Lời nói của Điền An An thu hút sự chú ý của mọi người, thấy mọi người đều nhìn qua, cô ta nói: "Tôi cũng muốn thử xem.”
Thi Bách Thuỷ nhíu mày một cái: "An An, mười cái bánh mì kẹp thịt không phải là chuyện đùa, vốn dĩ bụng của cháu đã không tốt, không thể bị kích động như vậy.”
Trước kia rất nhiều lần Điền An An đến bệnh viện dưỡng bệnh bởi vì bụng khó chịu, bác sĩ đề nghị nên chăm sóc dạ dày cẩn thận.
Nếu ăn mười cái bánh mì kẹp thịt, anh ta không thể đảm bảo cô ta sẽ thành cái dạng gì.
“... Cháu chính là muốn thử xem.” Điền An An biết năng lực của mình thế nào, cô hơi cúi đầu xuống: "Nếu cháu thắng, có thể miễn phí được một phần cơm niêu chiên giòn cho chú.”
Cho nên, dù là thắng hay thua, cô ta cũng sẽ không đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
Câu trả lời như vậy của cô ta làm cho Thi Bách Thuỷ có cảm tình sâu sắc hơn với cô: "Không cần làm việc ngốc nghếch, bây giờ chúng ta vẫn còn tiền, có thể ăn bữa cơm.”
Anh ta lại thêm một câu: "Hơn nữa chú là đàn ông, cho dù muốn thi đấu cũng là chú đi, làm sao có thể để cháu đi được.”
Khi anh ta nhận nuôi An An liền biết cô ta là đứa trẻ tốt, còn dịu dàng và tốt bụng hơn mẹ của cô ta.
“Chú, bụng của chú không tốt, không thể tham gia được.” Điền An An lo lắng nói: "Cũng không thể đói bụng.”
Loạt hành động này của Điền An An thực sự nhận được rất nhiều cảm tình của cư dân mạng, nhất là fan hâm mộ của Thi Bách Thuỷ.
“An An đúng là một thiên thần nhỏ, nếu tôi có một đứa cháu gái như vậy thì tôi phải thích chết mất.”
“Mối quan hệ giữa hai chú cháu cũng tốt quá đi, vừa hâm mộ vừa ghen tị.”
“An An thật tốt với thầy Thi, rõ ràng không thể ăn, còn muốn tranh đấu phúc lợi vì đối phương.”
Cũng có một số cư dân mạng emmmm.
“Emmmm, chẳng lẽ chỉ có một mình tôi cảm thấy Điền An An có chút giả vờ ư? Biết rõ bụng đã không tốt còn muốn tham gia cuộc thi Vua Bụng To, rõ ràng tự đánh giá mình quá cao, không biết cô ta đang nghĩ gì nữa?”
“Vừa nói như vậy, hình như quả thật có chút mùi vị kia.”
...
Chỉ có một bộ phận cư dân mạng cảm thấy vậy, hầu hết mọi người chỉ thấy được bề ngoài, đều khen Điền An An tốt như thế nào.
Hai người đang khoe tình thân ở bên kia.
Tô Chi đã đăng ký rồi, nhìn thấy bọn họ vẫn đang nói chuyện, cô lên tiếng hỏi: "Cô còn muốn đăng ký không? Vẫn còn rất nhiều suất.”
Điền An An: "...”
Ánh mắt của Tô Chi làm cho Điền An An cảm thấy cô đang khiêu khích.
Điền An An: "... Tôi muốn báo danh.”
Tô Chi không kiêng dè nói: "Vậy chị báo liền đi.”
Điền An An: "...”
Thi Bách Thuỷ nhíu nhíu mày, thay Điền An An trả lời: "Bụng của cháu không tốt thì không cần báo danh nữa, chúng ta tự mua cơm.”
Điền An An không lên tiếng, giống như đã đồng ý câu trả lời của anh ta.
