Sau khi Giang Thế Lâu và Bạch Lộ đi vào trong sảnh chào hỏi với các nhân viên công tác xong thì bọn họ đứng thương lượng trước ống kính xem nên gọi ai rời giường trước.
Trước khi bọn họ đến, tổ chương trình đã từng thương lượng qua với bọn họ chuyện cùng nhau bắt tay gây sự, cho nên rất nhanh đã đi thẳng vào vấn đề.
Bạch Lộ: “Người ở phòng đầu tiên là ai? Chúng ta cứ đi lên như vậy có khi nào sẽ bị mắng không?”
Giang Thế Lâu: “Đi lên xem thử là biết.”
Đám dân mạng đang xem trực tiếp vừa thấy bọn họ xuất hiện là biết ngay tổ chương trình lại đang muốn gây chuyện.
Yêu chương trình tạp kỹ Cực Hạn nhất: “Ha ha ha, lại muốn làm ra chuyện này, ôi trời, lần này chơi ác quá thể, vậy mà lại còn muốn lớn giọng tập kích.”
Hoa trắng nhỏ là chồng của tui: “Ha ha ha ha ha, em trai ra ngoài chạy bộ rồi, hoa trắng nhỏ cần phải cẩn thận.”
Hạt đậu phộng: “Ồ, không ngờ kỳ này còn có Giang Thế Lâu và Bạch Lộ.”
...
Hai người đi lên lầu, đầu tiên là đi đến phòng Tô Chi đang ở, chẳng qua là bọn họ không biết Tô Chi không ở đó, người quay phim cũng không nhắc nhở bọn họ.
Bàn tay Bạch Lộ đặt trên tay nắm cửa, nói với Giang Thế Lâu đang đứng ở hành lang: “Vậy tôi mở cửa đó.”
Khi người đại diện nhận chương trình tống nghệ này, cô rất vui vẻ, bởi vì hai ngọn núi lớn của ngành giải trí đều đang ở đây, cô có thể theo đuổi thần tượng ở khoảng cách gần.
Nhưng lời nói của người đại diện lại làm cho lòng cô nguội lạnh, vị trí ở tổ chương trình của cô chỉ là người trung gian, tương đương với sự tồn tại giống như nhân vật phản diện hay gián điệp trong đám khách mời vậy, chuyên bắt tay gây sự với tổ chương trình, gia tăng độ khó trên con đường hoàng thành nhiệm vụ của bọn họ.
Chuyện kiểu này nếu như không làm cho tốt thì sẽ bị fan hâm mộ của nhóm khách mời chửi chết.
Nhưng đồng thời cũng có thể đạt được lợi ích, tăng độ nhận diện, còn có thể gặp gỡ anh đẹp trai, đây mới là điều chủ yếu ha ha ha.
Cô suy đi nghĩ lại rồi vẫn nhận show.
Giang Thế Lâu không giống cô, anh ta bị ép đến, các bậc cha chú và trưởng bối đều bảo anh ta đến đây để chăm sóc cô.
Giang Thế Lâu không có ý muốn xen vào: “Ừ.”
Bạch Lộ hít sâu một hơi rồi vặn tay nắm cửa, cô đi vào trước, Giang Thế Lâu theo phía sau, anh cameraman thì đi cuối cùng.
Lúc đầu bọn họ đều đã chuẩn bị tốt tâm lý chắc sẽ bị ăn mắng, kết quả, thế mà gian phòng lại không có ai.
Bạch Lộ: “Ồ, căn phòng này không ai ở sao?”
Không ai trả lời cô, anh cameraman sẽ không nói chuyện với cô.
Trái tim đang treo trên cao cuối cùng cũng rơi xuống, Bạch Lộ không căng thẳng nửa, đến khi căn phòng thứ hai được mở ra, cô khe khẽ bước vào, kết quả phát hiện người đang ngủ trong phòng này chính là...
Tô! Quân! Bạch!
Người đẹp quả là người đẹp, đến cả dáng vẻ lúc đi ngủ cũng xinh đẹp như vậy, đúng là kích động quá đi thôi.
Nhưng vấn đề bây giờ là làm cách nào để đánh thức anh dậy?
Cao giọng điếc tai, đối với mỹ nhân mà nói thì đó chính là một sự tra tấn, không được.
Kẹp cái mũi, hơi thở không thuận, không được.
