Câu nói của Tô Quân Bạch gây nên sự bất mãn của mẹ và anh cả, Chi Chi vốn đang lưỡng lự, lại thêm câu nói này của anh, chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa, làm Chi Chi càng không muốn mặc váy sao?
Hàn Huyên nghiêng đầu, cười hỏi con trai nhỏ: "Tiểu Bạch, mấy ngày gần đây con có công việc không?”
Bà đã tìm cho con trai nhỏ lớp đào tạo đầu bếp, chỉ đợi anh không có công việc thì có thể tiễn anh đi học, để tránh ở nhà nói chuyện không xuôi tai, làm cho Chi Chi tức giận.
Đột nhiên nhận được sự quan tâm của mẹ, tâm trạng Tô Quân Bạch rất tốt mà lắc đầu: "Công việc không bận lắm, mỗi ngày dành ra hai giờ là có thể hoàn thành ạ.”
“Vậy thì tốt rồi, mẹ đã đăng ký cho con một lớp học đào tạo nấu ăn, đã nói chuyện với đầu bếp, mỗi ngày làm xong việc thì đi nhé.” Hàn Huyên cười vỗ vai anh, dịu dàng dặn dò: "Học cho tốt, mẹ coi trọng con.”
Tô Cảnh Chu ở bên cạnh cũng tiến lên: "Học cho tốt, nấu ăn rất dễ, việc đến trẻ con cũng biết, chắc là em cũng làm được chứ? Anh cả coi trọng em.”
Tô Quân Bạch: "…”
Cái gì?!
Đột nhiên hỏi anh có công việc hay không không phải là quan tâm anh, mà là muốn đẩy anh ra ngoài, không cho anh ở cùng em gái, anh muốn khóc.
Nhưng mà học nấu ăn cũng tốt, đợi anh học xong trở về, nấu cơm cho em gái, khao cô đã chăm sóc anh ở chương trình giải trí.
Tô Chi: "…”
Mẹ và anh cả đối xử với anh hai rất tốt, anh hai cảm động đến phải khóc.
Cô nhận lấy chiếc váy lễ phục màu đỏ, đây chính là chiếc váy mà mẹ cô tự thiết kế cho cô, cho dù cô mặc không đẹp, cũng phải thử xem, không thể làm mẹ xinh đẹp dịu dàng thất vọng.
“Con đi thay đồ.”
Hàn Huyên thấy cô đồng ý, nở nụ cười thả lỏng và xinh đẹp: "Ừ, Chi Chi, muốn mẹ giúp con không?”
Tuy rằng kiểu dáng lễ phục này không phức tạp lắm, nhưng bà muốn tự tay thay cho con gái.
“Vâng, vậy cũng được ạ, cảm ơn mẹ.” Tô Chi đột nhiên không nỡ từ chối ánh mắt dịu dàng và kỳ vọng của mẹ.
“Đứa bé ngốc, khách sáo với mẹ làm gì.” Hàn Huyên kéo cánh tay cô đi vào phòng thử đồ.
Chỉ còn Tô Cảnh Chu và Tô Quân Bạch chờ ở bên ngoài.
Tô Cảnh Chu lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu Bạch, lần sau em nói chuyện chú ý chút, con gái muốn khen ngợi, không được cãi lại họ, hiểu không?”
“Em nói có vấn đề gì đâu, Chi Chi không phải là… Không giống con gái…” Tô Quân Bạch nhận được ánh mắt cảnh cáo của Đại Chu.
Tô Cảnh Chu đột nhiên cười với vẻ vui sướng khi người khác gặp họa: "Em có bản lĩnh thì nói thật ở trước mặt em gái nhiều vào, tin chắc rằng em gái sẽ rất “thích” em.”
Anh nhấn mạnh chữ “thích”.
Tô Quân Bạch hiểu rõ hàm ý của câu nói này: "Được thôi, Chi Chi mặc váy rất đẹp, lần sau em không nói thật là được phải không.”
Đợi lát nữa em gái đi ra, anh khen lấy khen để, chắc hẳn em gái sẽ không giận anh.
