Suốt năm ngày sau đó Thẩm Đông Phong tìm hết mọi cách để lấy lòng Diệp Thiên Kì.
Anh không từ "thủ đoạn" bất chấp mất hết liêm sỉ cũng có, quan tâm cũng có, mềm dẻo cũng có nhưng anh vẫn không thu phục được cô.
Hôm đó anh đặt một bàn ăn dưới ánh nến lung linh trong nhà hàng Pháp nổi tiếng.
Ánh nến lung linh cùng hoa hồng được trang trí một cách lãng mạn nhất, tiếng đàn âm vang vô cùng nhẹ nhàng.
Moị thứ đều sẵn sàng chỉ đợi cô tới thôi, anh đã tới sớm hẳn để kiểm tra kĩ lưỡng lại một lần nữa.
Thấy mọi thứ đều ổn anh mới yên tâm phần nào, tối nay chính là mẫu chốt để quyết định sự thành bại của anh.
Rebecca đã sớm biết kế hoạch nên đương nhiên sẽ lắp tâm phá hoại cho bằng được.
Ngoài cửa nhà hàng Diệp Thiên Kì bước vào.
Cô chỉ mặc một chiếc váy giản dị, mái tóc thả ra phía sau.
Đẩy cửa vào trong nhà hàng nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường.
"Xin mời cô đi theo tôi, bên này!"
Dẫn vào phía trong Thẩm Đông Phong đã đợi cô từ lâu, anh đứng dậy nhìn cô.
Nhân viên phục vụ cúi gập người chào cô rồi ra ngoài.
Nhẹ nhàng gật nhẹ đầu cô nói"Cảm ơn".
Tiến tới chỗ của anh, anh lịch lãm kéo ghế giúp cô, cô ngồi xuống nhìn anh hỏi.
"Sao anh tới sớm vậy, tôi đến sớm mà anh đã tới rồi!"
"Nếu tới muộn không phải thất lễ sao!" Nâng li rượu vang lên trước mặt cô có ý mời.
Hai người cụng li, nhấp môi một chút để cảm nhận vị của rượu rồi đặt xuống.
Anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, người phục vụ cúi người cung kính.
"Xin hỏi hai người cần gì ạ!"
"Tôi muốn gọi món!" Thẩm Đông Phong nói với người phục vụ.
Anh ta nhanh chóng đưa menu cho anh và cô.
"Em gọi đi! Tôi sẽ theo sở thích của em!.
Anh đặt quyển menu xuống.
"Tôi sẽ không khách sáo đâu!" Nhớ tới lần trước anh đặc biệt không ăn được đồ cay và nóng nên cô đã tránh những món đó ra." Cho tôi hai phần bít tết phần chín, gà sốt vang, Salade Nicoise, Bouillabaisse, Escargot...".
Người phục vụ nhanh chóng ghi lại, đón quyển menu cô gấp trả.
" Ừm! Lấy bấy nhiêu trước đi" nhìn anh cô hỏi thêm." Anh còn muốn gọi gì nữa không?"
"Không cần"
"Vậy cô lấy giúp tôi từng đó trước!" Diệp Thiên Kì nói với cô gái phục vụ.
Ttong lúc đợi món anh hỏi cô." Em đổi khẩu vị rồi à!"
"Không có vẫn vậy mà".
Cô đáp
"Lần trước không phải thích ăn mấy món cay sao?".
Anh nghi hoạc hỏi
"Dạ dày anh không tốt, tôi lại là người gọi món đương nhiên phải phụ thuộc vào anh rồi!" Cô chẳng để tâm trả lời một cách thành thật.
"Không ngờ em vẫn còn nhớ".
Đùa anh cô thêm một câu." Sao mà quên được, mất một tháng không công của tôi mà, lỡ lần này anh lại bắt đền như lần trước không phải người chịu khổ là tôi sao?"
"Lần này nếu còn có cơ hội tôi muốn em đền tôi suốt đời của em có được không?"
"Nằm mơ giữa ban ngày sao!"
"Đó chỉ là ý kiến của tôi, quyết định là ở em mà!"
Bồi bàn dọn thức ăn lên, cả mâm đầy ắp rực rỡ sắc màu.
Hai người cũng chỉ ngồi ăn nhưng nói chuyện rất vui vẻ, thi thoảng anh còn cười rất tự nhiên.
Rebecca chứng kiến từ đầu tới cuối vô cùng bực tức, cả người hừng hực lửa giận.
Cầm chiếc túi của mình uyển chuyển tiến về phía hai người.
Cô giả bộ đi qua giống như vô tình gặp vậy
"Anh Đông Phong anh cũng ăn ở nhà hàng này sao? Thật là trùng hợp, em cũng muốn tới đây dùng bữa!" Nhìn sang Diệp Thiên Kì cô ta chào hỏi thân thiện.
"Xin chào! Cô cũng ở đây sao! Lần trước chúng ta đã từng gặp nhau rồi cô còn nhớ không?" Diệp Thiên Kì thờ ơ đáp." Xin lỗi trí nhớ tôi không được tốt cho lắm, những chuyện tôi không có ấn tượng tôi sẽ quên ngay thôi!".
Miệng lưỡi Diệp Thiên Kì quá sắc bén, vị trí của cô ta vì câu nói mà thấp xuống mấy bậc.
Nhưng không hề để tâm tới Diệp Thiên Kì cô ta kéo ghế ngồi xuống bên Thẩm Đông Phong.
"Anh Đông Phong, hai người sẽ không cản thấy bất tiện nếu em ngồi đây chứ".
Thẩm Đông Phong mặt đã đen như đít nồi phũ phàng đuổi khách." Rất bất tiện, nhà hàng không thiếu chỗ cho cô".
Diệp Thiên Kì cúi xuống để cười trộm, cô ta vẫn bám dai như đỉa vậy." Nhưng ăn một mình sẽ rất buồn".
"Muốn có người ăn cùng thì gọi cả nhân viên vào cùng ăn với cô không vấn đề mà".
Cô ta vẻ ủy khuất vô cùng giả tạo." Thì ra từ trước đến nay anh vẫn luôn ghét em tới vậy".
Mặc kệ hai người đó, Diệp Thiên Kì chuyên tâm thưởng thức món ăn.
Thấy cô như vậy Rebecca vô cùng khinh thường, Thẩm Đông Phong rất không hài lòng với thấu độ của cô.
Cô vậy mà lại tự nhiên như không có vậy.
Quay sang nói với Rebecca một câu:
"Ngồi cho tử tế cho tôi!".
"Hửm".
Anh sao lại cho cô ta ngồi lại.
Dừng lại hành động cô nhấp li rượu vang uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Đông Phong chuyển sang ngồi cạnh cô.
Cô trừng mắt với anh ghét bỏ, không phải đang cố tình chọc giận cô đây sao.