Lần này, xe di chuyển đến một khu nào đó phải nói là siêu rộng, nhìn xung quanh thì các vật dụng hỗ trợ cho thử thách đã được chuẩn bị sẵn rất cẩn thận.
“Kít.”
Tiếng xe phanh lại, xe dừng chuyển động, các thành viên trên xe liền nhanh chóng theo hàng mà đi xuống.
Mỗi người khi bước ra cánh cửa đều ngước lên quan sát xung quanh, xem thử thách lần này liên quan đến cái gì.
Trong mắt họ chỉ thấy có một người đàn ông mặc bộ đồ đen, trên cổ còn có đeo thêm chiếc còi dùng để thổi ‘tuýt tuýt’, ông đứng ở đầu hàng, phía sau lưng ông ta còn có một con đường trải dài, phía cuối xa xa dường như có cái cục gì đó hình tam giác mà cao cao, trên đỉnh còn có một cái nút tròn màu xanh.
Trong một vài suy nghĩ của bọn họ liên tưởng tới rất nhiều trò chơi thú vị, nhưng dường như không có ai đoán chính xác cả.
Cuối cùng đạo diễn lên tiếng nói rõ về thử thách lần này.
“Lần này sẽ là chạy tiếp sức, mỗi người phải chạy mét, chạy trong thời gian là giây, nếu chậm hơn thì sẽ thua cuộc.
Trường hợp đặc biệt, nếu cả đội chạy đều chậm hơn giây thì sẽ tính theo kiểu đội nào chạy trong thời gian nhanh hơn sẽ thắng.
Người cuối cùng chạy đến phải nhấn vào cái nút màu xanh để dừng tính thời gian.”
Mọi người “Ồ, à” lên vài tiếng xem như là đã hiểu luật chơi, ai cũng đưa mắt về con đường kia để quan sát rõ đường đi.
“Mọi người bàn bạc với nhau phân chia vị trí trước đi, sau phút sẽ bắt đầu thực hiện thử thách.”
Mỗi đội đều chia ra mà đứng, xì xào bàn bạc với nhau.
Khi đã xong, bọn họ cũng tự giác mà đi tới sẵn vị trí đã đánh dấu của mình mà đứng.
“Tám thành viên của chúng ta đã sẵn sàng chưa ạ?”
Không thấy ai trả lời, có vẻ như là đang rất tập trung vào thử thách nên chẳng ai nghe thấy.
Nếu có nghe cũng chẳng có tâm trạng mà trả lời…
“… Vậy thì thử thách chính thức bắt đầu!”
Nghe thấy vậy, người trọng tài mặc đồ đen kia đã thổi còi và bốn thành viên chạy đầu đã tăng tốc mà chạy.
Những người chạy đầu lần lượt là Hoàng Đức, Hoàng Huy, Trọng Nhân, Hoàng Thiên.
Chạy dần dần họ đã thấm mệt nên chạy có chút chậm lại để lấy thêm sức, sau khi đỡ mệt thì tiếp tục tăng tốc.
Người đang dẫn đầu là Trọng Nhân, tiếp đó là Hoàng Thiên, sau đó là Hoàng Huy, sau cuối là Hoàng Đức.
Gần tới đích bốn thành viên liền ra sức mà chạy.
Về đầu, Hoàng Huy là người đập tay Quang Duy đầu tiên, thứ hai là tới Hoàng Đức đập tay Bảo Nguyên, tới thứ ba là Hoàng Thiên đập tay Lục Minh, cuối cùng là Trọng Nhân đập tay Thanh Phúc.
Có vẻ như trước đó Trọng Nhân đã lấy hết sức mà chạy nên gần về đích là lúc cậu hết sức, mới dẫn đến tình trạng về cuối.
Các anh chàng kia khi được đồng đội đập tay cho thì cũng gào thét mà chạy thẳng về phía trước.
Có người thì gào la, có người thì im lặng, có người thì miệng cứ không ngừng nở nụ cười, lại có người không ngừng múa máy tay chân.
Như được mùa, bốn thành viên kia cười không ngớt.
Vừa chạy xong đã mệt, thấy cảnh tượng trước mắt buồn cười nên càng mệt thêm, cười đến lăn bò ra đất.
Còn mét nữa là về tới đích, bọn họ dùng hết sức bình sinh mà chạy lấy chạy để.
Thanh Phúc và Lục Minh cùng chạy tới đầu tiên nhưng tay Thanh Phúc nhanh hơn nên đã giành lấy vị trí đầu tiên, Lục Minh vị trí thứ hai, Bảo Nguyên vị trí thứ ba, Quang Duy là vị trí cuối cùng.
Sau khi chạy xong, ai cũng đã thấm mệt mà đứng thẳng người hít thở không khí, có người như đang hút luôn vào người vậy…
Nhân viên công tác nhanh chóng đem khăn lau mồ hôi ra đưa cho bọn họ và đưa mỗi người một chai nước, các thành viên như tìm thấy nguồn sống mà tu một lần hết luôn một chai.
Thấy vậy, nhân viên nhanh chóng đem lên cho bọn họ thêm vài chai nữa để giúp họ đỡ cơn khát này.
Có người uống xong còn tiện tay đổ nước từ trên đầu mình xuống, nhìn qua cũng đã thấy mát mẻ trong người luôn rồi.
“Mời các thành viên vào trong nhà nghỉ ngơi một lát.”
Lưu Phúc niềm nở mà nói rồi chỉ chỉ vào căn nhà nhỏ phía sau lưng bọn họ.
Tất cả nghe lời mà sải chân bước vào, vừa mở cửa đã có không khí mát lạnh ập vào mặt khiến cho tám thành viên rất dễ chịu.
Họ liền ngồi lên chiếc ghế dài được đặt sẵn đó, các cameraman theo sau bọn họ rất sát, dường như có thể nói tám thành viên ở đâu là y như rằng các cameraman kia liền ở đó.
Nhìn ai cũng thở hổn hển, xem như thử thách vừa rồi đã rất mệt.
Đạo diễn liền thương cảm mà lên tiếng nói:
“Xem như tập đến đây là hết, hãy đón chờ vào những tập sau xem sẽ có những thử thách như thế nào nữa nhé! Mới tập nên sẽ không có phần thưởng gì nhiều, những tập sau ở mỗi thử thách khi được thực hiện xong sẽ có một phần thưởng dành cho đội hoàn thành tốt nhất.”
Lưu Phúc lại nói thêm:
“Hôm nay đến đây là hết rồi, tạm biệt mọi người.”
Sau đó nhìn về phía tám thành viên, như hiểu ý của đạo diễn, bọn họ liền đồng thanh.
“Tạm biệt mọi người, hẹn gặp mọi người ở tập sau nhé!”
Nói xong liền vẫy vẫy tay chào, xong xuôi các cameraman cũng đã bấm tắt máy quay và đi ra ngoài hết, để lại căn phòng nhỏ này cho tám thành viên kia nghỉ ngơi.
Lưu Phúc nhìn mọi người mệt mỏi, ông đã động viên các thành viên không ngừng nghỉ.
“Buổi hôm nay quay cũng xong rồi, các em thấy đỡ mệt hơn thì lên xe rồi về khách sạn mà nghỉ ngơi để có sức ngày mai quay nhé!”
“Vâng.”
Lại một lần nữa, bọn họ lại tiếp tục nói đồng thanh.
Đạo diễn cứ thế bị chọc cười, ông cười cười rồi mở cửa đi ra ngoài.
Không biết tám con người kia ở bên trong đó đến khi nào nhưng khi trở về khách sạn là lúc trời đã chuyển sang tối hẳn rồi..