Cửa phòng ngủ mở ra, Hàn Huyên đi ra trước, Tô Chi di chuyển chậm rãi đi theo phía sau, lễ phục rất dài, tới mắt cá chân, cô đi rất cẩn thận, sợ bị vấp ngã.
Cuối cùng đến trước mặt anh cả anh hai, phát hiện hai người họ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu không nói gì.
“Làm sao vậy? Xấu lắm ạ?”
Khi cô nhìn chính mình trong gương, cũng cảm thấy kỳ quặc, nhưng mà mẹ rất thân thiện khen cô: "Rất đẹp, con gái của mẹ mặc gì cũng đẹp.”
Một lát sau anh cả nói: "Không, rất đẹp, Chi Chi, sau này em có thể thử mặc váy nhiều hơn.”
Anh hai cũng nói, anh nói cực kỳ khoa trương: "Chi Chi, em mặc váy thật sự quá đẹp, đẹp hơn một vạn lần so với anh mặc váy, giống như tiên nữ.”
Tô Chi: "…”
Anh lại khoa trương quá rồi?
Mặc dù câu nói của Tô Quân Bạch hơi khoa trương, nhưng lời nói là thật, ban đầu anh cho rằng em gái mặc váy sẽ khó coi, không ngờ kết quả đẹp hơn ngoài dự kiến của anh.
Tô Chi cao một mét bảy, dáng người hơi gầy, nhưng tỉ lệ rất đẹp, vòng eo nhỏ, dưới eo nhỏ đều là chân, mặc kiểu váy lễ phục dài này toát ra khí chất dịu dàng, áp chế khí phách anh hùng của cô xuống.
Ngũ quan của cô cũng rất tuyệt, mỗi chỗ đều vừa vặn, nhìn kỹ thì càng xinh đẹp, không tìm thấy khuyết điểm nào.
Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời và xinh đẹp kia, khi nhìn vào người khác, luôn mang vẻ chan chứa, vô cùng thu hút.
Nếu cô đeo thêm giày cao gót, trang điểm nhẹ, em gái của anh cũng không hề thua kém ngôi sao nữ nào.
Tô Quân Bạch tự nhiên cảm thấy tự hào, cuối cùng anh lại có thể khoe em gái vừa đẹp trai vừa đáng yêu của anh với mọi người.
Hàn Huyên đưa tay ra chỉnh lại làn váy cho Tô Chi: "Chi Chi, không cần nghe chúng nói, phải tin tưởng vào mắt của mẹ.”
Bà nhận lấy bộ váy trong tay Tô Cảnh Chu, nói với hai người họ: "Các con ra ngoài chơi đi, đi làm việc của mình đi, Chi Chi có mình mẹ là đủ rồi.”
Tô Cảnh Chu: "…” Không.
Tô Quân Bạch: "…” Muốn.
Cho dù họ muốn hay không, thì vẫn bị người mẹ thân yêu đuổi ra ngoài, từ nhỏ họ đã biết trong nhà này mẹ là lớn nhất, trêu chọc ai thì cũng không được trêu chọc mẹ.
Bây giờ trong nhà có thêm một thành viên mới, em gái của họ, cũng là một công chúa nhỏ không thể trêu ghẹo, chỉ có thể nịnh nọt thì mới tránh được một trận đòn đánh đôi hỗn hợp.
Với sự chăm sóc của mẹ, Tô Chi thay lễ phục cả một buổi chiều, gần như thử mỗi kiểu dáng một lần, bộ nào mẹ cũng nói đẹp, làm cho cô tự tin hơn rất nhiều khi mặc váy.
Nhưng mà, thay quần áo thực sự rất mệt.
Hàn Huyên giống như bị nghiện, buổi chiều mỗi ngày đều yêu cầu người ta mang một đống quần áo tới, lần này không chỉ có lễ phục, còn có váy mặc ngày thường, váy dài váy ngắn, thắt eo kiểu Hàn, đủ loại hoa văn.
Không có áo dài quần dài, xem ra mẹ rất thích nhìn cô mặc váy.
Tô Chi nghĩ, ở nhà mặc gì cũng được, dù sao cũng không ai nhìn, đi ra ngoài thay lại là được.