Tô Chi nhún vai: "Được thôi.”
Điền An An không báo danh tham gia cuộc thi khiến cho cô hơi thất vọng, còn nghĩ rằng có thể để anh hai nhìn thấy dáng vẻ của nữ chính ăn mười cái bánh mì kẹp thịt cơ, xem ra là nhìn không được rồi.
Những khách mời khác đều không có khẩu vị lớn như vậy, nên không báo danh.
Chỉ là Tô Quân Bạch có chút lo lắng cho em gái có thể ăn hết mười cái bánh mì kẹp thịt hay không, anh biết em mình sức ăn không nhỏ, nhưng mười cái bánh thì hơi nhiều.
“Chi Chi, em thật sự ăn hết sao? Không cần vì anh mà tiết kiệm tiền.”
Tô Chi mới không vì anh mà tiết kiệm tiền: "Em không có vì anh mà tiết kiệm, chỉ đơn giản là em muốn ăn chùa thôi.”
Ăn chùa quang minh chính đại, không cần đưa tiền, còn không bị đánh.
Tô Quân Bạch: "...”
Anh cũng muốn ăn chùa đấy, nhưng mà bụng của anh không cho anh cơ hội này.
Hai anh em ở chung vừa pha trò lại vừa cưng chiều.
“Tiểu Bạch và Chi Chi ở chung với nhau thực sự rất hài hoà, cưng chiều lẫn nhau, rất ngưỡng mộ anh trai hoặc em gái như vậy, xin ông trời tặng cho con một người đi.”
“Tôi cũng rất ghen tị, câu này tôi đã nói đến mệt rồi.”
“Mong chờ Chi Chi ăn bánh mì kẹp thịt, cố lên nhé!”
“Bữa ăn chùa này thực sự quá phong phú.”
“Nói chứ, trước kia tôi cũng đã ăn ở đây, nhưng chưa bao giờ gặp được loại hoạt động này.”
“Phỏng chừng là tổ chương trình làm chứ.”
...
Lục Úc cũng không biết dặn cái gì, chỉ nói một câu: "Chú ý sức khoẻ.”
“Ừ.” Tô Chi gật đầu, cô lại không ngốc, không làm bất cứ điều gì không chắc chắn.
Trường quay có mấy người đang ăn bánh mì kẹp thịt, trước mặt đã xếp mấy cái túi giấy, bánh mì kẹp thịt là loại cỡ thông thường, không tính là lớn, nhưng thịt và đồ chay rất nhiều.
Cửa hàng bánh mì kẹp thịt này bán cũng phải tệ trở lên, cho nên cô ăn đồ miễn phí cũng tệ.
“Cô ngồi bên này, bánh mì kẹp thịt lập tức được đem lên cho cô.” Nhân viên phục vụ lại hỏi một câu: "Ăn không hết có thể phải trả tệ, cô chắc chắn tham gia chứ?”
Tô Chi gật đầu: "Chắc chắn, anh lấy đi.”
Nhân viên phục vụ: "Được.”
Động tác của nhân viên phục vụ rất nhanh, mười cái bánh mì kẹp thịt được bỏ trên một cái đĩa lớn rồi đem ra.
Bánh mì kẹp thịt làm rất ngon, ngửi thấy cũng rất thơm, quan trọng nhất là không lớn, một hơi có thể ăn được nhiều cái.
Tô Chi rất hài lòng với điều này, cô mang găng tay dùng một lần rồi cầm cái bánh mì kẹp thịt cắn một miếng.
Bánh mì kẹp thịt này làm cũng được, bánh mì thơm và mềm, miếng thịt tươi non, rau ngon ngọt, chưa được một lúc cô đã ăn xong một cái.
Rất nhanh lại lấy cái thứ hai, ăn một cách chậm rãi, lúc ăn đến cái thứ ba, cô ngẩng đầu lên thì phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.
