Thẩm Đông Phong nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Diệp Thiên Kì đang trêu đùa trên ngực anh.
"Em đừng dụ dỗ anh, anh không chịu đựng giỏi như em tưởng đâu".
"Sao thế! Anh khó chịu à!".
Diệp Thiên Kì vẫn đùa dai với Thẩm Đông Phong.
"Chúng ta mau đi ngủ thôi!".
Thẩm Đông Phong cố gắng lơ đi đẩy Diệp Thiên Kì ra.
Diệp Thiên Kì biết chắc anh không dám động đến cô vì cô đang có bảo bối nên mới to gan lớn mật tới như vậy.
"Ngủ gì sớm chứ còn sớm mà!".
Thẩm Đông Phong ôm chặt lấy Diệp Thiên Kì không cho phép cô cử động.
"Em đừng nói nữa, nói nữa em có tin anh sẽ ăn luôn em không?".
Diệp Thiên Kì thật cảm thấy buồn cười.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở có chút khó khăn của Thẩm Đông Phong.
"Haha".
Diệp Thiên Kì không nhịn được mà phì cười ra tiếng.
"Diệp Thiên Kì em đang trêu đùa anh đúng không?".
"Đúng vậy! Em chính là đang trêu đùa anh đó anh muốn làm gì anh nào!".
Diệp Thiên Kì còn làm mặt xấu với anh.
Lật người cô xuống dưới thân mình Thẩm Đông Phong cẩn thận để không đè quá mạnh xuống bụng cô.
Diệp Thiên Kì muốn đẩy anh ra thì đã quá muộn rồi.
Thẩm Đông Phong ghim chặt hai tay cô lên đỉnh đầu.
"Vợ à! Anh nghĩ lại rồi! Nếu giờ anh nhịn thì đúng là anh phải ăn chay rất dài.
Vậy nên nhân lúc vợ mời gọi anh nhiệt tình như vậy anh không khách sáo nữa!".
Thẩm Đông Phong cúi xuống muốn hôn cô thì Diệp Thiên Kì ngăn cản.
"Không được.
Bảo bối, có bảo bối!".
Thẩm Đông Phong nở một nụ cười gian xảo nói:
"Em yên tâm đi anh đã gọi điện hỏi bác sĩ rồi! Bảo bối đã được tuần rồi không có vẫn đề gì hết.
Anh sẽ nhẹ nhàng!".
"Em không muốn tin lời anh!".
Diệp Thiên Kì nghĩ thầm" Cô đúng là tự đưa mình vào tròng rồi!".
Thẩm Đông Phong ngậm lấy đôi môi căng mọng của Diệp Thiên Kì.
Cô đáp trả lại nụ hôn của anh một cách nhẹ nhàng.
Hơi thở ngày một trở nên dồn dập, hai người đều có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của đối phương.
Thẩm Đông Phong nhanh tay gỡ chiếc váy trên người Diệp Thiên Kì.
Cơ thể cô vẫn vô cùng hoàn mỹ, phần bụng có phần hơi nhô lên.
Anh nhẹ nhàng hôn lên bụng cô nói nhỏ:" Ba chắc chắn sẽ nhẹ nhàng với mẹ con".
Thẩm Đông Phong không kéo dài thời gian anh nhanh chóng giải phóng hết quần áo trên người của mình.
Diệp Thiên Kì thật không giám mở mắt nhìn anh dù đây không phải lần đầu tiên.
Thẩm Đông Phong thấy cô xấu hở tới mức như vậy càng được nước lấn tới.
Anh gạt tay cô ra để cô nhìn thẳng vào mình.
"Em sờ cũng sờ rồi! Ăn cũng ăn rồi! Bây giờ có nhìn cũng không được sao.
Em xem hoàn mỹ như vậy trên đời này chỉ có một đó là chồng em thôi đó!".
Diệp Thiên Kì ai oán." Sao mà nói lắm vậy!".
Cô tiếp tục bịt mặt lại không nói lời nào.
Thẩm Đông Phong bắt đầu hôn khắp cơ thể của Diệp Thiên Kì.
Diệp Thiên Kì run lên từng đợt, cô gắt gao ôm lấy Thẩm Đông Phong.
Tay cô luồn sâu vào trong mái tóc của Thẩm Đông Phong.
Sau một hồi Thẩm Đông Phong mới nhẹ nhàng tiến vào trong cô.
Anh không ngờ cô vẫn như lần đầu tiên khiến anh phát điên.
Vậy là đêm đó có một cảnh xuân nóng bỏng khiến cảnh vật cũng phải đỏ mặt.
Sáng hôm sau Diệp Thiên Kì tỉnh dậy bắt gặp gương mặt Thẩm Đông Phong vô cùng điển trai đang chớp chớp mắt nhìn cô.
Thẩm Đông Phong mỉm cười hôn lên trán cô một nụ hôn chào buổi sáng đầy ngọt ngào.
"Chào buổi sáng.
Chúc vợ yêu một ngày mới tốt lành".
Đáp lại nụ hôn đó của Thẩm Đông Phong Diệp Thiên Kì cười thật tươi.
Thẩm Đông Phong vén tóc mai của cô ra sau ân cần hỏi:
"Em có đau hay khó chịu ở đâu không?".
Diệp Thiên Kì lắc đầu." Không có!".
"Có mệt không?".
"Không mệt".
"Còn muốn ngủ nữa không?".
"Hết buồn ngủ rồi!".
"Vậy anh bế em đi vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà ăn sáng sau đó chúng ta về nhà có được không?".
"Ừm".
Thẩm Đông Phong bế Diệp Thiên Kì xuống giường.
Cô như con kanguru dính chặt lấy Thẩm Đông Phong.
Đánh răng cũng là anh làm giúp cô, cô chỉ việc há mồm và súc miệng.
Cơm cũng là anh đút.
Cuối cùng là cho đến khi lên máy bay cô vẫn không chịu buông.
"Vợ à! Nếu em còn không chịu xuống nữa thì anh làm sao chúng ta về được đây".
"Em mặc kệ, em không muốn xuống!".
Xoa đầu cô anh dụ dỗ." Ngoan em mau xuống đi! Về rồi anh thưởng em sau có được không?"
Cô ôm lấy cổ anh nhìn anh chu môi vô cùng đáng yêu thương lượng.
"Hay chúng ta sống ở đây luôn đi".
"Chuyện đó không thành vấn đề nhưng giờ em đang mang thai ngoài này thời tiết thất thường sẽ không tốt cho em vậy nên chúng ta về đó trước đợi khi nào bảo bảo sinh ra chúng ta quay lại có được không?".
Diệp Thiên Kì suy nghĩ lời Thẩm Đông Phong nói một chút rồi nhẹ nhàng tụt khỏi người anh.
Thấy cô cuối cùng cũng chịu xuống anh mỉm cười tán dương.
"Như vậy mới đáng yêu!".