Không ghi hình chương trình, ở trong nhà đần độn thời gian trôi rất nhanh.
Hằng ngày Tô Chi làm bài thi, chạy bộ, chơi game, trò chuyện với người nhà, lười biếng và thoải mái.
Anh hai thì thê thảm, làm xong việc còn phải đi học nấu ăn, gần như cả ngày đều ở trong lớp đào tạo, không thấy bóng dáng của anh.
Nhưng mà đó là chuyện tốt với Tô Chi, cô không cần tìm Liên Phương để bảo anh ta sắp xếp nhiều công việc cho anh hai, mẹ cô đã giải quyết.
Trái lại thì cô sống rất thoải mái.
Dịch Kinh Hòa nghe thấy người đại diện nói Tô Quân Bạch và Tô Chi nhận được trang bìa trong nước và quốc tế của tạp chí Mị Lực.
Tạp chí xã Mị Lực là một trong bốn tạp chí lớn, độ nổi tiếng cao, phong cách chụp tuyệt đẹp, bao nhiêu người tranh nhau vỡ đầu đều muốn xuất hiện trên đó, lên trang bìa Mị Lực, sẽ có thể kiếm được lưu lượng dồi dào, còn có thể nâng cao danh tiếng.
Đây là chuyện rất tốt, ai mà chẳng muốn cọ cơn sóng lưu lượng này.
Tại sao Tô Quân Bạch có vận may tốt như thế chứ, không chỉ nhận được lời mời chủ động của tạp chí xã Mị Lực, một chút chuyện nhỏ cũng có thể lên hot search, cũng là tuyệt vời.
Anh ta và Tô Quân Bạch xuất đạo cùng thời, anh ta không thua kém gì Tô Quân Bạch, vì sao ông trời không thiên vị anh ta.
Vốn cho rằng Tô Quân Bạch chỉ nhận được lời mời tạp chí trong nước và quốc tế của Mị Lực.
Người đại diện lại nói một tin tức nặng đô cho anh ta: "Không ngờ đạo diễn trứ danh Lý Hồng Đạt sẽ chủ động tìm Tô Quân Bạch thử sức cho bộ phim mới của ông ấy, nghe nói là nam chính.”
“!” Dịch Kinh Hòa không đứng vững được nữa: "Chị Trương, chuyện này từ lúc nào?”
Trương Tinh trả lời anh ta một cách từ tốn: "Hai ngày trước mới nghe nói, Tô Quân Bạch đã đi thử vai, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là có thể nhận được vai.”
Chị ta thở dài một hơi: "Tiểu Hòa, chừng nào thì cậu mới có thể tranh giành được một chút.”
Dịch Kinh Hòa không muốn tranh giành ư, nằm mơ anh ta cũng muốn, nhưng mà anh ta không có mối quen biết rộng, không có ai nổi tiếng, không có bối cảnh, vì tham gia chương trình giải trí Cực Hạn này, anh ta cũng bất chấp để hầu phụ nữ giàu có.
Bị bà già chán ghét thì thôi, ra ngoài còn gặp phải Tô Quân Bạch, cũng là xui xẻo, còn may anh ta kịp thời giải thích chuyện này, không biết Tô Quân Bạch có tin hay không.
Anh ta hỏi: "Chị Trương, tiến độ chuyện tôi nhờ chị điều tra thế nào rồi?”
Kỳ thứ nhất của chương trình giải trí đã ghi hình xong, vì sao còn chưa điều tra ra giao dịch giữa Tô Quân Bạch và Tô Chi.
Trương Tinh gật đầu: "Coi như suôn sẻ, đã điều tra được chỗ Tô Chi tới, một tuần trước khi tham gia chương trình giải trí thì cô ta mới từ trấn Thanh Thủy tới thành phố Kinh, trước đó đều sống ở trấn Thanh Thủy, tình hình cụ thể của việc giao dịch với Tô Quân Bạch còn chưa rõ ràng.”
“Trên người Tô Chi và Tô Quân Bạch không có điểm nào giống nhau, chắc chắn là bọn họ đã làm giao dịch nào đó.”