“Làm sao vậy? Mọi người cũng muốn ăn sao?”
“Nói thật thì, hương vị của bánh mì kẹp thịt này cũng không tệ nha, miếng bánh mì rất mềm, thịt cũng rất tươi, rau cũng rất non, cắn một miếng thôi liền cảm thấy tràn ngập hạnh phúc.”
“Tôi chuẩn bị ăn cái thứ tư rồi, trước không nói nữa.”
Mọi người: "…”
Đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.
Nhìn thấy Tô Chi ăn thơm ngon, vừa miệng như vậy, làm bọn họ đều đói hết cả rồi, bánh mì kẹp thịt thơm như thế, cũng rất muốn thử xem.
Nhưng dạ dày của bọn họ hạn chế suy nghĩ của họ, mặc dù cái bánh mì kẹp thịt nhỏ, nhưng mười cái cộng lại thì quá lớn, ăn thêm nữa đoán chừng sẽ bị nổ tung mất.
Bình luận.
“Nhìn Chi Chi ăn ngon miệng như vậy, tôi cũng muốn ăn bánh mì kẹp thịt.”
“Nhìn thôi đã đói rồi, rốt cuộc đây là chương trình ẩm thực hay là chương trình thách đấu vậy?”
“Bánh mì kẹp thịt này tôi cũng có thể một hơi ăn hết mười cái, làm sao hoạt động này không để tôi gặp được.”
…
Tô Chi đã giải quyết xong sáu cái bánh mì kẹp thịt, cô ăn không nhanh nên không cảm thấy trướng bụng.”
Quy định trong vòng một giờ phải ăn xong, nếu cô ăn chầm chậm giống như thế này, chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Những khách mời khác sắp chết thèm rồi, do dự tới lui giữa tham gia với không tham gia.
“Ông chủ, cơm của chúng tôi chuẩn bị xong chưa vậy? Nhanh đem lên nhé.”
Chỉ cần cơm đến, bọn họ sẽ không cần chịu món ngon làm tổn thương.
Tô Quân Bạch có lẽ là một người thê thảm nhất, anh vừa ngồi xuống trước mặt Tô Chi, đối diện nhận được đòn chí mạng của món ngon.
Anh cũng biết mình không ăn hết mười cái bánh mì kẹp thịt, chỉ có thể lén lút nhìn xem, nuốt nước bọt.
Điền An An ngồi ở bàn bên cạnh, nhìn thấy Tô Chi ăn ngon miệng, lại ung dung như vậy, có chút hối hận vì không tham gia.
Nhưng cô ta đã ngầm đồng ý lời nói của Thi Bách Thuỷ, lại nhắc đến việc tham gia chính là tự bẽ mặt mình.
Lục Vũ Điểm vẫn ổn, bởi vì cậu đã mua một cái bánh mì kẹp thịt ở bên ngoài, sợ bị Tô Chi làm cho thèm, nên cậu ăn vô cùng chậm.
Cơm niêu chiên giòn được đem lên, cậu vẫn chưa ăn xong, sau đó liền bị Lục Úc tịch thu: "Đừng ăn bánh mì kẹp thịt nữa, ăn cơm.”
Lục Vũ Điểm: "...”
Hối hận vì không ăn xong sớm hơn.
Mặc dù Miêu Hoạ Hoạ và Miêu Văn Quân không hứng thú với những thứ này, nhưng vẫn bị mùi thơm xông lên não.
Lần đầu tiên An Lan Giai ghi hình chương trình giải trí Cực Hạn, trước đã xem Cực Hạn, tổ chương trình sẽ thu hết đồ của khách mời, cho nên ông ta không mang theo nhiều đồ để đỡ phiền.
Trên đường cũng chưa ăn gì, chỉ uống nước, buổi sáng ăn sớm, bụng đã đói từ lâu rồi.
Ngửi thấy mùi thơm này càng đói hơn.
An Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ ăn những thứ này, bởi vì bố nói những cái này là đồ ăn vặt, không đảm bảo vệ sinh.
Thực sự cô ấy rất muốn nếm thử vị này, cũng muốn nếm thử những món khác, nhưng cô ấy không có cơ hội.
Tô Chi ăn bánh mì kẹp thịt không có cảm giác, còn những khách mời khác đang trải qua trong sự dày vò, cuối cùng ông chủ đem tất cả cơm niêu chiên giòn lên, chấm dứt thời gian khó khăn.
Lúc bọn họ ăn cơm, Tô Chi đã giải quyết hết mười cái bánh mì kẹp thịt, cô đến trước đài: "Tôi ăn xong rồi.”
Ông chủ đếm thử cái túi, đúng y mười cái, cô đã giải quyết trong một giờ, khẩu vị của cô gái này thật không tồi.
“Phiếu thưởng cho cô, có hiệu lực trong vòng một ngày, quá hạn không còn giá trị.”
Tô Chi nhận phiếu, lại đưa cho ông ta: "Bây giờ tôi dùng luôn, bồi thường bữa ăn của anh trai tôi.”
Ông chủ: "...”
Nhận được ám thị của tổ chương trình, ông ta gật đầu rồi nhận lấy, cô có phải sớm biết mình có thể giải quyết hết hay không, rồi ở đây đợi ông ta.
Tô Chi rất hài lòng, cơm trưa không tốn tiền, còn được ăn miễn phí một bữa thịnh soạn, chỉ là trong bụng cô toàn bánh mì kẹp thịt, nên phải cố gắng tiêu hoá một chút.
“Ông chủ, muốn hỏi thăm ông một chuyện.”
Thực ra ông chủ này là NPC do tổ chương trình sắp xếp, chẳng qua là các khách mời không biết.
Ông chủ hỏi cô: "Chuyện gì thế?”
Tô Chi hỏi: "Bên này của ông có tuyển nhân viên bán thời gian cuối ngày không? Nấu ăn, quét dọn, rửa chén đều có thể, chỉ cần đưa cho chúng tôi một mức lương hợp lý là được rồi.”
Việc kinh doanh của cửa tiệm ông ta cũng tốt, thử xem có tuyển hay không, nếu không tuyển thì cô lại dò hỏi những chỗ khác cũng được.
Ông chủ nói: "Hiện giờ tiệm chúng tôi đang thiếu một nhân viên bưng bát đĩa, tiền lương một ngày là tệ, tệ một giờ, thanh toán đúng hạn.”
Một giờ tệ, hình như hơi thấp, có điều thời điểm hiện tại cũng rất khó để tìm một công việc.
Tô Chi lại hỏi: "Có bao ăn ở không?”
Ông chủ: "...”
Công việc bán thời gian cuối ngày còn bao ăn ở, nghĩ cái gì vậy?
Ông chủ: "Có thể bao ăn, không bao ở.”
Tô Chi biết rõ bao ở là không thể được, cô chỉ là nhân tiện hỏi thử.
“Vậy ông chủ biết nghỉ lại ở đâu giá rẻ không? tệ một đêm, tệ một đêm hoặc tệ một đêm đều được.”
Tìm một căn phòng giá rẻ, cũng có thể tiết kiệm được không ít tiền, có số tiền này còn có thể mua những thứ khác, còn có thể đi chỗ khác chơi.
Ông chủ: "...”
Bây giờ ở đâu có căn phòng rẻ như vậy được, ngay cả một cái giường ngủ chung cư thanh niên cũng rất đắt rồi.
Có điều ông ta là NPC, khách mời hỏi, ông ta sẽ chỉ đường.
“Có thì có đấy, là nhà dân, rất tồi tàn, phòng đơn tệ, còn phòng đôi thì tệ.”
