Rebecca khuôn mặt tối sầm, vô cùng giận dữ thì bị một cánh tay rắn chắc giữ lại.
"Phong anh tới rồi! Cô Diệp đã tát em, bạn của cô ấy còn xô ngã con chúng ta nữa!".
Nép vào lòng Thẩm Đông Phong Rbecca giả bộ đáng thương, ủy khuất.
Đúng là giành đất diễm rất giỏi.
Diệp Thiên Kì không hề lay động.
Trong mắt cô giờ chỉ là sự giận dữ và căm hận.
Đồng Ái Nhã giúp cho quá trình xảy ra phản ứng thêm nhanh hơn.
"Thiên Kì tay cậu có đau không?"
"Bẩn tay thôi!"
"Cô" Rebecca một lần nữa định vùng lên nhưng Thẩm Đông Phong một lần nữa giữ lại.
Nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo đó của Thẩm Đông Phong không chút run sợ, Diệp Thiên Kì tỏ sự khinh bỉ rõ ràng.
Anh lạnh lùng buông lời." Xin lỗi cô ấy!".
Thấy Thẩm Đông Phong đứng vào phía mình Rebecca càng đắc ý hơn, nụ cười đắc thắng hiện rõ trên đôi môi cô ta.
Thẩm Đông Phong vậy mà lại bắt cô xin lỗi.
Kéo Diệp Thiên Kì ra sau lưng mình Đồng Ái Nhã tiến lên chắn ở phía trước.
"Đúng là không có gì bằng thuận vợ thuận chồng mà đúng không? Gia đình hai người, à không".
Liếc nhìn thằng bé đang nắm lấy tay Rebecca cô nói tiếp." Là gia đình ba người mới đúng khiến người khác ghen tị thật".
Đôi mắt Thẩm Đông Phong giần giật, anh biết Đồng Ái Nhã là người hiểu rất rõ Diệp Thiên Kì.
"Tôi chỉ làm đúng thôi! Cô đừng bới móc người khác!".
"Tôi bới móc cô khi nào chứ! Có tật giật mình sao.
Đừng hát không hay đổ tại sân khấu chứ!".
Đồng Ái Nhã á khẩu tay đôi với Rebecca.
Diệp Thiên Kì giật tay Đồng Ái Nhã ý bảo cô dừng lại.
Cô thật sự không muốn ở lại đây một chút nào.
Nó như hàng ngàn mũi kim cứ đâm lấy cô.
Quay lại nhìn Diệp Thiên Kì, Đồng Nhã bất mãn." Cậu sợ gì chứ!"
"Để mình".
Cúi đầu trước Thẩm Đông Phong Diệp Thiên Kì khinh bỉ." Thành thật xin lỗi Thẩm phu nhân, dù sao tôi cũng hơi quá tay tôi xin lỗi, nhưng cô cũng phải xin lỗi bạn của tôi.
Thân là cha là mẹ nên biết thứ gì đúng sai đừng nuông chiều nó quá mức!".
"Cô không cần phải dạy tôi.
Chuyện gia đình tôi không cần cô dạy dỗ, cô là gì mà kiêu căng vậy chứ!"
Nhếch môi cười cợt." Là gì sau này cô sẽ biết thôi!"
"Hazz hôm nay đúng là xui xẻo, chúng ta nên đi chỗ khác thôi.
Không khí ở đây thật khó thở, tanh tưởi quá đi!".
Đưa tay giả bộ bịt mũi, quay đi kéo tay Đồng Ái Nhã rời khỏi.
Trút cơn giận lên đống đồ mới mua, Diệp Thiên Kì ném hết vào cốp xe phía sau.
"Tớ không biết đó là Rebecca"
"Không nhất thiết phải biết".
Tay Diệp Thiên Kì nắm chặt lấy vô lăng.
"Thẩm Đông Phong cũng rất quá đáng, anh ta còn dám bắt cậu xin lỗi Rebecca".
"Cũng tốt! Cậu thử nghĩ xem nếu khi nãy tớ không xin lỗi thì là lẽ thường tình, nhưng tớ lại xin lỗi không phải anh ta càng khó chịu hơn sao!"
"Oa.
Anh minh!"
"Sống chắc chắn có đi có lại".
Thắt dây an toàn, tựa lưng vào ghế.
Ánh mắt Đồng Ái Nhã nhìn vào con đường phía trước sâu hút.
Cô quay sang hỏi Diệp Thiên Kì." Cũng lâu lắm rồi chúng ta đều không quay lại sống như trước hôm nay thử một chút không.
Nhân lúc tâm trạng không tốt ta thả nó bay theo gió luôn".
Nghĩ ngợi một lát Diệp Thiên Kì gật gù." Không tồi".
Hai cô gái đứng trước đường đua dài.
Cả hai nhìn nhau cười.
"Ái Nhã cậu thua tớ hơi nhiều rồi đấy!".
Châm chọc Đồng Ái Nhã, Diệp Thiên Kì khoái chí.
"Lần nữa không?".
"Cậu chỉ thua thôi đi làm gì chứ!"
"Tớ chỉ nhừng cậu thôi!"
"Đừng có mạnh mồm với tớ.
Rõ ràng là yếu kém mà không chịu thừa nhận.
Thất bại tại kĩ năng đó!".
Ngồi lên mui xe, hai chân vắt chéo nhau Diệp Thiên Kì hỏi Đồng Ái Nhã.
"Cậu không chuyển về đó nữa hay là giờ tớ sang đó ở với cậu nhỉ!"
"Không phải cậu ghét sự ăn bám sao!"
"Quét nhà, rửa bát, nấu cơm, giặt quần áo tất tần tật tớ làm hết".
Giờ ta lên trời Diệp Thiên Kì thề thốt.
"Tớ thấy tương lai của tớ lại không mấy tươi sáng rồi!"
"Đi mà, đi mà".
Đồng Ái Nhã rùng mình.
"Sến chết đi được.
Nhìn cậu kìa, với bộ dạng của cậu ai mà từ chối nổi!".
Diệp Thiên Kì phì cười.
Khoác vai nhau cùng tựa đầu nghĩ về quá khứ.
Hai người cũng đã trải qua không ít khổ đau.
"Cuộc sống đúng là không hề bằng phẳng.
Đường người ta thì rải sẳn hoa hồng còn mình nên tự học cách vừa đi vừa rải hoa thôi".
Cụng đầu với Đồng Ái Nhã, Diệp Thiên Kì than thở.
"Đừng ở đó mà trách cứ cuộc đời nữa.
Tổ chức còn đợi cậu về dẫn dắt đó!"
"Tổ chức có Anphal rồi!"
"Rắn vẫn phải có đầu chứ!"
"Dẹp mấy chuyện đó sang một bên đi!" Diệp Thiên Kì thờ dài ngao ngán.
Hai người chơi vòng quanh giải tỏa mọi nỗi buồn tới khi chiều tà.
Hai người nằm trên bãi cát bên bờ biển.
Nhắm mắt để cảm nhận gió trời đưa vào.
Lắng tai để nghe tiếng sóng vỗ bờ.
"Hoàng hôn thật đẹp" nằm trên bãi cát dài Đồng Ái Nhã nói với Diệp Thiên Kì.
"Trước khi vụt tắt nó đã có một khoảng thời gian rực rỡ tới như vậy, cho dù là rất ngắn!"
"Đời người liệu có thế không nhỉ?.
"Sống hết mình đi rồi sẽ biết".
Diệp Thiên Kì đứng dậy, phủi sạch đất cát trên người." Tối rồi mau về thôi!".