Đây là kết luận mà Dịch Kinh Hòa quan sát nhiều ngày rút ra được, Tô Chi biết quá nhiều kỹ năng, còn thích làm hành động bất ngờ, nhất định là đoàn đội của Tô Quân Bạch đã sắp xếp trước, nếu không thì dựa vào một cô gái đẹp trai mười sáu mười bảy tuổi như Tô Chi sao có thể nghĩ ra được.
Tô Chi kéo Tô Quân Bạch nằm không cũng thắng, Tô Quân Bạch quan tâm Tô Chi, hai người giúp nhau đạt thành tích, bán tình cảm anh trai em gái, làm một lượng lớn cư dân mạng và fan hâm mộ cảm động.
Đoàn đội của anh ta cũng tuyệt vời.
“Cho dù nói như thế nào? Đều phải vạch trần chuyện này, nhất định không thể để cho Tô Quân Bạch lừa dối mọi người.”
Đương nhiên cái tôi của anh ta không thể chịu được cái tốt của Tô Quân Bạch, cư dân mạng biết Tô Quân Bạch lừa dối họ, chắc chắn sẽ mắng chết anh ta, đến lúc đó trang bìa tạp chí của họ sẽ không có cơ hội được chụp.
Trương Tinh dẫn dắt anh ta lâu như vậy, dĩ nhiên biết chút nhỏ mọn đó trong lòng anh ta.
“Tôi biết phải làm như thế nào.” Chị ta nhìn về phía Dịch Kinh Hòa: "Biểu hiện kỳ này của cậu không tốt lắm, kỳ sau phải cố gắng.”
Dịch Kinh Hòa: "… Tôi biết.”
Anh ta đã gắng sức, hiệu quả của mỗi lần chạy theo trào lưu Tô Quân Bạch đều không được như mong muốn.
“Tôi sẽ làm tốt chuyện này.” Trương Tinh nói tiếp: "Hai ngày trước chị Lý hỏi tới cậu, gần đây công việc của cậu không bận lắm, nhớ tìm chị ta tâm sự.”
Chị ta dừng một chút, nhắc nhở: "Đừng có nhiều ý nghĩ về khách mời nữ trong chương trình, chị Lý sẽ không vui.”
Dịch Kinh Hòa nắm chặt bàn tay, một ngày nào đó anh ta sẽ đạp những người này ở dưới chân.
Không lâu nữa là đến ngày sinh nhật Tô Chi, sáng sớm cô nhận được cuộc gọi của cô bạn Lâm Mạt.
“Chi Chi, tớ đến cổng nhà cậu rồi, người gác cổng không cho tớ vào, ra đón tớ nhanh lên.”
Tô Chi vừa ăn xong cơm sáng, lấy di động chuẩn bị đánh mấy ván trò chơi, bạn thân tới, đương nhiên phải tạm dừng.
“Đợi tớ, tớ ra ngay.”
Hôm nay chỉ có một mình cô ở nhà, bố mẹ anh cả và anh hai đều ra ngoài đi làm, họ ở nhà với cô nhiều ngày, công việc cũng bận bịu.
Tô Chi cầm chìa khóa ra khỏi cửa, đi khoảng mười phút mới đến cổng.
Hai tay Lâm Mạt chống cửa sắt, nhìn thấy cô thì nhảy lên gọi: "Chi Chi, tớ ở đây, ở đây!”
Tô Chi: "… Tớ thấy rồi.”
Một khoảng thời gian không gặp, giọng của Lâm Mạt vẫn to quá mức.
Cô dùng thẻ ra vào để mở cửa, giải thích với người gác cổng: "Đây là bạn tôi, tới thăm tôi, làm phiền anh để cho cô ấy vào.”
Khoảng thời gian trước người gác cổng đều nhìn thấy Tô Chi chạy bộ buổi sáng mỗi ngày, nên biết cô.
Anh ta cũng nghe nói về chuyện của Tô Chi, con gái nhỏ mới tìm về được của nhà họ Tô, nhà họ Tô có gia thế gì, còn hào môn hơn cả hào môn, anh ta không thể đắc tội.
“Tôi không biết cô ấy là bạn của cô, mau đi vào đi.”
Tô Chi nói với anh: "Không sao, cảm ơn.”