Giá này rất rẻ, Tô Chi hỏi ông ta xin phương thức liên lạc, lúc bọn họ đang ăn cơm, thì cô đã giải quyết xong chuyện ở lại tối nay rồi.
Những khách mời khác ăn xong phải trả tiền, còn Tô Chi và anh hai xem như là ăn chùa được một bữa.
Tô Quân Bạch thoải mái xoa xoa bụng: "Ăn quá no.”
Vốn dĩ định đưa em gái bay cùng, rút cuộc lại không cẩn thận trở thành cái người nằm không cũng thắng, đây không phải là kết cục mà anh muốn.
“Chi Chi, chúng ta nhanh chóng đi tìm một công việc.”
“Em đã tìm được rồi.” Tô Chi chỉ chỉ cửa tiệm này: "Ở đây bưng bát đĩa được tệ một giờ, anh có muốn làm không?”
Cô dự định làm công ở đây một buổi chiều, sau đó sẽ tìm hiểu tình hình công việc ở bên này, để chuẩn bị cho ngày mai.
Tô Quân Bạch vẫn chưa làm phục vụ thức ăn: "Có muốn tìm công việc khác không?”
Việc phục vụ thức ăn hẳn là rất mệt, em gái chắc chắn không thể làm được, nhưng anh có thể thử xem.
Tô Chi lắc đầu: "Rất khó để tìm, nếu không thì làm công việc mà tổ chương trình sắp xếp.”
Công việc mà tổ chương trình sắp xếp cũng không phải dễ hoàn thành như vậy, hơn nữa giá cả cũng không quá cao, nhất định có sẵn yếu tố khách mời chọc phá ở bên trong.
Miêu Hoạ Hoạ qua đây nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, hỏi một câu: "Tô Quân Bạch, công việc này em không cần hả?”
Bưng bát đĩa thực ra có chút mệt, trước kia cô ta đã đóng phim diễn vai nhân viên phục vụ, bưng bát đĩa, cũng hiểu rõ một số quy trình làm việc của nhân viên phục vụ ở quán ăn.
Mặc dù mệt thì mệt, nhưng được bao ăn, vẫn được trả tiền, còn có thể lập tức nhận việc, hiện tại công việc như này không dễ kiếm.
Những khách mời khác cũng đi đến, để trả tiền cơm, một phần cơm niêu chiên giòn giá tệ, mỗi nhóm đều tốn tệ.
Không đúng, Lục Úc và Lục Vũ Điểm mua bánh mì kẹp thịt tốn thêm tệ nữa, cộng thêm tệ ở trên xe, chỉ còn thừa tệ, chưa đến tệ.
Lục Úc lên tiếng giành công việc: "Tôi cũng có thể bưng, ông chủ còn tuyển người không?”
Chỉ là bưng bát đĩa mà thôi, chuyện rất đơn giản, mà còn bao ăn, cơm tối có chỗ trông vậy rồi.
An Lan Giai lên tiếng: "Tôi và Nguyệt Nguyệt cũng có thể làm.”
Chỉ là lời nói của ông ta vừa nói xong, lại lần nữa chào đón ánh mắt chăm chú của mọi người.
An Lan Giai: "???”
Khiến cho ông ta không nói nên lời.
Tô Chi thầm cười trộm, chiêu này của anh hai rất cao tay.
Nhiều người giành chén cơm như vậy, làm sao Tô Quân Bạch có thể đồng ý được.
“Làm chứ, lao động là điều vinh quang nhất, tôi đồng ý bưng bát đĩa.”
Lục Úc lạnh nhạt nói: "Bưng bát đĩa cần phải có sức lực, cậu có không?”
Ngay cả vali của Tô Chi cũng không chuyển được.
Tô Quân Bạch: "...”
Thằng cha này đợi đó cho tôi.
“Tôi không có thì làm sao, nếu không thì chúng ta so thử.”
“Vậy thì so xem ai cười thoải mái không dứt, thế nào?”