Đọc xong tin nhắn, Hoàng Thiên rụt rè gọi Lục Minh dậy, gọi mãi vẫn không có động tĩnh gì.
Hoàng Thiên bèn dùng tay đập nhẹ vài cái trên má Lục Minh.
Chỉ thấy lông mày của anh hơi nhíu lại, mắt vẫn nhắm nghiền, Hoàng Thiên liền lên tiếng nói thêm:
"Anh, dậy thôi.
Mọi người kêu tập hợp đi ăn sáng rồi bắt đầu quay ạ."
Qua vài phút tiếp đó, đôi mắt của Lục Minh mới chịu mở ra, anh nheo nheo mắt, khi tầm nhìn đã rõ rồi thì cúi xuống, cảnh Hoàng Thiên đang nhìn chằm chằm anh lọt vào mắt.
Anh cảm nhận cánh tay của mình đang ở trên người cậu, liền nhanh chóng rụt tay về.
Có chút khó xử mà lên tiếng:
"Anh xin lỗi nhé! Lại thế rồi…"
"Là em bắt đầu trước mà, em cũng xin lỗi anh nhé!"
Lục Minh ngó Hoàng Thiên một cái, anh mỉm cười nhẹ, trên nụ cười đó còn có chút khó xử.
Anh không hiểu sao từ hôm qua tới giờ mình lại có những hành động như thế với cậu, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này với bất cứ ai, nay lại…
Cả hai rời khỏi giường, thay phiên nhau vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, đang định đi ra thì cửa phòng đã bị gõ.
"Hai người xong chưa thế? Đợi nãy giờ đói lắm rồi đó!"
Giọng nói này là của Hoàng Đức, cậu than vãn mà kêu la om sòm trước cửa phòng.
Hoàng Thiên ngại ngùng mà bước ra mở cửa, nhìn trước phòng đã thấy mọi người đứng đó thì nở nụ cười công nghiệp, hết sức sượng trân.
"Em xin lỗi mọi người nhiều aa."
"Thôi có gì đâu mà xin lỗi, xong rồi thì đi ăn thôi!"
Thanh Phúc hào hứng nói, bước đi dẫn đầu, mọi người phía sau cũng nhanh chóng đi theo.
Lục Minh xuất hiện từ phía sau của Hoàng Thiên, cậu đi ra trước rồi anh đi ra sau, người ra sau đưa tay đóng cánh cửa lại.
Buổi sáng được tổ chương trình chuẩn bị sẵn đồ ăn, khi tám thành viên tới, thấy các món ăn đã được bày sẵn trên bàn.
Có hai cái bàn, một bàn được đặt sẵn bốn ghế ở đó.
Mọi người tự tìm kiếm chỗ ngồi mà ngồi xuống theo ngẫu nhiên, chẳng ai quan tâm gì nữa mà cùng bắt đầu cầm đũa muỗng lên ăn.
Sau khi các món ăn được vơ vét sạch sẽ, Lưu Phúc cầm chiếc loa mini trên tay rồi nói vào đó.
"Mọi người ăn xong hết rồi nhỉ? Vậy thì chúng ta chuẩn bị để đi thực hiện các thử thách của ngày hôm nay thôi!"
Im lặng một lúc, anh ta lại nói thêm:
"À, việc chia nhóm thì cứ phân làm hai nhóm như chỗ ngồi của mọi người nhé!"
"Ồ…"
Tám thành viên nghe xong, như được thông não mà không ngừng bất ngờ, vẻ mặt lại còn rất ngơ ngác.
"Chia theo bàn nên Hoàng Đức, Bảo Nguyên, Hoàng Thiên, Lục Minh là một nhóm.
Hoàng Huy, Quang Duy, Trọng Nhân, Thanh Phúc sẽ là một nhóm nhé! Mọi người chuẩn bị sẵn sàng để di chuyển đến nơi thực hiện thử thách."
Câu nói vừa dứt, những nhân viên công tác đã dần dần dọn dẹp đồ đạc, sẵn sàng để bắt đầu đi lên xe di chuyển đến địa điểm tiếp theo.
Các đoàn xe bắt đầu di chuyển sau khi mọi người đi lên, đi mãi đi mãi rốt cuộc cũng đã đến nơi.
Đoàn người nối đuôi nhau mà đi vào, quá trình nào cũng đã được các cameraman ghi lại hết.
Đi vào đến nơi, tám thành viên di chuyển vào vị trí, Lưu Phúc dùng chiếc loa kia để thông báo.
"Ở trò chơi này, mỗi đội mỗi lần cử một người, sau khi nghe tiếng còi thì đồng thời xuất phát, chạy qua đường chạy trên mặt nước, tranh giành đai tròn ở cuối đường chạy.
Phải đẩy đối thủ xuống nước và đeo đai tròn đó lên người mới được xem là chiến thắng, đẩy kiểu gì cũng được miễn là đối thủ rớt xuống nước."
Tám thành viên có vẻ như đã hiểu luật chơi, họ gật gật đầu rồi nhìn ra phía sau lưng mình.
Đó là một cái hồ bơi rất to, trên đó còn có một dãy miếng đệm nổi trên mặt nước.
Sau khi đã quan sát xong, họ được nhân viên đưa cho các bộ đồ để thực hiện cho thử thách này.
Tất cả các thành viên đi vào phòng thay đồ, sau một lúc lại bước ra.
Có bốn thành viên mặc áo màu xanh lá, bốn thành viên còn lại mặc áo màu đỏ, phía trên ngực trái có để tên của họ.
Tám thành viên di chuyển lên miếng đệm nổi kia, chuẩn bị thực hiện thử thách lần này.
Tuýt tiếng còi vang lên, Hoàng Thiên đại diện cho đội xanh lá, Hoàng Huy đại diện cho đội đỏ, cả hai nhanh chóng băng qua đường chạy, khi tới miệng đệm tròn ở cuối đường, cả hai liền tranh nhau đai tròn kia.
Một lúc sau vẫn không giành được, mặc kệ đai tròn đang nằm lăn quay kia.
Hoàng Thiên và Hoàng Huy tìm cách để đẩy đối thủ xuống nước, loay hoay một hồi, cuối cùng Hoàng Huy kẹp chặt Hoàng Thiên ở trong người mình.
Tuýt tiếng còi lại vang lên lần nữa, Hoàng Đức và Thanh Phúc nhanh chóng chạy lên cứu đồng đội của mình.
Hoàng Đức đang định cứu Hoàng Thiên thì bị Thanh Phúc ngăn chặn lại.
Dùng hết kĩ năng của mình, Hoàng Đức đẩy được Thanh Phúc xuống nước, xong xuôi cậu quay qua cứu đồng đội.
Dùng hết cách nhưng Hoàng Huy vẫn không chịu buông ra, Hoàng Đức liền nghĩ ra được một cách.
"Anh, cổ của anh ấy đỏ hết lên rồi kìa."
"Hả?"
Hoàng Huy hoang mang thả em trai đang bị mình kẹp chặt ra, lo lắng hỏi Hoàng Thiên có sao không.
Hiểu ý đồng đội, Hoàng Thiên rất nhanh thoát ra khỏi người Hoàng Huy.
Anh trai cả dường như biết mình bị lừa, liếc hai đứa em của mình một cái.
Còn chưa kịp làm gì nữa hết, Hoàng Thiên cùng Hoàng Đức đã đẩy anh trai cả xuống dưới nước.
Mặt của Hoàng Huy sau đó liền hiện rõ sự bất lực với hai đứa em này, sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy chứ….