Người gác cổng cảm thấy tiểu thư mới tìm về được của nhà họ Tô có tính cách rất tốt, anh ta không yêu cầu Lâm Mạt đăng ký, mà cho đi thẳng.
Trước tiên khi Lâm Mạt đi vào là ôm lấy Tô Chi mà vui mừng: "Chi Chi à, chúng ta không gặp nhau có nửa tháng, tớ nhớ cậu muốn chết.”
Không đợi Tô Chi trả lời, cô lại nói tiếp: "Tớ đã xem cậu quay chương trình giải trí Cực Hạn cùng Tô Quân Bạch, cậu thực sự quá giỏi. Tớ thật không ngờ anh ấy lại là anh trai cậu, anh ấy không biết chuyện trước đây tớ bôi nhọ anh ấy chứ?”
Nếu Tô Quân Bạch biết trước kia cô là anti-fan trung thành của anh ấy, không biết có không cho cô vào nhà hay không, hu hu hu.
Cô đâu biết rằng trùng hợp như vậy, Chi Chi vừa khéo là em gái anh ấy, nếu là em gái thần tượng của cô thì tốt quá, cô còn có thể tìm Lục Úc xin chữ ký.
Lực tay của cô ấy rất mạnh, siết eo Tô Chi đau, Tô Chi bỏ tay cô ấy ra, mới trả lời cô ấy.
“Tớ cũng nhớ cậu.”
“Anh trai tớ không biết chúng ta là anti-fan của anh ấy, nhưng lúc cậu bảo tớ bỏ phiếu cho Lục Úc vào ngày hôm đó, anh ấy đã nhìn thấy tin nhắn trò chuyện của chúng ta.”
Lâm Mạt nói với vẻ lo lắng hoảng sợ: "A a a! Vậy thì làm sao bây giờ? Anh trai cậu có ghét tớ hay không? Có không cho tớ vào nhà không?”
“Lừa cậu đấy, con người anh hai tớ rất tốt, chỉ là nói chuyện không lọt tai, cậu không nghe là được.” Tô Chi nói tiếp: "Bố mẹ tớ đều không ở nhà, tớ dẫn cậu đi vào ngồi chơi.”
“Làm tớ sợ muốn chết, Chi Chi, cậu trở nên xấu xa rồi.” Lâm Mạt kéo cánh tay cô, lại nghĩ đến chuyện vui vẻ: "Chi Chi, nói cho cậu một tin tốt, bố mẹ đồng ý cho tớ chuyển trường rồi, tháng sau khai giảng, chúng ta lại có thể làm bạn cùng trường.”
Tô Chi nghiêng đầu nhìn cô, vui vẻ vì cô ấy tới đây học: "… Vậy cậu không nhớ bố mẹ à?”
Lâm Mạt lắc đầu: "Nhớ gì, bố mẹ tớ cũng muốn đi theo, họ đã chọn xong đoạn đường mở quán lẩu rồi, sửa sang xong là có thể khai trương.”
Cô ấy thở dài: "Ôi, thật không ngờ họ đi cùng tới đây, ngày ngày nhắc nhở tớ về thành tích học tập.”
Bố mẹ Lâm Mạt mở quán lẩu, các thành phần nguyên liệu là tay nghề tổ tông truyền lại, đương nhiên ngon không cần phải nói, họ làm trung thực và hào phóng, cho nên có rất nhiều khách quen, khách cũ truyền tai khách mới, khách mới lại truyền tai khách mới, cứ đi lên nhờ kinh doanh như vậy.
Trong vòng mấy năm đã mở chuỗi quán lẩu ở rất nhiều thành phố, kinh doanh rất tốt.
Trước đây khi Tô Chi không tìm được công việc, được Lâm Mạt giới thiệu tới nhà cô ấy làm việc, bố mẹ cô ấy rất tốt với cô, trả tiền lương cũng cao.
Cô rất cảm ơn sự chăm sóc của họ, sau khi biết họ lo lắng cho thành tích của Lâm Mạt, cô đã chủ động hướng dẫn Lâm Mạt học, thành tích của Lâm Mạt đã có chỗ tiến bộ, sau khi mẹ Lâm Mạt biết được, đặc biệt mời cô làm gia sư cho Lâm Mạt.
