Thẩm Đông Phong thật sự hối hận rồi.
Cả lòng nặng trịu, cô không muốn nhìn thấy anh nữa.
Đồng Ái Nhã nói với anh, nếu anh muốn gặp thì phải tự mình khiến cô ấy lay động và xuất hiện.
Diệp Thiên Kì không phải không biết, thật ra Sina đã sớm báo tin cho cô từ sớm.
Ngồi bên bờ biển vuốt phần bụng của mình cô thở dài.
Anh rốt cuộc còn tìm cô làm gì, tìm để xin lỗi hay sao.
Nhìn về phía chân trời vô định lòng Diệp Thiên Kì man mác buồn.
Không phải là cô không nhớ anh mà là nỗi nhớ đó với cô đã không còn quan trọng.
Cô đã cho nó là một thói quen của bản thân.
Không ngờ anh và cô chỉ có duyên mà không có nợ.
Tiết nơi đây lại bất thường như ngày hôm đó, gió bắt đầu nổi lên, mây đen phủ kín.
Cô nhanh chóng vào trong nhà đóng kín cửa lại.
Qua khung cửa kính những hạt mưa tí tách rơi.
Dần dần khung cảnh cũng nhòe vào trong mưa.
Nhìn qua khung cửa kính Diệp Thiên Kì ngẩn người.
Cô cứ ngỡ vết thương ấy đã lành nhưng khi nghĩ tới nó lại đau nhói và ứa máu.
Từ hôm Thẩm Đông Phong gào thét với Đồng Ái Nhã đó anh cũng không đến nữa.
Nhưng Đồng Ái Nhã hiết hôm nào anh cũng đến ở ngoài đó từ sáng tới tối.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, trời đang mưa mà anh cũng không vào trong xe cứ đứng vậy để mình ướt sũng.
Đồng Ái Nhã cũng có chút động lòng, nhưng cô không được phép mềm lòng.
Gửi những tấn hình đó cho Diệp Thiên Kì, Đồng Ái Nhã không biết như vậy có tốt không.
Trên màn hình điện thoại tin nhắn được gửi đến nhấp nháy trên màn hình.
Diệp Thiên Kì nhấn mở hộp thư, hai dòng nước mắt tự động lăn dài trên má cô.
Diệp Thiên Kì nhanh tay gạt nước mắt trên mặt, tắt màn hình điện thoại.
Diệp Thiên Kì không làm sao kiềm chế được cảm xúc của mình, nước mắt cô cứ rơi không ngừng.
Trong cơn mưa, tiếng mưa cùng tiếng khóc nấc hòa lẫn vào nhau.
Ôm gối thu mình lại, Diệp Thiên Kì lặng lẽ ngồi một góc.
Dưới làn mưa dày đặc Thẩm Đông Phong mắt đau rát, nước mưa xối thẳng vào mặt anh.
Phong đến thấy anh như vậy trong lòng có những cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
"Lão đại! Anh làm như vậy cũng không phải cách".
"Chú đi về đi! Mặc kệ tôi".
Phong kiên trì đứng che ô cho anh.
Nói như vậy chứ hai người đã ướt như chuột lột rồi.
"Chú về đi, ướt hết rồi đừng cố chấp".
"Người cố chấp là anh, anh không lo cho mình lo cho tôi làm gì chứ".
Thẩm Đông Phong mắt vẫn nhìn thẳng, không rời khỏi căn nhà.
Mưa dày đặc tới mức muốn nhìn rõ phía trước cũng rất khó khăn.
Một chiếc xe lướt qua trước mặt hai người khiến nước tạt lên cả hai như dội nước.
Phong cắn răng, tức giận vì hành động thiếu lịch sự văn hóa này.
Sina bước xuống xe, chiếc dù nhỏ bé đi vào trong nhà.
Đồng Ái Nhã kêu cô mang tài liệu tới cần xử lí một số vấn đề.
"Tới rồi! Không ướt mưa chứ!"
"Không có!".
Pha cho Sina một cốc cà phê ngồi xuống sopha Đồng Ái Nhã thở dài.
"Sao chị hôm nay có vẻ bất lực với cuộc sống vậy".
Cầm điều khiển bật màn hình lên Đồng Ái Nhã chỉ cho Sina thứ mình nặng lòng.
"Ai đây".
"Tàn tạ tới mức em cũng không nhận ra rồi sao!".
Sina cảm thấy thù vị vô cùng tò mò.
"Là người quen sao".
"Kẻ điên đi tìm tình yêu".
"Oa".
Sina nhìn kĩ ra mới biết là lão đại của Thiên Nhẫn.
"Chị! Đây chính là tình yêu cao cả sao!".
Đồng Ái Nhã bĩu môi khinh bỉ." Cao cả tới mức đó thì đã không có ngày hôm nay, đáng đời!".
Chép miệng Sina cũng thở dài theo." Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ vậy".
"Chứ giờ chúng ta làm được gì.
Luật nhân quả vốn dĩ là như vậy".
"Bao giờ họ sẽ về thế".
Nhún vai tỏ vẻ bất lực." Họ thích đi bao giờ thì tùy vậy, dù sao cũng không vướng đất nhà chúng ta.
Hôm nay em ở lại đi, chị nấu bừa tối đã".
Cuộn mái tóc lên gọn gàng, Đồng Ái Nhã chuẩn bị bữa tối.
Sina phụ cô một tay.
Cả hai trò chuyện rôm rả.
"Đã lây lắm rồi em không được làm mấy việc này, như thế này thật vui vẻ".
Vừa ngắt rau Sina vừa tâm sự.
"Tâm trạng sẽ không phải suy nghĩ nhiều, tóm lại là vô cùng thoải mái".
Mang rau ra đĩa Đồng Ái Nhã trả lời Sina.
Đồng Ái Nhã cũng trêu trêu cô.
"Em cũng nên tìm cho mình một bến đỗ đi chứ!".
"Chị cứ chọc em, em đã coi Hải Vương là gia đình rồi!".
Nói vậy nhưng Sina đang suy nghĩ vẩn vơ.
Lắc lắc đầu khi cô vô tình nhớ tới Phong.
Chi tiết bé nhỏ ấy cũng không qua khỏi được tầm mắt của Đồng Ái Nhã.
"Khẩu thị tâm phi".
Gian xảo nhìn Sina, Đồng Ái Nhã khiến cô ngại ngùng.
Phong đứng bên ngoài cùng Thẩm Đông Phong, anh vừa lạnh vừa đói.
Đúng lúc mùi thơm của thức ăn bay vào mũi anh, mùi thơm vô cùng hấp dẫn, anh nuốt nước bọt thèm thuồng.
Bụng anh bị cơn đói hành hạ.
Thẩm Đông Phong vẫn chỉ nous với anh một câu duy nhất từ lýc đó tới giờ đó là" chú mau về đi".