Thấy Đồng Ái nhã đứng bên hông xe không nói gì! Anh biết cô đang xem xét tình hình.
Đúng là thân phận không tầm thường.
Lục Từ đắc ý:
"Cô nương đây sao lại nói như vậy chứ.
Tôi thật ra cũng không có tài cán gì".
Đồng Ái Nhã ra hiệu ý bảo Lục Từ dừng lại:
"Anh rốt cuộc muốn gì đây! Tôi thích thẳng thắn hơn là việc phí thời gian hai bên.
Đừng vòng vo tam quốc nữa".
Cô không thể nhẫn nại hơn nữa.
"Vậy tôi đây xin tự giới thiệu tôi tên là Lục Từ.
Từ trong nhân từ, nhân ái.
Vấn đề chính của tôi chỉ là thật lòng muốn làm quen với cô.
Xin hỏi quý danh của cô nương".
Đồng Ái Nhã vẫn chưa biết nên xử lí thế nào thì một giọng nam nữa vang lên khiến cô lạnh cả sống lưng
"Muốn chết hay sao mà phong lưu giữa đường vậy hả?"
" Người như cậu không gần được nữ sắc làm sao hiểu được cảm giác yêu đương và rung động trước một cô gái xinh đẹp là như thế nào chứ".
" Haha".
Đồng Ái Nhã phì cười trước đôi mắt khó hiểu Lục Từ.
Còn Thẩm Đông Phong thì mặt đen như đít nồi.
Lục Từ đã hiết mình lỡ lời nhưng tình hình đã không thể cữu vãn.
Nhưng đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
"Vậy sao tớ lại không nhớ ra là cậu mới yêu lần đầu nhỉ".
Lục Từ tiếp tục lơ Thẩm Đông Phong chuyển chủ đề để bảo vệ tính mạng của bản thân.
"Cô gái này cô có ngại nếu tôi hỏi một vấn đề không?"
"Mời vị tiên sinh đây.
Không cần câu nệ"
" Vậy tôi cũng không khách sáo nữa! Không biết trong mắt cô đây ưu điểm của tôi là gì.
Tuy lần đầu gặp hỏi về vấn đề này có lẽ không theo tự nhiên cho lắm.
Người khác nói tôi đây có rất nhiều ưu điểm nhưng nếu như được thốt ra từ chính miệng một cô gái xinh đẹp đây có lẽ tôi sẽ thấy tự tin hơn".
" Đẹp trai, nhà giàu, tài giỏi, có tài ăn nói, nhìn người chắc cũng đàng hoàng, tốt bụng.
Và ưu điểm lớn nhất đó là tự tin, tự tin quá mức khiến những lời ban nãy tôi nói là giả dối anh cũng tin".
Diệp Thiên Kì bước xuống xe mặt không đổi sắc.
Có thêm một người Lục Từ cũng không ngạc nhiên lắm.
"Hôm nay xem ra số tôi rất may mắn mới gặp được hai cô gái xinh đẹp cùng một lúc như vậy.
Hỏi xem tôi có nên mua vé số không?"
Chưa kịp nói xong thì Thẩm Đông Phong đã khiến hắn chết lặng tại chỗ:
"Tối nay cậu có một vé du lịch miễn phí du hành dưới bầu trời đầy sao"
Hazz đúng là " mầm mống không nên nhú ra quá sớm.
Nếu sớm quá sẽ bị diệt sạch".
Thay vì sự nhiệt tình của Lục Từ khi thuyết phục Đồng Ái Nhã cho xin phương thức liên lạc thì Thẩm Đông Phong lại đứng trầm tư nhìn Diệp Thiên Kì tựa lưng vào xe lướt điện thoại.
Anh tuy không gần nữ sắc nhưng cũng không phải chưa từng có cảm giác.
Cái cảm giác muốn tới gần để nhìn rõ cô hơn.
Tuy cô đứng đằng xa nhưng chắc chắn là một thiếu nữ.
Cảm giác mờ ảo này.
Tối hôm đó......không thể nào, không thể như thế.
"Đừng quên mục tiêu của mày"
sau:
"Được rồi vậy giờ tôi có thể gọi cô là Đồng tiểu thư chứ"
"Không vấn đề gì.
Lục Từ tiên sinh"
"Còn vị tiểu thư đây tôi phải gọi cô sao đây.
Tôi có thể bắt tay với cô không"
"Gọi tôi là Thiên Kì hay anh muốn gọi tôi là gì cũng được.
Rất hân hạnh".
Hai người bắt tay nhau
"Đau quá! Đúng là cô gái xinh đẹp nào cũng đều có gai"
"Trò này xưa rồi! Nhưng vẫn là anh đây quá khen.
Cuộc gặp gỡ đó đối với Diệp Thiên Kì chỉ là cơn gió thoáng qua chẳng còn chút ấn tượng gì nhưng với Đồng Ái Nhã thì ngược lại.
Cô ấy suốt ngày cứ lải nhải tự độc thoại một câu chuyện không đầu không đuôi và không có hồi kết:
"Trời ơi! Đẹp trai quá! Nhớ quá đi...!"Vân vân và mây mây.
Không nói cô cũng biết Đồng Ái Nhã đang nói Lục Từ thậm chí còn coi anh ta là bạch mã hoàng tử của mình
Và vào một ngày đẹp trời nọ nàng công chúa Đồng Ái Nhã xuất một lô vũ khí sang Trung Đông mà người mua lô hàng đó lại là chàng bạch mã hoàng tử Lục Từ.
Vậy là cô công chúa nhỏ bé ấy con tim vì xao xuyến mà đứng ngồi không yên.
Hàng vạn câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu cô ấy.
" Không biết chàng có nhớ mình không"
" Không biết chàng ấy có biết là mình đến" Ôi hoàng tử của em.
Và cảm giác của Diệp Thiên Kì là: Tôi muốn tới một nơi thật xa để lãnh nạn cơn lốc ô nhiễm tiếng ôn quá.
Hôm đó Đồng Ái Nhã của mọi khi đã biến mất để lại một con người không biết thực hay hư.
Lục tung tủ quần áo chỉ vì không biết nên mặc bộ nào.
Thậm chí hát suốt ngày dù trước đó chưa bào giờ hát.
Nhưng giọng hát ra sao thì Diệp Thiên Kì thật không nào mà xao xuyến nổi.
Bài hát cảm xúc như thế, hay như thế mà đến với cô là một thảm kịch.
Diệp Thiên Kì như cảm nhận được sự thưa thớt và tan tác chim muông ở khu vườn cô.
Cô ra đi dạo ngoài khu rừng sau nhà đã rất xa mà vẫn có thể nghe thấy giọng hát đó.