“Cô chú cũng vì lo lắng cho cậu, sau này cậu chơi ít thôi, học nhiều hơn.” Lúc Tô Chi mở cửa, hỏi cô ấy: "Chú tớ đâu? Chú ấy không đi cùng cậu đến đây à?”
Cô đã liên hệ với ông ấy sau khi chương trình giải trí kết thúc, nói với ông nếu rảnh thì tới thành phố Kinh chơi, tham dự sinh nhật của cô, không cần suốt ngày trông coi tiệm truyện tranh không kiếm được tiền của ông ấy.
“Tớ đã hỏi chú ấy rồi, chú ấy nói không rảnh, ở nhà thức đêm đọc truyện tranh.” Lâm Mạt đập tay vào va li hành lý: "Chú ấy bảo tớ mang quà cho cậu, bộ bài thi lớp mười một, chao ôi, đây không phải là quà, mà là trừng phạt.”
Sau này ai muốn tặng bài thi vào ngày sinh nhật của cô, cô sẽ giận người đó.
Dĩ nhiên, ngoại trừ Chi Chi.
Tô Chi cũng không ngạc nhiên khi nghe thấy tin này, từ sau khi chú cô mở tiệm truyện tranh Thế giới mới, thì đã không thể ngăn cản nổi.
Đọc truyện tranh không đủ, chú tự tay vẽ, còn tìm một trang web để đăng tải, mặc dù ông ấy lấy áo che chắn kỹ, nhưng vẫn bị cô vô tình thấy được.
Cô tò mò nhìn sơ sơ, nội dung là câu chuyện về hai anh em tranh nhau một cô gái, hơi máu chó, còn không có ai xem.
Cô giả vờ như không biết, đăng ký một tài khoản, thưởng cho ông ấy một tệ.
Buổi tối hôm đó, chú cô tới nói năng kỳ lạ: "Chú tìm được một công việc mới, hôm nay kiếm được năm tệ, cho cháu hết, sau này cháu đừng cực nhọc như vậy.”
“Ồ.”
Tô Chi giả vờ không biết đó là tiền của chính cô thưởng, nhận lấy với vẻ rất bình tĩnh, còn khen ông ấy một câu, chú cô đi rất vui vẻ.
“Chú ấy không đến thì thôi, rảnh thì tớ sẽ về thăm chú ấy.”
Tính cách của Du Gia Lý rất ngang bướng, việc đã quyết, không ai kéo về được.
Tô Chi mời Lâm Mạt vào nhà, kéo va li hành lý đi vào, còn rất nặng, xem ra có rất nhiều bài thi.
Sau khi Lâm Mạt đi vào, tò mò quan sát: "Ôi, Chi Chi, nhà cậu to thật, trang trí cũng đẹp quá.”
Trong tiểu khu đều là biệt thự biệt lập, cao hai ba tầng, chiếm diện tích rất lớn.
“Ừ, rất to.” Tô Chi dẫn cô ấy tham quan một vòng, lấy cho cô ấy một bình sữa bò, sau khi mở ra thì mới đưa cho cô ấy: "Cho cậu này.”
Lâm Mạt nói cảm ơn rồi nhận lấy: "Đây là sữa bò cậu uống lúc phát sóng trực tiếp, tớ còn chưa uống hết hai mươi thùng đã đặt.”
Tô Chi không lấy làm lạ với độ giàu có của cô ấy: "… Cậu vui là được rồi.”
Mặc dù hai người lâu không gặp, nhưng vừa gặp là có chuyện để nói không hết, chủ yếu là Lâm Mạt nói, thỉnh thoảng Tô Chi đáp đôi câu.
Buổi trưa ra ngoài ăn, hiện giờ Tô Chi đã có tiền, cô có thể đãi khách, hai người đi ăn bò bít tết.
“Chi Chi, cậu nổi tiếng rồi, cậu có biết không?” Hằng ngày Lâm Mạt quan tâm đến những tin đồn: "Trên mạng có rất nhiều người thích cậu, chương trình giải trí Cực Hạn kỳ sau cậu có tham gia nữa không?”
