Đường Khiêm bực tức chửi đổng lên rồi bỏ đi.
Sau khi rời khỏi cửa công ty khoa học kỹ thuật Tam Diễm, Đường Khiêm gọi điện thoại cho cô bạn gái giám đốc của mình, định tìm bạn gái phàn nàn.
“Chuyện là như vậy, cái đứa Thẩm Minh Dữu này thực sự hết sức quá quắt.” Đường Khiêm bất bình nói ra: “Tịnh Tịnh, em nhất định phải giải quyết cho anh đấy.”
Ở đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ êm tai lại có hơi lạnh lùng, cô ấy hỏi: “Thẩm Minh Dữu rốt cuộc đã mắng anh cái gì?”
Đường Khiêm ngập ngừng không nói ra.
“Nói.” Giọng nói phía bên kia có chút khó chịu.
Đường Khiêm sợ cô ấy tức giận, vội vàng nói: “Cô ta mắng anh xấu trai!”
“Còn…” Đường Khiêm có chút nói không nên lời nhưng vẫn nói thêm: “Còn chửi anh ngu nữa!”
“…” Lâm Tịnh nghe thấy những lời như con nít chửi nhau, cô ấy hơi nhíu mày, thẳng thắn đưa ra đánh giá: “Thẩm Minh Dữu chửi đúng đấy, anh thật sự ngu ngốc.”
Đường Khiêm: “…”
“Nhưng mà Thẩm Minh Hữu nói có hơi sai.” Lâm Tịnh nói: “Anh trông rất đẹp trai, Thẩm Minh Dữ nói anh xấu trai là do mắt nhìn của cô ấy có vấn đề.”
“Trai đẹp ngu si” là đánh giá khách quan công tâm nhất của Lâm Tịnh đối với Đường Khiêm.
Đường Khiêm cuối cùng cũng tìm được đôi chút an ủi từ trong cuộc nói chuyện, cô bạn gái tuy có chê anh ta ngu ngốc nhưng ít nhất vẫn bị nét đẹp của anh ta cuốn hút.
“Em nói xem công ty khoa học kỹ thuật Tam Diễm có phải là có vấn đề rồi không, anh đã sẵn lòng không lấy tiền làm đại diện cho bọn họ rồi, thế mà bọn họ lại không cần, cứ như vậy mà chốt luôn Thẩm Minh Dữu.”
Đường Khiêm nói: “Không biết Triệu Diễm người sáng lập công ty khoa học kỹ thuật Tam Diễm kia rốt cuộc có quan hệ gì với Thẩm Minh Dữu, mà lại có thể ủng hộ cô ta đến như vậy.”
Lâm Tịnh nói: “Khỏi phải đoán bừa, Thẩm Minh Dữu là em ruột cùng cha cùng mẹ của Triệu Diễm, anh ta không ủng hộ em gái nhà mình, chẳng lẽ ủng hộ người ngoài cuộc như anh chắc?”
Vẻ mặt Đường Khiêm mang theo sự kinh ngạc: “Bọn họ là anh em ruột? Chưa từng nghe thấy Thẩm Minh Dữu có quan hệ gì với tập đoàn họ Triệu bao giờ mà.”
Đường Khiêm bình thường ở bên cạnh Lâm Tịnh, đương nhiên có tiếp xúc qua chút chuyện của giới nhà giàu, anh ta biết Triệu Diễm là con trai của chủ tịch hội đồng tập đoàn họ Triệu, nhưng trẻ tuổi như Triệu Diễm lại không hề vào làm công ty của bố, mà dựa vào khả năng của bản thân, một tay thành lập ra công ty khoa học kỹ thuật Tam Diễm, thế hệ tiếp theo của gia đình quyền thế hiện giờ cũng là một nhân vật vô cùng xuất chúng.
“Anh có biết chồng của Thẩm Minh Dữu là ai không?” Giọng nói Lâm Tịnh trầm lặng, người tiếp điện thoại quăng cho một tin động trời: “Chồng của Thẩm Minh Dữu là Giang Trầm.”
“…” Đường Khiêm kinh ngạc thốt lên: “Giang Trầm của Lăng Vũ Tư Túc?!”
“Chính là anh ta.”
“Tịnh Tịnh, anh không giữ được bình tĩnh nên làm mất lòng Thẩm Minh Dữu, bây giờ phải làm thế nào đây, chồng của Thẩm Minh Dữu sẽ không phong sát anh đấy chứ, anh sợ c.h.ế.t mất.”
Lâm Tịnh hỏi: “Thế anh biết em là ai không?”
Đường Khiêm không hiểu sao cô ấy đột nhiên hỏi như vậy: “Em là Lâm Tịnh, nữ giám đốc điều hành của tập đoàn họ Lâm.”
Giọng của Đường Khiêm dần trở nên nhỏ đi, lo ngại mà nói ra: “Em, em chính là bạn gái của Đường Khiêm.”
“…” Lâm Tịnh nói: “Em còn là bạn thân của Thẩm Minh Dữu.”
Tuy là bạn thân của nhiều năm về trước, nhưng bạn thân thì vẫn chính là bạn thân, không thể vì không có gặp gỡ nhau mà tuỳ ý để cho người khác ức khiếp cô, cho dù người này là bạn trai của mình cũng không thể được.
“Anh làm mất lòng Thẩm Minh Dữu thì đồng nghĩa với việc làm mất lòng Triệu Diễm, Giang Trầm còn có cả em nữa.” Trong giọng nói của Lâm Tịnh toát ra sự lạnh lùng riêng biệt: “Đi xin lỗi Thẩm Minh Dữu đi, không xin lỗi trước thì đừng có tới tìm em.”
Sau đó tút một tiếng ngắt luôn cuộc gọi.
“…” Đường Khiêm cầm điện thoại, một mình đứng tại đây ngơ ngẩn một hồi lâu.