phút sẽ rất nhanh thôi!".
"Ừm.
Tùy em vậy!.
Nhanh một chút rồi quay lại đây ăn tối!".
"Ừm!"
Cô cầm áo khoác cùng chìa khóa xe ra cửa thì anh gọi lại.
"Đợi một lát đã!"
"Còn có chuyện gì sao!" Diệp Thiên Kì vừa ra đến cửa.
Anh đi ra cầm tay cô mở cửa đi ra ngoài.
Anh đưa tay cô lên tay nắm cửa.
"Đã xác nhận dấu vân tay!" Cánh cửa thông báo lên âm thanh xác nhận cô mới biết thì ra anh thêm vân tay cô vào hệ thống khóa cửa.
Anh buông tay cô ra nói.
"Như vậy sẽ thuận tiện hơn!"
"Anh không sợ tôi làm phiền anh à!"
"Nếu em không sợ tôi ném em ra ngoài".
Diệp Thiên Kì gật đầu cảm thán.
Đúng là khả năng này tỉ lệ thành công của cô chỉ là tí con con chẳng đáng đem ra nói.
"Đúng là quá bá đạo rồi!"
"Biết thì tốt!"
"Được rồi tôi đi về đây!"
Anh đứng trước cửa đợi cô ra xe giống như người yêu quyến luyến tạm biệt nhau vậy.
"Anh đứng đó làm gì! Mau vào nhà đi!"
"Đi cẩn thận đó!"
"Biết rồi! Làm như tôi xa lạ như anh vậy đấy!".
Diệp Thiên Kì lái xe về nhà tranh thủ tắm gội.
Cô chọn cho mình một bộ quần áo vô cùng thoải mái mang phong cách nhẹ nhàng không hề gò bó.
Sấy tóc cho khô ráo cô buộc lên gọn gàng.
Vậy là mọi chuyện đã xong xuôi, cô xem lại đồng hồ đã là giờ rưỡi tối.
Sau phút cô đã tới nhà của anh.
Định bấm chuông cửa cô chợt nhớ ra anh đã đặt mặt khẩu giúp cô nên trực tiếp đi vào.
Phòng khách điện vẫn sáng trưng nhưng không thấy anh đâu.
Cô đi vào trong bếp bàn thức ăn đã sẵn sàng.
Có lẽ anh đang trên lầu.
Cô ra ngoài phòng khách ngồi chờ, nhám chán quá khiến cô đó bắt đầu tìm điều khiển ti vi.
Xem vài show thực tế rồi đủ thể loại.
Anh sau khi tắm xong đi ra đã phát hiện cô đã tới đây rồi.
"Hiệu suất của em nhanh thật.
Mới vậy đã quay lại rồi!"
Diệp Thiên Kì quay lưng lại nhìn anh cô đỏ bừng mặt.
Anh đứng trên lầu nhìn xuống trên người chỉ tùy tiện quấn một chiếc khăn ngang hông.
Cơ bụng sáu múi vẫn ửng đỏ.
Mái tóc ướt theo đó mà rủ xuống.
Anh vừa lau tóc vừa nhìn cô.
Cô lúng túng quay đầu đi vô cùng ngại ngùng.
Dù đều là người lớn cả nhưng anh cũng không nên tùy tiện như vậy chứ.
Cô nói với anh mà lưỡi dính hết vào nhau.
"Anh...sao...!mặc như vậy chứ! Mau mặc quần áo vào đi!"
Thẩm Đông Phong vừa cười vừa nói mang chín phần trêu đùa cô.
"Người bị nhìn là tôi chứ đâu phải em! Em cần gì phải ngại chứ!"
"Da mặt tôi không dày như ai đó nên không chịu được mấy chuyện kích thích như vậy đâu!"
"Đợi tôi thay quần áo rồi xuống bây giờ!" Anh quay về phòng mà Thiên Kì thở phào nhẹ nhõm.
Anh mặc quần âu kết hợp cùng chiếc áo phông đơn giản nhưng vẫn mang một vẻ vô cùng quyến rũ.
Sự chính chắn trưởng thành của người đứng đầu.
"Quá hoàn mĩ rồi!" Diệp Thiên Kì tự cảm thán.
Ngồi vào bàn ăn hai người ngồi đối diện nhau.
Món gà hầm vẫn bốc khí nghi ngút lan tỏa ra cả một vùng không gia.
Các món ăn thật bắt mắt và khi nếm chắc chắn cũng sẽ rất hấp dẫn.
Cô nhâm nhi món đầu tiên.
Món cá chiên giòn cắt lát.
"Ừm ngon quá! Tay nghề của anh cũng không tồi! Đạt chuẩn!"
"Thích là được!"
Diệp Thiên Kì quay sang nói đùa.
"Hay anh chuyển nghề đi.
Về làm đầu bếp cho tôi!"
"Một công đôi việc có vẻ rất tôi.
Không nhất thiết phải chuyển nghề vẫn có thể nấu ăn!"
"Không giống nhau nha!" Cô cắn đũa nhìn anh nghiêm túc nói.
Nhìn cả bàn đồ ăn Diệp Thiên Kì cảm thấy đúng là lãng phí, nhiều vậy chắc chắn hai người ăn không hết.
Có những đĩa thậm chí cô đã bắt đầu no rồi vẫn chưa động đũa tới.
Anh cũng chỉ ăn một chút ít.
Nhưng Diệp Thiên Kì phát hiện ra điều kì lạ khác với những gì cô biết.
Cô buộc miệng hỏi
"Không phải anh không ăn hành sao! Món đó có hành!"
Anh nhìn cô nhớ ra chuyện gì đó.
Xem ra cô đã hỏi Phong nên cậu ấy mới gửi tin nhắn ẩn ý tới vậy.
"Ai nói với em tôi không ăn hành!" Anh vẫn hỏi dù đã tỏ như ban ngày.
"Ừm thì đoán vậy thôi!"
"Tôi tưởng là em tìm hiểu tôi chứ!"
"Này nha anh đừng từ bụng ta suy ra bụng người nha.
Tôi không hề thăm dò gì hết!"
"Hửm! Là thăm dò ở đâu sao!" Anh nheo mắt cười.
Cô càng ngày càng lộ đuôi cáo của mình rồi.
Lần đầu tiên trong đời mà Diệp Thiên Kì không á khẩu lại được đành chọn cách đánh trống lảng thôi.
"Anh ăn ít thôi, để bụng lát tôi đưa anh tới một nơi!".
"Đi đâu"
"Tới rồi biết!"
"Đừng phải là mấy nơi khiến tôi mất mặt là được!".
"Mặt mày của anh vốn đã treo trên ngọn cây rồi! Nhưng dù anh có mất mặt thì tôi có nhiều mặt lắm chia cho anh cũng không sao!"
Cô bĩu môi nói với anh.