Lật chăn mền, cái này có thể làm được nè ha ha ha ha ha.
Có thể làm thì đúng là có thể làm, nhưng cô lại không có lá gan như vậy, đành phải ra hiệu cho Giang Thế Lâu bên cạnh.
Mặt Giang Thế Lâu không đổi sắc nắm lấy góc chăn, tiện tay vén chăn lên.
Tô Quân Bạch vốn đang ngủ cực kỳ ngon lành trong chăn tự nhiên cảm nhận được sự lạnh lẽo, anh ôm gối đầu chậm rãi mở to mắt, đối lại ánh mắt anh là một, hai, ba đôi mắt mang sắc thái khác nhau, còn có một cái máy quay phim.
Bây giờ anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, thấy bọn họ trực tiếp thì sửng người.
Thế là trên màn ảnh đã hiện ra hình ảnh dung nhan giống như thiên sứ, bị quay thẳng vào làm cho fan hâm mộ sung sướng đến gào thét: “A a a, đẹp trai muốn xỉu luôn, tôi sắp chết rồi.”
Chỉ tiếc rằng cảnh tượng như vậy cũng không kéo dài quá lâu, sau khi Tô Quân Bạch lấy lại tinh thần xong, thì liền dùng vẻ mặt khó chịu nhìn bọn họ:
“Các người là ai vậy? Đi vào phòng tôi làm gì?”
“Tôi là Bạch Lộ, anh ta là Giang Thế Lâu, bọn tôi là tổ khách mời thứ sáu, cố ý đến chào anh, chúc anh buổi sáng tốt lành.” Bạch Lộ cười rạng rỡ: “Buổi sáng tốt lành.”
Thấy Bạch Lộ ấp úng, Tô Quân Bạch nhìn về phía Giang Thế Lâu sau lưng cô, còn có cameraman, anh đã hiểu sơ sơ rằng có chuyện gì đang xảy ra rồi.
Kỳ ghi hình này thế mà lại dùng cách đánh thức làm cho người khác muốn chửi người này.
Tốt lành khỉ khô, chả có tốt lành gì cả, vừa sáng ra đã bị đánh thức, có hơi muốn chửi người rồi á.
“Đã chào hỏi xong rồi, các người có thể đi rồi.”
“Chờ một chút, các người có đi qua căn phòng cách vách chưa?”
Bạch Lộ hỏi: “Phòng bên cạnh nào cơ?”
“Thôi đi.” Tô Quân Bạch cũng không muốn em gái mình bị bọn họ quấu rầy, cảnh cáo nói: “Các người đừng qua đấy.”
Anh mặc áo ngủ xông ra cửa, ngồi canh ở trước phòng Tô Chi.
Bạch Lộ thấy như vậy thì mở miệng nói: “Căn phòng...”
Tô Quân Bạch làm một động tác dừng lại: “Cô đừng nói chuyện, cách xa nơi này một chút, ok.”
Hai chữ không người bị Bạch Lộ nuốt xuống, cô vốn còn đang muốn nói gì đó nhưng lại bị Giang Thế Lâu bên cạnh kéo đi.
Tô Quân Bạch thấy bọn họ lại đi đùa cợt người khác, nguy hiểm được giải trừ.
Đám dân mạng trong phòng trực tiếp dần dần đông hơn, không ít cư dân mạng đi ngang qua nhìn thấy Tô Quân Bạch che chở Tô Chi như vậy thì có ấn tượng tốt với anh.
Tôi thích ăn quả ớt nhỏ: “Không thể không nói, Tô Quân Bạch đối xử với em trai anh ta tốt thật đấy, rất hâm mộ kiểu anh trai này, cho tôi xếp hàng với.”
Amin cộng với giấm lưu huỳnh: “Tôi cũng hâm mộ lắm, anh trai tốt khó kiếm ghê, tôi quyết định sẽ trở thành fan của Tô Quân Bạch, thế thì tôi cũng sẽ có một anh trai tốt rồi.”
La khả la không: “Chỉ có tôi muốn mua cái gối giống như của hoa trắng nhỏ sao? Cảm thấy chắc sẽ mềm mại dễ chịu lắm.”
A Lí múa bụng: “+.”
...