“Có thể đấy.” Tô Chi cắt bò bít tết.
Ngôi sao và người thân tham gia chương trình giải trí, tổng cộng hai kỳ, nếu nam nữ chính tham gia, dĩ nhiên cô phải tham gia, vừa khéo mượn cơ hội này thăm thú khắp nơi.
“Vậy cậu gặp được Lục Úc, có thể xin chữ ký giúp tớ không?” Lâm Mạt chắp tay trước ngực: "Làm ơn làm ơn, Chi Chi yêu quý.”
Lâm Mạt là fan hâm mộ trung thành của Lục Úc, muốn có chữ ký của anh ấy từ rất lâu rồi, lúc trước mua của bọn đầu cơ là giả, cô ấy vô cùng tức giận.
Tô Chi: "… Được thôi.”
Chuyện ký tên phải né tránh anh hai mới được.
Lâm Mạt muốn ôm cô hôn một cái: "Cảm ơn Chi Chi, ngày mai lại tới chơi với cậu.”
Tô Chi lắc đầu: "Ngày mai không được, ngày mai tớ phải đến Mị Lực chụp bìa tạp chí cùng anh hai.”
Chuyện này được quyết định sau khi kết thúc chương trình giải trí, hình như Liên Phương sợ hai người họ đổi ý, đã ký hợp đồng với giám đốc Mị Lực rất nhanh, đã định thời gian vào ngày mai.
Nhưng mà chưa đến ngày mai, buổi tối đã xảy ra chuyện trước.
Một hai giờ đêm, một dòng chữ Tô Quân Bạch chương trình giải trí thuê Tô Chi làm em gái giả lên hot search.
Xu thế của sức nóng không cản nổi, vọt lên vị trí đầu tiên của hot search rất nhanh.
Các tuyển thủ thích lướt sóng trên mạng, luôn luôn đi đầu hóng chuyện, tiêu đề còn là Tô Quân Bạch, còn dẫn theo em gái Tô Chi của anh.
Nhiều dân mạng theo dõi chương trình giải trí Cực Hạn, rất quan tâm tới anh em Tô Quân Bạch và Tô Chi, bởi vì những hành động bất ngờ của họ ở trên phát sóng trực tiếp chọc cho nhiều cư dân mạng cười thích thú liên tục, bị thu hút bởi tình cảm anh trai em gái của họ.
Hiện giờ hot search lại nói cho họ, hai anh em Tô Quân Bạch và Tô Chi này là giả, Tô Quân Bạch vì xây dựng hình ảnh đã tìm Tô Chi toàn năng tham gia chương trình giải trí cùng anh ta, chỉ vì thu hút fan hâm mộ.
“A a a! Đây có phải sự thật không?! Tôi vừa nhảy vào hố tình anh em này, kết quả chủ thớt nói cho tôi đó là giả, đây là hành động dứt khoát cắt đứt lương thực của tôi!”
“Tôi cũng không dám tin điều này là giả, một siêu sao như Tô Quân Bạch không cần dùng chuyện này để lừa chúng ta đâu.”
“Có gì là không thể, Tô Quân Bạch độc miệng tính cách tồi tệ, nghe nói trước đây anh ta còn đánh người ở phim trường, người như vậy thì chuyện gì mà không làm ra được.”
“Tô Chi và Tô Quân Bạch cũng không giống nhau, Tô Chi cái gì cũng biết, còn Tô Quân Bạch giống như thằng ngốc.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, hơn nữa hai người họ ở chung cũng kỳ quái, Tô Quân Bạch đối xử tốt với Tô Chi không thể tưởng tượng nổi, giống như cầm sẵn kịch bản.”
“Tô Chi là người trấn Thanh Thủy, ở cùng ngõ với nhà tôi, bố mẹ cô ấy đã qua đời từ lâu, sống với chú của cô ấy, lấy đâu ra anh trai.”
“Lầu trên, người chị em, xin tình hình cụ thể?!”
…
Trên mạng náo loạn kịch liệt vì chuyện này, còn có người lôi toàn bộ chuyện cũ năm xưa khi Tô Quân Bạch xuất đạo ra.