Mới sáng sớm, doanh nghiệp bán gối đầu đã bán ra được một số lượng lớn đồng thời đơn đặt hàng còn tăng, bọn họ cho rằng chắc mình bị lừa rồi, nhưng rất nhanh sau đó bọn họ liền biết được nguyên nhân.
...
Tô Chi chạy bộ về xong còn mang theo bữa sáng.
Đây là do sáng sớm khi chạy bộ buổi sáng cô đã kịp lúc kéo chiếc xe đẩy nhỏ của ông lão bán bánh rán lại nên xe mới không bị lật, thế là ông cố gắng nhét cho cô ba cái.
Cô không mang tiền trả cho ông lão cho nên đã giúp ông bán bánh rán, mua bán cũng không tệ lắm nên cô vẫn về kịp trước lúc tám giờ.
Trong phòng khách, các khách mời khác đều đã dậy rồi rồi, họ đang ngồi trên bàn ăn cơm, chẳng qua tinh thần không được tốt lắm, thấy cô trở về liền yếu ớt chào hỏi:
“Tô Chi, cậu không ở trong phòng, đi đâu thế?”
Ánh mắt Tô Chi lướt qua một vòng, thấy trên bàn ăn có thêm hai gương mặt xa lạ nhưng lại thiếu mất hai người.
Anh của cô, và cả Điền An An.
“Anh tôi đâu?”
Chắc không phải là đang ở chung với Điền An An đó chứ?
Dịch Kinh Hòa nói: “Anh Bạch cho rằng cậu còn chưa dậy cho nên vẫn còn ở trên phòng trông chừng giúp cậu, không cho ai vào cả, chỉ sợ sẽ quấy rầy cậu, tình cảm của cậu và anh Bạch thật tốt.”
Cảm khái xong, anh ta lại nói: “An An đi lên mang bữa sáng cho anh ấy rồi.”
Tô Chi cảnh giác: “!”
“Biết rồi, cảm ơn nha.”
Cô không dừng lại mà bước một lần ba bậc thang, rất nhanh đã đi đến lầu hai.
Liếc mắt một cái là thấy anh hai đang đứng chung với Điền An An, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh biển, vòng eo nhỏ nhắn không đầy một nắm, mái tóc nâu dài buộc một nửa, rối tung ở đầu vai, trông vừa dịu dàng lại vừa xinh đẹp.
Cô ta bưng mâm thức ăn, trên đó có một bát cháo và một ít món điểm tâm.
Tô Quân Bạch nhận lấy bát cháo, đã bắt đầu ăn rồi.
Anh hai lại ăn đồ ăn của nữ chính, xem ra lại cần phải đi quăng rác rồi.
Điền An An dịu dàng thì thầm: “Anh ăn từ từ thôi, tất cả đều cho anh hết.”
Tô Quân Bạch mơ hồ không rõ: “Ừ, còn gì nữa không, chừa cho Chi Chi...”
Vừa nói dứt lời liền nghe được giọng của Tô Chi: “Anh.”
Anh ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn cô: “Chi Chi, em không có ở trong phòng à? Em đi đâu đó?”
Anh canh lâu như vậy, thế mà lại là một căn phòng trống.
Điền An An dịu dàng mời: “Tô Chi, thì ra em đã ra ngoài à? Trở lại đúng lúc lắm, xuống dưới cùng nhau ăn điểm tâm nào.”
“Chạy bộ buổi sáng, tôi đã ăn rồi.” Tô Chi đưa toàn bộ bánh rán trong tay cho anh: “Sẵn tiện mang bánh rán hoa quả về cho anh, lúc trước không phải ăn thèm ăn cái này sao, nè, cho anh hết đó, ăn từ từ thôi!”
Tô Quân Bạch: “...”
Hai tay anh cầm đầy bánh rán hoa quả, ăn hết chắc bể bụng quá, trong phút chốc anh không đói bụng nữa, tê liệt ngã xuống jpg.
Thế này vẫn chưa xong, Tô Chi lại nói: “Ăn xong nhớ quăng rác dưới sảnh, người đàn ông mạnh khỏe xưa nay không cần người khác giúp đỡ đâu, đúng không nào?”
Tô Quân Bạch khóc không ra nước mắt: “Được... Anh đương nhiên làm được!”
Haiz, ải khó này chắc là qua được rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Chi: “Không qua được.”
Tô Quân Bạch: “Híc.”