Cư dân mạng hóng chuyện này thích thú đến mức quên cả mệt mỏi, họ đều muốn biết chuyện này có phải sự thật hay không.
Nếu là sự thật, Tô Quân Bạch đã làm chuyện lừa dối mọi người.
Cư dân mạng và fan hâm mộ vừa lọt hố anh em này đau khổ rơi lệ, một bên thoát fan, còn có một ít là fan hâm mộ lý trí, chờ Tô Quân Bạch giải thích.
Lúc này Tô Chi đã ngủ, đã rơi vào giấc mộng đẹp.
Tô Quân Bạch cũng đã ngủ, trong khoảng thời gian này nếu anh không bận làm việc thì là học nấu ăn, vô cùng mệt mỏi.
Liên Phương lại chưa ngủ, nhưng anh ta không gọi điện được cho Tô Quân Bạch, không thể lấy được chứng cứ chứng minh quan hệ của hai người trước tiên.
Anh ta đành phải làm xã giao trước, dẫn dắt chủ đề bàn tán của dư luận.
Chuyện của Tô Chi, Tô Quân Bạch không giấu anh ta, anh ta biết hai người là anh em ruột, không làm giả được, lúc dẫn dắt chủ đề nói chuyện, anh ta tràn đầy tự tin.
Nhưng mà không có nhiều tác dụng, đối phương giống như là đã thuê thuỷ quân, trút nước hết đợt này đến đợt khác, cho rằng Tô Quân Bạch và Tô Chi không phải anh em ruột, giữa họ có mối quan hệ không chính đáng.
Liên Phương tổ chức đoàn đội chiến đấu hăng hái suốt đêm, rốt cuộc kéo được một chút hiệu quả.
Vào hơn năm giờ sáng, anh ta buồn ngủ không làm nổi, nhìn thấy cuộc gọi từ giám đốc của Mị Lực, lập tức tỉnh táo, anh ta biết đối phương sẽ nói gì.
“Anh Liên, chuyện trên mạng …”
Liên Phương vô cùng tự tin mà cam đoan: "Tô Quân Bạch và Tô Chi là anh em ruột, không phải giả mạo, hot search này cố ý nhằm vào Tiểu Bạch, chúng tôi sẽ mau chóng làm sáng tỏ.”
Giám đốc yên tâm: "Là giả thì tốt rồi, vậy thời gian chụp ngày hôm nay vẫn như cũ.”
“Được.”
Liên Phương ngắt điện thoại xong, lại chiến đấu ba trăm hiệp cùng anti-fan ở trên mạng, đến tận sáu giờ mới gọi được cho Tô Quân Bạch.
“Cuối cùng cậu cũng dậy.”
“Anh Liên, làm sao vậy? Chẳng phải thời gian chụp ảnh vẫn còn sớm sao?”
Tô Quân Bạch chưa tỉnh táo hoàn toàn, anh thức dậy đi vệ sinh, tiện thể xem giờ, nhìn thấy cuộc gọi của Liên Phương.
“Không phải chuyện chụp ảnh, trên mạng đã xảy ra chuyện.” Liên Phương giải thích đơn giản sự việc cho anh.
Sau khi nghe anh ta nói xong, Tô Quân Bạch vội vàng mở Weibo ra, nhìn thấy tiêu đề hot search đầu tiên sắp tức giận đến mức thấy nực cười.
“Đây là ai bịa đặt, cái gì mà tôi thuê Tô Chi giả làm em gái, em ấy vốn dĩ là em gái tôi được chưa?” Tô Quân Bạch kéo xem bình luận, càng xem càng tức giận, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt.
“Tôi với Chi Chi không giống nhau chỗ nào? Chúng tôi rõ ràng là từ một khuôn khắc ra được chưa?”
Bình luận tiếp theo càng làm cho anh tức giận: "Cái gì mà Tô Quân Bạch là thằng ngốc, cái gì cũng không hiểu, dựa vào em gái giả nằm không cũng thắng. Cũng là tuyệt vời.”
Trông anh giống thằng ngốc lắm à? Anh tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng, anh muốn ra tuyệt chiêu!